Chương 704: Anh chính là một tên tội phạm phải đi cải tạo
“Mau lái xe đi, đừng xen vào việc gặp ông chủ mới của chúng tôi.”
“Mau lái chiếc xe xấu xí này đi, đừng làm hoen ố hình ảnh của công ty chúng tôi.”
Diệp Huyền Tân mặc kệ bọn họ, nhìn vào trong xe hét lớn một tiếng: “Xuống xe.”
Một số công nhân xuống xe, họ là những người đã bị Tưởng Phong Quang đánh tại công trường trước đó.
Diệp Huyền Tân hỏi đội trưởng: “Nói cho tôi biết ai đã đánh các anh?”
Đội trưởng thận trọng chỉ vào Tưởng Phong Quang.
Diệp Huyền Tân nhìn chãm chäm Tưởng Phong Quang, lại giễu cợt: “Tưởng Phong Quang, xem ra bài học lần trước tao dạy cho mày vẫn chưa đủ, mày vẫn dám động đến người của tao.”
“Bây giờ, quỳ xuống xin lỗi người của tao”
“Giám sát của Tập đoàn Đế Hào khiến công nhân phải chịu thiệt thòi, đều phải chịu trách nhiệm, cúi đầu xin lỗi người của tôi.”
Tưởng Phong Quang bật cười thành tiếng.
Tên này đúng là không biết trời cao đất dày, bắt hẳn quỳ xuống xin lỗi cũng không sao, nhưng còn dám bắt cả Tập đoàn Đế Hào cúi đầu xin lỗi sao!
Anh nghĩ mình là ông chủ mới của Tập đoàn Đế Hào sao!
Tưởng Phong Quang lãnh đạm nói “Haha, tên họ Diệp kia, mày quả là kiêu ngạo”
“Đừng quên, chúng tao chiếm ưu thế trong lần hợp tác này. Mày chỉ là một con kiến nhỏ bé trước mặt Tập đoàn Đế Hào mà thôi”
“Một con kiến mà dám bắt tao phải quỳ xuống xin lỗi, mày nghe có lọt tai không?”
Phó Tổng giám đốc xinh đẹp nhíu mày: “Tưởng Phong Quang, anh ta là ai, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Tưởng Phong Quang nói: “Ồ, một nhân viên nhỏ bé của Tập đoàn Diệp Linh, nhưng được sếp của mình bao nuôi.”
“Đội công nhân do Tập đoàn Diệp Linh cử đến không đạt được tiêu chuẩn của dự án. Tôi yêu cầu họ tháo dỡ và xây dựng lại Họ không phục, thậm chí còn mắng tôi. Tôi đã cho họ một bài học nhỏ.”
Phó Tổng giám đốc xinh đẹp nói: “Không cần biết mọi chuyện thế nào, anh đánh người là anh sai rồi”
“Thôi, bây giờ tôi không có thời gian để tìm hiểu sâu vấn đề này. Tôi cho anh ba phút để giải quyết vấn đề này. Đừng trì hoãn việc chào đón chỉ huy Diệp của chúng ta.”
Tưởng Phong Quang vội vàng gật đầu: “Phó tổng đừng lo lắng, một phút là tôi có thể giải quyết xong mọi việc.”
Lúc này, một giám sát khác là Tiết Chính Khải cũng ngạc nhiên hỏi: ” Huyền Tân?
Anh là Diệp Huyền Tân đã học trường trung học Tân Hải sao?”
Diệp Huyền Tân cũng sững sờ, ngạc nhiên nhìn Tiết Chính Khải.
Vừa nhìn, Diệp Huyền Tân đã nhận ra anh ta.
Đây là giáo viên chủ nhiệm của anh thời cấp ba, Tiết Chính Khải sao?
Nhìn thấy Tiết Chính Khải, Diệp Huyền Tân vô thức nhớ đến người anh em song sinh của mình, Diệp Huyền Tê.
Ở trường trung học, người anh sinh đôi Diệp Huyền Tê của anh vì muốn ngăn anh tranh giành tài sản thừa kế với hẳn, nên đã đối đầu với anh khắp nơi.
Diệp Huyền Tê thậm chí còn mua chuộc cả chủ nhiệm Tiết Chính Khải, nhờ Tiết Chính Khải làm khó anh, không để anh học hành chăm chỉ.
Trong những ngày hè nóng như lửa đốt, Diệp Huyền Tân bị phạt đứng trên sân vận động.
Trong những ngày đông rét thấu xương, Diệp Huyền Tân bị phạt đứng trên sân vận động.
Trong những ngày mưa như trút nước, Diệp Huyền Tân bị phạt đứng trên sân vận động.
Sự hành hạ về cả thể xác và tinh thần khiến anh cảm thấy không muốn sống, không còn sức lực cho việc học.
Thậm chí, anh đã từng có ý nghĩ tự tử.
Sau khi tốt nghiệp, anh bị bắt và bị tống vào tù thay Diệp Huyền Tà, từ đó không gặp lại Tiết Chính Khải nữa.
Thật bất ngờ khi giờ đây anh ta đang làm việc trong Tập đoàn Đế Hào và trở thành nhân viên của mình.
Ông trời cho anh cơ hội này để trả thù.
Diệp Huyền Tân cười khinh thường: “Chủ nhiệm Tiết, đã lâu không gặp.”
Tiết Chính Khải lạnh lùng đáp: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
Nhóm công nhân tỏ vẻ khó xử nói: “Anh Diệp, anh ta cũng là một trong những người giám sát, đã phá hủy các công trình của chúng tôi, cũng đánh chúng tôi.”
“Nhưng nếu anh ta là bạn của anh, vậy thì thôi vậy”
Họ cho rằng Diệp Huyền Tân và đối phương là bạn bè, vì không muốn làm cho Diệp Huyền Tân xấu hổ, bọn họ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nuốt vào bụng.
Diệp Huyền Tân lắc đầu: “Nếu cứ thế cho qua, sau này bọn họ sẽ càng ra tay nặng nề hơn”
“Yên tâm đi, để tôi lo”
Tưởng Phong Quang nhìn Tiết Chính Khải và tò mò nói: “Anh Tiết, hai người quen nhau à?”
Tiết Chính Khải gật đầu: “Ừm, tôi là giáo viên của cậu ta hồi cấp ba.”
“Cậu ta học hành không tốt, nhân phẩm méo mó, suýt nữa bị đuổi học”
“Sau khi tốt nghiệp thì bị bắt và ngồi tù 5 năm. Sau khi ra tù, cậu ta sống đầu đường xó chợ, ăn xin kiếm sống và gần như chết đói”
“Vậy mà bây giờ giờ cậu ta là người phụ trách Tập đoàn Diệp Linh?”