Thanh Lam mất ba tháng để chấp nhận việc cô đã xuyên về thế giới thực tại.
Nhiều lúc cô còn ngớ ngẩn đến mức, lôi cái bản thảo chết tiệt kia ra mắng inh ỏi hết lần này đến lần khác. Cô canh máy tính cả đêm, chờ mong một tia hy vọng có thể quay về thế giới nọ một lần nữa. Thanh Lam dùng hàng tá giờ đồng hồ để tìm cách xuyên thông và tìm thông tin về hệ thống xuyên vào bản thảo đó. Nhưng tất cả công sức của cô đều đổ sông đổ bể. Không có bất cứ một thông tin vào hệ thống đó cả. Tựa như nó không có thật.
Cô dùng tất cả mối quan hệ mà mình có để xin thông tin về hệ thống xuyên không đó, nhưng chẳng một ai biết. Thậm chí họ cho rằng chính Thanh Lam đang bị lậm công việc. Cô cần thồ gian xã stress nghỉ ngơi nhiều hơn.
Thanh Lam tựa người vào bức tường lạnh băng, căn phòng tối om.
"Phải... có lẽ mình cần phải nghỉ ngơi, trái tim này cần phải nghỉ ngơi thật rồi."
Trong ba tháng qua, cô đã để trái tim nghỉ ngơi nhưng nó vẫn đau nhức không nguôi, nỗi đau âm ỉ khó có thể nào vơi.
Cô bắt đầu tưởng tượng ra, Bách Tùng vẫn ở bên cạnh mình. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cong môi trêu đùa cô. Thanh Lam bắt đầu học theo dáng vẻ của Bách Tùng.
Bắt đầu bước chân ra khỏi nhà vào một buổi chiều mùa hạ.
Thanh Lam khoác lên người một bộ trang phục đơn giản, áo thun trắng và quần tây đen. Phong cách thường ngày đã thay đổi theo phong cách của anh. Tính khí của cô trầm đi rất nhiều. Thanh Lam trở thành một người trầm tính ít nói. Ngay cả trong ăn uống cũng thế, cô chỉ ăn những món thanh đạm. Những món Bách Tùng dị ứng trước đây cô nhất định không động vào.
Tháng ngày trôi qua rất chậm, mỗi ngày đều tẻ nhạt và vô vị. Ẩn sâu trong lớp vỏ bọc mạnh mẽ, Thanh Lam thường hay nhốt mình trong phòng. Ôm gối khóc nức nở. Mỗi lần như thế là mỗi lần nỗi nhớ giày vò tâm trí anh. Hình bóng anh giăng kín trong lòng.
Lam hay ngồi ngẩn ngơ nhìn ô cửa sổ bên ngoài, trong đầu xuất hiện muôn vàn câu hỏi.
Liệu anh đã quên cô chưa?
Anh đã thương người con gái nào chưa?
Dạo này anh thế nào?
Anh vẫn hạnh phúc chứ?
Thanh Lam nghĩ ngợi một lúc rồi khẽ mỉm cười, đôi mắt ướt nhòe bởi dòng lệ ấm. Cô tự nhủ, anh chắc chắn đang hạnh phúc.
Nhiều lúc dạo bước trên phố, Thanh Lam hay thơ thẩn nhìn lên trời cao như người mất hồn. Cô giúp mọi người có được hạnh phúc. Chị Thảo có thể sống bên cạnh bé An, Mai Thúy và Sơn Lâm thể làm lại từ đầu. Gia đình bác Đức được đoàn tụ. Mỹ Anh có thể ước một điều khiến lòng cô ấy toại nguyện. Ai ai cũng hạnh phúc, ai ai cũng có thể ở bên cạnh nhau. Chỉ có cô và Bách Tùng, đến cuối cùng lại phải chia xa. Muôn vàn cách trở, vĩnh viễn chẳng thể gặp lại nhau.
Thanh Lam chắp tay sau lưng nhẹ bước, có lẽ anh đã quên cô rồi, vậy cũng tốt.
Mỗi mình cô giày vò âm ỉ như thế là đủ rồi, nếu một ngày nào đó cô vô tình thấy anh buồn thương. Cô sẽ đau khổ lắm. Cứ như vậy cũng tốt. Mọi chuyện đành phó mặc ý trời.
Thời gian thoi đưa.
Mới đây đã thấm thoát ba năm kể từ ngày cô quay trở lại thực tại.
Cô vẫn như thế, bên ngoài tươi tỉnh, bên trong trống rỗng, bởi cô đã vứt lại trái tim cho anh vào ba năm trước. Cô là một cái xác không hồn.
Hôm nay, mẹ đến thăm cô.
"Con gái ơi, mẹ sắp xếp cho con một buổi xem mắt rồi này, anh chàng này rất tốt con xem thử đi."
"Con không hứng thú."
Thanh Lam gạt điện thoại của mẹ sang một bên, cô thu dọn bản thảo chuẩn bị đến công ty.
"Nè, con gần 28 tuổi rồi đó! Bạn mẹ có cháu bế hết rồi, ba mày ngày nào ổng cũng rầu thúi ruột vì mày mãi chưa chịu yêu đương đó."
Cô xỏ dép vẫy vẫy tay tạm biệt mẹ.
"Con đang yêu đây, con yêu công việc."
"Nè! Con đứng lại đó."
Cô đã hứa với lòng rồi, đời này chẳng yêu ai ngoài Trương Bách Tùng. Có yêu ai cũng chỉ là tạm bợ thôi. Mà tạm bợ thì cả hai đều mệt mỏi.
Thanh Lam vác laptop đến công ty, hôm nay cô có cuộc họp quan trọng về vấn đề phát triển và nâng cấp nền tảng.
Công ty văn học mạng của cô quyết định lấn sân sang mảng game, người đọc có thể trải nghiệm cốt truyện một cách độc đáo thú vị nhất bằng cách mua phần mềm một cốt truyện sau đó nhập pass riêng biệt mà xuyên vào trong chứng kiến các nhân vật tương tác với nhau. Từ đó gia tăng trải nghiệm của độc giả. Dự án này kết hợp với một công ty phần mềm game nổi tiếng nhất châu Á.
Thanh Lam nghe mấy cô đồng nghiệp nói, vì một vài lý do trục trặc nội bộ bên phía đối tác. Dự án này kéo dài mấy năm mới được thực hiện. Bởi, sếp chủ trì dự án này mãi chẳng thấy xuất hiện.
Mấy lời ríu rít bên tai nhưng cô chẳng quan tâm lắm, nghe nói hôm nay chỉ họp với người đại diện bên đối tác. Mảng này cũng không phải mảng chính của cô đảm nhận. Thanh Lam ngồi họp cho có, chữ nghe được chữ thì biến mất. Cuộc họp vậy mà dai dẳng kéo dài đến chiều. Điện thoại Lâm bất chợt nhảy tin nhắn.
Mẹ: Tối đi ăn với mẹ nhé, mai mẹ phải về quê chăm vườn trái cây cho ba, ba mày ổng bệnh nữa rồi.
Thanh Lam: Dạ.
Mọi chuyện vẫn rất ổn cho đến khi cô bước vào nhà hàng sang trọng cao cấp 5 sao của thành phố.
Hôm nay coi bộ túi tiền của mẹ rủng rỉnh đây.
Thanh Lam vừa bước đến, nhân viên đã nhanh chóng dẫn cô vào trong.
"Bên trong đã có người đặt bàn đợi sẵn."
Thanh Lam gật đầu rồi bước vào trong, đến đường này thì cô xác định trăm phần trăm là mẹ gài cô đi xem mắt đây mà, thật là hết chỗ nói. Thôi lỡ đến rồi, đành từ chối thẳng rồi ra về.
Bàn ăn được bố trí ở vị trí có view sang xịn nhất, hướng thẳng về thành phố rực rỡ ánh đèn khi về đêm. Đối tượng xem mắt của cô đang đọc báo, tờ báo to che đi dung nhan người đọc. Thanh Lam bĩu môi. Thời đại công nghệ nên đọc báo điện tử đi chứ. Đa dạng hơn nhiều.
Nhân viên kéo ghế cho cô ngồi xuống, đối tượng xem mắt cũng đã gọi sẵn món ăn. Tất nhiên cô không hứng thú lắm. Điều duy nhất làm cô ngạc nhiên là đây là nhà hàng âu nhưng trên bàn toàn là món Á.
Thanh Lam bỏ qua điểm bất thường này, cô vắt chéo chân khoanh tay nói thẳng.
"Anh là đối tượng xem mắt mẹ tôi chọn đúng không?"
"..."
Người bên kia không trả lời.
Thanh Lam cũng chẳng quan tâm, cô tiếp tục nói: "Xin lỗi anh, chúng ta có lẽ vô duyên, hiện tại tôi đã có người trong lòng rồi, đời này cũng chỉ yêu một mình anh ấy."
"..."
Người đối diện vẫn im thin thít.
"Vậy nên rất xin lỗi vì mẹ tôi chủ động mời anh đến xem mắt, đã làm phiền thời gian của anh rồi." Nói xong cô toan lấy túi xách bỏ về nhà.
Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, quen thuộc đến mức vừa cất lên trái tim cô đã nhói đau.
"Tại sao em dám một mình rời đi, lúc trước em đã hứa với tôi như thế nào?"
Thanh Lam hốt hoảng ngoảnh đầu lại, đối tượng xem mắt của cô cũng dần dần hạ tờ báo xuống. Gương mặt anh hiện lên trong phút chốc. Gương mặt mà hằng đêm cô nhớ nhung đến phát điên. Vẫn đẹp như AI vẽ ra, đôi mắt màu hổ phách sóng sánh, vừa nhìn trúng đã lạc mất hồn.
Trương Bách Tùng.
Thanh Lam nhếch miệng cười, ảo giác chứ gì? Mấy năm nay cô cứ tưởng tượng về anh mãi. Đến bây giờ đã mắc phải bệnh hoang tưởng luôn rồi. Cô dụi dụi mắt rồi xua tay bỏ đi.
"Lam! Em còn dám đi?"
Lần này cô dừng bước thật, không phải là mơ ư? Cô ngoảnh đầu lại, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô chăm chú. Cô thấy được lửa giận đang bừng bừng trong đó. Tay cầm tờ báo siết chặt khiến nó nhăm nhúm đi.
"Bách... Tùng?" Cô mở to hai mắt, liệu có phải là cô đang nhìn nhằm không?
"Bình thường em gọi tôi là cái gì?" Bách Tùng khẽ nhíu mày.
Thanh Lam lắp bắp: "Chồng... chồng yêu..."
Đôi mày anh giãn ra, anh đứng bật dậy kéo cô vào lòng, ghì chặt khiến cô chẳng thể thở nổi. Hương thơm từ gỗ trầm và gỗ cẩm quen thuộc đến mức nó đã trở thành mùi hương đặc trưng của anh. Thanh Lam đang mơ có phải không?
"Sao em dám bỏ đi trước? Lại còn dám xóa ký ức của tôi. Dùng mấy cái trò vặt đó, em tưởng em thoát được tôi sao? Em có biết, em làm như thế khiến tôi phát điên thế nào không?"
"Tôi phát điên vì nhớ em đấy."
Bách Tùng vẫn ghì chặt Thanh Lam vào lòng, trong lòng anh có một nỗi sợ vô hình nào đó, anh sợ Thanh Lam một lần nữa xóa đi ký ức của anh. Anh sợ cô sẽ lẳng lặng rời đi, để lại anh một mình bơ vơ trong những vụn vỡ.
Thanh Lam lặng thinh không đáp, Bách Tùng cảm nhận được ngực áo anh ướt đẫm. Là nước mắt, nước mắt của cô. Thanh Lam nấc nghẹn trong lòng anh.
"Bách Tùng... em đang mơ, em đang mơ đúng không? Anh cho em tỉnh lại đi, tỉnh giấc không có anh sẽ hụt hẫng lắm."
Nghe thấy những lời này, trái tim anh quặn thắt. Nước mắt cô thấm vào tim anh, khiến nó đau đớn đến mức chẳng chịu đập nữa. Anh nhẹ nhàng vén lọn tóc rũ ra sau vành tai. Nhẹ giọng: "Em không mơ, là tôi đây, khúc gỗ của em đây."
"Tại sao? Tại sao anh đến được đây?"
"Tôi là người thiết lập phần mềm game dựa trên nền tảng cốt truyện. Một lần sửa lỗi hệ thống, tôi vô tình xuyên vào đó. Trở thành một nhân vật mặc định. Nhiệm vụ của tôi là khắc phụ lỗi hệ thống từ bên trong. Sau khi sửa xong lỗi, tôi phải tự tìm đường thoát ra ngoài. Bởi tôi không phải là ký chủ được hệ thống sắp xếp đường đi như em. Tôi xuyên vào đó được nửa năm, tình cờ một lần hệ thống xuất hiện lỗ hỏng lớn. Mở ra cánh cổng cho người chơi thử nghiệm, em lại vô tình bị cuốn vào trở thành ký chủ."
Thanh Lam tức giận đẩy anh ra, "Anh cũng là người xuyên vào tại sao anh lại không nói với em."
"Lam!" Bách Tùng khẽ gọi.
"Nếu tôi nói cho em biết, cốt truyện sẽ bị tác động. Hệ thống không cho phép tiết lộ nếu không em sẽ bị xóa trong thế giới kia. Không thể quay về được nữa."
Thanh Lam tức giận, cô quẹt ngang nước mắt trên mặt: "Ít ra anh cũng phải ra hiệu cho em biết chứ!"
"Tôi đã nhắc đi nhắc lại em không được đi một mình rồi mà. Nhất định phải đi cùng nhau còn gì?"
"Anh... anh..."
Bách Tùng kéo Thanh Lam vào lòng, ôm chặt lấy cô.
"Đừng khóc nữa, tôi đau lòng."
"Bách Tùng! Em nhớ anh! Rất nhớ, rất nhớ, rất rất nhớ anh." Thanh Lam ôm chặt Bách Tùng vùi đầu vào bờ ngực vững chãi.
"Lam, em đừng rời xa tôi nữa, cũng đừng xóa ký ức của tôi nữa. Em ở trong tim, không phải ở trong hồi ức. Dù có quên mất em là ai, tôi vẫn sẽ yêu em lại từ đầu, yêu em từng chút một đến hết đời mới thôi."
"Tôi cầu hôn em thành công rồi."
"Tháng sau chúng ta kết hôn nhé."
Anh cụp mắt nhìn cô, lời nói chứa chan sự dịu dàng.
Thanh Lam ngước mắt nhìn Bách Tùng.
"Nếu anh không nói ba từ đó, em sẽ không lấy anh."
Bách Tùng nâng cằm Thanh Lam, đặt lên đôi môi mềm một nụ hôn nhẹ nhàng chứa đầy nhung nhớ triền miên. Giọng anh trầm ấm nắm trọn con tim cô. Trói bên cạnh quả tim anh, một đời không rời.
"Tôi yêu em."
Hoàn chính truyện.
Nhiều lúc cô còn ngớ ngẩn đến mức, lôi cái bản thảo chết tiệt kia ra mắng inh ỏi hết lần này đến lần khác. Cô canh máy tính cả đêm, chờ mong một tia hy vọng có thể quay về thế giới nọ một lần nữa. Thanh Lam dùng hàng tá giờ đồng hồ để tìm cách xuyên thông và tìm thông tin về hệ thống xuyên vào bản thảo đó. Nhưng tất cả công sức của cô đều đổ sông đổ bể. Không có bất cứ một thông tin vào hệ thống đó cả. Tựa như nó không có thật.
Cô dùng tất cả mối quan hệ mà mình có để xin thông tin về hệ thống xuyên không đó, nhưng chẳng một ai biết. Thậm chí họ cho rằng chính Thanh Lam đang bị lậm công việc. Cô cần thồ gian xã stress nghỉ ngơi nhiều hơn.
Thanh Lam tựa người vào bức tường lạnh băng, căn phòng tối om.
"Phải... có lẽ mình cần phải nghỉ ngơi, trái tim này cần phải nghỉ ngơi thật rồi."
Trong ba tháng qua, cô đã để trái tim nghỉ ngơi nhưng nó vẫn đau nhức không nguôi, nỗi đau âm ỉ khó có thể nào vơi.
Cô bắt đầu tưởng tượng ra, Bách Tùng vẫn ở bên cạnh mình. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cong môi trêu đùa cô. Thanh Lam bắt đầu học theo dáng vẻ của Bách Tùng.
Bắt đầu bước chân ra khỏi nhà vào một buổi chiều mùa hạ.
Thanh Lam khoác lên người một bộ trang phục đơn giản, áo thun trắng và quần tây đen. Phong cách thường ngày đã thay đổi theo phong cách của anh. Tính khí của cô trầm đi rất nhiều. Thanh Lam trở thành một người trầm tính ít nói. Ngay cả trong ăn uống cũng thế, cô chỉ ăn những món thanh đạm. Những món Bách Tùng dị ứng trước đây cô nhất định không động vào.
Tháng ngày trôi qua rất chậm, mỗi ngày đều tẻ nhạt và vô vị. Ẩn sâu trong lớp vỏ bọc mạnh mẽ, Thanh Lam thường hay nhốt mình trong phòng. Ôm gối khóc nức nở. Mỗi lần như thế là mỗi lần nỗi nhớ giày vò tâm trí anh. Hình bóng anh giăng kín trong lòng.
Lam hay ngồi ngẩn ngơ nhìn ô cửa sổ bên ngoài, trong đầu xuất hiện muôn vàn câu hỏi.
Liệu anh đã quên cô chưa?
Anh đã thương người con gái nào chưa?
Dạo này anh thế nào?
Anh vẫn hạnh phúc chứ?
Thanh Lam nghĩ ngợi một lúc rồi khẽ mỉm cười, đôi mắt ướt nhòe bởi dòng lệ ấm. Cô tự nhủ, anh chắc chắn đang hạnh phúc.
Nhiều lúc dạo bước trên phố, Thanh Lam hay thơ thẩn nhìn lên trời cao như người mất hồn. Cô giúp mọi người có được hạnh phúc. Chị Thảo có thể sống bên cạnh bé An, Mai Thúy và Sơn Lâm thể làm lại từ đầu. Gia đình bác Đức được đoàn tụ. Mỹ Anh có thể ước một điều khiến lòng cô ấy toại nguyện. Ai ai cũng hạnh phúc, ai ai cũng có thể ở bên cạnh nhau. Chỉ có cô và Bách Tùng, đến cuối cùng lại phải chia xa. Muôn vàn cách trở, vĩnh viễn chẳng thể gặp lại nhau.
Thanh Lam chắp tay sau lưng nhẹ bước, có lẽ anh đã quên cô rồi, vậy cũng tốt.
Mỗi mình cô giày vò âm ỉ như thế là đủ rồi, nếu một ngày nào đó cô vô tình thấy anh buồn thương. Cô sẽ đau khổ lắm. Cứ như vậy cũng tốt. Mọi chuyện đành phó mặc ý trời.
Thời gian thoi đưa.
Mới đây đã thấm thoát ba năm kể từ ngày cô quay trở lại thực tại.
Cô vẫn như thế, bên ngoài tươi tỉnh, bên trong trống rỗng, bởi cô đã vứt lại trái tim cho anh vào ba năm trước. Cô là một cái xác không hồn.
Hôm nay, mẹ đến thăm cô.
"Con gái ơi, mẹ sắp xếp cho con một buổi xem mắt rồi này, anh chàng này rất tốt con xem thử đi."
"Con không hứng thú."
Thanh Lam gạt điện thoại của mẹ sang một bên, cô thu dọn bản thảo chuẩn bị đến công ty.
"Nè, con gần 28 tuổi rồi đó! Bạn mẹ có cháu bế hết rồi, ba mày ngày nào ổng cũng rầu thúi ruột vì mày mãi chưa chịu yêu đương đó."
Cô xỏ dép vẫy vẫy tay tạm biệt mẹ.
"Con đang yêu đây, con yêu công việc."
"Nè! Con đứng lại đó."
Cô đã hứa với lòng rồi, đời này chẳng yêu ai ngoài Trương Bách Tùng. Có yêu ai cũng chỉ là tạm bợ thôi. Mà tạm bợ thì cả hai đều mệt mỏi.
Thanh Lam vác laptop đến công ty, hôm nay cô có cuộc họp quan trọng về vấn đề phát triển và nâng cấp nền tảng.
Công ty văn học mạng của cô quyết định lấn sân sang mảng game, người đọc có thể trải nghiệm cốt truyện một cách độc đáo thú vị nhất bằng cách mua phần mềm một cốt truyện sau đó nhập pass riêng biệt mà xuyên vào trong chứng kiến các nhân vật tương tác với nhau. Từ đó gia tăng trải nghiệm của độc giả. Dự án này kết hợp với một công ty phần mềm game nổi tiếng nhất châu Á.
Thanh Lam nghe mấy cô đồng nghiệp nói, vì một vài lý do trục trặc nội bộ bên phía đối tác. Dự án này kéo dài mấy năm mới được thực hiện. Bởi, sếp chủ trì dự án này mãi chẳng thấy xuất hiện.
Mấy lời ríu rít bên tai nhưng cô chẳng quan tâm lắm, nghe nói hôm nay chỉ họp với người đại diện bên đối tác. Mảng này cũng không phải mảng chính của cô đảm nhận. Thanh Lam ngồi họp cho có, chữ nghe được chữ thì biến mất. Cuộc họp vậy mà dai dẳng kéo dài đến chiều. Điện thoại Lâm bất chợt nhảy tin nhắn.
Mẹ: Tối đi ăn với mẹ nhé, mai mẹ phải về quê chăm vườn trái cây cho ba, ba mày ổng bệnh nữa rồi.
Thanh Lam: Dạ.
Mọi chuyện vẫn rất ổn cho đến khi cô bước vào nhà hàng sang trọng cao cấp 5 sao của thành phố.
Hôm nay coi bộ túi tiền của mẹ rủng rỉnh đây.
Thanh Lam vừa bước đến, nhân viên đã nhanh chóng dẫn cô vào trong.
"Bên trong đã có người đặt bàn đợi sẵn."
Thanh Lam gật đầu rồi bước vào trong, đến đường này thì cô xác định trăm phần trăm là mẹ gài cô đi xem mắt đây mà, thật là hết chỗ nói. Thôi lỡ đến rồi, đành từ chối thẳng rồi ra về.
Bàn ăn được bố trí ở vị trí có view sang xịn nhất, hướng thẳng về thành phố rực rỡ ánh đèn khi về đêm. Đối tượng xem mắt của cô đang đọc báo, tờ báo to che đi dung nhan người đọc. Thanh Lam bĩu môi. Thời đại công nghệ nên đọc báo điện tử đi chứ. Đa dạng hơn nhiều.
Nhân viên kéo ghế cho cô ngồi xuống, đối tượng xem mắt cũng đã gọi sẵn món ăn. Tất nhiên cô không hứng thú lắm. Điều duy nhất làm cô ngạc nhiên là đây là nhà hàng âu nhưng trên bàn toàn là món Á.
Thanh Lam bỏ qua điểm bất thường này, cô vắt chéo chân khoanh tay nói thẳng.
"Anh là đối tượng xem mắt mẹ tôi chọn đúng không?"
"..."
Người bên kia không trả lời.
Thanh Lam cũng chẳng quan tâm, cô tiếp tục nói: "Xin lỗi anh, chúng ta có lẽ vô duyên, hiện tại tôi đã có người trong lòng rồi, đời này cũng chỉ yêu một mình anh ấy."
"..."
Người đối diện vẫn im thin thít.
"Vậy nên rất xin lỗi vì mẹ tôi chủ động mời anh đến xem mắt, đã làm phiền thời gian của anh rồi." Nói xong cô toan lấy túi xách bỏ về nhà.
Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, quen thuộc đến mức vừa cất lên trái tim cô đã nhói đau.
"Tại sao em dám một mình rời đi, lúc trước em đã hứa với tôi như thế nào?"
Thanh Lam hốt hoảng ngoảnh đầu lại, đối tượng xem mắt của cô cũng dần dần hạ tờ báo xuống. Gương mặt anh hiện lên trong phút chốc. Gương mặt mà hằng đêm cô nhớ nhung đến phát điên. Vẫn đẹp như AI vẽ ra, đôi mắt màu hổ phách sóng sánh, vừa nhìn trúng đã lạc mất hồn.
Trương Bách Tùng.
Thanh Lam nhếch miệng cười, ảo giác chứ gì? Mấy năm nay cô cứ tưởng tượng về anh mãi. Đến bây giờ đã mắc phải bệnh hoang tưởng luôn rồi. Cô dụi dụi mắt rồi xua tay bỏ đi.
"Lam! Em còn dám đi?"
Lần này cô dừng bước thật, không phải là mơ ư? Cô ngoảnh đầu lại, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô chăm chú. Cô thấy được lửa giận đang bừng bừng trong đó. Tay cầm tờ báo siết chặt khiến nó nhăm nhúm đi.
"Bách... Tùng?" Cô mở to hai mắt, liệu có phải là cô đang nhìn nhằm không?
"Bình thường em gọi tôi là cái gì?" Bách Tùng khẽ nhíu mày.
Thanh Lam lắp bắp: "Chồng... chồng yêu..."
Đôi mày anh giãn ra, anh đứng bật dậy kéo cô vào lòng, ghì chặt khiến cô chẳng thể thở nổi. Hương thơm từ gỗ trầm và gỗ cẩm quen thuộc đến mức nó đã trở thành mùi hương đặc trưng của anh. Thanh Lam đang mơ có phải không?
"Sao em dám bỏ đi trước? Lại còn dám xóa ký ức của tôi. Dùng mấy cái trò vặt đó, em tưởng em thoát được tôi sao? Em có biết, em làm như thế khiến tôi phát điên thế nào không?"
"Tôi phát điên vì nhớ em đấy."
Bách Tùng vẫn ghì chặt Thanh Lam vào lòng, trong lòng anh có một nỗi sợ vô hình nào đó, anh sợ Thanh Lam một lần nữa xóa đi ký ức của anh. Anh sợ cô sẽ lẳng lặng rời đi, để lại anh một mình bơ vơ trong những vụn vỡ.
Thanh Lam lặng thinh không đáp, Bách Tùng cảm nhận được ngực áo anh ướt đẫm. Là nước mắt, nước mắt của cô. Thanh Lam nấc nghẹn trong lòng anh.
"Bách Tùng... em đang mơ, em đang mơ đúng không? Anh cho em tỉnh lại đi, tỉnh giấc không có anh sẽ hụt hẫng lắm."
Nghe thấy những lời này, trái tim anh quặn thắt. Nước mắt cô thấm vào tim anh, khiến nó đau đớn đến mức chẳng chịu đập nữa. Anh nhẹ nhàng vén lọn tóc rũ ra sau vành tai. Nhẹ giọng: "Em không mơ, là tôi đây, khúc gỗ của em đây."
"Tại sao? Tại sao anh đến được đây?"
"Tôi là người thiết lập phần mềm game dựa trên nền tảng cốt truyện. Một lần sửa lỗi hệ thống, tôi vô tình xuyên vào đó. Trở thành một nhân vật mặc định. Nhiệm vụ của tôi là khắc phụ lỗi hệ thống từ bên trong. Sau khi sửa xong lỗi, tôi phải tự tìm đường thoát ra ngoài. Bởi tôi không phải là ký chủ được hệ thống sắp xếp đường đi như em. Tôi xuyên vào đó được nửa năm, tình cờ một lần hệ thống xuất hiện lỗ hỏng lớn. Mở ra cánh cổng cho người chơi thử nghiệm, em lại vô tình bị cuốn vào trở thành ký chủ."
Thanh Lam tức giận đẩy anh ra, "Anh cũng là người xuyên vào tại sao anh lại không nói với em."
"Lam!" Bách Tùng khẽ gọi.
"Nếu tôi nói cho em biết, cốt truyện sẽ bị tác động. Hệ thống không cho phép tiết lộ nếu không em sẽ bị xóa trong thế giới kia. Không thể quay về được nữa."
Thanh Lam tức giận, cô quẹt ngang nước mắt trên mặt: "Ít ra anh cũng phải ra hiệu cho em biết chứ!"
"Tôi đã nhắc đi nhắc lại em không được đi một mình rồi mà. Nhất định phải đi cùng nhau còn gì?"
"Anh... anh..."
Bách Tùng kéo Thanh Lam vào lòng, ôm chặt lấy cô.
"Đừng khóc nữa, tôi đau lòng."
"Bách Tùng! Em nhớ anh! Rất nhớ, rất nhớ, rất rất nhớ anh." Thanh Lam ôm chặt Bách Tùng vùi đầu vào bờ ngực vững chãi.
"Lam, em đừng rời xa tôi nữa, cũng đừng xóa ký ức của tôi nữa. Em ở trong tim, không phải ở trong hồi ức. Dù có quên mất em là ai, tôi vẫn sẽ yêu em lại từ đầu, yêu em từng chút một đến hết đời mới thôi."
"Tôi cầu hôn em thành công rồi."
"Tháng sau chúng ta kết hôn nhé."
Anh cụp mắt nhìn cô, lời nói chứa chan sự dịu dàng.
Thanh Lam ngước mắt nhìn Bách Tùng.
"Nếu anh không nói ba từ đó, em sẽ không lấy anh."
Bách Tùng nâng cằm Thanh Lam, đặt lên đôi môi mềm một nụ hôn nhẹ nhàng chứa đầy nhung nhớ triền miên. Giọng anh trầm ấm nắm trọn con tim cô. Trói bên cạnh quả tim anh, một đời không rời.
"Tôi yêu em."
Hoàn chính truyện.