Lời này không có vấn đề gì, nhưng lại khiến người ta dở khóc dở cười. Tần Tu Viễn thở dài: “Sao nàng lại hư như vậy…”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, lặng lẽ cười thành một đóa hoa….
Hôm sau tỉnh lại nàng đã không thấy Tần Tu Viễn đâu. Đường Nguyễn Nguyễn sờ sờ vị trí bên cạnh, hơi ấm đã không còn, trong lòng đột nhiên có chút buồn bã như mất mát thứ gì đó. Ngủ với hắn thực sự rất ấm áp.
“Tiểu thư, người tỉnh chưa?” Thải Vi bưng chậu rửa mặt tới, hỏi: “Người có muốn dậy rửa mặt không?”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Tướng quân ra ngoài rồi sao?”
Thải Vi lên tiếng: “Vâng, tướng quân đã đi ra ngoài từ sáng sớm.”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Gần đây chàng ấy rất bận rộn… Thải Vi, ngươi đi nói chuyện với nhà bếp lớn, yêu cầu họ đưa tới một ít thịt và trứng để ban đêm chúng ta sẽ làm mấy món ngon ngon.”
Thải Vi cười nói: “Tiểu thư muốn làm cho tướng quân ăn sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu cười, nói: “Gần đây công việc của chàng rất phiền lòng, ta muốn chàng ăn thoải mái một chút.”
Thải Vi nói: “Tiểu thư và tướng quân càng ngày càng ân ái, thật sự là làm người khác ghen tị, tướng quân thường khen trù nghệ của tiểu thư tốt!”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, lập tức chế nhạo nói: “Ồ, ta nhớ cũng có người khen Thải Vi may vá tốt…” Dừng một chút, nàng tiếp tục nói: “Chuyện y phục rách, vốn không ai biết. Nhưng người được khâu lại hận không thể để mọi người đến xem qua một chút.”
Sắc mặt Thải Vi đỏ lên: “Tiểu thư sao lại trêu ghẹo nô tỳ… Đó chỉ là một việc nhỏ không tốn sức mà thôi.”
Đường Nguyễn Nguyễn kéo Thải Vi qua, nói: “Đâu có, nói đi cũng phải nói lại, Thải Vi… Ngươi đối với Tần Trung, có tâm tư gì không?” Nàng nhìn Thải Vi: “Ta thấy hắn là một người trung thành, làm việc tận tâm, còn đối xử với ngươi… ”
Sắc mặt Thải Vi có chút khó coi, nói: “Tiểu thư, Tần Trung đã có người trong lòng…” Nàng rũ mắt nói: “Nô tỳ với hắn cùng lắm cũng chỉ là bằng hữu, không đáng nhắc đến.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nói: “Hắn nói với ngươi?”
Thải Vi im lặng gật đầu. Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc, hỏi: “Hắn có nói là ai không”
Thải Vi rũ mắt nói: “Nô tỳ không biết, nô tỳ, nô tỳ cũng không muốn biết.”
Đường Nguyễn Nguyễn hiểu rõ, nói: “Vậy tại sao ngươi không muốn biết?” Rõ ràng trong lòng để ý, mới có thể khó chịu cự tuyệt như vậy. Thải Vi ngẩn ra, lập tức đứng lên nói: “Tiểu thư! Tiểu thư vẫn nên rửa mặt trước đi, bằng không nước sẽ lạnh mất…”
Đường Nguyễn Nguyễn cười một chút, nói: “Được… Nếu đúng người, chớ bỏ lỡ.”
Thải Vi trầm mặc gật đầu, sau đó đi lấy khăn tay.
Cụ Phong Doanh.
“Đêm qua có ai đến không? “Tần Tu Viễn bước vào chủ trướng. Trong ánh mắt Tần Trung có chút đỏ lên, nói: “Tướng quân liệu sự như thần, đêm qua quả nhiên có người đến ám sát Thúy Vân!”
Tần Tu Viễn nói: “Người đâu?”
Tần Trung tiếc nuối nói: “Sau khi hắn bị bắt, đã tự mình uống thuốc tự tử…”
Tần Tu Viễn nhíu mày, nói: “Cũng nằm trong dự liệu, đi, đi gặp Thúy Vân.”
Tối hôm qua trước khi về phủ, Tần Tu Viễn cố ý an bài Tần Trung canh giữ trong quân doanh. Thúy Vân đến nửa đêm đã tỉnh lại một lần, ai ngờ, còn chưa phát ra âm thanh thì đã có hắc y nhân trèo qua cửa sổ mà vào, đao kiếm trực tiếp kề vào cổ nàng ta, nàng ta sợ tới mức kêu to, Tần Trung lập tức dẫn người xông vào, sát thủ chết ngay tại chỗ.
Bọn họ đi tới trước giường của Thúy Vân. Vẻ mặt Tần Tu Viễn lạnh lùng, nhìn xuống cô nương bệnh tật đến nỗi sắc mặt trắng bệch. Thúy Vân hoảng sợ mở mắt: “Tướng quân, tướng quân cứu mạng!”
Dứt lời, liền muốn xoay người đứng lên, quỳ xuống. Tần Tu Viễn lạnh lùng mở miệng: “Ngươi cứ nằm xuống đó đi.”
Thúy Vân thấp giọng nói: “Vâng… Nô tỳ, nô tỳ sợ hãi, cầu tướng quân thương xót.”
Tần Tu Viễn nói: “Ngươi nói rõ lai lịch, bản tướng quân sẽ cân nhắc xem có thể giữ lại cho ngươi một mạng hay không.”
Thúy Vân gật đầu, gọng có chút ủy khuất, nói: “Nô tỳ vốn là nữ nô trong nhà Tây Bá Hầu, chuyên hầu hạ Văn Kiên công tử…”
Tần Trung nhíu mày, hỏi: “Hầu hạ?”
Sắc mặt Thúy Vân bất ổn, nói: “Kỳ thực… Cũng là thông phòng.”
Tần Tu Viễn ý bảo nàng ta tiếp tục, nàng ta liền nói: “Phu nhân lo lắng công tử ở quân doanh ăn mặc không đủ, vì thế cứ cách một đoạn thời gian liền sai nô tỳ tới đưa y phục chăn đệm, nô tỳ mua chuộc binh lính cửa phòng, sau đó đã đồng ý cho nô tỳ vào… Mỗi lần đến, đều phải tìm chỗ hầu hạ công tử một lần…”
Khuôn mặt của nàng ta hơi đỏ, khó khăn lắm mới mở miệng.
Tần Tu Viễn nói: “Nói trọng điểm.”
Thúy Vân khó khăn cất một tiếng, nói: “Mấy ngày trước, khi nô tỳ đến quân doanh, công tử nói, nói muốn nô tỳ… Muốn nô tỳ phối hợp với hắn, hại Tần Dũng đại nhân…”
Tần Tu Viễn nhíu mày: “Vì sao lại muốn hại Tần Dũng?”
Thúy Vân nói: “Cụ thể nô tỳ cũng không biết, chỉ là nghe nói bọn họ có xích mích.”
Tần Trung cúi người nói với Tần Tu Viễn: “Chỉ sợ là chuyện tân binh ẩu đả…”
Tần Tu Viễn lại hỏi: “Việc này Văn Kiên từ đầu đến cuối đều không ra mặt, vô cùng sạch sẽ, vì sao Lý Đán lại giúp hắn?”
Lý Đán rốt cuộc là bị lợi dụng trong tình huống thiếu hiểu biết, hay là đồng lõa?
Thúy Vân nói: “Lý Đán… Hắn! Hắn là một tên cầm thú!”
Nàng ta trở nên vô cùng kích động, suýt nữa không nói được nữa: “Có một lần, nô tỳ tới hầu hạ công tử, kết quả lần đó công tử vừa mới bị thương, nô tỳ liền một mình ở trong phòng trữ vật tư… Dự định rời đi vào lúc bình minh.”
“Ai ngờ đến buổi tối, tên cầm thú đó lại tới phòng trữ vật… Đối với nô tỳ, hắn còn ép bức, sau đó lại bức bách nô tỳ không được nói ra…”
Thúy Vân thấp giọng nức nở nói: “Sau đó, nô tỳ nhịn không được liền tố cáo với công tử, công tử tức giận, cũng nói muốn cho những người đắc tội với hắn không được chết dễ dàng…”
Tần Tu Viễn nhìn nàng, hỏi: “Cho nên, hắn liền dùng việc này uy hiếp Lý Đán, để hắn ra mặt, lừa Tần Dũng đến phòng trữ vật… Sau đó, ngươi đánh hắn ngất xỉu và kéo hắn vào?”
Thúy Vân có chút chột dạ gật đầu. Tần Tu Viễn cười lạnh một tiếng: “Lá gan của các ngươi thật lớn!”
Tiếng gầm này làm cho cả người Thúy Vân chấn động, nàng ta nói: “Nô tỳ, nô tỳ cũng bị bức bách, là thân bất do kỷ, cầu tướng quân thương xót cho nô tỳ…”
Nàng ta giãy dụa nhớ lại, Tần Tu Viễn lại nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý làm chứng, vạch tội Văn Kiên và Lý Đán không?”
Sắc mặt Thúy Vân sợ hãi, nói: “Nô tỳ là người của Tây bá Hầu phủ, chuyện lấy nô cáo chủ nô tỳ không dám làm.”
Tần Tu Viễn nói: “Người đêm qua tới ám sát ngươi, chỉ sợ chính là người của Tây Bá Hầu phủ. Nếu ngươi chết, tội danh của Tần Dũng cũng được xác thực, ngươi cũng chỉ là một quân cờ của bọn họ mà thôi.”
Thúy Vân mở to hai mắt: “Nhưng nô tỳ thân phận hèn mọn, chỉ sợ cho dù nô tỳ lật cung, cũng không có tác dụng gì…”
Tần Tu Viễn nói: “Cái này ngươi không cần lo lắng nữa, ta sẽ để cho lời thú tội của ngươi đến tai thiên tử.”
Thúy Vân cắn răng, tựa hồ là hạ quyết tâm, nói: “Tướng quân, nô tỳ nguyện ý ra mặt làm chứng… Nhưng có một điều cầu xin người.”
Khế ước bán thân của nàng ta còn ở Hầu phủ, việc này coi như xong, chỉ cần Tây bá Hầu phủ còn ở đây, nàng ta sẽ không được sống yên ổn. Tần Tu Viễn nói: “Ngươi nói đi.”
Thúy Vân nói: “Sau khi kết án, tướng quân có thể thu nô tỳ vào phủ không? Nô tỳ đắc tội Tây bá Hầu phủ, chỉ sợ sẽ sống không nổi…”
Thúy Vân biết, trong mắt những quan to quý nhân như hắn, mua một nô tỳ, cùng mua một con chó không khác gì nhau. Tần Tu Viễn cười lạnh nhạt, nói: “Không được.”
Dừng một cái chớp mắt, ánh mắt hắn dần dần lạnh đi: “Việc này xảy ra, ngày sau chỉ sợ không còn Tây Bá Hầu phủ, không ai có thể uy hiếp an toàn của ngươi.”
Tần Trung nghe xong, trong lòng hơi lạnh. Mới đầu có thể là Văn Kiên báo thù riêng, mà Tây Bá Hầu phủ vì che chở cho trưởng tử nên mới phái sát thủ đến lấy tính mạng Thúy Vân… Chờ vu khống tội ác này cho Tần Dũng, lại đổ tội danh trị quân không nghiêm ở trên đầu Tần Tu Viễn, lột bỏ quyền uy trong phong doanh của hắn, để nuôi dưỡng Lý phó tướng lên chức… Hoàn toàn trôi chảy, thật sự là tâm kế chu toàn!
Tần Trung hỏi: “Tướng quân, bây giờ phải làm sao?”
Tần Tu Viễn cười nhạt một tiếng: “Đây không phải là rõ ràng sao? Đưa nhân chứng cùng tội nhân đến Hình bộ, Hình bộ thượng thư cùng Tây Bá Hầu luôn luôn không hòa thuận, vừa đúng lúc cho hắn một cơ hội.”
Tần Trung gật đầu, nói: “Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng gào thét kích động của Văn Kiên: “Các ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta! Ta muốn gặp cha ta! Ta muốn gặp Hoàng thượng!” Hắn tiếp tục hùng hùng hổ hổ: “Văn nhân thế gia chúng ta nhiều đời lập công, sao các ngươi dám động đến ta!”
Tần Trung dùng chuôi kiếm đánh vào lưng hắn, nói: “Ngươi ngoan ngoãn một chút! Có gì thì để đi đến Hình Bộ để nói!”
Lý Đán cũng bị trói, hắn khóc lóc kêu lên: “Cầu xin đại nhân thả! Thuộc hạ không liên quan gì đến chuyện này!”
Tần Trung lạnh lùng nói: “Đồng lõa, đồng tội!”
…
Sương mù mê man, không phải mưa nhưng giống như mưa phùn. Nam tử trung niên hơi mập mặc áo bào màu lam tiêu kim vân phủ hoa thẳng tắp, hoa quý đầy người, sắc mặt ngưng trọng, hắn không để ý quản gia khuyên can mà chạy vào tướng phủ to lớn này.
“Hầu gia, ta đã nói rồi, bây giờ tướng gia không ở trong phủ.” Vẻ mặt của quản gia tướng phủ Lưu Kỳ khó xử.
“Ngươi tránh ra cho ta, ta lại muốn nhìn xem, Tả tướng có phải thật sự không ở trong phủ hay không! Ta bây giờ là lửa thiêu đến lông mày, chẳng lẽ hắn tránh mặt không gặp?” Tây Bá Hầu Văn Hậu Hải tức giận nói.
Lưu Kỳ không ngăn được hắn, cũng không dám gọi người đến mạnh bạo ngăn cản hắn, trong lúc nhất thời lo lắng không thôi. Hai người một đường đi đến nội viện, mắt thấy sắp tới gần thư phòng, đã thấy nội viện có một công tử trẻ tuổi đi ra, hai bên thiếu chút nữa đụng phải. Năm đó Nhị công tử sinh ra cực kỳ thanh tú, một thân lụa màu xanh ngọc, có vẻ văn chất nho nhã, khí chất xuất chúng. Hắn hơi sửng sốt, lập tức chắp tay nói: “Hầu gia hữu lễ.”
Văn Hậu Hải không thấy hắn còn tốt, vừa thấy hắn, lại càng tức giận: “Lưu Thư Nhiễm! Đều là ngươi đưa ra chủ ý này, bây giờ lại hại thảm con ta!”
Công tử trẻ tuổi này là thứ tử của Tả tướng, tên là Lưu Thư Nhiễm, sinh ra do thiếp thất trong nhà, còn có một số nam sinh nữ tướng, hắn hơi kinh ngạc nói: “Sao? Lệnh công tử còn chưa được cứu ra sao?”
Văn Hậu Hải nhìn hắn: “Hôm qua khi bổn hầu tới tìm Tả tướng, là ngươi từ chối nói ngài ấy không có ở đây, kết quả ngươi bảo bổn hầu an bài người đi ám sát nha hoàn Thúy Vân kia, nhưng ai ngờ lại bị Tần Tu Viễn giăng kế ôm cây đợi thỏ!” Hắn nổi giận đùng đùng nói: “Bây giờ thì hay rồi, Kiên Nhi và Thúy Vân đều rơi vào tay Tần Tu Viễn!”
Vẻ mặt Lưu Thư Nhiễm vô tội, nói: “Hầu gia, ta cũng là vì hiến kế cho công tử, nhưng ai biết Tần Tu Viễn giảo hoạt như thế, nhìn Thúy Vân còn sống sờ sờ như vậy… Vậy tiếp theo, hắn định làm gì?”
Văn Hậu Hải cười khẩy: “Còn có thể làm sao bây giờ, bây giờ chỉ có cha ngươi ra mặt mới có thể cứu mạng con ta!”
Đôi mắt của Lưu Thư Nhiễm hơi nheo lại, nói: “Nhưng lúc này phụ thân không ở nhà, ông vừa ra ngoài có công vụ.”
Văn Hậu Hải nói: “Ngươi đừng có lừa dối bản Hầu!”
Lưu Thư Nhiễm nói: “Ta vừa mới tiến vào, cũng không tìm được phụ thân, nếu Hầu gia không tin thì có thể đi xem…”
Dứt lời, làm tư thế “mời”. Văn Hậu Hải thấy vậy, liền nói: “Vậy bổn Hầu tạm thời tin ngươi một lần, khi nào tướng gia trở về?”
Lưu Thư Nhiễm nói: “Ta cũng không biết… Chờ phụ thân trở về, chỉ sợ cũng đã muộn…”
Văn Hậu Hải nhíu mày hỏi: “Sao muộn như vậy?”
Lưu Thư Nhiễm cười nhạt: “Chỉ sợ sẽ bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để giải cứu Văn công tử…”
Văn Hậu Hải nói: “Ý ngươi là sao?”
Vẻ mặt Lưu Thư Nhiễm nghiêm túc nói: “Nếu như Văn công tử thật sự bị đưa vào Hình bộ, vậy thì vô lực cứu giúp, vả lại có thể Tây bá Hầu phủ cũng sẽ bị liên lụy…”
Văn Hậu Hải không hài lòng nói: “Chẳng lẽ bản hầu không biết sao? Còn cần ngươi nhắc nhở?”
Lưu Thư Nhiễm nói: “Hầu gia yên tâm, chớ nóng nảy, nghe ta nói xong.”
Vẻ mặt Văn Hậu Hải không kiên nhẫn nhưng Lưu Thư Nhiễm cũng không chút hoang mang nói: “Hiện giờ việc này cho dù là cha ta ra mặt thì cũng chưa chắc đã có kết quả tốt, nếu Tây bá Hầu phủ bởi vì việc này mà làm mất thánh tâm, mới là trí mạng nhất.”
Dừng một chút, hắn nói: “Nếu ta là Hầu gia, hiện tại ta sẽ lập tức vào cung thỉnh tội, sau đó đồng thời âm thầm phái người giải cứu Văn công tử… Đưa hắn ra khỏi Đế Đô, đi càng xa càng tốt, chờ việc này bình ổn, lại tìm cơ hội trở về.”
Văn Hậu Hải nói: “Nhưng bản hầu đi thỉnh tội, thánh thượng có thể khai ân không?”
Lưu Thư Nhiễm thản nhiên cười nói: “Hầu gia đi gặp Thánh thượng, việc cần làm không phải là cầu tình… Mà là thỉnh Hoàng thượng trị tội, thái độ càng thành khẩn thì càng có thể làm nổi bật thành ý, đến lúc đó Văn công tử chạy trốn vậy thì càng không liên quan đến Tây bá Hầu phủ.”
Văn Hậu Hải chấn động nói: “Ngươi để bản hầu bỏ lính bảo vệ soái chủ?”
Lưu Thư Nhiễm hơi gật đầu: “Không sai… Nếu bản thân Hầu gia không giữ được, thì sao có thể che chở cho người nhà đây?”
Văn Hậu Hải trầm ngâm một lát, hắn nhìn Lưu Thư Nhiễm một cái, cười như không cười nói: “Trước đây sao bản hầu lại không phát hiện… Nhị công tử có tâm cơ như thế.”
Lưu Thư Nhiễm không cho là đúng, hắn nói: “Ta chỉ là vì Hầu gia suy nghĩ, dù sao… Người cùng phụ thân ta quan hệ không nhỏ, chúng ta tất nhiên hy vọng Tây Bá Hầu phủ gia môn hưng thịnh.”
Văn Hậu Hải hừ lạnh một tiếng, nói: “Biết là được rồi! Phiền chuyển lời cho tướng gia, việc này nếu có thể bình ổn thì thôi, nếu là không thể… Vậy thì ta cũng không cần phải giúp hắn giữ miệng như bình thường, cùng lắm thì là cá chết lưới rách*!”
Lưu Thư Nhiễm làm ra vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Được, ta sẽ chuyển lời, Hầu gia yên tâm.”
Dứt lời, Văn Hậu Hải rời đi với vẻ mặt u ám. Lưu Kỳ đưa Tây Bá Hầu đi ra ngoài, Lưu Thư Nhiễm cúi người chắp tay, làm đủ lễ nghĩa. Chỉ chốc lát sau, một giọng nói trầm thấp từ sau lưng truyền đến: “Ngươi ngược lại có vài phần thông minh.”
Lưu Thư Nhiễm sắc mặt trầm tĩnh, quay đầu lại mỉm cười: “Đa tạ phụ thân khen ngợi.”
Tả tướng Lưu Thực mặc cẩm bào cổ tròn tay áo rộng, hai tay chắp ở phía sau. Hai má hắn gầy gò, ánh mắt lún sâu đem xương gò má hai bên hơi làm nổi bật ra khí độ bất phàm. Lưu Thực giật giật môi, nói: “Ngươi muốn đối phó với ai trước?”
Vẻ mặt Lưu Thư Nhiễm khiêm tốn, nói: “Nhi tử vốn là muốn nhân cơ hội này, tạo cho Tần Tu Viễn cú ngã, cũng không nghĩ Tây Bá Hầu làm việc bất lực như vậy… Chẳng qua trước mắt, Tây Bá Hầu chọc giận thánh tâm khả năng càng lớn, nếu hắn bị giáng chức ra khỏi Đế Đô, phụ thân cũng có thể yên tâm vô ưu… Tóm lại, vô luận là ai ngã xuống, đối với phụ thân mà nói đều là chuyện tốt.”
Tả tướng cười sâu kín làm người ta không lường được: “Hy vọng không phải là ngươi tự cho mình thông minh.”
Lưu Thư Nhiễm sủng nhục không sợ hãi, nói: “Tạ phụ thân nhắc nhở… Nhi tử còn phải học hỏi thêm từ phụ thân mới đúng.”
Tả tướng hài lòng một chút: “Nếu ca ca của ngươi có thể có được sự thông minh bằng một nửa ngươi thì tốt.”
Lưu Thư Nhiễm nói: “Huynh trưởng hôm nay đã tiến cung diện thánh.”
Tả tướng hơi nhíu mày: “Hắn vào cung làm gì? Mới lĩnh chức giám sát ngự sử, còn muốn làm gì vậy?”
Lưu Thư Nhiễm hơi gật đầu: “Nghe nói sáng sớm hôm nay huynh trưởng đã đưa tấu chương buộc tội, lúc này sợ là đã ở trong cung.”
Lưu Thực kinh ngạc nói: “Hắn buộc tội ai?”
Lưu Thư Nhiễm nói: “Tần Tu Viễn, trị quân không nghiêm, dung túng thuộc hạ hành hung người khác.”
Lưu Thực thay đổi sắc mặt: “Hồ nháo!”
…
Bên ngoài phủ Trấn Quốc tướng quân quỷ dị hỗn loạn, trong phủ lại một mảnh bình tĩnh thản nhiên. Đường Nguyễn Nguyễn đang ở trong bếp nhỏ chăm chú nghiên cứu bữa tối nay.
“Tiểu thư, người đang làm gì vậy?” Thải Bình cầm củi bước vào bếp nhỏ, thấy trước mặt Đường Nguyễn Nguyễn đặt rất nhiều trứng gà. Đường Nguyễn Nguyễn sờ sờ một giỏ trứng gà nhỏ, nói: “Tối nay, chúng ta ăn trứng gà kho da hổ đi.”
“Trứng gà…da hổ?” Thải Bình chưa từng nghe qua cách nói này, lúc này Minh Sương cũng đem gia vị vào, nói: “Phu nhân, gia vị người muốn nô tỳ chuẩn bị đã xong.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Được, chờ có đồ ăn ngon đi!”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Được, chờ có đồ ăn ngon đi!”
Đối với Đường Nguyễn Nguyễn, phàm là làm mỹ thực thì nàng sẽ làm nhiều hơn một chút, nha hoàn hay sai vặt bên người cũng đều được phân chia ăn thử, thế cho nên lúc mọi người giúp nàng làm việc, đều vô cùng hăng hái. Đầu tiên Đường Nguyễn Nguyễn đun một nồi nước, nhẹ nhàng thả lăn từng quả trứng vào nồi, từ từ nấu. Mãi cho đến khi trứng chín mới vớt ra. Nàng cầm lấy một quả trứng gà, nhẹ nhàng đập về phía bàn bếp, sau đó dọc theo bàn hơi dùng sức lăn một vòng, vỏ trứng gà liền vỡ vụn, lúc này màng bên trong còn nối liền với nhau, nhẹ nhàng xé một cái, đại bộ phận vỏ trứng đều được bóc ra. Một quả trứng gà luộc trơn bóng nhu thuận lăn vào trong chén, bụng tròn trịa làm cho người ta muốn đưa tay chọc một cái.
Sau đó, nàng tiếp tục bóc một quả trứng gà khác, Thải Bình và Minh Sương thấy thế thì cũng tới hỗ trợ, ba người cùng nhau làm nên mười mấy quả trứng nhanh chóng được lột xong. Trứng luộc tròn trịa, chen chúc trong bát, muốn lăn nhưng lại lăn không nổi, có loại vụng về đáng yêu. Đường Nguyễn Nguyễn lập tức đun một nồi dầu, đun sôi khoảng sáu bảy phần, dầu đã bắt đầu sôi lên, sau đó nàng cẩn thận cho trứng gà vào chảo, vì thế trứng gà xếp hàng lăn vào trong chảo dầu nóng, nhiệt độ dầu càng ngày càng cao, trong nồi phát ra tiếng chiên xèo xèo, vô cùng nóng hổi.
Trứng gà trắng không chịu nổi nhiệt độ cao đã bắt đầu đầu hàng, dần dần chuyển sang màu vàng nhạt. Trên mỗi quả trứng gà, Đường Nguyễn Nguyễn đều đã chuẩn bị khứa vài vết dao, giờ phút này những nơi có vết dao đều trở thành nơi công kích trọng điểm của dầu nóng, hai bên miệng vết dao khứa bị nổ đã hơi phồng lên, có quả còn hơi nứt miệng, hướng về phía người khác cười. Khi trứng gà hoàn toàn lăn qua dầu nóng, chuyển sang màu vàng, nàng vớt tất cả trứng ra bát, lại một lần nữa đun sôi một ít dầu thừa, lần này là để xào nguyên liệu. Đợi dầu cho đến khi sôi đến tám phần thì đổ hành lá, ớt khô, bát giác và gừng thái lát, thêm một thìa tương đậu và tương ớt tự làm, không ngừng xào, sau đó xào ra hỗn hợp dầu đỏ.
Sau khi xào đều, nàng cho thêm một ít rượu và nêm nếm gia vị, một nồi gia vị líu ríu, náo loạn không ngừng, sau đó nàng múc một bát nước tưới vào…
“Xèo” một tiếng vang lớn dập tắt ầm ĩ trong nồi, sau đó nàng chậm rãi rót chút nước tương cùng tiêu vào đó, nước tương dần dần đậm đặc, nàng dùng một cái thìa nhỏ để vớt hết nguyên liệu trong đó ra, chỉ còn lại một nồi sốt đỏ hoàn mỹ. Nàng thả những quả trứng gà đã chiên xong vào nồi sốt đỏ, trứng gà nứt ra, trước tiên hấp thu nước sốt cay nồng, lăn lộn hai cái đã khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Đợi trứng gà xếp vào nồi xong, nàng liền đậy nắp nồi lại, dự định nấu trong chốc lát. Mùi thơm tỏa ra bốn phía, Minh Sương không khỏi nuốt nước miếng, Thải Bình cười nói: “Tướng quân còn chưa trở về, ngươi đã nhịn không được sao?”
Minh Sương thấp giọng nói: “Chờ tướng quân bận rộn trở về, món ăn này cũng đã nguội rồi…”
Đường Nguyễn Nguyễn tình cờ nghe thấy, dịu dàng cười nói: “Một lát nữa các ngươi ăn trước đi.”
Minh Sương vội vàng xua tay, nói: “Không cần! Không cần!”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Không sao đâu, lạnh rồi sợ sẽ không ngon.”
Gần chạng vạng, sắc trời dần dần tối sầm lại, hắn hẳn là đang trên đường hồi phủ rồi chứ?
Đường Nguyễn Nguyễn nhớ tới hắn, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên. Chưa đầy nửa chén trà, trứng gà kho da hổ đã làm xong, Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng mở nắp nồi ra, mùi thơm nồng đậm xông vào mặt, khiến người ta không thể cự tuyệt! Hai tiểu cô nương bên cạnh trừng mắt như chuông đồng, không chớp mắt nhìn trong nồi, theo động tác của Đường Nguyễn Nguyễn, hai cái đầu nhỏ xoay tới xoay lui. Đường Nguyễn Nguyễn múc ra một đĩa trứng gà kho da hổ lớn, phía trên lại rắc thêm một nắm hành hoa, hành hoa tươi xanh, rơi vào trên trứng gà thân kinh bách chiến, có vẻ tràn đầy sức sống. Đối với trứng gà kho da hổ, làm lòng đỏ trứng là khó khăn nhất. Nàng nhẹ nhàng gắp một quả trứng, chọc đũa, sau đó thuận thế chia trứng thành hai nửa, nói: “Ngươi nếm thử miếng đầu tiên đi. Nếu không ngon, ta sẽ làm lại lần nữa.”
Minh Sương và Thải Bình hưng phấn cầm đũa lên, mỗi người gắp một miếng trứng gà. Thải Bình ăn rất thanh lịch nhẹ nhàng, nàng khẽ cắn một miếng trứng gà chiên giòn tan, hương vị cháy ngon tươi cay chui vào trong miệng, nhai hai cái, còn chảy ra mùi thơm độc đáo của trứng, hương vị cực kỳ phong phú. Mà Minh Sương thì khác, nàng một tay nhét nửa quả trứng gà vào miệng, nhai nát, lòng đỏ trứng cũng tùy ý mà tản ra bốn phía, mềm mại thuần hậu. Mà lòng trắng trứng cũng không cam lòng yếu thế, nó hút no nước sốt, sớm đã không còn là trứng gà trắng cực kỳ nhạt nhẽo lúc trước, thiên chuy bách luyện* da hổ cháy hương, làm cho người ta muốn ngừng không được. Nàng nhai vô cùng hăng hái, nói: “Sao phu nhân ngay cả trứng gà cũng có thể làm ngon như vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn vốn định chờ Tần Tu Viễn trở về rồi ăn, nhưng nhìn bộ dạng ăn ngon của Minh Sương, chính mình cũng không khỏi nuốt nuốt nước miếng vào trong cổ họng. Trong lòng nàng yên lặng nghĩ: Nếu đến ngày tổ chức Mỹ Thực Lệnh, trước tiên phải bỏ đói Minh Sương một bữa, sau đó để cho nàng đi biểu diễn trực tiếp ăn uống… Món ăn này chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều người đến xem. Ba người đang vui vẻ hòa thuận nghiên cứu trứng gà, đột nhiên, Thải Vi vội vàng vàng chạy vào viện, lớn tiếng nói: “Tiểu thư! Tiểu thư đâu?”
Thải Vi luôn luôn trầm ổn, nếu nàng cũng kích động như thế, chắc chắn là xảy ra chuyện gì. Đường Nguyễn Nguyễn nhanh chóng di chuyển, đi ra khỏi bếp nhỏ, vội vàng hỏi: “Thải Vi, ta đang ở đây! Có chuyện gì vậy?”
Thải Vi nói: “Tiểu thư! Có chuyện không ổn!” Nàng chạy đến nỗi không kịp thở.
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì? Từ từ nói.”
Thải Vi bình phục hô hấp một chút, nói: “Tần Trung phái người truyền tin tức đến, nói hôm nay tướng quân ở Phong Doanh xử lý vụ Tần Dũng, ai ngờ còn chưa xử lý xong, đã bị Thánh thượng triệu kiến… Đến bây giờ còn ở trong cung, tình huống không ổn!”
Đường Nguyễn Nguyễn hoảng sợ: “Sao?”
*鱼死网破 [yúsǐwǎngpò]
Cá chết lưới rách; bên sứt càng bên gãy gọng; mất cả chì lẫn chài (hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt)
*Thành ngữ tiếng Trung: 千锤百炼 (Qiānchuíbǎiliàn) – Thiên Chùy Bách Luyện: 1. qua muôn ngàn thử thách; thử thách dài lâu; qua nhiều lần gọt giũa。gọt giũa (câu thơ, bài văn…)。