Ôm chặt lấy vợ nhỏ của mình, hắn hôn nhẹ lên trán cậu rồi nói:"Còn chưa chịu dậy?". An Giai Kỳ mắt nhắm mắt mở, chu môi nói:"Không dậy đâu, mệt lắm". Lãnh Dạ nhéo má cậu, trách móc yêu thương:"Em đó, có nhớ hôm qua bản thân đã làm ra cái chuyện gì không?". Cậu ngơ ngác hỏi:"Chuyện gì là chuyện gì?". Hắn cốc nhẹ lên đầu cậu rồi lại ủy khuất nói:"Em đó, em quá đáng lắm, em có biết hôm qua em quậy phá đến mức nào không? nhờ em mà chú mệt lắm đấy".
Tỉnh táo lại một chút, An Giai Kỳ cố nhớ hôm qua mình đã làm những gì, cậu chỉ nhớ......
Hồi tưởng lại về ngày hôm qua_______
"Hey, Tiểu Kỳ, nay sinh nhật tao đó, mày nhớ không?". An Giai Kỳ đang ngồi một chỗ chơi game thì từ đâu, Trịnh Phi Mặc xuất hiện đập 'nhẹ' lên vai cậu làm cậu giật mình suýt chút nữa thì rơi cái máy điện thoại. Cậu liếc nhìn ông bạn thân của mình, nói:"Ủa, tao tưởng tháng sau mới tới sinh nhật của mày".
Trịnh Phi Mặc mặt vô biểu cảm, tự hỏi lòng mình không biết đây có phải là thằng bạn thân nối khổ của mình hay không nữa. Nhìn đồng hồ trên tay, thấy đã đến lịch trình tiếp theo, cậu ta vội nói:"Haizzzz bạn bè như này đấy, tối nay đi dự sinh nhật của tao nha, địa chỉ gửi sau". An Giai Kỳ cười nói:"Ok ok".
Một lúc sau, tin nhắn gửi tới, mở tin nhắn ra xem, đó là địa chỉ mà Trịnh Phi Mặc gửi, An Giai Kỳ ngạc nhiên, đây...đây không phải là quán bar sao? đây lại còn là quán mới mở, nghe nói rượu ở đó pha chế rất ngon, phục vụ cũng tốt, rất ít vụ ẩu đả xảy ra. Cậu vừa cảm thấy thích thú vừa cảm thấy hơi lo. Thích thú vì cậu rất muốn đến quán đó, lo vì sợ Lãnh Dạ không cho đi. Cuối cùng vẫn là thử đi xin hắn xem sao, được thì được, không được cũng phải được.
Đến giờ nghỉ trưa, An Giai Kỳ chạy lên văn phòng của Lãnh Dạ, vừa mở cửa ra, ngay lập tức giọng nói ngọt xớt vang lên:"Lão công, trưa nay ăn gì thế". Vừa nghe giọng nói ngọt xớt của An Giai Kỳ gọi mình là lão công, ngay lập tức Lãnh Dạ như tan chảy, trên môi liền không nhịn được mà cong lên, một độ cong hoàn hảo.
Lấy lồng cơm ra, để từng món ra đặt trên bàn, Lãnh Dạ dịu dàng nói:"Món cá kho mà em thích đây". An Giai Kỳ cười tít mắt nói:"Dạ, em yêu chú quá đi".
Hai người lại bắt đầu tình tứ ngọt ngào các kiểu mà quên mất vẫn còn Hàn Thiên Văn đang ở đây. Anh ho nhẹ một tiếng:"Khụ khụ....hai người có thể tém tém lại được không? tôi vẫn còn trong này đó". An Giai Kỳ giờ mới để ý thấy Hàn Thiên Văn, cậu trêu ghẹo nói:"Ấy chết, giờ tôi mới để ý thấy anh đấy, không biết Hàn tổng bao giờ mới tính có bồ". Hàn Thiên Văn nghe vậy thì tính sát thương quá lớn, anh tức giận đỏ mặt nói:"Còn không phải tại Lãnh tổng sao? các người đợi đấy, sau hôm nay tôi sẽ cho các người thấy, tôi sẽ có người yêu". Nói xong liền rời khỏi.
An Giai Kỳ cười khoái chí, trêu ghẹo Hàn Thiên Văn hay thật, còn Lãnh Dạ thì bất lực với cậu luôn, đã biết người ta ế mấy năm trời mà cứ thích trêu chọc.
Giải quyết xong bữa trưa, An Giai Kỳ mới dè dặt hỏi:"Chú, hôm nay sinh nhật của Trịnh Phi Mặc, em tham gia sinh nhật của nó nha". Lãnh Dạ liền hỏi:"Ở đâu?". Cậu đưa cho hắn xem địa chỉ, vừa xem xong hắn liền dứt khoát nói:"Không được, chú không cho phép". Dường như biết trước mọi chuyện sẽ như vậy, cậu làm nũng đủ kiểu:"Chú, cho em đi đi mà, chồng yêu, lão công, đi mà, em chỉ đi một chút rồi về, nha, nha, đi mà, nha~". Nói xong còn hôn hít các kiểu.
Lãnh Dạ nhanh chóng chịu thua luôn, sự kiên định ban nãy biến mất, thay vào đó là sự bất lực, hắn nhẹ nhàng nói:"Được rồi, đi sớm về sớm nghe chưa". An Giai Kỳ vui sướng hò reo, hắn thấy cậu vui như vậy thì cũng chỉ biết cười cho qua.
Tối đến, An Giai Kỳ đến đúng điểm hẹn, tại một phòng VIP được bảo mật tuyệt đối, bước vào trong phòng, cậu tươi cười tặng quà cho Trình Phi Mặc cùng những lời chúc. Ăn bánh kem, uống rượu các thứ cùng mọi người.
Quay trở về hiện tại _______
An Giai Kỳ cố nhớ ra nhưng cũng chỉ được từng ấy. Cậu nói:"Bộ em còn làm cái gì à?". Lãnh Dạ cười nhẹ, nhéo mũi cậu, nói:"Cố nhớ thêm đi". Suy nghĩ một chút, bỗng cậu lại nhớ ra gì đó, đêm hôm qua________
"A, uống tiếp". Lúc này, An Giai Kỳ đã say mèm, cậu cùng mọi người uống khá nhiều, cậu say đến nỗi không biết trời trăng là gì. May mà Ôn Niên đi theo để canh chừng cậu.
Đưa An Giai Kỳ về đến nhà, bấm chuông cửa, Lãnh Dạ nghe thấy tiếng chuông thì đi ra đón cậu. Ôn Niêm đưa cậu cho hắn, cậu lúc này mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt cực kỳ đẹp trai của ai đó, cậu liền hỏi Ôn Niên:"Ể, ai đây anh, sao lại đẹp trai quá vậy?". Anh phì cười nói:"Là chồng của em đó". An Giai Kỳ ngạc nhiên, lấy tay bịp miệng mình lại, cậu nói:"Ui trời, đây là chồng em á? đẹp trai thế này á?".
Lãnh Dạ thở dài, rượu vào là như này đây. Vác An Giai Kỳ lên vai rồi đưa cậu về phòng, còn Ôn Niên thì về nhà với vợ của mình.
Lên đến phòng ngủ, Lãnh Dạ để An Giai Kỳ nằm xuống, đang định đi lấy khăn lau người cho cậu thì đột nhiên cậu bật dậy, kéo lấy cổ áo của hắn rồi đè hắn xuống, nói:"A, tiểu mỹ nam, định đi đâu vậy, hầu hạ ta đi, ta sẽ trả tiền cho cưng a". Nói xong liền hôn lên môi hắn một cách cuồng nhiệt, hắn thì mặc cho cậu thích làm gì thì làm.
An Giai Kỳ hôn xong chưa đủ, cậu bạo dạn vén áo của đối phương lên, nhìn thấy tám mũi săn chắc thì liền nuốt nước miếng, lấy chiếc thẻ đen trong túi ra, quẹt giữa khe cơ bụng rồi nhấn lên các cơ bụng, nhấn mãi mà không thấy tiền đâu, cậu thắc mắc nói lí nhí:"Lạ quá, sao không thấy tiền nhỉ, chết thật, mà thôi, không sao, nếu tiểu mỹ nam đây mà chiều được ta, ta liền cho luôn tấm thẻ".
Nói xong còn không quên cạ mông vào tiểu đệ của Lãnh Dạ. Hắn không nhịn được, nói:"Kỳ à, đừng nghịch". An Giai Kỳ không thèm nghe, cậu liếm môi mình rồi lại hôn lên đối phương lần nữa. Hắn không chịu được nữa mà lật người lại để cậu nằm dưới thân mình, cậu đầu óc quay mòng mòng, trực tiếp ngủ luôn. Còn hắn thì đơ tại chỗ, cậu ngủ thì hắn biết làm thế nào đây, hắn lại không thích làm tình lúc cậu đã ngủ say đâu. Thở dài một tiếng rồi đi vào phòng tắm xử lý tiểu đệ đang chào cờ rồi mới lấy khăn lau người, thay quần áo cho cậu.
Quay trở lại hiện tại, An Giai Kỳ đỏ bừng mặt, đầu cậu bốc khói, ngại ngùng không dám nhìn mặt Lãnh Dạ. Aaaaaa ngại chết đi được mà.