Lãnh Quân vừa ngồi dậy, bước chân xuống giường. Đi tìm khắp xung quanh phòng cô cũng không thấy đâu. Anh ấy liền vội gọi điện thoại cho cô. Nhưng cũng không bắt máy.
Lãnh Quân chỉ có thể mặc lại quần áo, sau đó tiến vào sảnh lớn Thời Thiên Hành.
Vừa bước vào trong, anh ấy chỉ chú ý đến chỗ của Thời Tử Yên. Đúng thật là cô ấy đã dậy từ sớm, cũng không gọi anh dậy.
Cô ấy ngồi ở ghế cao, dáng vẻ rất nghiêm túc mà không để lộ ra sự mệt mỏi nào. Còn đối diện chính là Thời Luân, anh ta đến họp định kì, cũng chỉ là cho đông đủ trên dưới.
Thời Hiên sau đó cũng bước ra, bọn họ đều đứng lên để chào ông ấy.
Thái độ hôm nay của ông ta không được tốt, gương mặt liền lộ ra một vẻ trầm ngâm. Thời Tử Yên nhìn thấy liền nhanh nhẹn hỏi:" có chuyện à bố phiền lòng sao?"
Thời Hiên liền thở dài rồi đáp:" hắc bang của chúng ta, vừa mới xuất hiện một nhân vật mới. Drank, con đã nghe qua chưa?"
Thời Tử Yên liền suy nghĩ, cái tên này rất quen, hình như là cô ấy đã nghe nó ở đâu đó rồi thì phải.
Thấy thái độ đó, Thời Hiên liền nói tiếp:" hắn là kẻ bí ẩn, không ai biết rõ hắn đến từ bang nào, mục đích là gì. Nhưng hắn đã ra tay diệt trừ một số bang nhỏ lẻ. Đều đó là mối nguy hại đến chúng ta. Nhưng trước mắt không cần quá lo, Thời Thiên Hành chúng ta đã vững mạnh từ lâu. Chuyện sắp tới đây, chính là. Bố sẽ đi ra miền bắc, gặp một nhân vật để bàn chuyện làm ăn. Trong suốt thời gian bố đi, hi vọng Thời Luân và Tử Yên sẽ trông coi nơi này cẩn thận "
Thời Tử Yên chỉ cười,rồi đáp lại:" con nhất định sẽ trông coi thật tốt " Ánh mắt của Thời Tử Yên, rất lạ. Một ánh mắt chứa đựng sự toan tính
Thời Luân bên kia cũng không chịu thua, liền ra oai ngay:" con sẽ nhất định sẽ cố hết sức không làm bố thất vọng đâu. Bố cứ yên tâm mà đi!"
Mấy giờ sau, ngay khi vừa họp nội bộ xong. Thời Hiên liền gấp gáp thu dọn đồ chuần bị đi công tác.
Trước khi bước lên xe rời đi, ông ấy còn quay lại nhìn vào Thời Tử Yên và Thời Luân. Ông ấy đều đặt tay lên vai của hai người sau đó nói:" Thời Thiên Hành này, bây giờ chỉ còn mỗi hai đứa. Dù là không thích nhau, đấu đá nhau cũng được. Cả hai dù có ghét nhau đến mức nào, cũng không được đấu đá nhau ngay tại thời điểm này. Nhất là Thời Luân, không được gây ra thêm chuyện nữa!"
Thời Luân chỉ là nghe tai này để tai kia, anh ta nào muốn nghe mấy lão già nói nhiều chứ. Còn Thời Tử Yên thì khác, cô ấy đều nghe rõ từng chữ, hơn nữa cũng đã nhớ những gì ông ấy dặn.
Dứt lời, Thời Hiên liền lên xe mà rời đi. Bóng dáng của chiếc xe đi khuất khỏi cửa lớn. Thời Luân liền quay sang nói móc Thời Tử Yên
" mày làm cách nào để ông ấy giao một nửa quyền hành ra vậy. Nhưng tao cũng không quan tâm lắm, mày nên nhớ gà thì không thể thành phượng hoàng. Dù là bây giờ mày ngang hàng với tao, thì mày cũng chẳng có cửa đứng đầu Thời Thiên Hành đâu!"
Thời Tử Yên chỉ cười nhẹ với anh ta bằng một nụ cười lạnh, ánh mắt vẫn rất sắc lạnh. Nhìn thẳng vào anh ta mà nói với giọng điệu đắc ý:" có thể ngày trước anh hơn tôi ở quyền lực, nhưng bây giờ chúng ta ngang hàng nhau. Đâu biết chừng mai mốt, tôi lại đạp anh dưới chân mình thì sao"
Thời Luân nghe mấy lời này như chả khác đang vả mặt mình, anh ta vừa giơ nắm đấm lên thì Thời Tử Yên lại nói:" anh có thể đánh tôi, nhưng sau cú đánh này. Anh nhất định sẽ bị phạt, vì tội cải lại lời lão đại!"
Thời Luân phải nén cơn giận xuống, liền nói:"mày được lắm, đợi sau khi bố quay về tao sẽ khiến mày không còn được lành lặn!"
Anh ta dứt lời, liền cùng đám đàn em rời đi. Chỉ có mỗi Thời Tử Yên đứng đấy, cô ấy đang cười sao. Một nụ cười bí ẩn và đắc ý.
" bố sẽ quay về, nhưng mày lại là kẻ không lành lặn "
Cô ấy từng bước, từng bước quay lại cánh cửa lớn của Thời Thiên Hành. Đứng ngắm nhìn vào chiếc ghế lão đại kia.
" Thời Hiên, ở bên kia. Tô Y Vân, Lâm Trung Thiên và còn nhiều người khác đang đợi ông đến đấy. Đừng trách tôi nhẫn tâm, mà hãy trách bản thân ông đã để tôi sống tiếp!"