• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Băng Băng tắm xong, cô bước ra với một mái tóc ướt đẫm, những giọt nước từ tóc rơi rơi xuống gương mặt xinh đẹp của cô.

Tử Lâm Phong anh ngồi trên giường, nghe tiếng bước chân kèm theo đó là một mùi thơm quyến rũ, Diệp Băng Băng xoay lại nhìn anh, trên người bận chiếc đầm ngủ hai dây, bên ngoài cẩn thận khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng để che đi chỗ cần che.

"(Anh ấy không nhìn thấy đường, vậy chắc mình bận vậy không sao đâu nhỉ)" Diệp Băng Băng ung dung đi lại phía bàn trang điểm mà sấy tóc.

Tử Lâm Phong vì đợi cô nên vẫn cứ ngồi dựa lưng vào thành giường đeo tai nghe, nghe những bài nhạc anh yêu thích, đang nghe nhạc chil chil, không để ý đến cô.

Diệp Băng Băng tiến lại gần anh, gỡ lấy hai chiếc tai nghe xuống, anh hơi bất ngờ.

"Em làm gì vậy." Tử Lâm Phong vẫn cứ chơ mắt ra, ánh mắt nhìn về một nơi xa săm chứ không phải nhìn thẳng vào cô.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Trình Dã Và Tôi

2. Tỉnh Dậy Sau Một Đêm Làm Với Em Trai Trúc Mã Không Phải Bạn Bè

3. Duyên Nợ Bất Khả Kháng

4. Chúng Ta Phượng Hoàng Nhất Tộc, Phu Quân Là Cần Nhờ Mình Ấp Ra

=====================================

"Đi ngủ thôi, trễ rồi.." Diệp Băng Băng vừa nói tay dẹp đi hai chiếc tai nghe của anh

"Nhưng anh muốn nghe nhạc.

"Ngoan nào, vừa đeo tai nghe đi ngủ không tốt đâu, sáng mai em cho anh nghe.

"Ừm " Anh bĩu môi nằm xuống, Diệp Băng Băng đắp chăn lại cho anh, cô cũng tắt đèn, đi vòng qua leo lên giường ngủ.

***

Sáng Hôm Sau!

Diệp Băng Băng đã thức dậy từ sớm, vệ sinh cá nhân giúp anh, đánh răng rửa mặt, đồ thì để anh tự thay, cô cũng bận vào một bộ đồ vest nữ lịch sự, cô còn có một chút khí chất của một nữ tổng tài, cô và anh cùng đi xuống nhà.



Nhìn vào phía phòng ăn thì vẫn chưa có ai xuống.

"Anh ngồi đây đi, em để quên đồ trên phòng, để em lên lấy." Diệp Băng Băng đỡ anh ngồi xuống ghế, còn căn dặn người hầu.

"Lấy cho anh ấy một ly sữa tươi..

"Vâng cô chủ.

Diệp Băng Băng lên phòng lấy điện thoại và túi xách, vừa đi xuống đã thấy thằng ranh ma Tử Trí Vĩ lại kiếm chuyện với chồng cô!

"Xem ra tôi ra tay nhẹ với anh rồi quá nhỉ?" Diệp Băng Băng nhẹ nhàng đi lại phía anh, tay đặt túi xách sau ghế ngồi, khoanh tay đứng nhìn tên ranh con trước mặt.

Tử Phàm vốn dĩ không quan tâm đến những việc anh hắn làm chỉ biết một mình ít nói, lạnh lùng.

"Cô, cô ……" Tử Trí Vĩ thấy cô liền lắp bắp nói, trên tay trái hắn còn phải bó bột lại vì cú hất tay hôm qua của cô.

"Cô còn to mồm à" Miệng thì vẫn lớn tiếng nạt nộ cô, tay phải thì phải đỡ lấy chiếc tay bó bột của mình, tay thì đau mà mồm vẫn còn to tiếng.

"Haizz, xem ra anh vẫn chưa sợ." Diệp Băng Băng đi lại gần hắn, hướng ánh mắt viên đạn nhìn sâu vào đôi mắt hắn, mọi người đều chứng kiến cảnh đó, đều đổ mồ hôi hột, hắn ta chỉ được cái ngông cuồng, chứ thân thể yếu như tơ.

Tử Phàm thấy bố và mẹ xuống, liền kéo tay hắn ta ngồi xuống ghế, Diệp Băng Băng chỉ nhếch mép cười.

"Con chào bố mẹ." Diệp Băng Băng cúi đầu chào, sao đó cô cũng đi về phía ghế ngồi.

"Ừm, hai đứa ăn xong thì lên công ty, bây giờ công ty có việc gấp nên bố lên công ty trước, Tử Phàm có gì chút nữa lái xe đưa chị cả con đi luôn.

"Vâng thưa bố.." Tử Phàm gật đầu với bố liền quay sang nhìn cô cười.

Sau khi dùng bữa sáng xong, Diệp Băng Băng đã theo Tử Phàm đến công ty, trên xe hai người có cùng nhau trò chuyện.

"Nhìn chị trông khá trẻ nhỉ." Tử Phàm nhìn cô nàng trẻ trung bên cạnh.

"Tôi á, tôi chỉ mới hai mươi thôi" Diệp Băng Băng trả lời.

Tử Phàm bất ngờ khi cô nói, anh đã thắn gấp phanh xe lại khiến đầu cô đập vào phía trước.



"A, sao vậy" Diệp Băng Băng la lên một cái xoa xoa cái trán quay sang nhìn anh.

"Tôi xin lỗi, chị có sao không.

"Không sao, tôi chỉ nói sự thật tôi hai mươi tuổi thôi, làm gì anh bất ngờ dữ vậy.

"Tại thấy chị còn trẻ mà đã lập gia đình rồi " Tử Phàm tiếp tục lái xe.

"Bình thường mà, cậu thì bao nhiêu tuổi." Diệp Băng Băng thắc mắc hỏi

"Tôi á, tôi 25 tuổi.

"Hả, vậy là anh lớn hơn tôi 5 tuổi, phải xưng hô như nào nhỉ." Diệp Băng Băng ngây ngô hỏi.

"Cứ bình thường thôi, vì chị là vợ anh cả mà.

"Ồ.

Sau khi đến công ty, Tử Phàm cùng Diệp Băng Băng cùng nhau vào, chỉ mới bước đến cánh cổng công ty, tất cả nhân viên của công ty các bộ phận khác nhau, hô lớn cúi đầu chào anh và cô.

"Giới thiệu với mọi người, đây là con trai út của tôi,sau này sẽ đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của công ty Tử Gia." Tử Lập Tân giới thi anh với mọi người.

"Còn đây là con dâu cả của ta, Diệp Băng Băng sẽ đảm nhiệm chức vụ giám đốc.

Mọi người ào ạt vỗ tay, một lúc giới thiệu về mọi người, cô được thư ký riêng của mình dẫn về phòng làm việc, tất cả công việc đều có bố chồng cô hướng dẫn, trí thông minh cô vốn rất nhiều, nên đã tiếp thu rất nhanh.

"Sau này có hợp đồng hay tài liệu cần con ký thì con cứ ký, cái nào thấy hợp lý thì tự quyết định đừng hỏi lại bố, con cứ làm những gì mình cảm thấy tốt nhất.

"Vâng ạ, con cảm ơn bố.

"Ừm, còn cái gì không hiểu con cứ hỏi Tử Phàm nó sẽ chỉ con.

"Vâng

Tử Lập Tân đi ra bên ngoài, cô ngã lưng vào chiéc ghế êm ái, những ngón tay lên xuống rõ vào bàn.

"Không ngờ mình lại là giám đốc công ty Tử Gia, trò chơi này có vẻ vui nhỉ, trò chơi bắt đầu từ đây thôi, mình sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không ở đây lâu được..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK