• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Con làm sao thế? Ngày xưa lúc bé, con toàn đòi ngủ với cậu ta cơ mà? Vì cớ gì bây giờ người đến lại đuổi đi?"

Trình Doãn: "..."

Ánh mắt to tròn được mở rộng đến cực điểm, ngay cả hô hấp cũng hẫng đi một nhịp.

"Mẹ nói gì cơ?"

Trình Doãn đòi ngủ với hắn? Đòi ngủ với Dụ Ngôn Gia?

Lưu Giang phì cười. "Con bé này! Trình gia có giao tình với cậu Dụ từ lâu rồi, mấy lần cậu ấy đến nhà chơi, con toàn đòi cậu ấy ở lại cơ mà? Quên rồi sao?"

Có nhớ đâu mà quên hả mẹ?

Trình Doãn vừa ngẩng đầu, ngay lập tức va phải ánh mắt lộ rõ ý cười của Dụ Ngôn Gia. Anh lễ phép mời Lưu Giang ngồi xuống trước, sau đó bản thân mới ngồi xuống phía đối diện, điệu bộ tự nhiên như đang ở nhà mình.

Hai tai Trình Doãn nóng như lửa đốt.


Chết tiệt! Đây là cảm xúc của nguyên chủ! Là cảm xúc của nguyên chủ, không phải cô!

Cô nhìn về phía Lưu Giang, có lẽ bà cho rằng cô và Vương Tần Lâm sớm muộn cũng sẽ kết hôn. Vì vậy đã coi tình cảm của Trình Doãn đối với Dụ Ngôn Gia chỉ là lòng cảm mến bình thường.

Nhưng cảm xúc của thân thể này quá mãnh liệt, đặc biệt lồng ngực trái, tim đập cực kỳ nhanh...

Thôi bỏ đi, Dụ Ngôn Gia không hiểu lầm Trình Doãn thích anh ta là được.

Bữa cơm diễn ra rất thoải mái. Nói thoải mái nhưng chỉ có mẹ cô và Dụ Ngôn Gia cảm thấy vậy, còn Trình Doãn, cô cứ đưa mắt canh chừng người đàn ông đối diện liên tục, đề phòng anh ta lại làm gì đó.

Những lúc hai người chạm mắt nhau như thế, Trình Doãn sẽ lại trừng anh một cái cho bõ tức.

"Mẹ, anh ta không định về nhà sao?"

Trình Doãn ngờ vực theo Lưu Giang vào bếp rửa chén, cứ tưởng sau bữa cơm anh ta sẽ đứng dậy đi về, ai ngờ hắn còn mặt dày hơn cả lớp phấn chống trôi của cô, ngồi trong phòng khách đọc báo không chịu đi.

Đáp lời cô, Lưu Giang vẫn hơi khó hiểu như vậy.

"Con không thích cậu Dụ rồi sao? Bình thường ở dinh thự hay ở đây cũng vậy, dùng cơm của mẹ rồi sẽ ở lại, thành thói quen luôn rồi."

Trình Doãn á khẩu lần hai. Đừng trách cô nghĩ xấu về anh ta, nhưng thật sự bây giờ trong đầu cô chỉ toàn là suy nghĩ: Dụ Ngôn Gia ăn chực! Dụ Ngôn Gia ăn chực!

"Đúng rồi..." Lưu Giang nắm lấy vai cô. "Có thể cậu ấy sẽ ở lại đây một đêm, con chuẩn bị một phòng ngủ nữa, nhé?"

"..."

Đá chết cô đi! Đá chết cô đi!

Trình Doãn quay trở về phòng khách, nhìn Dụ Ngôn Gia đang tập trung đọc báo mà chỉ muốn lao lên đá đít anh ta một cái bay ra ngoài.

Trình Doãn hừ lạnh, quyết định bỏ mặc anh ta ngồi đó, hướng thẳng về phía cầu thang.

"Trình Doãn..."

Bước chân thiếu nữ khựng lại. Tại sao giọng nói của hắn lại có thể dễ nghe đến thế, tại sao chỉ đơn giản gọi tên thôi lại có thể đầy trọng lực như vậy chứ?

Đàm Ngư thừa nhận bản thân chẳng khác nào đã trải qua một kiếp, sự nghiệp diễn xuất dày như sách sử của cô đã giúp cô nếm qua không ít mỹ vị giai nhân. Nhưng cô phải thừa nhận, Dụ Ngôn Gia là mẫu người hoàn hảo nhất trong số đó.

"Cô đang né tôi à?"

Dụ Ngôn Gia một tay thả vào túi quần, một tay vịn lên thành cầu thang ngay sát bàn tay cô, mắt chạm mắt với cô.

Đôi mắt của anh ta thâm thúy lạ thường, chẳng biết phải trải qua bao nhiêu sóng gió thăng trầm mới có được ánh mắt đó.

"Trình Doãn?"

Lúc này cô mới phản ứng lại, theo bản năng rụt tay về để không bất cẩn chạm vào tay anh ta dù chỉ một chút.

"Yên tâm..." Dụ Ngôn Gia từ đầu đến cuối đều thu gọn biểu cảm khác thường của cô vào đáy mắt, khẽ cười.

"Tôi không đụng vào phụ nữ."

Trình Doãn mấp máy môi, phát hiện cổ họng đã khô khốc.

"Tôi dọn phòng ngủ cho anh là được chứ gì?"

Trình Doãn quả quyết bước nhanh hơn, thoát khỏi cặp mắt của Dụ Ngôn Gia mới miễn cưỡng thả lỏng cơ thể.

Cầu thang phía trước mặt đột nhiên thật dài. Bước chân của Dụ Ngôn Gia rất dài, nhưng không hấp tấp, vì vậy mà vừa lúc bắt kịp bước chân cô. Hai người đi song song.

"Có vẻ anh thoải mái với mẹ tôi hơn là gia đình Trình Tống?"

Trong ký ức của nguyên chủ, trừ những lúc Lưu Giang còn sống ở dinh thự nhà họ Trình ra, anh mới chịu ở lại lâu như hôm nay. Còn khi khác, anh đến đó chỉ để đàm phán những cuộc xã giao bình thường.

Bên cạnh im lặng một lúc, chất giọng lãnh đạm trước sau như một của Dụ Ngôn Gia vang lên.

"Trình Thị còn giá trị, tôi mới ở lại."

Dụ Ngôn Gia nói thẳng. Trước kia đúng là Trình Thị và ông cụ Dụ có giao tình, anh có trách nhiệm phải duy trì. Nhưng mấy chục năm trở lại đây, đặc biệt là khi Trình Tống lấy vợ hai, giao tình đó sớm đã không còn bền vững nữa.

Trình Doãn là con gái ruột của Trình Tống, anh nói lời này chẳng khác nào gieo rắt ý xấu vào đầu con gái về ba mình. Nhưng anh tin mắt nhìn của mình đúng, Trình Doãn trong lòng chỉ có mẹ, không có ba.

Chỉ là anh có hơi bất ngờ, mãi đến bây giờ Trình Doãn mới chịu chấp nhận sự thật bản thân bị bỏ rơi ngay trong gia đình của mình.

Trình Doãn thầm tặc lưỡi, quả nhiên là thương nhân.

Mải đi mà cô suýt nữa quên mất đã đến phòng mình, quay đầu lại đã thấy Dụ Ngôn Gia nhanh hơn một bước, chuẩn bị mở cánh cửa phòng của cô ra.

"Đợi đã, phòng anh..."

Trình Doãn hoảng hốt chạy về phía đó ngăn anh lại, nhưng chẳng hiểu sao bản thân có thể chui đến trước mặt Dụ Ngôn Gia được. Đã vậy, cánh tay người đàn ông vẫn còn đặt trên tay nắm cửa, anh chỉ cần cúi nhẹ xuống là có thể nhìn được đỉnh đầu cô.

Trình Doãn ơi là Trình Doãn! Tao quỳ mày luôn rồi!

"Hửm?" Dụ Ngôn Gia nhướn mày, cúi xuống nhìn cô.

Hiện tại, Trình Doãn gần như dán chặt lên cánh cửa, phía trước là tấm thân cao lớn của Dụ Ngôn Gia, còn khoảng cách của cô và anh... quá gần!

Trình Doãn nâng mắt, ngay lập tức nhìn trúng yết hầu đang chuyển động lên xuống của Dụ Ngôn Gia. Hô hấp của cô hoàn toàn là mùi hương của anh...

Hương rượu aspenthe, mùi gỗ Tuyết tùng nhè nhẹ...

Thình thịch... thình thịch...

Hai má Trình Doãn đỏ như cua hấp, miệng lắp bắp nhưng chẳng biết nói gì.

"Phòng tôi làm sao?" Dụ Ngôn Gia tiếp tục hỏi, Trình Doãn lại chẳng biết trả lời thế nào.

"Phòng anh... bên kia... a..."

Hành động của Dụ Ngôn Gia quá nhanh, anh đột nhiên xoay nắm cửa khiến cô vốn dĩ đang ghì chặt lên đó lập tức mất đà. Trình Doãn cứ thế theo quán tính mà giơ tay về phía trước, bấu vào bắp tay anh...

Quá... quá săn chắc! Hơn nữa, còn rất ấm...


Dụ Ngôn Gia cũng không ngờ cô sẽ phản ứng thế này, hết nhìn bàn tay nhỏ bé trắng trẻo đang bấu vào mình, lại nhìn xuống gương mặt cô.


Dụ Ngôn Gia quả nhiên nói được làm được. Anh bảo sẽ không đụng vào phụ nữ, vậy nên từ đầu đến giờ đều không chạm vào người cô.


Nhưng hiện tại... cô đang chạm vào anh...


___

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK