Nói không chừng, một vị lão tổ của Ly Hỏa Tông đã từng có giao tình với vị này?
Đây mới là nguyên nhân hắn tiện tay trả lại Thần Thủy Thạch cho Ly Hỏa Tông?
"Nhưng mà cũng chỉ có một hòn đá kia mà thôi."
Lý Phàm nhìn ba người một cái, nói: "Cho nên, các người không cần suy nghĩ nhiều."
Suy nghĩ, mình cũng không có cách nào tìm thêm cho bọn họ một khối nữa, cho nên Lý Phàm cũng rất không biết làm sao.
Nhưng mà nghe lời hắn nói, sắc mặt của ba người đều đột nhiên biến đổi!
Bọn họ làm sao nghe không hiểu chứ, ý tứ trong lời nói của vị tiền bối này rõ ràng đang cảnh cáo!
Chỉ có một hòn đá kia, không thể suy nghĩ nhiều. . . Ý nghĩa duyên phận của vị tiền bối này cùng Ly Hỏa Tông chỉ có như vậy!
Không thể cưỡng cầu những thứ khác. . .
Trong lòng Vu Khải Thủy khổ sở, vô cùng bất đắc dĩ, hắn biết, càng là người có cảnh giới như Lý tiền bối thì càng coi trọng duyên phận và nhân quả, nếu nói như vậy thì nhóm người mình tuyệt đối không thể có ý nghĩ không an phận nào khác. . .
Vừa rồi mình còn muốn mời Lý tiền bối chiếu cố Ly Hỏa Tông nữa chứ. . .
Mộ Thiên Ngưng cũng có vẻ thất vọng.
"Nhưng mà, các người đi từ xa tới một chuyến cũng không dễ dàng."
Lý Phàm nhìn thần sắc thất vọng và khó chịu trên mặt ba người, trong lòng cũng không đành lòng, liền nói: "Uống chút nước trà, ăn bữa cơm rau dưa rồi đi đi."
Nói xong, hắn đi pha trà cho ba người.
Thân thể gầy yếu của ông lão kia đói bụng thì đi đường cũng không yên nữa, không ăn cơm rồi đi, Lý Phàm đúng là sợ bọn họ xảy ra chuyện gì.
"Sư tôn. . ."
Ngụy Ngọc Sơn nhìn về phía Vu Khải Thủy.
Vu Khải Thủy lắc lắc đầu nói: "Thôi, vị tiền bối này đã giúp chúng ta tìm được Thần Thủy Thạch, lại giúp Mộ nha đầu tăng lên tới Kim Đan viên mãn, đã coi như là đại ân đại đức rồi, chúng ta đúng là không tiện đòi hỏi cái gì nữa."
Nhưng Mộ Thiên Ngưng lại nói: "Sư tổ, sư phụ, ta cảm thấy, Lý tiền bối nếu dẫn chúng ta tới nơi này thì không đơn giản là bỏ đi những suy nghĩ ban đầu của chúng ta đâu. . ."
Vu Khải Thủy nghe vậy, ngẩn ra, bỗng nhiên trong mắt sáng lên, nói: "Ta biết rồi!"
"Biết cái gì sư tôn?" Ngụy Ngọc Sơn vội vàng đặt câu hỏi.
"Vừa rồi Lý tiền bối nói gì? Nói chúng ta không dễ dàng tới một chuyến, để cho chúng ta ăn cơm uống trà rồi đi. . . Cái này chẳng lẽ không phải là muốn ban cơ duyên hay sao? !"
"Chẳng lẽ ngươi đã quên Mộ nha đầu uống nước của tiền bối là đã Kim Đan viên mãn à!"
Hắn mắt lão trung vô cùng kích động!
Lý tiền bối bực này kinh khủng tồn tại, kẽ ngón tay bên trong lậu một chút đi ra, tùy tiện cũng đủ bọn họ hưởng thụ cả đời à!
Nhất thời, Ngụy Ngọc Sơn cùng Mộ Thiên Ngưng, tất cả đều là mong đợi!
Lý Phàm ở trong phòng bếp nấu một nồi cháo nhỏ, bưng đi ra.
Nóng hổi, mùi thơm xông vào mũi.
"Thật là thơm, thật là thơm!"
Ánh mắt xinh đẹp của Mộ Thiên Ngưng sáng lên, mùi thơm này làm cho con sâu thèm ăn trong người nàng cũng bò ra.
"Chỉ là ngửi được mùi thơm này mà đã có thể cảm giác được linh khí thiên địa vô cùng đậm đà rồi. . . Đây rốt cuộc là dùng thiên tài địa bảo gì hầm ra?"
Ngụy Ngọc Sơn vừa kinh hãi vừa mong đợi!
"Đâu chỉ. . . đâu chỉ là thiên tài địa bảo, ngươi không chú ý tới khí tức đang bay lượn lờ kia mang hình dáng kỳ lân sao! ?"
Cả người Vu Khải Thủy cũng run rẩy, hoàn toàn run rẩy.
Ba người đều ngưng thần nhìn, quả nhiên, đi đôi với hơi nóng đang bốc lên trên nồi cháo là một cổ đạo vận vô hình hóa thành một con kỳ lân đang chuyển động!
"Trong truyền thuyết, chỉ có luyện thành đan dược kinh thiên động địa mới có dị tượng như vậy thì phải?"
Ngụy Ngọc Sơn lầm bầm, thật là nói không ra lời.
Lý Phàm thấy thần sắc của bọn họ thì khẽ mỉm cười.
Tài nấu nướng của hắn dưới sự hành hạ của hệ thống đã sớm đạt tới cảnh giới tột đỉnh rồi, dù nguyên liệu nấu ăn có đơn giản thì vào trong tay hắn cũng có thể làm ra món ngon tuyệt phẩm.
Điểm này, hắn vẫn rất có tự tin.
"Tùy tiện làm chút cháo, mau ăn đi."
Hắn lấy chén ra múc cho mỗi người một chén rồi đưa cho bọn họ.
Ba người Ngụy Ngọc Sơn đều chấn động tinh thần, trong mắt nóng bỏng, nuốt nước miếng!
Nhận lấy cháo, tay Vu Khải Thủy cũng run rẩy, ông ta há miệng, kích động nuốt vào!
Ngụy Ngọc Sơn cùng Mộ Thiên Ngưng cũng là như vậy!
Ăn như hổ đói!
"Thật quá ngon!"
Đến cả người thùy mị như Mộ Thiên Ngưng mà giờ khắc này cũng ăn ngốn nghiến, quét sạch chén cháo.
"Không tốt!"
Lúc này, Vu Khải Thủy bỗng nhiên hô to một tiếng!
Giờ khắc này, linh lực trong cơ thể ông ta bỗng nhiên tất cả đều sinh động!
Ông ta lại cảm nhận được, thể xác khô kiệt hơn trăm năm của mình vào giờ khắc này lại giống như nước suối chảy vào sa mạc, trở nên có sức sống!
Lục phủ ngũ tạng của ông ta, tinh khí cuồn cuộn, vào giờ khắc này sinh mệnh lực ầm ầm đạt được đỉnh cao trước kia!
Ông ta gần như muốn ngửa mặt lên trời mà hét to!
Hơn nữa, những ràng buộc mấy trăm năm chưa từng tháo gỡ vào giờ khắc này cũng ầm ầm mở ra!
Nguyên Anh viên mãn, đánh vỡ những ràng buộc, phá vào Phân Thần kỳ!
Giờ khắc này, ông ta đã hoàn toàn trở thành cường giả Phân Thần kỳ!
Hơn nữa, khí tức còn đang nhanh chóng tăng lên.
Phân Thần Nhất Trọng Thiên!
Phân Thần Nhị Trọng Thiên!
. . .
Phân Thần Cửu Trọng Thiên!
Ông ta từ cảnh giới Nguyên Anh trực tiếp bước ngang qua một cảnh giới lớn, đã tới cảnh giới phân thần Cửu Trọng Thiên!
Giờ khắc này, ông ta chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà hét to!
Cùng lúc này, sắc mặt của Ngụy Ngọc Sơn cũng chấn động, đột nhiên nhắm hai mắt lại, vào giờ khắc này, gông xiềng trong cơ thể hắn bỗng dưng ầm ầm gảy lìa!
Khí tức của hắn thẳng tắp tăng lên!
Oanh!
Hắn trực tiếp từ Nguyên Anh Bát Trọng Thiên, nhảy một cái phá vào Nguyên Anh Cửu Trọng Thiên!
Ngay sau đó, đến ranh giới giữa Nguyên Anh và Phân Thần cũng vượt qua!
Phân Thần Nhất Trọng!
Phân Thần Nhị Trọng!
. . .
Trực tiếp đến Phân Thần Thất Trọng Thiên!
Mộ Thiên Ngưng ở bên cạnh, ánh mắt cũng bỗng nhiên chấn động, nàng bước vào cảnh giới Nguyên Anh, khí tức đột nhiên tăng trưởng, lại từ Kim Đan Cửu Trọng Thiên vọt tới Nguyên Anh Cửu Trọng Thiên!
Bước qua một đại cảnh giới!
Đây. . . Đây là tình huống gì?