• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên trời bốn vị Kim Đan còn đang chiến đấu không ngừng.

Phùng Tử ngẩng đầu nhìn lên, Hồ Cập sư tỷ ban nãy b·ị c·hém ngang bụng, ruột chảy đầy đất đều thì bây giờ đang hung hăng đè ép hai Kim Đan đau khổ chống đỡ mình.

Chỉ thấy phía sau Hồ Cập hiện lên một con quái vật đầu giống như côn trùng, lưng mọc hai cánh, chân sau giống như lưỡi hái bọ ngựa.

Ruột rơi ra nàng cũng không nhét vào trong bụng mà dứt khoát vắt quanh lưng, mỗi một lần ra chiêu thì v·ết t·hương ở bụng lại chảy máu một lần nhưng Hồ Cập sư tỷ giống như không có việc gì, chiêu chiêu tàn nhẫn, đánh cho đối diện máu tươi văng khắp nơi.

Một vị Kim Đan sư huynh khác vốn là chủ lực hiện tại chỉ có thể đi theo phía sau trợ thủ, đảm đương kép phụ.

"Không hổ là đệ tử thân truyền của tiểu sư thúc, ruột đều rớt ra còn có thể lấy một đánh hai."

Phùng Tử lắc đầu, nhìn xung quanh không có ai, dứt khoát đi lòng vòng trong sơn trại này.

Trong lúc đó, hắn cũng gặp được hai sư huynh sư tỷ đồng môn trốn đi chữa thương nhưng bọn họ nhìn thấy hắn liền giống như nhìn thấy quỷ, không kịp chữa thương đã co cẳng bỏ chạy, cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Phùng Tử nghi hoặc nhìn đồng môn chạy trối c·hết, lại đánh giá bản thân một chút. Ngoại trừ đạo bào màu xanh đã bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm, còn treo chút não thịt vụn gì đó hình như cũng không có gì không đúng.

Đám người Đào Nguyên Quan này mỗi ngày đều ăn thịt người, nói như thế nào cũng không đến mức thấy mình như vậy liền sợ tới mức chạy trối c·hết chứ?

Lại dạo qua một vòng, Phùng Tử ở trước một đầm nước thấy được nguyên do. Đầm nước sâu thẳm, cũng không gợn sóng, trong đó hình ảnh phản chiếu rõ ràng có thể thấy được.

Phùng Tử lại gần nhìn, nhưng không phải khuôn mặt của hắn. Mà là một......

"Cái này lại là thứ đồ gì?"

Đập vào mắt Phùng Tử không phải bản thân hắn như trong tưởng tượng mà là ba cái đầu, không sai, đúng là ba cái đầu, mọc trên hai vai.

Hiện tại Phùng Tử dứt khoát chính là ba đầu sáu tay. Trên đầu dày đặc không dưới trăm con mắt, trách không được đánh một hồi đột nhiên cảm giác tầm nhìn rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy bốn phương tám hướng thì ra đỉnh đầu trực tiếp mọc đầy mắt.

Nếu người ngoài nhìn Hiện tại Phùng Tử chính là một quái vật ba đầu sáu tay, đầu chằng chịt con mắt, trên người dính đầy máu tươi như bước ra từ trong địa ngục.

"Này... Trên sách cũng không nói luyện thành Nhất Khí Hóa Tam Thanh sẽ trở thành dáng vẻ ghê tởm như này a..."

Phùng Tử nhớ rõ ràng, Nhất Khí Hóa Tam Thanh này một môn luyện thể pháp khai phá thân thể, để đạt tới một người có thể bằng ba người. Về phần liếc mắt nhìn bộ dáng ba ngày qua ăn không ngon nhưng một chữ cũng không đề cập tới.

"Cái này còn trở về được sao..."

Ai ngờ, trong đầu Phùng Tử vừa mới nảy ra ý nghĩ này thì hai phân thân phía sau đang bám theo một tấc cũng không rời cũng tiêu tán như mây khói.

Hắn vội vàng nhìn lại mặt nước, chỉ thấy hai cái đầu khác trên vai đã héo rút biến mất, chỉ để lại hai lỗ máu khô khốc bằng miệng bát. Bốn cánh tay cũng tương tự như vậy. Ngay cả trên đầu rậm rạp chằng chịt ánh mắt cũng từng cái nhắm lại, chỉ để lại bốn cái nằm gọn ở trên mặt hắn.

"Cũng được..."

Phùng Tử cười khổ nhìn hai đôi mắt lớn nhỏ trên mặt. Ít nhất như vậy nhìn không có đả kích lớn như trước.

Lúc này chiến đấu trên bầu trời cũng dần dần kết thúc, quái vật kì dị sau lưng Hồ Cập sư tỷ hoàn toàn thành hình, như trở thành thực thể, một ngụm cắn xuống đầu tu sĩ Kim Đan kia.

Một người khác thì bị Hồ Cập dùng kiếm mổ bụng, sau đó lục phủ ngũ tạng đều bị nàng lôi ra rồi đặt cùng một chỗ ở trên mặt đất, xếp lại thành cơ thể người đó.

"Không hổ là Hồ Cập sư tỷ, thật mạnh mẽ..."

Thấy Hồ Cập tầm mắt hướng về phía mình thì Phùng Tử vội vàng giơ ngón tay cái lên khen ngợi một đợt.

Hồ Cập ngược lại không để ý lắm, nàng tựa hồ còn chưa từ trong chém g·iết bình phục lại, chỉ nhàn nhạt gật gật đầu, nói một câu ngươi cũng không tệ.

Chẳng qua lần này g·iết thật sự là thảm thiết. Tám đệ tử Trúc Cơ g·iết chỉ còn lại ba người. Đây là bởi vì Phùng Tử hấp dẫn tuyệt đại đa số hỏa lực, ngay cả Hồ Cập sư tỷ đều thân chịu trọng thương.

"Đây chính là Sát Kiếp sao..."

Phùng Tử nhìn mấy người lần lượt sau khi tập hợp b·ị t·hương nghiêm trọng, thiếu tay thiếu chân. Lần đầu tiên đối với tiên đồ hung hiểm có một nhận thức hoàn chỉnh.

Lão già lưu thủ phi chu kia rất nhanh đã lái phi chu tới tiếp ứng bọn họ. Nhìn đệ tử tổn thất thảm trọng thì cũng không khỏi nhíu nhíu mày. Nghe Hồ Cập kể xong mới gật đầu như có điều suy nghĩ.

Cũng không đáp lời, lão liền trực tiếp mang theo bọn họ trở về núi.

Trở lại căn nhà trúc nhỏ trên núi nào, nội tâm căng thẳng của Phùng Tử mới thoáng có chút giảm bớt.

"Sát Kiếp thật là đáng sợ."

Phùng Tử nhìn v·ết t·hương trên vai và trên lưng xử lý đơn giản, chân mày nhíu chặt.

Hắn còn phải đi hỏi một chút tình huống ba đầu sáu tay này là cái gì. Thế nhưng tiểu sư thúc hiện tại không biết chạy đi đâu. Hồ Cập sư tỷ vừa trở về đã bị ném vào trong lò luyện đan ngâm, cũng không biết rốt cuộc là đang chữa thương hay là đang bị luyện nữa.

Lần này ngay cả một người có thể hỏi cũng không có. Phùng Tử hết cách, chỉ có thể tạm dừng tu luyện Nhất Khí Hóa Tam Thanh, an tâm ngồi dậy dưỡng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
1HighBar4
06 Tháng ba, 2024 18:04
Truyện đầu mình làm, mong mn ủng hộ. Bộ này tác viết nhiều đoạn khá rối, mình phải edit kỹ mới dễ đọc hơn nên trong ngày sẽ ko ra nhiều chương đc, mn thông cảm
Bátướcbóngđêm
06 Tháng ba, 2024 16:40
bao nhiêu chương r
Tiểu miêu yêu
06 Tháng ba, 2024 15:44
nya
BÌNH LUẬN FACEBOOK