Mục lục
Một Thai Hai Bảo: Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn - Lâm Mạn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Mạn vừa mới tới cửa nhà họ Trạch thì bị ngôi biệt thự đồ sộ làm cho sững sờ.

Thật là lớn!

Liếc mắt nhìn lại, cả căn nhà sang trọng ước chừng hơn năm ngàn mét vuông.

Nhìn xa xa, vừa sang trọng vừa khí phái

Nhà họ Kỳ chẳng những có hai hồ bơi ngoài trời mà còn có hậu hoa viên, thậm chí bãi đậu máy bay cũng có.

Thế giới của người có tiền quả thật là ngợp trong vàng son!

Trong lòng Lâm Mạn có chút hồi hộp.

Nếu không phải là bởi vì cô ích kỷ thì hôm nay Bắc Bắc chắc cũng sẽ ở trong ngôi nhà sang trọng như vậy, tội gì đi theo cô ở trong phòng trọ chật hẹp cơ chứ?

Trong lòng cô không khỏi có chút dao động.

Cô cần phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng mới có thể đền bù cho Bắc Bắc?

Lâm Mạn vừa suy nghĩ miên man vừa vào nhà họ Kỳ.

Cô mới vừa đi vào thì thấy trong phòng khách, người tới tham gia tuyển chọn bảo mẫu đứng thành một hàng ngay ngắn.

Liếc nhìn lại tổng cộng có mấy chục người.

Đại đa số đều là ba mươi tuổi trở lên, bốn mươi tuổi trở lên chiếm đa số.

Lâm Mạn đứng ở trong đó, hơn hai mươi tuổi, trẻ tuổi xinh đẹp, trong lúc nhất thời có không ít người nhìn về phía cô, nhưng đều lấy ánh mắt hoài nghi và quan sát.

Trong số người tới tham gia tuyển chọn bảo mẫu, hiếm thấy người tuổi trẻ như vậy!

Người phụ nữ này không phải là tới tham gia tuyển chọn 'bảo mẫu' kia đó chứ?

Trong đám người xì xào bàn tán, bàn luận sôi nổi.

"Thấy cô gái kia không? Thật là trẻ tuổi à!"

"Gương mặt hồ ly tinh, vừa nhìn là biết loại người chuyên quyến rũ đàn ông!"

"Trẻ tuổi như vậy, chạy tới làm bảo mẫu cái gì?"

"A a! Ai biết được? Không đúng, tham gia tuyển chọn bảo mẫu là giả, muốn làm tình nhân là thật!"

"Bây giờ người trẻ tuổi thật là không biết xấu hổ!"

Lâm Mạn biết những người này ở sau lưng bàn luận về cô.

Nhưng cô cũng xem thường, lười để ý.

Chỉ chốc lát sau, đám người lại nghị luận tiếp.

"Tôi làm bảo mẫu nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy người thuê với số tiền lớn cỡ đó!"

"Đúng vậy! Lương tháng năm trăm ngàn, ai không động tâm chứ?"

"Nơi này đều là những bảo mẫu xuất thân từ chỗ chị Nguyệt, tôi sợ không cạnh tranh lại bọn họ."

"Nghe nói nhà họ Kỳ chỉ chọn một người..."

Lương tháng năm trăm ngàn! ?

Lâm Mạn còn cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề, xoay người, "Lương tháng năm trăm ngàn, không phải lương tháng năm chục ngàn sao?"

Trong đám người truyền tới từng tiếng chế giễu.

"Lương tháng năm chục ngàn, cô xem thường ai đó?"

"Đây là nhà họ Kỳ, tuyển một bảo mẫu lương tháng năm chục ngàn ai coi?"

"Cô nói ít một số thì phải?"

"Có học đại học chưa? Không học thức sao, trên thư giới thiệu viết lương tháng năm trăm ngàn, cô không biết chữ hả?"

Lâm Mạn không có tâm tư để ý tới lời châm chọc của bọn họ, nhưng vừa nghe nói lương tháng năm trăm ngàn, cô lại quyết định!

Lần này, cuộc thi bất kể kịch liệt cỡ nào, cô nhất định phải lấy ra tất cả bản lĩnh để ở lại nhà họ Kỳ!

Rất nhanh, quản gia đi tới.

Đám người nhất thời yên tĩnh lại.

"Xin lỗi, để cho mọi người đợi lâu! Tin tưởng các vị đều là người xuất sắc trong nghề này, cậu chủ của chúng tôi không hề yêu cầu cao với bảo mẫu, nhưng cần ba giờ để thi tuyển chọn."

Tất cả mọi người rửa tai lắng nghe.

"Bởi vì là bảo mẫu bên cạnh cô chủ nhỏ cho nên kỹ năng nấu ăn phải qua! Phòng bếp đã chuẩn bị xong, các người có thể xuống bếp trồ tài nấu nướng, bữa ăn tây, thức ăn trung hay pháp đều được, chỉ cần khiến cô chủ nhỏ vui vẻ thì ải thứ nhất thông qua!"

Bảo mẫu bên cạnh cô chủ nhỏ...

Lâm Mạn nảy ra suy nghĩ.

Chẳng lẽ, là con bé...

Năm năm trước, cô sinh ra một trai một gái.

Con gái bị người nhà họ Dịch mang đi đưa cho nhà họ Kỳ.

Là con gái cô!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK