Dịch bởi: baby laby
**********
Mọi lần lên thành phố cũng không dễ dàng, lần này vừa lên còn muốn ở lại mấy ngày, cô cần cố gắng kiếm ít tiền, nhưng muốn kiếm được tiền thì cũng cần có vốn.
Với chín tệ sáu trong tay, cô cũng lâm vào cảnh eo hẹp. Dù có thể ở nhờ nhà bạn nhưng vẫn phải ăn uống, ít nhất cũng phải mua đồ cho người bạn của mình.
Bây giờ Lục Thủ Nghiễm đưa thêm mười nhân dân tệ, cô tuy xấu hổ không dám nhận nhưng cô cảm thấy mình vẫn rất cần đến nó, nên bèn nửa chối nửa nhận.
Sau này kiếm được tiền, đành tìm cách trả lại cho anh sau vậy.
Cô nhét mười nhân dân tệ vừa nhận vào túi áo khoác đang chứa mấy đồng xu của mình, sau đó một lần nữa quấn chặt chiếc áo khoác độn bông, chậm rãi đi đến chợ trời Phan Gia.
Trong những khoảng thời gian đầu, Phan Gia thực chất chỉ là một chợ đồ cũ. Cũng là một chợ ma nổi tiếng, tức chỉ buôn bán vào ban đêm. Khách đến đây thường là dân nghèo cầm đá lửa, hoặc những người giàu có cầm theo đèn lồng.
Khi đó, những người lớn tuổi ở Bắc Kinh, cả nhà sống đây mai đó không ổn định, cuộc sống ngày càng sa sút, bản thân họ cũng không đành lòng mất đi cơ hội tốt nhất. Nên họ mới chọn đến loại chợ ma nửa đêm mở ra này, đương nhiên ghé đến còn có Bát cường liên quân. Sau khi Trung Quốc chiến thắng quân xâm lược, những thứ không rõ ràng đều được buôn bán ở đây, người mua không hỏi nguồn gốc và hàng hóa không cần xuất xứ từ đâu lại không thể phù hợp hơn.
Vào những năm 1980, chợ trời Phan Gia đi vào một thời kỳ hoàng kim. Người ta có thể tùy tiện nhắm mắt mua, bởi vì về cơ bản đều là hàng thật, vào thời điểm này không hề có hàng giả.
Tuy đồ cũ nát không phải ai cũng dám mua, nhưng cũng đâu phải ai muốn làm đồ giả. Làm đồ giả vừa tốn công, vừa tốn sức, tiền làm giả chẳng lẽ không phải là tiền sao?
Nhưng tất nhiên, có một số sản phẩm từ thời nhà Thanh lại được bán như thể là từ thời nhà Minh, hoặc được bán với giá cao sau khi sửa chữa một số lỗi, vì vậy người ta vẫn phải đánh bóng nhẵn để không bị trầy xước.
Lúc đầu, cô chỉ định khoác chiếc áo khoác độn cũ kỹ đi dạo loanh quanh một cách thản nhiên.
Chợ Phan Gia này nằm trên đường vành đai phía Đông của Bắc Kinh. Đây là khu vực gần ngoại thành nên rất thuận tiện cho những người từ Hà Bắc, Sơn Đông và Thiên Tân đến bán đồ cổ. Lúc này việc bán đồ cổ vẫn là vi phạm pháp luật, cục di tích văn hóa liền đến bắt tất cả những người bán đồ đang tập trung trên một ngọn đồi đất rộng ở công trường.
Sơ Vãn leo lên ngọn đồi đất, chỉ liếc qua đã thấy có rất nhiều đồ chui nhưng đàng hoàng, giá cũng không đắt, tuy vậy cô cũng không dám động.
Bây giờ cô có chưa đến hai mươi nhân dân tệ, cô còn phải chừa lại để ăn ở bằng tiền của chú Bảy, tức là cô chỉ được tiêu nhiều nhất là mười lăm nhân dân tệ khi mua hàng.
Ở thời đại này, mười lăm tệ có lẽ đủ để mua một hai thứ. Nhưng mua xong cô phải nghĩ đến việc kiếm tiền càng sớm càng tốt, lỡ mua không nổi còn có phương án dự phòng.
Sơ Vãn cứ như vậy lướt qua trước mấy quầy hàng, đi một hồi lâu cũng không phát hiện ra có gì đặc biệt tốt.
Giới đồ cổ là một vòng tròn của những huyền thoại, và luôn có những truyền thuyết về việc làm giàu chỉ sau một đêm. Chẳng hạn như tình cờ nhặt được một chiếc cốc kim loại bị hoen gỉ ở một quán nước trên đường với giá vài đồng, cuối cùng lại bán nó đi với giá hàng chục triệu trong nháy mắt. Chỉ bằng một ánh nhìn thì sẽ không bao giờ lo lắng về cuộc sống.
Nhưng đó đều là truyền thuyết, hầu hết mọi người sẽ không bao giờ gặp được cơ hội như thế này trong đời.
Ngay cả một chuyên gia như Sơ Vãn, là một người từng lăn lộn trong thế giới đồ cổ hơn mười năm, với một cái nhìn thoáng qua như vậy thì cô cũng không thể nào tìm thấy thứ gì có thể khiến cô trở nên giàu có trong một đêm. Mặc dù món đồ đó có thể được đánh giá rất cao trong tương lai, nhưng cô thực sự không nhìn thấy nó đủ để giải quyết khó khăn hiện tại của cô.
Sau khi xem xét một lúc, Sơ Vãn cuối cùng cũng để mắt đến một miếng ngọc bích.
Miếng ngọc bội này được đặt tùy tiện ở mép gánh, rất không dễ nhìn thấy. Hiển nhiên ngay cả chủ sạp cũng không để ý đến nó lắm.
Miếng ngọc bội này thực ra cũng khá lớn, khoảng hai mươi milimet vuông, là ngọc bích Tân Cương vực. Tuy nhiên chỉ có phần hình dạng bất thường ở giữa miếng ngọc bích này là có màu trắng pha một chút đỏ, còn lại của miếng ngọc bích thì là màu đen xám.
Trung Quốc xưa nay luôn coi trọng ngọc trắng, vì vậy ngọc trắng rất đắt tiền. Loại đen xám như vậy về cơ bản là vô giá trị, có thể nói cả miếng ngọc này chỉ đáng giá vì một chút màu trắng ở giữa.
Nhưng Sơ Vãn nhìn chằm chằm một khối ngọc bội, nghĩ đến Lão tướng quân sắp tổ chức mừng thọ, trong lòng lại nảy ra một ý tưởng.
Lúc này cô bước tới hỏi chủ sạp về miếng ngọc bội này bán như thế nào, chủ sạp nhìn Sơ Vãn một cái liền không thèm để ý, trực tiếp ra giá hai mươi tệ.
Sơ Vãn cười nói: “Miếng ngọc bội này chỉ có thể dùng vì ngọc trắng ở giữa. Nó nhỏ như vậy, lại có hình dáng như thế này. May ra mới biến nó thành một mặt dây chuyền nhỏ được thôi.”
Nghe vậy, người chủ quầy hàng nhìn Sơ Vãn một lần nữa, lần này hắn ta trở nên nghiêm túc. Sơ Vãn cũng biết đấu giá, hai người mặc cả qua lại một hồi, cuối cùng thương vụ được giải quyết với giá năm tệ.
Năm tệ được cho là giá bình thường, dù sao lương của rất nhiều người cũng chỉ có ba mươi, năm mươi tệ.
Ở thời đại này, chợ đồ cổ vẫn vắng vẻ, chỉ có người trong giới tự chơi đùa với nhau, còn người bình thường bên ngoài căn bản không nhận ra.
Chủ sạp rất vui vẻ khi bán được hàng, Sơ Vãn liền cầm miếng ngọc bội nhanh chóng rời đi. Song cô đi thẳng đến một nơi trong con hẻm phía sau chợ Phan Gia để tìm một người thợ chế tác ngọc bội.
Người thợ ngọc này đã làm việc qua nhiều thế hệ, ông lão có chút quen biết với tổ tiên của Sơ Vãn, nhưng qua nhiều năm như vậy, tình bạn nhỏ bé năm xưa cũng dần phai nhạt, hiển nhiên ông không biết Sơ Vãn.
Biết gia đình ông vẫn còn hành nghề rất tốt, Sơ Vãn mới cố tình đến đây. Bên kia vừa nhìn miếng ngọc vừa hỏi cô muốn làm gì.
Sơ Vãn mô tả một chút: “Bởi vì mảnh ở giữa có màu trắng với một chút đỏ nên hãy dùng mảnh màu đỏ này để khắc một quả đào sinh thần, còn phần đen xám tro xung quanh, hãy lấy nó để khắc thành năm con dơi.”
Nghe vậy, người thợ ngọc liền đo kích thước của miếng ngọc một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn Sơ Vãn thật sâu.
Sau đó, ông gật đầu tán thành: “Ánh mắt tốt đấy.”
Miếng ngọc này vốn là một miếng ngọc bình thường, màu xám đen xung quanh viền về cơ bản thực ra không có giá trị sử dụng. Nhưng nếu nó được chạm khắc tinh tế giống như Sơ Vãn nói, nó sẽ được biến thành viên ngọc khéo léo tinh xảo. Ngay cả màu sắc và kết cấu của miếng ngọc bích này còn có thể được khai thác và sử dụng đầy đủ.
Sau khi hai người trao đổi liên lạc, người thợ ngọc đã sẵn sàng bắt tay vào công việc. Ông hẹn ba ngày sau tới lấy, Sơ Vãn liền trả bốn nhân dân tệ tiền công.
Bước ra khỏi nhà của người nghệ nhân chạm khắc ngọc bích, Sơ Vãn vô cùng hài lòng với thành quả mà mình tìm được.
Phải biết rằng trong thị trường đồ cổ, có rất nhiều cách để nhặt nhạnh những thông tin mà không phải ai cũng biết. Dựa vào kiến thức, nhãn quan, vận may và sự hiểu biết của bản thân về thị trường thì may ra còn có thể thu thập được ngay.
Ví dụ như tại thời điểm này, phần lớn mọi người đều không quan tâm đến giá trị của cây Đinh Lăng và gỗ của nó được sử dụng trực tiếp như một cây đuốc đánh lửa. Tuy nhiên vẫn một số người biết rằng loại gỗ Đinh Lăng này được khá nhiều nhà giàu ở Trung Hoa Dân Quốc hoặc ngoại quốc săn lùng. Vì vậy họ đã gom nó lại thật nhiều rồi đợi ngày cây Đinh Lăng có giá trên thị trường Trung Quốc. Đây gọi là thu thập thông tin rò rỉ, loại rò rỉ thông tin này cũng mang theo một chút dự đoán về tương lai, hoặc mang theo một vụ cá cược.
Đôi khi họ phải sử dụng bộ óc biết suy nghĩ mà người khác không có để thu thập điểm rò rỉ, hoặc là tìm ra điểm bán hàng theo một cách độc đáo, hoặc là khéo léo thích nghi với tình huống.
Dựa vào lòng người và sự hiểu biết về bản chất con người ắt sẽ làm được tất cả.
Vạn vật sẽ mãi là như vậy, nó không thay đổi, nhưng lòng người sẽ thay đổi. Lòng người mà thay đổi thì nhận thức về sự vật sẽ dần biến đổi, và giá trị của vật cũng sẽ dần khác đi.
Sơ Vãn quấn chặt áo một lần nữa, nhìn quanh chợ trời Phan Gia một lát, nhưng không thấy gì thú vị. Cô nhận ra bây giờ cũng đã muộn, đành đi mua một ít bánh quy ăn lót dạ, rồi đến một quầy hàng gần đó để mua trái cây. Xách giỏ trái cây trên tay, cô liền bắt xe điện đến nhà của Hồ Tuệ Vân ở Quảng Đông.
Hồ Tuệ Vân là một thanh niên tri thức về làng của bọn cô hồi xưa, hơn Sơ Vãn ba tuổi. Thỉnh thoảng chị ấy sẽ kể cho Sơ Vãn nghe một số câu chuyện về thành phố, Sơ Vãn thực sự rất thích chị.
Một lần Hồ Tuệ Vân bị sốt và cảm lạnh, Sơ Vãn đã chăm sóc, nấu ăn cho chị, cô còn lên núi hái thảo mộc về nấu thuốc cho chị ấy. Hồ Tuệ Vân vẫn luôn biết ơn điều này và mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng thân thiết hơn.
Hồ Tuệ Vân đã trở lại thành phố vài năm trước, hiện đang làm việc tại một nhà xuất bản với tư cách là biên tập viên.
Gia đình chị ấy sống trong một khu dân cư nhỏ. Điều kiện gia đình không được đầy đủ lắm nhưng bố mẹ chị ấy rất tốt bụng. Họ vô cùng nhiệt tình khi thấy Sơ Vãn đến thăm, còn nói rằng họ muốn làm bánh bao cho Sơ Vãn ăn.
Sơ Vãn lấy trái cây và một miếng thịt mà cô mang theo ra tặng họ, khiến bố mẹ của Hồ Tuệ Vân ngại ngùng.
Bởi vì họ biết rằng chỉ có Sơ Vãn và ông nội của cô sống dựa dẫm vào nhau cả đời, điều kiện gia đình của cô cũng ở mức trung bình nên họ không thể trực tiếp nhận như vậy được.
Sơ Vãn đành nói: “Cháu lấy những thứ này từ nhà ông nội Lục của cháu. Các cô chú ở đó đều chào đón và chăm sóc cháu. Hơn nữa mấy ngày nay, cháu đoán cháu sẽ phải làm phiền cô chú ở đây ạ.”
Hồ Tuệ Vân: “Vãn Vãn có lòng mang thịt đến, vậy chúng ta dùng thịt để làm bánh bao đi! Con với Vãn Vãn từng chung sống thân thiết với nhau, cứ tùy ý thôi ạ!”
Bố mẹ của Hồ Tuệ Vân không nói gì nữa, vội vàng rửa tay và chuẩn bị nấu ăn cho Sơ Vãn.
Nhân lúc bố mẹ Hồ đang nấu ăn, Sơ Vãn đi theo Hồ Tuệ Vân vào phòng ngủ của chị ấy. Phòng ngủ của chị ấy không lớn, giường ngủ khá nhỏ, nhưng hai cô gái có thể nằm chen chúc nhau ngủ.
Hồ Tuệ Vân nắm tay Sơ Vãn trò chuyện đủ điều không hết, chị còn nói với cô rằng chị đã tìm được một người bạn đời qua một buổi xem mắt: “Đối phương không tệ, nhưng trong nhà hắn có đến ba chị gái. Chị đoán gia đình họ trọng nam khinh nữ…”
Sơ Vãn nghe xong liền nói: “Nếu đã như vậy, chị phải suy nghĩ lại một chút. Nhiều chị em như thế này thì chị bắt buộc phải sinh con trai nối dõi tông đường mất thôi. Hiện tại kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt như vậy, làm con dâu nhà người ta không dễ dàng chút nào.”
Sơ Vãn nói ra điều này cũng xuất phát từ mặt tình cảm, bởi vì kiếp trước Hồ Tuệ Vân đã gả vào gia đình đó. Chị buộc phải phá thai để sinh con trai, nhưng sau đó vẫn tiếp tục là con gái, gia đình họ vẫn luôn mặt nặng mày nhẹ với chị ấy.
Sơ Vãn biết chỉ với một hai lời nói rất khó có thể thay đổi cuộc đời của một người. Cô và Hồ Tuệ Vân chỉ là bạn bè thân thiết, cô không thể quản lý cuộc đời của chị ấy. Cô chỉ là không nhẫn tâm nhìn chị ấy như vậy, lời nói nói ra cũng mang một ít tâm tư.
Hồ Tuệ Vân cũng nghĩ như vậy: “Vậy thì để chị suy nghĩ lại.”
Sơ Vãn: “Đúng vậy, thực sự không ổn đâu ạ. Hay là chị có thể nói với anh ta rằng chị thích con trai và chị nhất định phải có một đứa con trai, rồi chờ xem anh ta phản ứng như thế nào. Nếu anh ta phản đối thì em nghĩ anh ta cũng không đến nổi. Nếu anh ta nghe theo chị mà đồng ý, hay chỉ cười mà không nói, thì chị từ từ suy ngẫm…”
Hồ Tuệ Vân nghe thấy điều này rất kinh ngạc, chị ấy chợt cười rộ lên: “Vãn Vãn, thủ đoạn của em đủ thâm độc rồi đó!”
Sơ Vãn: “Cái này gọi là dụ địch tiến sâu.”
Nhìn thấy dáng vẻ nói chuyện nghiêm túc của cô, Hồ Tuệ Vân thích thú đến mức muốn nhào nặn mặt cô cho sướng tay: “Cái đồ quỷ sứ lanh lợi này!”
Một lát sau chị lại thở dài: “Em gầy quá rồi, nên ăn nhiều một chút đi. Mấy năm nay em chạy loạn ở bên ngoài, chắc chắn phải khổ cực rất nhiều mới trở nên gầy gò như vậy.”
Sơ Vãn không quan tâm đến điều đó: “Em còn nhỏ mà, em vẫn có thể lớn lên trong tương lai.”
Hồ Tuệ Vân sửng sốt một chút, sau đó càng cười lớn hơn: “Em mười chín rồi!”
Thực ra Sơ Vãn rất nghiêm túc, bởi vì sau này lưng của cô có thể sẽ dài ra một chút, cô sẽ cao thêm 2cm. Khi ấy cô sẽ không gầy như bây giờ, và tóc của cô sẽ trở nên đẹp hơn. Tóm lại là cô vẫn sẽ trở nên rất xinh đẹp.
Vì vậy cô cảm thấy, không cần lo lắng gì nhiều, cứ dành thời gian cho hiện tại thôi.
Bánh bao cho bữa tối đã xong. Bánh bao của bố mẹ Hồ Tuệ Vân làm rất ngon, họ thậm chí còn pha thêm một ít giấm để chấm ăn, khiến Sơ Vãn phải ăn một bữa no nê.
Mấy năm nay cô lang bạt khắp nơi, chưa từng có nơi ở cố định. Cuộc sống phải nói cũng không khá hơn ăn mày là bao, đói thì ăn, khát thì uống.
Đến khi về nhà, ông nội Sơ ăn uống đạm bạc như nhà sư. Chỉ có một mình cô ở nhà là không nề hà việc gì, thường quậy phá nấu nhiều nên ăn không hết bữa.
Bây giờ cô sống trong nhà của Hồ Tuệ Vân, trên bếp lò có chiếc nồi thiếc đang sôi kêu lạch cạch, những củ khoai lang nướng bên cạnh tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, cùng với những chiếc bánh bao vỏ mỏng nhân dày đang bốc khói nghi ngút, nhúng vào giấm và ăn một cách ngon miệng. Cô cảm thấy rằng chỉ có ngày hôm nay mới là ngày thoải mái hơn bao giờ hết.
Cô thậm chí còn có chút ghen tị, nghĩ rằng nếu bố mẹ cô vẫn còn ở đây, có lẽ cũng sẽ thật tuyệt khi được sống với họ như thế này.
Nhưng mỗi lần nghĩ về chuyện này, cô thậm chí còn không biết cha mẹ mình trông như thế nào, ngay cả một bức ảnh về họ, cô cũng không có. Khi còn rất nhỏ, cô không biết gì nên đã chạy đến bên mợ Ba và bắt chước Trần Lôi, muốn mợ ấy ôm mình.
Mợ cô cũng thực sự ôm cô như vậy, khiến cô rất hạnh phúc, cảm thấy mình cũng giống như Trần Lôi.
Trần Lôi khi ấy liền cười nhạo cô rồi đẩy cô ngã xuống đất, làm cô đập vào một hòn đá trên mặt đất, đau đớn khóc lớn.
Nhìn cô, Trần Lôi cũng sợ hãi khóc ré.
Hai đứa trẻ ôm nhau khóc, khi cậu và mợ của các cô đến, họ chỉ đau lòng ôm lấy Trần Lôi dỗ dành.
Sơ Vãn bé nhỏ thẫn thờ nhìn chăm chú một cảnh đó, cuối cùng tự mình về nhà.
Cô cũng có một vết bầm tím lớn đến đáng sợ ở chân, nhưng cô không khóc và nhờ ông nội bôi thuốc cho cô.
Ông nội nhìn cô rồi thở dài, nói tất cả đều là do tội lỗi của tổ tông gây ra, bây giờ phải để đứa nhỏ gánh chịu quả báo như này.
Nhưng bây giờ Sơ Vãn đã nhận thức rõ hiện tại và cô sẽ không bao giờ buồn vì điều này. Dù sao cô có ông nội, và ông nội cũng chỉ có cô, chỉ yêu thương một mình cô.
Đêm đó Sơ Vãn và Hồ Tuệ Vân cùng nằm trên một chiếc giường, hai người trò chuyện thật lâu. Đến khi Sơ Vãn đề cập đến việc cô muốn vào đại học, Hồ Tuệ Vân hơi ngạc nhiên nhưng vẫn cho cô một vài lời khuyên: “Thi đại học bây giờ khá khốc liệt, em nhất định phải đến thành phố đăng ký học phụ đạo. Lớp phụ đạo như này rất thịnh hành ở đây, nếu không thì em không thể so được với những học sinh của trường trong thành.”
Chị lại nói: “Như vậy cũng không được, có thể thì em tìm một trường trung học tốt rồi chuyển đến học một năm rưỡi đi. So với tự mình học có lẽ còn tốt hơn.”
Sơ Vãn: “Quả nhiên là biên tập viên có khác. Đây thực sự là một cách hữu dụng đấy ạ.”
Hồ Tuệ Vân mỉm cười: “Hay là em đến Lục gia để họ tìm cách giúp em đi.”
Hồ Tuệ Vân cũng biết vài chuyện về Sơ Vãn và gia đình nhà họ Lục, cả chuyện gia đình Lục đối xử với cô rất tốt và đáp ứng mọi yêu cầu, chị ấy đều biết.
Sơ Vãn thở dài: “Thật khó cho em để luôn tìm đến họ. Nguyên nhân chính là vì em có chút không muốn gả vào nhà họ. Điều này có thể sẽ làm tổn thương trái tim của ông nội Lục mỗi khi nhìn thấy em.”
Hồ Tuệ Vân: “Em vẫn muốn ở bên Tô Nham Thúc ư?”
Sơ Vãn: “Không đâu, gả cho hắn còn không bằng gả cho Lục gia, đương nhiên là có lợi hơn rồi. Nhưng hiện tại em chưa thể quyết định được.”
Ngay lúc này, cô bèn giải thích đại khái về những rắc rối của mình. Cô không biết chọn, và liệu cô có thể đưa ra lựa chọn phù hợp không.
“Bây giờ em đang nghĩ đến việc tìm một cuộc hôn nhân giả, nhưng liệu chuyện này có lừa được ông nội của em không đây?”
Nhưng Hồ Tuệ Vân bật cười: “Việc này dễ xử lý lắm, bốc thăm đi! Kết hôn với ai là do định mệnh!”
Vẻ mặt Sơ Vãn khó tả liếc nhìn Hồ Tuệ Vân: “Hay là quên đi…”
Những lời như này e rằng còn không sợ thế giới sẽ hỗn loạn.
Song Hồ Tuệ Vân đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Nhưng theo chị nghĩ, đối với nhà họ mà nói, gả cho ai cũng tốt. Nhìn người mà chị hẹn hò xem, điều kiện còn kém hơn con cái nhà họ Lục mười phần. Với xuất thân như thế này, không phải ai cũng dễ dàng lấy được người như nhà họ Lục. Hai năm cải cách mở cửa vừa qua, quan niệm của con người đã khác trước, ai cũng công nhận tiền và quyền mà thôi.”
Sơ Vãn thở dài: “Chị nói có lý.”
Ông nội đã lớn tuổi như vậy, ông đã không còn ham muốn hay tham vọng gì nữa. Những việc mà cô có thể làm cho ông thực sự rất hạn chế, nếu tìm được một người đàn ông có thể khiến ông nội cảm thấy yên tâm hơn, cô đương nhiên rất sẵn lòng.
Chỉ là nhất thời cô sẽ không được toàn tâm toàn ý cho công việc của mình. Nếu cô thực sự tìm được một công việc công nhân lương mấy chục tệ, cô e rằng mình không thể sống trên một dây chuyền sản xuất cả đời. Nhưng nếu cô kiếm được nhiều tiền trong tương lai, tâm lý của bên kia có thể sẽ không còn như xưa, có khi lại không tốt đẹp như Lục Kiến Thời.
Nói thẳng ra thì phải có sự ăn ý giữa hai vợ chồng, không phải ai cũng có thể kiên định trước sự giàu có bất ngờ của vợ hoặc chồng mình, hầu hết mọi người đều thay đổi tâm tư khi nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Nhiều người có thể đồng cam cộng khổ chứ quyết không giàu sang, bởi của cải đồ sộ dễ làm méo mó lòng người.
Con cháu của nhà họ Lục, ngoại trừ Lục Kiến Thời, thì nhìn chung đều tốt đẹp.
– ———–
🌈 Cập nhật thông báo tại:
FACEBOOK: https://www.facebook.com/tiemtradauso175
🌈 Ngắm những chiếc bìa xinh tại:
INSTAGRAM: https://www.instagram.com/tiemtradauso175/
🌈 Truyện được dịch chưa có sự cho phép của tác giả, chỉ được dịch và đăng tải tại:
WATTPAD: https://w.tt/3fhaXxO