"Lúc cô đáp xuống, nhất định phải tạo ra cảm giác tiên khí và xa cách, quan trọng nhất là phải đẹp. Nhớ đó, không cần phải diễn xuất nhiều, chỉ cần xuất hiện cho đẹp là được!"
Khi Đào Từ thoát khỏi trạng thái kinh ngạc, việc duy nhất ông ta làm là liến thoắng không ngừng với Khương Mịch và những diễn viên chuẩn bị phối hợp với cô. Ông ấy luôn nhấn mạnh vào chữ "đẹp", còn đặc biệt nói với Khương Mịch: Cô chỉ cần đẹp là được, những cái khác đều không quan trọng.
Nếu là Thần nữ Hải Đàm khi chưa bị cắt đất diễn, thật ra vẫn đòi hỏi kĩ thuật diễn xuất. Diẽn viên phải làm sao diễn cho ra một Thần nữ lạnh nhạt mà vẫn dịu dàng, đầy lòng thương xót với chúng sinh vạn vật. Còn bây giờ, với vài cảnh quay xuất hiện chớp nhoáng như vậy, quả thật là chỉ cần đẹp thôi.
"Âm thanh ánh sáng vào chỗ, chuẩn bị, action!"
Thời đại hỗn mang, lục giới xảy ra chiến loạn. Yêu ma hoành hành khắp nơi. Tiên thần xuất hiện trảm yêu trừ ma, nhưng người phải chịu cảnh lầm than cơ cực lại là con người ở Nhân giới. Yêu ma xem con người là thức ăn, là nô lệ, thần tiên lại chỉ xem họ là con sâu cái kiến, không có ai vì số phận của họ mà suy nghĩ.
Cha của nữ chính là đọa thần Thương Ẩn bị đày xuống nhân gian, vào giờ phút này lại rút thanh kiếm đã cùn dẫn dắt Nhân tộc chiến đấu. Vị thần tiên duy nhất đem lòng thương xót Nhân tộc mà hạ phàm cũng chỉ có Thần nữ Hải Đàm.
Trong biển lửa đầy tiếng kêu khóc, diễn viên đóng vai Thương Ẩn đang chống thanh kiếm dưới đất, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Yêu ma gào thét, trời đất nhuộm màu thê lương, vậy mà lúc này lại có một đám mây xanh đang hiện ra giữa chân trời. Từ xa, có một bóng người trắng thuần đang đạp lên mây gió mà đáp xuống. Vạt áo nàng lay động, tay áo nâng lên, có hàng trăm yêu ma ngã xuống. Trước mặt nàng, dường như những tên đầu trâu mặt ngựa ăn thịt uống máu chỉ là một lũ sâu bọ nhỏ bé, không đáng để nàng liếc nhìn lấy một cái.
Sau trận đại chiến, nàng đứng trên tầng mây, rũ đôi mắt lạnh nhạt mà đầy thương xót nhìn xuống chúng sinh bên dưới. Thương Ẩn ngẩng đầu nhìn nàng, dường như không thể nào dời mắt được.
Đọa thần thân mang đầy tội lỗi, cùng với Thần nữ cao cao tại thượng, lần đầu tiên gặp nhau lại là giữa biển máu tanh thê lương thảm thiết.
Một ánh nhìn nhớ tới muôn đời.
"Cut!" Đào Từ phấn khích reo lên, kích động nhìn chằm chằm Khương Mịch: "Chính là cảm giác này!"
Vốn dĩ Đào Từ chỉ cần Khương Mịch thể hiện vẻ đẹp thanh cao của Hải Đàm, thế nhưng chỉ một ánh mắt của nàng nhìn xuống, ông ta cảm tưởng như mình đang thật sự nhìn thấy Thần nữ Hải Đàm đang nhìn xuống chúng sinh mà nàng yêu quý. Đây đúng là cảm giác nên có của nhân vật Hải Đàm - của một Thần nữ với tấm lòng chứa cả thiên hạ.
Suốt cả quá trình quay bộ phim này, gặp gỡ không biết bao nhiêu diễn viên đóng nhân ma yêu tiên, đây là lần đầu tiên Đào Từ ngỡ như mình thật sự đang gặp tiên nữ.
Ngoại trừ cảnh đầu quay bên ngoài, mấy cảnh sau của Hải Đàm đều quay ở Thần giới nên phải đợi đoàn phim di chuyển về khu vực phủ phông xanh. Khương Mịch không quen đeo dây cáp, vì thế mà khoảng thời gian chờ đợi này cô tranh thủ tập dùng dây cáp. Bốn cảnh quay nhoáng một cái đã xong, chỉ còn lại cảnh diễn cuối cùng: Thần giới đại bại, Hải Đàm hy sinh thân mình phong ấn hai giới yêu ma, từ đó trên thế gian không còn Thần giới.
Đây cũng chính là cảnh duy nhất Hải Đàm lộ mặt.
Cảnh này Đào Từ yêu cầu rất cao, Khương Mịch cũng gắng sức mà diễn, cuối cùng cũng hoàn thành.
"Hải Đàm, có muốn xem lại cảnh quay không?"
Khó khăn lắm Đào Từ mới có được những cảnh quay phù hợp với thẩm mỹ của mình, vì thế ông ta hớn hở gọi Khương Mịch. Lăng Điệp từng giới thiệu tên cô với Đào Từ, nhưng ông ta vừa mở miệng là lại gọi Hải Đàm, có vẻ như bị nhân vật qua đường như cô thu hút.
Khương Mịch cũng có chút tò mò dáng vẻ mình đu dây cáp trông như thế nào, gật đầu ngồi xuống bên cạnh Đạo diễn xem lại băng ghi hình.
Trong ống kính, thiếu nữ mang khăn che mặt bay xuống từ trên trời. Ống kính chạy theo bước chân của nàng, sau đó là đôi tay, đôi mắt xinh đẹp mà lạnh nhạt. Cuối cùng, thiếu nữ đạp trên mây xanh, rũ ánh nhìn thương xót nhìn chúng sinh phía dưới.
Khương Mịch đột nhiên ngẩn người:
"Đẹp... đẹp quá!"
"Cô nhóc này bị bản thân mình mê hoặc rồi sao?"
Đào Từ bật cười trêu chọc, nhưng ý của Khương Mịch không phải như thế. Cô nhìn chằm chằm hình ảnh mình trong ống kính, mặc dù xung quanh toàn phông xanh, nhưng cô vẫn cảm giác như mọi chuyển động đều được máy ảnh thâu rõ một cách tinh tế.
"Ý cháu là... chú quay đẹp quá!"
Khương Mịch cảm tưởng như nhan sắc của bản thân được thăng cấp lên mấy bậc liền.
"Tôi luôn biết khán giả muốn xem cái gì mà..."
Nụ cười của Đào Từ hiện lên một nét buồn nhàn nhạt. Khương Mịch không hiểu được vì sao ông ấy trông có vẻ buồn như thế nên đành giữ im lặng. Cô xem lại cảnh quay của mình xong thì chào hỏi các tiền bối và nhân viên đoàn phim, cùng Lăng Điệp trở về.
"Mùa hè mặc đồ cổ trang treo dây cáp quả thật là đáng sợ!"
Khương Mịch ôm cốc trà hoa quả đổ đầy đá, thoải mái dựa vào ghế sau.
"Mịch Mịch, ngày mai em theo chị đến gặp Tổng giám đốc, bọn chị bàn xong kế hoạch comeback của em rồi."
Lăng Điệp đang lái xe đột nhiên quay đầu lại, nói bằng giọng rất nghiêm túc.
"Ơ? Em nói muốn ở nhà luyện tập thêm một khoảng thời gian mà!"
Khương Mịch ngớ người. Lăng Điệp không phải là người thích ép buộc người khác làm theo ý mình, cho nên không có chuyện cô ấy tự ý bàn kế hoạch mà bỏ qua ý kiến của Khương Mịch.
"Không phải phim đâu." Lăng Điệp ngay lập tức giải thích: "Cô biết sau khi tiếp xúc với các tiền bối trong <Ranh Giới>, em muốn rèn luyện thêm kĩ thuật nên đã nói với Tổng giám đốc giúp em. Vừa hay trong tay Tổng giám đốc có một suất tham gia một chương trình diễn xuất, nên bọn cô chấm cho em luôn."
Cô lấy từ trong túi xách bên cạnh ra một tập tài liệu, đưa cho Khương Mịch. Khương Mịch nhận lấy, mở ra xem, ngay lập tức bị cái tên trên tài liệu thu hút.
"Chương trình <Tân Binh Phái Diễn Xuất>?"
"Chắc em từng nghe qua chương trình rồi chứ?! Đây là bản cải biên của chương trình, dành cho các diễn viên trẻ."
Chương trình Khương Mịch đã từng nghe qua, là một loại chương trình sống còn về diễn xuất. Ở đó, diễn viên diễn lại những phân đoạn kinh điển dưới sự chỉ đạo và nhận xét của các đạo diễn nổi tiếng. Các diễn viên xuất hiện trong chương trình có rất nhiều, diễn viên mới, diễn viên nổi tiếng muốn chuyển hướng, diễn viên thực lực có độ nhận diện thấp, diễn viên từng đạt giải thưởng. Bọn họ đều tham gia với mục tiêu là có thể lọt vào mắt xanh của các đạo diễn nổi tiếng ở trong dòng phim điện ảnh.
Bây giờ thêm hai chữ "tân binh" ở phía trước, nghĩa là đối tượng tham gia được giới hạn hẹp lại.
"Nhưng mà em như thế này có được gọi là tân binh không?"
"Theo format là được đấy! Có nhiều diễn viên nhí tham gia lắm, không phải mình em đâu. Nói là tân binh, nhưng thật ra là diễn viên trẻ đấy." Lăng Điệp vừa lái xe vừa mở một bản nhạc trên radio: "Em biết bây giờ giới giải trí nhìn có vẻ đông đúc, nhưng chất lượng diễn viên đang đi xuống rất nhanh. Các đạo diễn không nổi lắm thì xuôi theo tư bản, đạo diễn nổi tiếng thì ngày càng nghiêm khắc, vì thế nên mới xuất hiện chương trình này. Bọn họ đang muốn đào tạo một lứa diễn viên mới để thay máu cho thế hệ cũ."
Khương Mịch tỏ ý đã hiểu. Cô lật tài liệu đọc qua một vài quy tắc của chương trình, cảm thấy quả thật là một cuộc thi có chất lượng khá tốt. Cô lại nhìn qua một lượt tên các đạo diễn nổi tiếng đồng ý tham gia.
Đạo diễn Đường Hựu Đình, tác phẩm tiêu biểu:, <Định Càn Khôn>,...
Đạo diễn Nhạc Sâm, tác phẩm tiêu biểu: <Hướng Về Ánh Sáng>, <Đôi Bờ>,...
Đạo diễn Tần Thời Nguyệt, tác phẩm tiêu biểu: <Đầy Trời Hoa Bay>, <Thủy Tinh Ký>,...
Đạo diễn Lâm Chiếu Khoan, tác phẩm tiêu biểu: <Nghe Nói Tôi Có Một Người Cha>, <Tháng Năm Như Nước>,...
Bọn họ đều là những đạo diễn vô cùng nổi danh trong giới phim điện ảnh, từng nâng đỡ không ít thế hệ Ảnh hậu, Ảnh đế. Được hợp tác với các đạo diễn như thế này là một vinh dự vô cùng to lớn của các diễn viên. Đây là một cơ hội rất tốt, Khương Mịch chắc chắn không thể bỏ lỡ rồi!
***
Mấy ngày nay Khương Mịch có chút điên cuồng cho nên không đến công ty học nữa, Lăng Điệp tìm cho cô một giáo viên dạy diễn xuất tại nhà, cũng đã khá lâu cô không đến công ty. Trong sảnh chính của Giải trí Thần Hi vẫn dán rất nhiều poster của các nghệ sĩ tiêu biểu, đi vào còn thấy không ít nghệ sĩ đi ra đi vào.
Lăng Điệp đi tới bàn lễ tân nói hai câu, sau đó dẫn theo Khương Mịch đi thang máy lên tầng cao nhất. Vốn dĩ công ty bàn bạc kế hoạch phát triển cho nghệ sĩ thì không cần phải gặp mặt trực tiếp Tổng giám đốc mà chỉ họp với đoàn đội thôi, nhưng Khương Mịch là một trường hợp đặc biệt, Tổng giám đốc không muốn quản cũng phải quản.
"Cô Lăng, cô Khương!"
Lúc bọn họ vừa ra khỏi thang máy thì gặp trợ lý Trần của Tổng giám đốc. Cậu ta đang cầm một xấp tài liệu, gật đầu chào hai người rồi nói:
"Khách của giám đốc Tần vẫn chưa đi, hai vị đến phòng tôi chờ một lúc đã!"
Hai người tất nhiên không có ý kiến gì, vừa dợm bước theo chân cậu trợ lý trẻ thì đã thấy cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc mở ra. Một bóng người cao lớn xuất hiện ở sau cánh cửa, sau lưng là một trợ lý đang ôm cặp đi theo.
Trợ lý Trần nhìn thấy người đàn ông này, ngay lập tức cúi đầu chào:
"Giám đốc Thẩm!"
Người kia lịch sự gật đầu với trợ lý Trần và hai người Khương Mịch, sải đôi chân dài bước vào thang máy.
Khương Mịch cảm thấy người này hơi quen, không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần.
Người đàn ông này không chỉ dáng người cao ráo, gương mặt cũng rất đẹp trai, so với các nam minh tinh nổi đình nổi đám trên mạng cũng không thua kém. Khuôn mặt nam tính, mày kiếm sắc sảo, ánh mắt rất có tính xâm lược, nhưng cả người thoạt nhìn có vẻ lịch sự khiêm tốn, vừa nhìn đã biết đã được giáo dục rất cẩn thận.
Không chỉ có Khương Mịch, dường như người kia cũng cảm thấy đã gặp cô ở chỗ nào đó rồi, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô. Ánh mắt hai người chỉ chạm nhau trong một giây ngắn ngủi, sau đó cửa thang máy đóng lại.
"Mịch Mịch? Em nhìn người ta thế làm gì? Đi vào thôi!"
Lăng Điệp không biết đã đi tới bên cửa từ khi nào, buồn cười nhìn Khương Mịch đang ngẩn người đứng đằng xa. Cô gái nhỏ dường như lúc này mới hoàn hồn, lon ton chạy tới chỗ Lăng Điệp, vừa đi vừa nghi hoặc:
"Em cảm thấy người kia hơi quen quen..."
"Đó là Thẩm Định Ngôn của tập đoàn Hoàn Cầu. Em thấy anh ta quen cũng phải thôi, chắc đã từng gặp nhau ở bữa tiệc nào đó trong giới thượng lưu rồi."
Lăng Điệp cười nói, sau đó đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, không nghe được Khương Mịch lẩm bẩm phía sau:
"Nhưng mấy kiểu tiệc tùng như thế em toàn trốn thôi mà..."
Nhưng Khương Mịch không còn thời gian để rối rắm, bởi vì lúc này cô đang gặp phải vấn đề lớn hơn. Cô gặp lại sếp nhà mình - người sếp kiếp trước mỗi lần nhìn thấy cô và biết những việc cô làm đều bị chọc cho lên máu - Tổng giám đốc Giải trí Thần Hi Tần Tư Minh.
Lúc này, Tần Tư Minh trông trẻ hơn một chút so với kí ức của Khương Mịch. Hắn mới hơn bốn mươi tuổi, ngoại hình trông cũng được, ít nhất không đầu hói bụng phệ như mấy ông giám đốc khác. Nhiều năm ngồi ở vị trí cao khiến hắn trông rất có khí thế, mặc một bộ âu phục đen, cực kì có khí chất.
Tần Tư Minh đang chống hai tay dưới cằm nhìn Khương Mịch, khiến cô theo bản năng từ đời trước cảm thấy sếp tổng chuẩn bị xả một tràng dài vào mặt cô. Cảm giác không hay này khiến Khương Mịch lạnh toát sống lưng, đến khi Lăng Điệp chọc vào nách cô một cái, Khương Mịch mới ngây ngốc thốt ra một câu rõ ngu:
"Chào Tổng giám đốc, lâu rồi không gặp!"
"Đúng là lâu rồi không gặp!" Tần Tư Minh vậy mà lại bật cười nói theo, sau đó đột nhiên đổi giọng: "Tôi còn tưởng con nhóc nhà cô chuẩn bị lên nóc nhà lật ngói rồi đấy!"
Khương Mịch: "..."
Oan quá!
Ngoài việc đang bàn kế hoạch comeback thì đột ngột quay xe muốn tham gia show sống còn làm idol, vừa nghe lời đóng được một vai phụ nhỏ thì nhất quyết không chịu đóng phim nữa mà đòi ở nhà ra, Khương Mịch cô vẫn rất ngoan ngoãn mà!
"Được rồi! Đừng chấp nhặt với trẻ con!"
Lăng Điệp nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của nghệ sĩ nhà mình, ngay lập tức mềm lòng đứng chắn trước mặt cô. Tần Tư Minh cười nhạo một tiếng, dời mắt sang chỗ khác, nhưng miệng vẫn lảm nhảm:
"Mười tám tuổi rồi đấy! Lấy chồng được luôn rồi! Trưởng thành lên một tí đi!"
Khương Mịch đứng sau lưng Lăng Điệp, bày ra dáng vẻ em bé ngoan, im lặng lắng nghe Tần Tư Minh câu được câu không lôi từng chuyện lung tung rối loạn mà Khương Mịch nháo ra trong thời gian này. Kiếp trước là như thế này đây, mỗi lần cô bày đủ trò hãm hại Tiêu Mộng Vũ rồi bị phản lại, Tần Tư Minh sứt đầu mẻ trán dàn xếp một hồi thì bếch ngay Khương Mịch vào phòng vấn tội, mỗi lần cô đều bị mắng hơn nửa tiếng. Nhưng lúc này Tần Tư Minh mới nói được vài câu đã phát hiện quãng thời gian gần đây con nhóc này ngoan hơn trước, vì thế chậm rì rì nhấp một ngụm cà phê nóng.
Còn chuyện gì quên chưa nói không nhỉ?!
"Giám đốc Tần, lần sau cháu sẽ không thế nữa..." Nhìn dáng vẻ lục lọi trí nhớ của sếp, Khương Mịch vội lên tiếng tự giải vây: "Cháu sẽ ngoan ngoãn tham gia chương trình, sau đó ngoan ngoãn đi đóng phim."
"Không cần cô hứa! Cứ làm cho đàng hoàng đừng quay xe nửa chừng là tôi cảm tạ rồi!"
Tần Tư Minh cười lạnh một tiếng, ánh mắt không được tín nhiệm cho lắm.
Khương Mịch chọt chọt hai đầu ngón tay vào nhau, không biết nên bắt đầu phân bua từ đâu cho đúng. Kiếp trước là do cô bị nguyên tác trói buộc nên mới hành động ngu như heo, kiếp này nhất định sẽ không đâu mà!
"Được rồi! Mịch Mịch biết sai rồi!" Lăng Điệp vẫn rất tận tâm tận lực bảo vệ bé con nhà mình, lái sang chủ đề khác: "Vừa nãy tôi nhìn thấy giám đốc Thẩm của Hoàn Cầu, tại sao người như vậy lại tới đây vậy?"
"Cô chỉ biết nuông chiều con nhóc này..." Tần Tư Minh lầm bầm một câu, nhưng vẫn xuôi theo chủ đề của cô ấy: "Đến gửi gắm em trai đấy! Mấy cô cậu ấm bây giờ toàn đổi gió muốn đi đóng phim, mà mấy thiếu gia tiểu thư này đâu có dễ hầu..."
Nói đến đó, Tần Tư Minh lại chuyển ánh nhìn về phía Khương Mịch, ý tứ rất rõ ràng.
Khương Mịch: "..."
Sếp đúng là một sự tồn tại khiến người ta ngộp thở mà!
Khi Đào Từ thoát khỏi trạng thái kinh ngạc, việc duy nhất ông ta làm là liến thoắng không ngừng với Khương Mịch và những diễn viên chuẩn bị phối hợp với cô. Ông ấy luôn nhấn mạnh vào chữ "đẹp", còn đặc biệt nói với Khương Mịch: Cô chỉ cần đẹp là được, những cái khác đều không quan trọng.
Nếu là Thần nữ Hải Đàm khi chưa bị cắt đất diễn, thật ra vẫn đòi hỏi kĩ thuật diễn xuất. Diẽn viên phải làm sao diễn cho ra một Thần nữ lạnh nhạt mà vẫn dịu dàng, đầy lòng thương xót với chúng sinh vạn vật. Còn bây giờ, với vài cảnh quay xuất hiện chớp nhoáng như vậy, quả thật là chỉ cần đẹp thôi.
"Âm thanh ánh sáng vào chỗ, chuẩn bị, action!"
Thời đại hỗn mang, lục giới xảy ra chiến loạn. Yêu ma hoành hành khắp nơi. Tiên thần xuất hiện trảm yêu trừ ma, nhưng người phải chịu cảnh lầm than cơ cực lại là con người ở Nhân giới. Yêu ma xem con người là thức ăn, là nô lệ, thần tiên lại chỉ xem họ là con sâu cái kiến, không có ai vì số phận của họ mà suy nghĩ.
Cha của nữ chính là đọa thần Thương Ẩn bị đày xuống nhân gian, vào giờ phút này lại rút thanh kiếm đã cùn dẫn dắt Nhân tộc chiến đấu. Vị thần tiên duy nhất đem lòng thương xót Nhân tộc mà hạ phàm cũng chỉ có Thần nữ Hải Đàm.
Trong biển lửa đầy tiếng kêu khóc, diễn viên đóng vai Thương Ẩn đang chống thanh kiếm dưới đất, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Yêu ma gào thét, trời đất nhuộm màu thê lương, vậy mà lúc này lại có một đám mây xanh đang hiện ra giữa chân trời. Từ xa, có một bóng người trắng thuần đang đạp lên mây gió mà đáp xuống. Vạt áo nàng lay động, tay áo nâng lên, có hàng trăm yêu ma ngã xuống. Trước mặt nàng, dường như những tên đầu trâu mặt ngựa ăn thịt uống máu chỉ là một lũ sâu bọ nhỏ bé, không đáng để nàng liếc nhìn lấy một cái.
Sau trận đại chiến, nàng đứng trên tầng mây, rũ đôi mắt lạnh nhạt mà đầy thương xót nhìn xuống chúng sinh bên dưới. Thương Ẩn ngẩng đầu nhìn nàng, dường như không thể nào dời mắt được.
Đọa thần thân mang đầy tội lỗi, cùng với Thần nữ cao cao tại thượng, lần đầu tiên gặp nhau lại là giữa biển máu tanh thê lương thảm thiết.
Một ánh nhìn nhớ tới muôn đời.
"Cut!" Đào Từ phấn khích reo lên, kích động nhìn chằm chằm Khương Mịch: "Chính là cảm giác này!"
Vốn dĩ Đào Từ chỉ cần Khương Mịch thể hiện vẻ đẹp thanh cao của Hải Đàm, thế nhưng chỉ một ánh mắt của nàng nhìn xuống, ông ta cảm tưởng như mình đang thật sự nhìn thấy Thần nữ Hải Đàm đang nhìn xuống chúng sinh mà nàng yêu quý. Đây đúng là cảm giác nên có của nhân vật Hải Đàm - của một Thần nữ với tấm lòng chứa cả thiên hạ.
Suốt cả quá trình quay bộ phim này, gặp gỡ không biết bao nhiêu diễn viên đóng nhân ma yêu tiên, đây là lần đầu tiên Đào Từ ngỡ như mình thật sự đang gặp tiên nữ.
Ngoại trừ cảnh đầu quay bên ngoài, mấy cảnh sau của Hải Đàm đều quay ở Thần giới nên phải đợi đoàn phim di chuyển về khu vực phủ phông xanh. Khương Mịch không quen đeo dây cáp, vì thế mà khoảng thời gian chờ đợi này cô tranh thủ tập dùng dây cáp. Bốn cảnh quay nhoáng một cái đã xong, chỉ còn lại cảnh diễn cuối cùng: Thần giới đại bại, Hải Đàm hy sinh thân mình phong ấn hai giới yêu ma, từ đó trên thế gian không còn Thần giới.
Đây cũng chính là cảnh duy nhất Hải Đàm lộ mặt.
Cảnh này Đào Từ yêu cầu rất cao, Khương Mịch cũng gắng sức mà diễn, cuối cùng cũng hoàn thành.
"Hải Đàm, có muốn xem lại cảnh quay không?"
Khó khăn lắm Đào Từ mới có được những cảnh quay phù hợp với thẩm mỹ của mình, vì thế ông ta hớn hở gọi Khương Mịch. Lăng Điệp từng giới thiệu tên cô với Đào Từ, nhưng ông ta vừa mở miệng là lại gọi Hải Đàm, có vẻ như bị nhân vật qua đường như cô thu hút.
Khương Mịch cũng có chút tò mò dáng vẻ mình đu dây cáp trông như thế nào, gật đầu ngồi xuống bên cạnh Đạo diễn xem lại băng ghi hình.
Trong ống kính, thiếu nữ mang khăn che mặt bay xuống từ trên trời. Ống kính chạy theo bước chân của nàng, sau đó là đôi tay, đôi mắt xinh đẹp mà lạnh nhạt. Cuối cùng, thiếu nữ đạp trên mây xanh, rũ ánh nhìn thương xót nhìn chúng sinh phía dưới.
Khương Mịch đột nhiên ngẩn người:
"Đẹp... đẹp quá!"
"Cô nhóc này bị bản thân mình mê hoặc rồi sao?"
Đào Từ bật cười trêu chọc, nhưng ý của Khương Mịch không phải như thế. Cô nhìn chằm chằm hình ảnh mình trong ống kính, mặc dù xung quanh toàn phông xanh, nhưng cô vẫn cảm giác như mọi chuyển động đều được máy ảnh thâu rõ một cách tinh tế.
"Ý cháu là... chú quay đẹp quá!"
Khương Mịch cảm tưởng như nhan sắc của bản thân được thăng cấp lên mấy bậc liền.
"Tôi luôn biết khán giả muốn xem cái gì mà..."
Nụ cười của Đào Từ hiện lên một nét buồn nhàn nhạt. Khương Mịch không hiểu được vì sao ông ấy trông có vẻ buồn như thế nên đành giữ im lặng. Cô xem lại cảnh quay của mình xong thì chào hỏi các tiền bối và nhân viên đoàn phim, cùng Lăng Điệp trở về.
"Mùa hè mặc đồ cổ trang treo dây cáp quả thật là đáng sợ!"
Khương Mịch ôm cốc trà hoa quả đổ đầy đá, thoải mái dựa vào ghế sau.
"Mịch Mịch, ngày mai em theo chị đến gặp Tổng giám đốc, bọn chị bàn xong kế hoạch comeback của em rồi."
Lăng Điệp đang lái xe đột nhiên quay đầu lại, nói bằng giọng rất nghiêm túc.
"Ơ? Em nói muốn ở nhà luyện tập thêm một khoảng thời gian mà!"
Khương Mịch ngớ người. Lăng Điệp không phải là người thích ép buộc người khác làm theo ý mình, cho nên không có chuyện cô ấy tự ý bàn kế hoạch mà bỏ qua ý kiến của Khương Mịch.
"Không phải phim đâu." Lăng Điệp ngay lập tức giải thích: "Cô biết sau khi tiếp xúc với các tiền bối trong <Ranh Giới>, em muốn rèn luyện thêm kĩ thuật nên đã nói với Tổng giám đốc giúp em. Vừa hay trong tay Tổng giám đốc có một suất tham gia một chương trình diễn xuất, nên bọn cô chấm cho em luôn."
Cô lấy từ trong túi xách bên cạnh ra một tập tài liệu, đưa cho Khương Mịch. Khương Mịch nhận lấy, mở ra xem, ngay lập tức bị cái tên trên tài liệu thu hút.
"Chương trình <Tân Binh Phái Diễn Xuất>?"
"Chắc em từng nghe qua chương trình rồi chứ?! Đây là bản cải biên của chương trình, dành cho các diễn viên trẻ."
Chương trình Khương Mịch đã từng nghe qua, là một loại chương trình sống còn về diễn xuất. Ở đó, diễn viên diễn lại những phân đoạn kinh điển dưới sự chỉ đạo và nhận xét của các đạo diễn nổi tiếng. Các diễn viên xuất hiện trong chương trình có rất nhiều, diễn viên mới, diễn viên nổi tiếng muốn chuyển hướng, diễn viên thực lực có độ nhận diện thấp, diễn viên từng đạt giải thưởng. Bọn họ đều tham gia với mục tiêu là có thể lọt vào mắt xanh của các đạo diễn nổi tiếng ở trong dòng phim điện ảnh.
Bây giờ thêm hai chữ "tân binh" ở phía trước, nghĩa là đối tượng tham gia được giới hạn hẹp lại.
"Nhưng mà em như thế này có được gọi là tân binh không?"
"Theo format là được đấy! Có nhiều diễn viên nhí tham gia lắm, không phải mình em đâu. Nói là tân binh, nhưng thật ra là diễn viên trẻ đấy." Lăng Điệp vừa lái xe vừa mở một bản nhạc trên radio: "Em biết bây giờ giới giải trí nhìn có vẻ đông đúc, nhưng chất lượng diễn viên đang đi xuống rất nhanh. Các đạo diễn không nổi lắm thì xuôi theo tư bản, đạo diễn nổi tiếng thì ngày càng nghiêm khắc, vì thế nên mới xuất hiện chương trình này. Bọn họ đang muốn đào tạo một lứa diễn viên mới để thay máu cho thế hệ cũ."
Khương Mịch tỏ ý đã hiểu. Cô lật tài liệu đọc qua một vài quy tắc của chương trình, cảm thấy quả thật là một cuộc thi có chất lượng khá tốt. Cô lại nhìn qua một lượt tên các đạo diễn nổi tiếng đồng ý tham gia.
Đạo diễn Đường Hựu Đình, tác phẩm tiêu biểu:, <Định Càn Khôn>,...
Đạo diễn Nhạc Sâm, tác phẩm tiêu biểu: <Hướng Về Ánh Sáng>, <Đôi Bờ>,...
Đạo diễn Tần Thời Nguyệt, tác phẩm tiêu biểu: <Đầy Trời Hoa Bay>, <Thủy Tinh Ký>,...
Đạo diễn Lâm Chiếu Khoan, tác phẩm tiêu biểu: <Nghe Nói Tôi Có Một Người Cha>, <Tháng Năm Như Nước>,...
Bọn họ đều là những đạo diễn vô cùng nổi danh trong giới phim điện ảnh, từng nâng đỡ không ít thế hệ Ảnh hậu, Ảnh đế. Được hợp tác với các đạo diễn như thế này là một vinh dự vô cùng to lớn của các diễn viên. Đây là một cơ hội rất tốt, Khương Mịch chắc chắn không thể bỏ lỡ rồi!
***
Mấy ngày nay Khương Mịch có chút điên cuồng cho nên không đến công ty học nữa, Lăng Điệp tìm cho cô một giáo viên dạy diễn xuất tại nhà, cũng đã khá lâu cô không đến công ty. Trong sảnh chính của Giải trí Thần Hi vẫn dán rất nhiều poster của các nghệ sĩ tiêu biểu, đi vào còn thấy không ít nghệ sĩ đi ra đi vào.
Lăng Điệp đi tới bàn lễ tân nói hai câu, sau đó dẫn theo Khương Mịch đi thang máy lên tầng cao nhất. Vốn dĩ công ty bàn bạc kế hoạch phát triển cho nghệ sĩ thì không cần phải gặp mặt trực tiếp Tổng giám đốc mà chỉ họp với đoàn đội thôi, nhưng Khương Mịch là một trường hợp đặc biệt, Tổng giám đốc không muốn quản cũng phải quản.
"Cô Lăng, cô Khương!"
Lúc bọn họ vừa ra khỏi thang máy thì gặp trợ lý Trần của Tổng giám đốc. Cậu ta đang cầm một xấp tài liệu, gật đầu chào hai người rồi nói:
"Khách của giám đốc Tần vẫn chưa đi, hai vị đến phòng tôi chờ một lúc đã!"
Hai người tất nhiên không có ý kiến gì, vừa dợm bước theo chân cậu trợ lý trẻ thì đã thấy cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc mở ra. Một bóng người cao lớn xuất hiện ở sau cánh cửa, sau lưng là một trợ lý đang ôm cặp đi theo.
Trợ lý Trần nhìn thấy người đàn ông này, ngay lập tức cúi đầu chào:
"Giám đốc Thẩm!"
Người kia lịch sự gật đầu với trợ lý Trần và hai người Khương Mịch, sải đôi chân dài bước vào thang máy.
Khương Mịch cảm thấy người này hơi quen, không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần.
Người đàn ông này không chỉ dáng người cao ráo, gương mặt cũng rất đẹp trai, so với các nam minh tinh nổi đình nổi đám trên mạng cũng không thua kém. Khuôn mặt nam tính, mày kiếm sắc sảo, ánh mắt rất có tính xâm lược, nhưng cả người thoạt nhìn có vẻ lịch sự khiêm tốn, vừa nhìn đã biết đã được giáo dục rất cẩn thận.
Không chỉ có Khương Mịch, dường như người kia cũng cảm thấy đã gặp cô ở chỗ nào đó rồi, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô. Ánh mắt hai người chỉ chạm nhau trong một giây ngắn ngủi, sau đó cửa thang máy đóng lại.
"Mịch Mịch? Em nhìn người ta thế làm gì? Đi vào thôi!"
Lăng Điệp không biết đã đi tới bên cửa từ khi nào, buồn cười nhìn Khương Mịch đang ngẩn người đứng đằng xa. Cô gái nhỏ dường như lúc này mới hoàn hồn, lon ton chạy tới chỗ Lăng Điệp, vừa đi vừa nghi hoặc:
"Em cảm thấy người kia hơi quen quen..."
"Đó là Thẩm Định Ngôn của tập đoàn Hoàn Cầu. Em thấy anh ta quen cũng phải thôi, chắc đã từng gặp nhau ở bữa tiệc nào đó trong giới thượng lưu rồi."
Lăng Điệp cười nói, sau đó đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, không nghe được Khương Mịch lẩm bẩm phía sau:
"Nhưng mấy kiểu tiệc tùng như thế em toàn trốn thôi mà..."
Nhưng Khương Mịch không còn thời gian để rối rắm, bởi vì lúc này cô đang gặp phải vấn đề lớn hơn. Cô gặp lại sếp nhà mình - người sếp kiếp trước mỗi lần nhìn thấy cô và biết những việc cô làm đều bị chọc cho lên máu - Tổng giám đốc Giải trí Thần Hi Tần Tư Minh.
Lúc này, Tần Tư Minh trông trẻ hơn một chút so với kí ức của Khương Mịch. Hắn mới hơn bốn mươi tuổi, ngoại hình trông cũng được, ít nhất không đầu hói bụng phệ như mấy ông giám đốc khác. Nhiều năm ngồi ở vị trí cao khiến hắn trông rất có khí thế, mặc một bộ âu phục đen, cực kì có khí chất.
Tần Tư Minh đang chống hai tay dưới cằm nhìn Khương Mịch, khiến cô theo bản năng từ đời trước cảm thấy sếp tổng chuẩn bị xả một tràng dài vào mặt cô. Cảm giác không hay này khiến Khương Mịch lạnh toát sống lưng, đến khi Lăng Điệp chọc vào nách cô một cái, Khương Mịch mới ngây ngốc thốt ra một câu rõ ngu:
"Chào Tổng giám đốc, lâu rồi không gặp!"
"Đúng là lâu rồi không gặp!" Tần Tư Minh vậy mà lại bật cười nói theo, sau đó đột nhiên đổi giọng: "Tôi còn tưởng con nhóc nhà cô chuẩn bị lên nóc nhà lật ngói rồi đấy!"
Khương Mịch: "..."
Oan quá!
Ngoài việc đang bàn kế hoạch comeback thì đột ngột quay xe muốn tham gia show sống còn làm idol, vừa nghe lời đóng được một vai phụ nhỏ thì nhất quyết không chịu đóng phim nữa mà đòi ở nhà ra, Khương Mịch cô vẫn rất ngoan ngoãn mà!
"Được rồi! Đừng chấp nhặt với trẻ con!"
Lăng Điệp nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của nghệ sĩ nhà mình, ngay lập tức mềm lòng đứng chắn trước mặt cô. Tần Tư Minh cười nhạo một tiếng, dời mắt sang chỗ khác, nhưng miệng vẫn lảm nhảm:
"Mười tám tuổi rồi đấy! Lấy chồng được luôn rồi! Trưởng thành lên một tí đi!"
Khương Mịch đứng sau lưng Lăng Điệp, bày ra dáng vẻ em bé ngoan, im lặng lắng nghe Tần Tư Minh câu được câu không lôi từng chuyện lung tung rối loạn mà Khương Mịch nháo ra trong thời gian này. Kiếp trước là như thế này đây, mỗi lần cô bày đủ trò hãm hại Tiêu Mộng Vũ rồi bị phản lại, Tần Tư Minh sứt đầu mẻ trán dàn xếp một hồi thì bếch ngay Khương Mịch vào phòng vấn tội, mỗi lần cô đều bị mắng hơn nửa tiếng. Nhưng lúc này Tần Tư Minh mới nói được vài câu đã phát hiện quãng thời gian gần đây con nhóc này ngoan hơn trước, vì thế chậm rì rì nhấp một ngụm cà phê nóng.
Còn chuyện gì quên chưa nói không nhỉ?!
"Giám đốc Tần, lần sau cháu sẽ không thế nữa..." Nhìn dáng vẻ lục lọi trí nhớ của sếp, Khương Mịch vội lên tiếng tự giải vây: "Cháu sẽ ngoan ngoãn tham gia chương trình, sau đó ngoan ngoãn đi đóng phim."
"Không cần cô hứa! Cứ làm cho đàng hoàng đừng quay xe nửa chừng là tôi cảm tạ rồi!"
Tần Tư Minh cười lạnh một tiếng, ánh mắt không được tín nhiệm cho lắm.
Khương Mịch chọt chọt hai đầu ngón tay vào nhau, không biết nên bắt đầu phân bua từ đâu cho đúng. Kiếp trước là do cô bị nguyên tác trói buộc nên mới hành động ngu như heo, kiếp này nhất định sẽ không đâu mà!
"Được rồi! Mịch Mịch biết sai rồi!" Lăng Điệp vẫn rất tận tâm tận lực bảo vệ bé con nhà mình, lái sang chủ đề khác: "Vừa nãy tôi nhìn thấy giám đốc Thẩm của Hoàn Cầu, tại sao người như vậy lại tới đây vậy?"
"Cô chỉ biết nuông chiều con nhóc này..." Tần Tư Minh lầm bầm một câu, nhưng vẫn xuôi theo chủ đề của cô ấy: "Đến gửi gắm em trai đấy! Mấy cô cậu ấm bây giờ toàn đổi gió muốn đi đóng phim, mà mấy thiếu gia tiểu thư này đâu có dễ hầu..."
Nói đến đó, Tần Tư Minh lại chuyển ánh nhìn về phía Khương Mịch, ý tứ rất rõ ràng.
Khương Mịch: "..."
Sếp đúng là một sự tồn tại khiến người ta ngộp thở mà!