Lâm Tuyết Khoáng trở về trường sau đấy đến căng tin.
Khi còn nhỏ cậu thường xuyên bữa đói bữa no, đến lúc học cấp 2 liền phát bệnh dạ dày, khi trở chứng nặng có thể bị đau đến mức ngay cả thắt lưng cũng không thẳng nổi.
Lúc trước khi còn Tạ Văn Uyên ở bên cạnh, một ngày ba bữa đều là hắn thúc giục cậu, vốn dĩ đã dưỡng tốt hơn phân nửa, nhưng hiện tại là thời điểm Lâm Tuyết Khoáng vừa mới từ nước ngoài trở về sau bốn năm, ngày thường sống bừa bãi, bệnh cũ liền bắt đầu tái phát.
Hôm nay đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu cũng không có tâm tình ăn cái gì, bất đắc dĩ vì dạ dày bắt đầu mơ hồ đau nhức, đành phải tùy tiện gọi chút cháo lót dạ dày.
Sau khi ăn cháo nóng, cậu dừng lại một chốc, dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ đi về phía ký túc xá, mưa đã ngưng, bởi vì sắp tắt đèn, trong sân trường trở nên rất yên tĩnh.
Lâm Tuyết Khoáng đem Thất Tinh Lôi Hỏa ấn trong tay ném nhẹ lên, trên mặt mang theo vài phần suy nghĩ sâu xa, đi về phía ký túc xá.
Lúc sắp đến dưới lầu, đi ngang qua bồn hoa bên cạnh, cuối cùng cậu cũng đưa ra quyết định, lấy điện thoại ra, bấm số.
Tuy đã lâu không gọi đến số điện thoại này, nhưng cậu vẫn nhớ rõ ràng như cũ, không bao lâu sau đối phương liền bắt máy, bên kia " Uy " một tiếng, nói: " Ai đấy?"
Lâm Tuyết Khoáng càng ngắn gọn hơn: " Tôi "
Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó đối phương đột nhiên cao giọng: "Lâm Tuyết Khoáng?! Cậu, cậu về nước rồi à?"
Lâm Tuyết Khoáng nói: " Đúng vậy, không cần nói cho người khác biết tôi trở về, tôi có việc tìm cậu."
Đối phương không khỏi nói: " Này, sao cậu vẫn lãnh đạm như vậy, không có chút kinh hỉ lâu ngày gặp lại sư huynh đệ nào sao? Rất nhiều người đang nhớ thương cậu này, trở về ít nhất cũng phải hô lên một tiếng chứ."
Đây là sư đệ của cậu Lý Khiêm, hai người cùng nhau tiến hành nghi thức bái sư, Lâm Tuyết Khoáng nhỏ hơn một chút nhưng lại làm sư huynh, Lý Khiêm không phục nên rất ít khi gọi cậu là sư huynh, nhiều năm như vậy Lâm Tuyết Khoáng cũng đã quen.
Cậu nói: " Không phải lúc này, hiện tại tôi không rảnh để lo những chuyện đó, những người khác thế nào rồi?"
" Tất cả đều rất tốt, cậu cũng biết, hội trưởng trước giờ rất thích đại sư huynh, cho nên luôn chiếu cố môn phái chúng ta, lại vì cậu.... hy sinh lớn như vậy, hắn ta có thể bạc đãi chúng ta sao?"
Lý Khiêm nói đến đây dừng một chút: " Cần tôi làm chuyện gì a? nói đi, cho dù có liều mạng tôi cũng làm cho cậu."
Lâm Tuyết Khoáng nói: " Cũng không đến mức muốn mạng của cậu, chỉ là nhờ cậu tra giúp tôi một số tư liệu, cậu tìm xem trong sách cổ đạo quan có ghi chép gì về Thất Tinh Lôi Hỏa ấn hay không, ví dụ như ngoại hình, chất liệu, tình huống linh khí dao động, vân vân. Tìm được thì gửi cho tôi."
" Không thành vấn đề, tôi liền đi tra, tra được sẽ lập tức gửi cậu."
Trong giới huyền học không có mấy người không biết Thất Tinh Lôi Hỏa ấn là pháp khí của Tạ gia, Lý Khiêm nhớ lại một vài chuyện liên quan đến Tạ Văn Uyên: " Nói tới mấy năm nay cứ cách vài ngày Tạ Văn Uyên đều đến đạo quan dâng hương, sau đấy liền hỏi cậu đi đâu, nhưng thứ nhất cụ thể cậu đi nơi nào bọn tôi thực sự không biết, thứ hai sự tình bí ẩn năm đó cũng không thể nào nói ra, vì vậy mọi người đều bảo không biết. Tôi thấy hắn có vẻ rất thất vọng, nếu lần sau hắn đến, cậu có muốn bọn tôi làm chút gì đó không?"
Lâm Tuyết Khoáng dừng một chút rồi nói: " Không cần, hẳn là cũng không có lần sau"
" A?"
" Không có việc gì". Lâm Tuyết Khoáng nói: " Cậu đi tra đi"
"Được thôi" Lý Khiêm nói: " Vậy... nếu không, qua một thời gian nữa, cậu trở về xem sao? Cũng không phải là tôi muốn gặp cậu, đây, đây không phải là môn phái đang thiếu người sao, vẫn luôn không gom đủ, trách không được, vài tháng nữa là ăn tết rồi..."
Hắn nói nửa ngày, Lâm Tuyết Khoáng bên kia ngay cả một tiếng cũng không có, khiến cho thanh âm Lý Khiêm cũng càng ngày càng thấp: "Không tiện à? Quên đi, tôi cũng chỉ nói như vậy."
Lâm Tuyết Khoáng chậm rãi nói: " Cũng không có gì không tiện, nhưng tôi phải giải quyết xong một số việc..."
Lý Khiêm vui mừng khôn xiết, lập tức nói: " Được, không thành vấn đề, vậy bọn tôi chờ cậu!"
Sau khi cúp máy, Lâm Tuyết Khoáng không lập tức thu hồi điện thoại, mà cầm xoay trong tay, nhìn màn hình từ từ tối lại, cuối cùng tắt đi.
Lúc cậu bốn tuổi mẹ vì bệnh mà qua đời, bảy tuổi cha lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lâm Tuyết Khoáng được sư phụ mang về đạo quan học tập pháp thuật, đáng tiếc khi lên trung học sư phụ cũng không còn nữa.
Hiện tại tòa đạo quan này là một trong những vướng bận không nhiều lắm của cậu trên thế giới này, cũng là nơi cậu miễn cưỡng gọi là nhà. Có lẽ, ngẫu nhiên cũng nên trở về một chút.
Lâm Tuyết Khoáng cất điện thoại, khóe môi hơi cong cong, bỗng nhiên lại thở dài, lên lầu trở về ký túc xá.
Ngô Mạnh Vũ còn chưa trở về, Lâm Tuyết Khoáng liền thu dọn đồ đạc cùng rửa mặt, đối với ký túc xá của chính mình cậu cũng không quen thuộc cho lắm, đến lúc cậu nằm lên giường sau khi tìm đủ đồ dùng hàng ngày và sách giáo khoa, đạo quan bên kia cũng đã hiệu suất cực cao đem tư liệu gửi tới.
Có thứ Lâm Tuyết Khoáng đã từng nghe Tạ Văn Uyên nói qua, có thứ cậu cũng biết nhưng không quá cụ thể.
Thất Tinh Lôi Hỏa ấn là khối ngọc thạch nằm phía dưới Nam Hải, trải qua ngàn năm thấm nhuần phật khí, linh khí bên trong là hấp thu tinh hoa thiên địa mà sinh, tỏa ra chân khí tự nhiên, cho dù là bị đập thành mảnh vụn, cũng không có khả năng xuất hiện tình huống linh khí hao kiệt, càng không có khả năng bị tà hóa.
Hơn nữa loại ngọc này " không trần quang, không minh bạch", tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn là màu xanh lục sẫm, nhưng khi đặt dưới ánh đèn hoặc ánh mặt trời lại hiện ra trạng thái hoàn toàn trong suốt.
Lâm Tuyết Khoáng nằm trên giường, một tay gối sau đầu, đem Thất Tinh Lôi Hỏa ấn giơ lên dưới đèn, cẩn thận quan sát.
Ánh sáng truyền ra có hơi đục ngầu, nhưng so với ngọc bình thường, cũng được xem như là rất trong, không biết trong sách cổ có ghi chép phóng đại về vẻ đẹp của nó hay không.
Nhưng suy đoán ban đầu càng lúc càng lớn.
Nếu mà, cái Thất Tinh Lôi Hỏa ấn này thật sự là hàng giả.... Sự tình có khả năng trở nên rất nghiêm trọng.
Pháp khí huyền môn không có khả năng tùy tùy tiện tiện tìm một người bất kỳ tới là có thể cầm sử dụng
Những thuật sĩ giống như Lâm Tuyết Khoáng không những trời sinh đã có thiên phú cực cao, từ nhỏ phải tiếp nhận huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, cũng phải đợi đến khi đạt được chứng chỉ ở bộ phân liên quan, họ mới có đủ tư cách và khả năng sở hữu pháp khí cho riêng mình.
Mà Kỳ Ngạn Chí thân là một người bình thường, căn bản không có linh lực, khi sử dụng loại khí cụ vượt qua cực hạn của nhân loại như thế này, thứ tiêu hao dĩ nhiên là sinh mệnh lực của bản thân, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Thất Tinh Lôi Hỏa ấn giả luôn đi theo hắn---nó muốn tiếp tục hấp thu dương khí của Kỳ Ngạn Chí.
Nếu không phải thứ đồ này bị Lâm Tuyết Khoáng cầm đi, chỉ sợ Kỳ Ngạn Chí bởi vì cơ quan trong cơ thể nhanh chóng suy kiệt mà sống không quá một tháng.
Đó chính là vấn đề, pháp khí chính quy mặc dù người thường lấy được cũng không thể nào dùng được, nhưng loại hàng giả này không biết thế nào lại có thể làm được.
Lúc trước Lâm Tuyết Khoáng không hoài nghi đồ vật là giả, chỉ nghĩ rằng thân thể Kỳ Ngạn Chí đặc thù, hiện tại xem ra không phải như thế.
Nếu thật sự có thể mô phỏng pháp khí không ngừng, khiến cho người thường đạt được năng lực siêu thường, thúc đẩy dục vọng cùng kiêu ngạo, đồng thời uy hiếp đến sinh mệnh của người khác và người sử dụng.
Kỹ thuật như thế thật sự quá bất thường và đáng sợ.
Sản phẩm mô phẩm Thất Tinh Lôi Hỏa ấn xuất hiện, là cậu ngẫu nhiên phát hiện, hay là có người cố tình? Chỉ có pháp khí này bị giả tạo, hay là những cái khác cũng có thể giả tạo?
Nếu như việc này là nhắm vào Tạ gia, cư nhiên lại có người dám chủ động trêu chọc tên bá vương Tạ Văn Uyên, quả thật là mười điểm cho dũng khí.
Lâm Tuyết Khoáng không khỏi nghĩ, Thất Tinh Lôi Hỏa ấn nổ tung ở kiếp trước có phải là hàng giả kém chất lượng không?
Nhưng thế cũng không đúng lắm, dù sao đem cậu nhốt lại quả thực chính là chuyện mà Tạ Văn Uyên làm ra.
Mặc kệ trong chuyện này có hiểu lầm hay không, cậu và Tạ Văn Uyên đều không có khả năng hòa hảo.
Mâu thuẫn giữa hai người đã sớm ẩn giấu dưới bề mặt bình tĩnh, căn nguyên là cậu đã quen với độc lai độc vãng, quen tự mình gánh vác và giải quyết mọi chuyện, Tạ Văn Uyên lại quá cố chấp, dục vọng khống chế và chiếm hữu quá mạnh.
Tính cách của họ trước nay đều không thích hợp để tiếp cận lẫn nhau.
Nhưng.....
Ánh mắt Lâm Tuyết Khoáng dừng lại trên hàng tư liệu.
Trên đó viết, theo một quyển tàn bản liên quan đến dật văn Tạ gia ghi lại, Thất Tinh Lôi Hỏa ấn có năng lực nghịch chuyển thời không, nhưng tới nay chưa từng có phương pháp lưu truyền xuống, vì vậy chỉ xem như là tin đồn.
Đây có phải là mấu chốt để cậu trọng sinh hay không?
Chuyện này nhất định phải biết rõ ràng, chỉ khi biết rõ ràng mới không dẫm lên những vết xe đổ đầy tiếc nuối ở kiếp trước.
Cho nên, nói đi nói lại mấu chốt trước mắt chính là tìm được tên thầy bói đã đưa pháp khí cho Kỳ Ngạn Chí
Hiện tại manh mối về hắn Lâm Tuyết Khoáng có không nhiều lắm, chỉ có thể trong mấy ngày này tìm bạn học khác hỏi thăm một chút, có từng gặp qua người này ở đường sau trường hay không.
Lâm Tuyết Khoáng đang suy nghĩ nhập thần, cửa ký túc xá "Phanh" một tiếng bị người đẩy mạnh ra, Ngô Mạnh Vũ hấp tấp vào phòng, sau khi nhìn thấy Lâm Tuyết Khoáng huýt sáo một tiếng, đem thứ gì đó ném về phía cậu.
Lâm Tuyết Khoáng nhanh tay tiếp được, ngón tay lạnh lẽo, nhìn lại là một lon Coca.
Cậu cầm Coca từ trên giường ngồi dậy, thuận tay đem Thất Tinh Lôi Hỏa ấn nhét xuống dưới gối, cười nói: " Cảm ơn."
" Khách khí cái gì."
Lúc này đã không còn sớm, sau khi thay quần áo Ngô Mạnh Vũ liền đi đánh rửa mặt, khi đi ra một bên dùng khăn lau mặt, một bên nói với Lâm Tuyết Khoáng:
" Đúng rồi Tuyết tử, tôi còn chưa nói, hôm nay cũng không biết vì sao mà tang lễ bị hủy bỏ, vốn dĩ muốn gọi cậu cùng nhau trở về ký túc xá, kết quả tiểu tử ngươi chỉ để lại một tin nhắn không rõ ràng bảo tôi đi trước, rốt cuộc làm sao vậy? Cảm giác rất không thích hợp."
Chuyện của Kỳ Ngạn Chí sớm muộn gì người trong trường cũng sẽ biết, nhưng trước khi cảnh sát đưa ra kết quả điều tra rõ ràng, Lâm Tuyết Khoáng sẽ không truyền tai nhau lung tung.
Cậu nửa thật nửa giả nói: " Lúc đấy tôi đụng phải cha của Hoàng Tịnh Sam, do đau lòng nên tâm tình ông ấy không ổn định lắm, tôi đi theo hỗ trợ chăm sóc một chút."
Động tác lau mặt của Ngô Mạnh Vũ dừng một lát, nhìn Lâm Tuyết Khoáng một cái: " Trước kia tôi còn cảm thấy cậu lớn lên..... không dính khói lửa nhân gian, hẳn là rất khó ở chung, không nghĩ tới tính cách trong ngoài tương phản lớn như vậy. Hoàng Tịnh Sam chết quỷ dị, mọi người chẳng qua là vì mặt mũi của cha cô ta mà đi phúng viếng, chẳng liên quan gì tới đau buồn hay tiếc nuối, cậu thế nhưng còn lưu lại hỗ trợ."
Lâm Tuyết Khoáng nói: " Mọi người đều có rất nhiều mặt, những gì cậu nhìn thấy cũng không nhất định là tôi thật sự, không chừng bộ dạng hiện tại của tôi cũng là giả, bên trong là một tên sát nhân biến thái, tối nay liền lén lôi con hàng cậu ra ngoài chôn."
Ngô Mạnh Vũ cười ha hả: " Với cái thân thể tý teo của cậu, có thể kéo nổi tôi sao?"
Lâm Tuyết Khoáng dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, lại đảo mắt đến tủ đựng tạp vật của hai người, nói: "Nếu như phanh thây ra, dùng cái bao kia ước chừng cõng bốn lần là được."
Ngô Mạnh Vũ: "......Không cần phải nghiêm túc như vậy đâu."
Hắn tắt đèn trèo lên giường, lại nhắc nhở Lâm Tuyết Khoáng: " Nhưng nói đi cũng phải nói lại, buổi tối gần đây thật đúng là phải cẩn thận, chưa nghe tới lời đồn đãi à? Trường của chúng ta có vè như thực sự bị ma ám. A, nghĩ như vậy, rất có thể Hoàng Tịnh Sam là bị ma quỷ hại chết."
Hại chết Hoàng Tịnh Sam chính là người, bất quá phần tâm kia so với quỷ còn đáng sợ hơn.
Lâm Tuyết Khoáng nói: " Vì sao lại nói như vậy?"
" Mấy ngày trước không phải cậu đi công tác với thầy cô sao, tôi nghe vài người nói, gần đây cứ đến nửa đêm là nghe thấy có người hát tuồng bên ngoài cửa sổ, thanh âm kia có khi gần có khi xa, cũng không nghe ra là nam hay nữ, một vài người lá gan lớn từng chạy ra ngoài xem qua, nhưng cái gì cũng không thấy."
Ngô Mạnh Vũ quấn chặt chăn, càng nói càng sinh động: " Ngược lại, người trong ký túc xá của Kỳ Ngạn Chí nói đã từng thấy một bóng trắng ở bên ngoài cửa sổ bay qua, sau đó Hoàng Tịnh Sam liền gặp chuyện, cậu nói xem có dọa người không?"
Mới đầu khi nghe thấy chuyện này Lâm Tuyết Khoáng cảm thấy có chút quen tai, đến khi Ngô Mạnh Vũ nhắn tới ba chữ " Kỳ Ngạn Chí ", cậu bỗng nhiên nhớ tới, buổi chiều ở phòng tối đánh Kỳ Ngạn Chí, cũng nghe đối phương nói qua, gần đây thường xuyên lúc nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tiếng hát tuồng thê lương, thậm chí còn nhìn thấy bóng trắng xuất hiện.
Chính vì vậy, Kỳ Ngạn Chí mới đi tìm thầy bói, mới lấy được Thất Tinh Lôi Hỏa ấn, sau đó hại chết Hoàng Tịnh Sam.
Hiện tại ngay cả Ngô Mạnh Vũ cũng nói như vậy, chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình khác?
Trong lòng cậu ngược lại nảy sinh ra một chủ ý có thể tìm được tên thầy bói kia.
Nếu Kỳ Ngạn Chí giết Hoàng Tịnh Sam là do người này chỉ điểm, như vậy giữa hai người hẳn là sinh ra một ít nhân quả, có lẽ từ hồn phách của Kỳ Ngạn Chí có thể suy đoán một ít số mệnh của tên thầy bói.
Ngày mai lại đi tìm Kỳ Ngạn Chí một chuyến thử xem.
Lâm Tuyết Khoáng và Ngô Mạnh Vũ tùy tiện tán gẫu với nhau thêm vài câu rồi cả hai đều đi ngủ.
Lâm Tuyết Khoáng khó có khi có thể một mình độc bá một giường, tuy rằng giường ký túc xa cứng không mềm mại rộng rãi như ở nhà Tạ Văn Uyên, nhưng cảm giác cũng không tệ.
Cậu xuất phát từ cẩn thận, dán một cái an hồn phù ở đầu giường sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết ngủ qua bao lâu, Lâm Tuyết Khoáng đột nhiên cảm thấy có một đạo ánh sáng chiếu lên mặt, nhất thời đánh thức cậu.
Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nghe thấy tiếng hát hí khúc không biết từ đâu truyền đến, giống như tơ nhện nhẹ nhàng bay vào ký túc xá, nhỏ giọng truyền vào tai.
" Từ nay về sau, cô thần hạn chế, ngày thê lương, ức hương quan sầu vân ngăn cách, gối đầu giường quỷ bệnh cấm trì." (1)
*
*
Tác giả có điều muốn nói:
Lưu ý: (1) Trịnh Quang Tố " Thiến nữ u hồn"
Tuyết tử: " Tôi, một mình cô độc, không có tình cảm"
Mọi người: Chúng tôi muốn chơi với tiểu Tuyết
Tiểu Tạ: " Đêm qua còn ngủ chung với nhau, chỉ qua một ngày lão bà của tôi đã biến mất
Khi còn nhỏ cậu thường xuyên bữa đói bữa no, đến lúc học cấp 2 liền phát bệnh dạ dày, khi trở chứng nặng có thể bị đau đến mức ngay cả thắt lưng cũng không thẳng nổi.
Lúc trước khi còn Tạ Văn Uyên ở bên cạnh, một ngày ba bữa đều là hắn thúc giục cậu, vốn dĩ đã dưỡng tốt hơn phân nửa, nhưng hiện tại là thời điểm Lâm Tuyết Khoáng vừa mới từ nước ngoài trở về sau bốn năm, ngày thường sống bừa bãi, bệnh cũ liền bắt đầu tái phát.
Hôm nay đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu cũng không có tâm tình ăn cái gì, bất đắc dĩ vì dạ dày bắt đầu mơ hồ đau nhức, đành phải tùy tiện gọi chút cháo lót dạ dày.
Sau khi ăn cháo nóng, cậu dừng lại một chốc, dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ đi về phía ký túc xá, mưa đã ngưng, bởi vì sắp tắt đèn, trong sân trường trở nên rất yên tĩnh.
Lâm Tuyết Khoáng đem Thất Tinh Lôi Hỏa ấn trong tay ném nhẹ lên, trên mặt mang theo vài phần suy nghĩ sâu xa, đi về phía ký túc xá.
Lúc sắp đến dưới lầu, đi ngang qua bồn hoa bên cạnh, cuối cùng cậu cũng đưa ra quyết định, lấy điện thoại ra, bấm số.
Tuy đã lâu không gọi đến số điện thoại này, nhưng cậu vẫn nhớ rõ ràng như cũ, không bao lâu sau đối phương liền bắt máy, bên kia " Uy " một tiếng, nói: " Ai đấy?"
Lâm Tuyết Khoáng càng ngắn gọn hơn: " Tôi "
Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó đối phương đột nhiên cao giọng: "Lâm Tuyết Khoáng?! Cậu, cậu về nước rồi à?"
Lâm Tuyết Khoáng nói: " Đúng vậy, không cần nói cho người khác biết tôi trở về, tôi có việc tìm cậu."
Đối phương không khỏi nói: " Này, sao cậu vẫn lãnh đạm như vậy, không có chút kinh hỉ lâu ngày gặp lại sư huynh đệ nào sao? Rất nhiều người đang nhớ thương cậu này, trở về ít nhất cũng phải hô lên một tiếng chứ."
Đây là sư đệ của cậu Lý Khiêm, hai người cùng nhau tiến hành nghi thức bái sư, Lâm Tuyết Khoáng nhỏ hơn một chút nhưng lại làm sư huynh, Lý Khiêm không phục nên rất ít khi gọi cậu là sư huynh, nhiều năm như vậy Lâm Tuyết Khoáng cũng đã quen.
Cậu nói: " Không phải lúc này, hiện tại tôi không rảnh để lo những chuyện đó, những người khác thế nào rồi?"
" Tất cả đều rất tốt, cậu cũng biết, hội trưởng trước giờ rất thích đại sư huynh, cho nên luôn chiếu cố môn phái chúng ta, lại vì cậu.... hy sinh lớn như vậy, hắn ta có thể bạc đãi chúng ta sao?"
Lý Khiêm nói đến đây dừng một chút: " Cần tôi làm chuyện gì a? nói đi, cho dù có liều mạng tôi cũng làm cho cậu."
Lâm Tuyết Khoáng nói: " Cũng không đến mức muốn mạng của cậu, chỉ là nhờ cậu tra giúp tôi một số tư liệu, cậu tìm xem trong sách cổ đạo quan có ghi chép gì về Thất Tinh Lôi Hỏa ấn hay không, ví dụ như ngoại hình, chất liệu, tình huống linh khí dao động, vân vân. Tìm được thì gửi cho tôi."
" Không thành vấn đề, tôi liền đi tra, tra được sẽ lập tức gửi cậu."
Trong giới huyền học không có mấy người không biết Thất Tinh Lôi Hỏa ấn là pháp khí của Tạ gia, Lý Khiêm nhớ lại một vài chuyện liên quan đến Tạ Văn Uyên: " Nói tới mấy năm nay cứ cách vài ngày Tạ Văn Uyên đều đến đạo quan dâng hương, sau đấy liền hỏi cậu đi đâu, nhưng thứ nhất cụ thể cậu đi nơi nào bọn tôi thực sự không biết, thứ hai sự tình bí ẩn năm đó cũng không thể nào nói ra, vì vậy mọi người đều bảo không biết. Tôi thấy hắn có vẻ rất thất vọng, nếu lần sau hắn đến, cậu có muốn bọn tôi làm chút gì đó không?"
Lâm Tuyết Khoáng dừng một chút rồi nói: " Không cần, hẳn là cũng không có lần sau"
" A?"
" Không có việc gì". Lâm Tuyết Khoáng nói: " Cậu đi tra đi"
"Được thôi" Lý Khiêm nói: " Vậy... nếu không, qua một thời gian nữa, cậu trở về xem sao? Cũng không phải là tôi muốn gặp cậu, đây, đây không phải là môn phái đang thiếu người sao, vẫn luôn không gom đủ, trách không được, vài tháng nữa là ăn tết rồi..."
Hắn nói nửa ngày, Lâm Tuyết Khoáng bên kia ngay cả một tiếng cũng không có, khiến cho thanh âm Lý Khiêm cũng càng ngày càng thấp: "Không tiện à? Quên đi, tôi cũng chỉ nói như vậy."
Lâm Tuyết Khoáng chậm rãi nói: " Cũng không có gì không tiện, nhưng tôi phải giải quyết xong một số việc..."
Lý Khiêm vui mừng khôn xiết, lập tức nói: " Được, không thành vấn đề, vậy bọn tôi chờ cậu!"
Sau khi cúp máy, Lâm Tuyết Khoáng không lập tức thu hồi điện thoại, mà cầm xoay trong tay, nhìn màn hình từ từ tối lại, cuối cùng tắt đi.
Lúc cậu bốn tuổi mẹ vì bệnh mà qua đời, bảy tuổi cha lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lâm Tuyết Khoáng được sư phụ mang về đạo quan học tập pháp thuật, đáng tiếc khi lên trung học sư phụ cũng không còn nữa.
Hiện tại tòa đạo quan này là một trong những vướng bận không nhiều lắm của cậu trên thế giới này, cũng là nơi cậu miễn cưỡng gọi là nhà. Có lẽ, ngẫu nhiên cũng nên trở về một chút.
Lâm Tuyết Khoáng cất điện thoại, khóe môi hơi cong cong, bỗng nhiên lại thở dài, lên lầu trở về ký túc xá.
Ngô Mạnh Vũ còn chưa trở về, Lâm Tuyết Khoáng liền thu dọn đồ đạc cùng rửa mặt, đối với ký túc xá của chính mình cậu cũng không quen thuộc cho lắm, đến lúc cậu nằm lên giường sau khi tìm đủ đồ dùng hàng ngày và sách giáo khoa, đạo quan bên kia cũng đã hiệu suất cực cao đem tư liệu gửi tới.
Có thứ Lâm Tuyết Khoáng đã từng nghe Tạ Văn Uyên nói qua, có thứ cậu cũng biết nhưng không quá cụ thể.
Thất Tinh Lôi Hỏa ấn là khối ngọc thạch nằm phía dưới Nam Hải, trải qua ngàn năm thấm nhuần phật khí, linh khí bên trong là hấp thu tinh hoa thiên địa mà sinh, tỏa ra chân khí tự nhiên, cho dù là bị đập thành mảnh vụn, cũng không có khả năng xuất hiện tình huống linh khí hao kiệt, càng không có khả năng bị tà hóa.
Hơn nữa loại ngọc này " không trần quang, không minh bạch", tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn là màu xanh lục sẫm, nhưng khi đặt dưới ánh đèn hoặc ánh mặt trời lại hiện ra trạng thái hoàn toàn trong suốt.
Lâm Tuyết Khoáng nằm trên giường, một tay gối sau đầu, đem Thất Tinh Lôi Hỏa ấn giơ lên dưới đèn, cẩn thận quan sát.
Ánh sáng truyền ra có hơi đục ngầu, nhưng so với ngọc bình thường, cũng được xem như là rất trong, không biết trong sách cổ có ghi chép phóng đại về vẻ đẹp của nó hay không.
Nhưng suy đoán ban đầu càng lúc càng lớn.
Nếu mà, cái Thất Tinh Lôi Hỏa ấn này thật sự là hàng giả.... Sự tình có khả năng trở nên rất nghiêm trọng.
Pháp khí huyền môn không có khả năng tùy tùy tiện tiện tìm một người bất kỳ tới là có thể cầm sử dụng
Những thuật sĩ giống như Lâm Tuyết Khoáng không những trời sinh đã có thiên phú cực cao, từ nhỏ phải tiếp nhận huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, cũng phải đợi đến khi đạt được chứng chỉ ở bộ phân liên quan, họ mới có đủ tư cách và khả năng sở hữu pháp khí cho riêng mình.
Mà Kỳ Ngạn Chí thân là một người bình thường, căn bản không có linh lực, khi sử dụng loại khí cụ vượt qua cực hạn của nhân loại như thế này, thứ tiêu hao dĩ nhiên là sinh mệnh lực của bản thân, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Thất Tinh Lôi Hỏa ấn giả luôn đi theo hắn---nó muốn tiếp tục hấp thu dương khí của Kỳ Ngạn Chí.
Nếu không phải thứ đồ này bị Lâm Tuyết Khoáng cầm đi, chỉ sợ Kỳ Ngạn Chí bởi vì cơ quan trong cơ thể nhanh chóng suy kiệt mà sống không quá một tháng.
Đó chính là vấn đề, pháp khí chính quy mặc dù người thường lấy được cũng không thể nào dùng được, nhưng loại hàng giả này không biết thế nào lại có thể làm được.
Lúc trước Lâm Tuyết Khoáng không hoài nghi đồ vật là giả, chỉ nghĩ rằng thân thể Kỳ Ngạn Chí đặc thù, hiện tại xem ra không phải như thế.
Nếu thật sự có thể mô phỏng pháp khí không ngừng, khiến cho người thường đạt được năng lực siêu thường, thúc đẩy dục vọng cùng kiêu ngạo, đồng thời uy hiếp đến sinh mệnh của người khác và người sử dụng.
Kỹ thuật như thế thật sự quá bất thường và đáng sợ.
Sản phẩm mô phẩm Thất Tinh Lôi Hỏa ấn xuất hiện, là cậu ngẫu nhiên phát hiện, hay là có người cố tình? Chỉ có pháp khí này bị giả tạo, hay là những cái khác cũng có thể giả tạo?
Nếu như việc này là nhắm vào Tạ gia, cư nhiên lại có người dám chủ động trêu chọc tên bá vương Tạ Văn Uyên, quả thật là mười điểm cho dũng khí.
Lâm Tuyết Khoáng không khỏi nghĩ, Thất Tinh Lôi Hỏa ấn nổ tung ở kiếp trước có phải là hàng giả kém chất lượng không?
Nhưng thế cũng không đúng lắm, dù sao đem cậu nhốt lại quả thực chính là chuyện mà Tạ Văn Uyên làm ra.
Mặc kệ trong chuyện này có hiểu lầm hay không, cậu và Tạ Văn Uyên đều không có khả năng hòa hảo.
Mâu thuẫn giữa hai người đã sớm ẩn giấu dưới bề mặt bình tĩnh, căn nguyên là cậu đã quen với độc lai độc vãng, quen tự mình gánh vác và giải quyết mọi chuyện, Tạ Văn Uyên lại quá cố chấp, dục vọng khống chế và chiếm hữu quá mạnh.
Tính cách của họ trước nay đều không thích hợp để tiếp cận lẫn nhau.
Nhưng.....
Ánh mắt Lâm Tuyết Khoáng dừng lại trên hàng tư liệu.
Trên đó viết, theo một quyển tàn bản liên quan đến dật văn Tạ gia ghi lại, Thất Tinh Lôi Hỏa ấn có năng lực nghịch chuyển thời không, nhưng tới nay chưa từng có phương pháp lưu truyền xuống, vì vậy chỉ xem như là tin đồn.
Đây có phải là mấu chốt để cậu trọng sinh hay không?
Chuyện này nhất định phải biết rõ ràng, chỉ khi biết rõ ràng mới không dẫm lên những vết xe đổ đầy tiếc nuối ở kiếp trước.
Cho nên, nói đi nói lại mấu chốt trước mắt chính là tìm được tên thầy bói đã đưa pháp khí cho Kỳ Ngạn Chí
Hiện tại manh mối về hắn Lâm Tuyết Khoáng có không nhiều lắm, chỉ có thể trong mấy ngày này tìm bạn học khác hỏi thăm một chút, có từng gặp qua người này ở đường sau trường hay không.
Lâm Tuyết Khoáng đang suy nghĩ nhập thần, cửa ký túc xá "Phanh" một tiếng bị người đẩy mạnh ra, Ngô Mạnh Vũ hấp tấp vào phòng, sau khi nhìn thấy Lâm Tuyết Khoáng huýt sáo một tiếng, đem thứ gì đó ném về phía cậu.
Lâm Tuyết Khoáng nhanh tay tiếp được, ngón tay lạnh lẽo, nhìn lại là một lon Coca.
Cậu cầm Coca từ trên giường ngồi dậy, thuận tay đem Thất Tinh Lôi Hỏa ấn nhét xuống dưới gối, cười nói: " Cảm ơn."
" Khách khí cái gì."
Lúc này đã không còn sớm, sau khi thay quần áo Ngô Mạnh Vũ liền đi đánh rửa mặt, khi đi ra một bên dùng khăn lau mặt, một bên nói với Lâm Tuyết Khoáng:
" Đúng rồi Tuyết tử, tôi còn chưa nói, hôm nay cũng không biết vì sao mà tang lễ bị hủy bỏ, vốn dĩ muốn gọi cậu cùng nhau trở về ký túc xá, kết quả tiểu tử ngươi chỉ để lại một tin nhắn không rõ ràng bảo tôi đi trước, rốt cuộc làm sao vậy? Cảm giác rất không thích hợp."
Chuyện của Kỳ Ngạn Chí sớm muộn gì người trong trường cũng sẽ biết, nhưng trước khi cảnh sát đưa ra kết quả điều tra rõ ràng, Lâm Tuyết Khoáng sẽ không truyền tai nhau lung tung.
Cậu nửa thật nửa giả nói: " Lúc đấy tôi đụng phải cha của Hoàng Tịnh Sam, do đau lòng nên tâm tình ông ấy không ổn định lắm, tôi đi theo hỗ trợ chăm sóc một chút."
Động tác lau mặt của Ngô Mạnh Vũ dừng một lát, nhìn Lâm Tuyết Khoáng một cái: " Trước kia tôi còn cảm thấy cậu lớn lên..... không dính khói lửa nhân gian, hẳn là rất khó ở chung, không nghĩ tới tính cách trong ngoài tương phản lớn như vậy. Hoàng Tịnh Sam chết quỷ dị, mọi người chẳng qua là vì mặt mũi của cha cô ta mà đi phúng viếng, chẳng liên quan gì tới đau buồn hay tiếc nuối, cậu thế nhưng còn lưu lại hỗ trợ."
Lâm Tuyết Khoáng nói: " Mọi người đều có rất nhiều mặt, những gì cậu nhìn thấy cũng không nhất định là tôi thật sự, không chừng bộ dạng hiện tại của tôi cũng là giả, bên trong là một tên sát nhân biến thái, tối nay liền lén lôi con hàng cậu ra ngoài chôn."
Ngô Mạnh Vũ cười ha hả: " Với cái thân thể tý teo của cậu, có thể kéo nổi tôi sao?"
Lâm Tuyết Khoáng dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, lại đảo mắt đến tủ đựng tạp vật của hai người, nói: "Nếu như phanh thây ra, dùng cái bao kia ước chừng cõng bốn lần là được."
Ngô Mạnh Vũ: "......Không cần phải nghiêm túc như vậy đâu."
Hắn tắt đèn trèo lên giường, lại nhắc nhở Lâm Tuyết Khoáng: " Nhưng nói đi cũng phải nói lại, buổi tối gần đây thật đúng là phải cẩn thận, chưa nghe tới lời đồn đãi à? Trường của chúng ta có vè như thực sự bị ma ám. A, nghĩ như vậy, rất có thể Hoàng Tịnh Sam là bị ma quỷ hại chết."
Hại chết Hoàng Tịnh Sam chính là người, bất quá phần tâm kia so với quỷ còn đáng sợ hơn.
Lâm Tuyết Khoáng nói: " Vì sao lại nói như vậy?"
" Mấy ngày trước không phải cậu đi công tác với thầy cô sao, tôi nghe vài người nói, gần đây cứ đến nửa đêm là nghe thấy có người hát tuồng bên ngoài cửa sổ, thanh âm kia có khi gần có khi xa, cũng không nghe ra là nam hay nữ, một vài người lá gan lớn từng chạy ra ngoài xem qua, nhưng cái gì cũng không thấy."
Ngô Mạnh Vũ quấn chặt chăn, càng nói càng sinh động: " Ngược lại, người trong ký túc xá của Kỳ Ngạn Chí nói đã từng thấy một bóng trắng ở bên ngoài cửa sổ bay qua, sau đó Hoàng Tịnh Sam liền gặp chuyện, cậu nói xem có dọa người không?"
Mới đầu khi nghe thấy chuyện này Lâm Tuyết Khoáng cảm thấy có chút quen tai, đến khi Ngô Mạnh Vũ nhắn tới ba chữ " Kỳ Ngạn Chí ", cậu bỗng nhiên nhớ tới, buổi chiều ở phòng tối đánh Kỳ Ngạn Chí, cũng nghe đối phương nói qua, gần đây thường xuyên lúc nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tiếng hát tuồng thê lương, thậm chí còn nhìn thấy bóng trắng xuất hiện.
Chính vì vậy, Kỳ Ngạn Chí mới đi tìm thầy bói, mới lấy được Thất Tinh Lôi Hỏa ấn, sau đó hại chết Hoàng Tịnh Sam.
Hiện tại ngay cả Ngô Mạnh Vũ cũng nói như vậy, chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình khác?
Trong lòng cậu ngược lại nảy sinh ra một chủ ý có thể tìm được tên thầy bói kia.
Nếu Kỳ Ngạn Chí giết Hoàng Tịnh Sam là do người này chỉ điểm, như vậy giữa hai người hẳn là sinh ra một ít nhân quả, có lẽ từ hồn phách của Kỳ Ngạn Chí có thể suy đoán một ít số mệnh của tên thầy bói.
Ngày mai lại đi tìm Kỳ Ngạn Chí một chuyến thử xem.
Lâm Tuyết Khoáng và Ngô Mạnh Vũ tùy tiện tán gẫu với nhau thêm vài câu rồi cả hai đều đi ngủ.
Lâm Tuyết Khoáng khó có khi có thể một mình độc bá một giường, tuy rằng giường ký túc xa cứng không mềm mại rộng rãi như ở nhà Tạ Văn Uyên, nhưng cảm giác cũng không tệ.
Cậu xuất phát từ cẩn thận, dán một cái an hồn phù ở đầu giường sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết ngủ qua bao lâu, Lâm Tuyết Khoáng đột nhiên cảm thấy có một đạo ánh sáng chiếu lên mặt, nhất thời đánh thức cậu.
Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nghe thấy tiếng hát hí khúc không biết từ đâu truyền đến, giống như tơ nhện nhẹ nhàng bay vào ký túc xá, nhỏ giọng truyền vào tai.
" Từ nay về sau, cô thần hạn chế, ngày thê lương, ức hương quan sầu vân ngăn cách, gối đầu giường quỷ bệnh cấm trì." (1)
*
*
Tác giả có điều muốn nói:
Lưu ý: (1) Trịnh Quang Tố " Thiến nữ u hồn"
Tuyết tử: " Tôi, một mình cô độc, không có tình cảm"
Mọi người: Chúng tôi muốn chơi với tiểu Tuyết
Tiểu Tạ: " Đêm qua còn ngủ chung với nhau, chỉ qua một ngày lão bà của tôi đã biến mất