[Ngủ! Nhất địch là ngủ rồi!]
[Tịch Dã với Tiết Minh Lãng hình như chưa từng ôm nhau nữa.]
[Muốn ăn vạ, đừng hòng, không hẹn ôm anh Tiết chạy, tránh còn không kịp OK?]
Bản thân Tịch Dã bị Cố Tông ôm một cái cũng có chút bối rối, nhưng đối phương căn bản chưa cho y cơ hội phản ứng, đã vội vàng chạy về lại trên thuyền.
Vệ Nghiên ở bên cạnh ý định trêu ghẹo: "Haiz, vẫn là có em trai thật tốt quá, còn Tần Thành? Chừng nào anh ta mới có thể trở nên đáng yêu như vậy đây?"
Đáng yêu?
So với đáng yêu, Tịch Dã càng để ý đến cái gọi là khả năng thực hiện hành động của Cố Tông hơn, muốn làm liền làm, như thể vĩnh viễn cũng không biết do dự sợ hãi là cái gì.
Thời điểm chọn y làm đồng đội cũng vậy, hiện tại cũng vậy.
"Tôi sẽ nhớ rõ đem yêu cầu này thuật lại cho Tần Thành." Tịch Dã cong môi, uể oải lấy tay che đi ánh sáng mặt trời.
Vệ Nghiên cũng không sợ: "Vậy thì càng tốt, có thể được thầy Tịch chủ động tiếp cận, anh ta khẳng định sẽ phát điên luôn."
Sau gần ba ngày quay chụp, cô phát hiện Tịch Dã thực sự là một người rất an tĩnh, sự cuồng loạn trước đó bị phóng viên chụp được, càng giống như là bị tình yêu làm cho hoa mắt chóng mặt hơn.
"Chị Nghiên." Cẩn thận lựa chọn ván lướt sóng cho mình, Tô Thanh Duyệt liếc nhìn Tịch Dã đang quay mặt đi, dừng một chút rồi mới chào hỏi: "Thầy Tịch."
Thành thật mà nói, cậu ta không hề có ấn tượng tốt đối với Tịch Dã, là một người yêu thầm với tâm tư tỉ mỉ, tuy Tiết Minh Lãng chưa bao giờ đề cập đến, cậu ta vẫn có thể nhìn ra trong lòng đối phương ẩn giấu một người.
Người đó chính là Tịch Dã.
Khi lần đầu tiên nghe tin đối phương về nước phát triển, biểu hiện của anh Lãng vừa kinh ngạc lại chờ mong, trước khi giành được cúp ảnh đế, trong nước có rất ít tin tức về Tịch Dã, toàn bộ đều dựa trên tình cảm của người hâm mộ, Tô Thanh Duyệt cũng là vào ngày hôm đó mới biết được, anh Lãng và Tịch Dã đã từng là bạn học thời cấp ba.
Trong vòng vài tháng sau đó, hầu hết mọi người trong giới đều có thể nhìn ra anh Lãng cùng Tịch Dã ngày càng thân thiết, về sau không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người đột nhiên chiến tranh lạnh, Tịch Dã lại càng giống như phát điên, bám theo đến khắp các phim trường, thậm chí còn tưởng tượng cậu ta thành tình địch, tìm mọi cách để gây khó dễ.
Tượng đất cũng có ba phần hỏa khí (1), huống chi anh Lãng đã cùng Tịch Dã vạch rõ giới hạn, cho nên lần này Tô Thanh Duyệt mới có thể hạ quyết tâm chủ động xuất kích, cùng đáp ứng với hắn lời mời từ chương trình.
Với 10 năm hoạt động trong giới, trên người lại có giải thưởng, xét theo quy củ, Tịch Dã xác thật có tư cách được vai thụ chính gọi một tiếng thầy, y bình tĩnh, gật gật đầu: "Ừ."
[Cứu cứu cứu! Tui dường như ngửi thấy mùi thuốc súng.]
[Một câu chào hỏi cũng không có, Tịch Dã anh ta có cái tố chất gì.]
[Cũng có thể hiểu được, chủ yếu là quan hệ của hai người bọn họ thực sự rất xấu hổ, ở giữa có Tiết Minh Lãng lại có thêm Tô thị, nếu là Tịch Dã tôi cũng cười không nổi.]
[Ai bảo anh ta ngu ngốc.]
[Vệ Nghiên cố chịu đựng, ngậm miệng ăn dưa thôi.]
1101: [Không phải là cậu không định đối nghịch với công thụ chính sao? Tại sao còn không cho người ta một vẻ mặt tốt chứ?]
Tịch Dã: [Tôi cũng chưa nói là muốn xun xoe quanh hai người bọn họ.]
1101: [Không sợ anh trai của Tô Thanh Duyệt xử cậu à?]
Tịch Dã: [Hắn tốt nhất nên làm vậy.]
Dù sao mỗi khi thức tỉnh trong một thân phận khác, có nghĩa là sinh mạng của thân thể này đã bắt đầu đếm ngược, nếu như anh cả nhà họ Tô kia thật sự có thể sớm tiễn y đi, cũng coi như là một việc tốt.
1101 nhất thời nghẹn lời.
Đôi khi nó thực sự không hiểu được vị ký chủ độc đáo quá mức này đang suy nghĩ cái gì, nếu nói là chán đời, đối phương trước nay chưa bao giờ nghĩ đến việc tự sát, kể cả khi bị bệnh tật tra tấn đến gầy trơ xương.
Tích cực mà nói, khát vọng cầu sinh của đối phương quả thực thấp đến đáng thương, nghịch tập, làm công cụ hình người, đường nào cũng không chọn, ăn uống chơi bời khắp nơi, thuần túy mặc kệ sự đời.
Chỉ có nó, một hệ thống tội nghiệp, lo đến trọc cả đầu.
"Đã hai năm kể từ lần cuối tôi chơi những thứ này rồi," ước chừng vài phút vẫn chưa có ai mở miệng, Vệ Nghiên bị kẹt ở giữa không thể không vào vai người hòa giải, "Có câu đừng bỏ tất cả trứng vào cùng một giỏ (2), tôi chỉ đang thay nhóm của mình đánh cược vận may thôi, hai anh đẹp trai đừng chê cười đó nha."
Tô Thanh Duyệt: "Làm sao có thể? Em cũng chỉ là tùy tiện chơi thử."
"Ha ha, lady first, tôi lên trước đây," nhận được tín hiệu ý bảo có thể bắt đầu từ tổ tiết mục, Vệ Nghiên ôm ván lướt sóng vẫy vẫy tay, "Mặc kệ thế nào, nhớ vỗ tay cho tôi nha."
Khu bình luận: [Chạy trối chết.jpg]
[Bỗng nhiên cảm thấy có chút không đáng thay cho Cố Tông.]
[Không ai chú ý sao? Tịch Dã chọn ván loại dài*, Tô Thanh Duyệt chọn loại ngắn*.]
* dùng ván loại dài (longboard) khi sóng dưới 1m hoặc cho người mới tập chơi, dùng ván loại ngắn (shortboard) khi sóng từ 2m trở lên hoặc cho người đã có kĩ năng.
Ở góc mà máy quay vội vàng lướt qua, tổ tiết mục đã sớm chuẩn bị huấn luyện viên và nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp, để bảo đảm khách mời sẽ không xảy ra chuyện, như Vệ Nghiên đã nói, cô đã không đụng đến ván lướt sóng trong vài năm, dùng cũng là loại ván dài phù hợp cho người mới, nhưng ký ức cơ thể rõ ràng vẫn còn, sau một lúc khởi động và làm quen, Vệ Nghiên ở phía xa đã thành công bắt được một con sóng nhỏ._Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad @chomchomngonnhut, các trang khác đều là reup_
Xét cho cùng, "Cùng nhau du hành" cũng là một chương trình tạp kỹ nhịp độ chậm, so với thắng thua, điều quan trọng hơn là để khách mời chơi đến vui vẻ, tới thời điểm Tô Thanh Duyệt lên sàn, Vệ Nghiên vẫn đang lướt trên ván rất phấn khích: "Thanh Duyệt cố lên!"
"Chị xem trọng cậu nha!"
Phòng phát sóng trực tiếp tức khắc bị fan của "CP Lãng Duyệt" spam dồn dập:
[Gọi anh Tiết gọi anh Tiết, ở nhà nguy rồi! Về mau!]
Cơn gió thổi qua, sóng biển lúc này có hơi nhanh, nhưng Tô Thanh Duyệt lại là một cao thủ, cậu ta chỉ nằm ở trên ván một lát, đã tìm được thời cơ chuẩn xác để đứng dậy, dễ như trở bàn tay bắt được tiết tấu sóng biển.
Chuẩn xác dính vào bức tường sóng, thường xuyên chuyển hướng một cách khéo léo và đều đặn, được đỉnh sóng tung lên cao, rồi lại xoay 180° đáp xuống... Bọt sóng trắng như tuyết do sóng nước va vào nhau theo phía sau cậu ta, giống như một cái đuôi vừa dài lại ngoan ngoãn, Tô Thanh Duyệt đã thay đổi so với hình tượng tiểu thiếu gia tao nhã cao quý trên màn ảnh năm xưa, cả người tràn ngập một vẻ đẹp bộc phát.
[Đm đm đm! Đẹp quá!]
[Rút đao ra đi! Tui muốn giành vợ với anh Tiết!]
[Vợ gì mà vợ, tui đã sớm nói đáng yêu công cũng là công mà / emoji đầu chó*]
* là cái emo này nè mn
[Oa oa oa, có thứ gì mà cục cưng không thể làm được không?]
["Duyệt minh*" lên!]
* minh (明): sáng, sáng suốt, có trí tuệ,...
Tịch Dã cầm ô ngồi trên thuyền nhỏ, nghiêm túc giơ tay lên vỗ vài cái.
1101 dở khóc dở cười: [Cậu còn có thời gian đi vỗ tay cho người ta à?]
Tịch Dã: [Kỹ năng của cậu ta không tồi.]
[Với cái thân thể này của cậu, chưa nói đến việc thắng được hay không,] số tích phân không đủ để đổi bất cứ vật phẩm cao cấp nào, 1101 lo lắng sốt ruột, [May là tôi đã báo cáo trước rồi, lỡ có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn có thể tiêu phí vượt mức quy định.]
Không chờ Tịch Dã kịp nói tiếp, nó đã vội vàng nhổ ba lần*: [Miệng quạ đen, rút lại rút lại.]
* theo phong tục nhân gian, nhổ nước miếng ba lần thì những lời xui xẻo sẽ không có giá trị.
Tịch Dã nhẹ nhàng cười một tiếng.
Đây là một trong những nguyên nhân y có thể chấp nhận 1101 ở bên cạnh mình lâu dài, tuy có hơi ồn ào, nhưng tâm đối phương rất tốt.
[Làm sao, trước cứ đồng ý đi, tôi nhất định sẽ dụ được cậu về làm sen cho cục xuyên nhanh thôi.] Ngày thường vẫn cùng ký chủ đấu võ mồm, bỗng nhiên bị cảm xúc tích cực và ấm áp như suối nước nóng của Tịch Dã quấn lấy, 1101 kinh ngạc, còn xen lẫn chút xấu hổ.
Rất hiếm khi thanh niên tóc đen không phản bác.
Trong lúc tán gẫu, Tô Thanh Duyệt đã hoàn thành thử thách của mình, hoặc nên nói là biểu diễn, ngay cả fan của Tịch Dã đang âm thầm lặn ở dưới nước cũng không ai dám chờ mong y có thể chiến thắng, chỉ hy vọng đối phương đừng thua đến quá khó coi.
Cố hết sức giữ cho mình ít chạm vào nước nhất có thể, Tịch Dã khuỵu đầu gối, đứng vững trên ván lướt sóng.
Động tác của y nhẹ nhàng, lại như lộ ra một chút không để tâm, giống như một chú mèo tao nhã, toàn bộ quá trình không có động tác gì lớn, dù là sóng to hay sóng nhỏ, y đều vững vàng bám vào, vạt áo bị gió biển thổi bay, tựa hồ đang tản bộ trên sân vắng, phảng phất như không phải y đang lướt sóng, mà là sóng đang nâng đỡ y dạo chơi trên mặt biển.
[Ván dài cổ điển YYDS*!]
* viết tắt của 永远的神 (yǒnɡyuǎn de shén), nghĩa đen là "mãi mãi là thần".
[Vị thần tao nhã.]
[Gì đây? Gì đây? Này chỉ tính là đang đi dạo thôi, kỹ thuật chẳng có bao nhiêu, độ đẹp mắt thì lại càng không có.]
[Thật buồn cười, độ đẹp mắt cũng không thắng được, rõ ràng là phần trình diễn của Tô Thanh Duyệt náo nhiệt kích thích hơn nhiều.]
Tuy nói sau khi thức tỉnh Tịch Dã không thể tìm thấy một chút tình cảm nào dành cho Tiết Minh Lãng, tuy nhiên phần lớn cư dân mạng vẫn xem y và Tô Thanh Duyệt là tình địch của nhau, Tu La Tràng (3) đã gần tới hồi kết, số liệu thực trong phòng phát sóng trực tiếp của chương trình nhanh chóng tăng vọt lên một tầm cao mới, không biết có bao nhiêu quần chúng ăn dưa đang đợi Tịch Dã động thủ trước.
__ Không thể tránh khỏi, ai bảo biểu hiện của nguyên chủ lúc trước thực sự có hơi điên rồ.
Nào ngờ, trò hay đang chờ lại không đến, bọn họ cư nhiên chờ đến một đợt sóng lớn cao mấy mét.
Thời tiết nắng đẹp, bầu trời trong xanh, không khí trong lành, khu vực được tổ tiết mục khoanh vùng để quay phim là vùng biển phụ cận an toàn nhất, nhưng bất ngờ nổi lên một cơn gió mạnh, khiến cho biển rộng không còn yên bình.
Nước biển dâng lên cao như một ngọn đồi nhỏ màu xanh lam, ngọn sóng cao vài mét nện xuống đầu, nếu bị lập úp, chìm xuống va phải đá san hô ở dưới đáy, nằm viện còn tính là nhẹ.
Tổ tiết mục ngay lập tức gọi chuyên viên tiến lên hỗ trợ, nhưng đã không còn kịp.
Cơn sóng lớn đã đuổi tới sau lưng Tịch Dã.
Đứng trước sức mạnh vĩ đại của mẹ thiên nhiên, con người dường như thật nhỏ bé, nước biển dâng cao giống như một cái miệng tham ăn, có thể nuốt chửng người thanh niên trên ván lướt sóng chỉ trong giây lát.
Trái Tim Tô Thanh Duyệt cũng không khỏi nhảy lên cổ họng: "Đừng quay đầu lại!"
Có lẽ y nghe được, lại có lẽ không nghe được, trong ống kính có độ phân giải cao, thanh niên tóc đen biểu tình không thay đổi, chuẩn xác tìm được tiết tấu của sóng biển cuồn cuộn, từ trong chỗ nguy hiểm tránh thoát được con sóng đang lao đến, bỏ lại nó ở phía sau.
Một cách thành thạo, tránh thoát từng cơn sóng trí mạng hết đợt này đến đợt khác.
"Rầm!"
"Ào!"
Nước biển dâng lên lại hạ xuống, văng tung tóe một mảng lớn bọt trắng dày đặc, tựa như tuyết lở, lại giống hoa nở khắp mặt đất, càng như thể pháo hoa nổ tung mừng cho thanh niên an toàn thoát cơn sóng dữ.
[Poseidon?]
[Đm đm đm! Này cũng đẹp trai quá đi!]
[Nhắc nhở thân thiện, có thể vừa xem phát sóng trực tiếp vừa hô hấp nha.] (ý là đừng có nín thở nữa á mn)
[Tui tuyên bố tui thành fan rồi!]
Tùy ý để nước biển đẩy mình vào chỗ nước cạn, Tịch Dã không chút để ý giơ tay, ra hiệu cho thuyền cứu viện đang vội vàng tiến tới: "Thử thách xong rồi."
Đạo diễn đi cùng hoàn toàn cười không nổi.
Sắc mặt anh anh ta cứng đờ một cách kỳ cục, đầu óc mơ hồ, nhất thời không phân biệt được Tịch Dã cùng trận sóng lớn đến không báo trước kia, cái nào khiến anh ta khiếp sợ hơn.
1101: [Ý thức của thế giới cũng quá bất công rồi!]
Vừa rồi nó không dám phát ra âm thanh nào, sợ quấy rầy đến Tịch Dã, chỉ có thể lén chuẩn bị thật tốt tâm lý để trốn bất cứ lúc nào sau khi nợ tiền mua đạo cụ.
[Quen rồi.]
Di chứng của việc sử dụng sức mạnh cơ bắp quá độ khoan thai tới muộn, tay chân của Tịch Dã bắt đầu đau nhức, không thể đứng lâu hơn được nữa, lung lay sắp đổ, liền ùm một tiếng ngã vào nước biển.
"Khụ khụ."
Trước khi đạo diễn đi cùng kịp hét lên thành tiếng, thanh niên đã đến chỗ nước cạn rồi tự mình ngồi dậy.
Chiếc áo sơ mi trắng tinh ướt sũng dính sát vào người, mơ hồ phác họa ra đường nét cơ thể bên dưới, vòng eo nhỏ đến độ chỉ một tay đã có thể ôm trọn, y trầm mặt, hàng mi cong vút nhỏ xuống từng giọt nước:
"Kem chống nắng của tôi."
"Phải thoa lại rồi."
(1) mọi người đều có tính khí của riêng mình, dù có hiền đến đâu nhưng khi quá tức giận vẫn sẽ đáp trả.
(2) không nên đầu tư hết tất cả những gì mình có vào một thứ duy nhất.
(3) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.
___________
Đôi lời ê đích tơ: Mình get trọng điểm có hơi sai không anh (ㆆ_ㆆ)