Thời gian nghỉ giữa buổi hòa nhạc.
Thân là idol nổi tiếng trong giới, Lý Đề Âm còn có rất nhiều lịch trình khác.
Trong phòng làm việc của giám đốc công ty giải trí Âm Hiệp.
Lý Đề Âm ngửa đầu trên ghế sô pha, đắp mặt nạ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh lam, mang đôi dép lê mèo Garfield màu vàng, hai chân bắt chéo. Dép lê nhích tới nhích lui trên chân.
Cô trông như một chú mèo Ba Tư lười biếng.
Trên bàn làm việc trước mặt Dương Vũ là một chồng tài liệu.
Thỉnh thoảng còn có người ôm tài liệu mới đi vào phòng làm việc.
Thư kí Tiểu Trương: "Chị Dương Vũ, ở đây có lịch trình tham gia kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập trường đại học Bắc Kinh, vẫn từ chối như thường lệ phải không ạ?"
Dương Vũ không hề ngẩng đầu, nói: "Từ chối đi."
Lý Đề Âm ngồi một bên, lỗ tai giật giật, lúc nghe thấy bốn chữ đại học Bắc Kinh, nàng từ nãy đến giờ vẫn luôn trong trạng thái lười nhác chợt cất tiếng: "Đợi đã."
Trong phòng làm việc đột nhiên yên tĩnh vài giây.
Ánh mắt của thư kí và Dương Vũ đều đồng loạt nhìn về phía Lý Đề Âm.
Chỉ nhìn thấy nàng vẫn nhắm mắt, chân bắt chéo, dép lệ xộc xệch trên chân.
Giống như người vừa mới lên tiếng không phải là nàng.
Dương Vũ: "Sao vậy?"
Sắp tới, Lý Đề Âm sẽ mở buổi hòa nhạc, cộng thêm gần đây diễn tập tương đối phí cổ họng, cho nên trả lời một cách vô cùng ngắn gọn: "Đi."
Dương Vũ đang đợi Lý Đề Âm nói cho rõ ràng, dù sao chuyện này hơi có chút khác thường.
Không ngờ sau khi Lý Đề Âm nói xong một chữ "đi" thì không còn khúc sau nữa.
"Không phải bình thường em ghét nhất là loại hoạt động biểu diễn trong mấy buổi quan hệ hữu nghị giữa các trường học như vậy sao? Cảm thấy có mặt hiệu trưởng và mấy lãnh đạo ở trường học thì bầu không khí sẽ rất nghiêm túc. Trước đó, lúc trường học của mẹ em kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, chị phải lôi lôi kéo kéo em, nói nếu em không quay về tham gia hoạt động kỉ niệm một trăm năm ở trường cũ thì sẽ bị antifan công kích, em mới chịu tham gia mà. Sao lần này lại đổi tính vậy?"
Lý Đề Âm vỗ vỗ mặt nạ trên mặt, vuốt mấy chỗ bị nhăn, nói: "Đại học Bắc Kinh đó, người ta là trường đại học nổi tiếng mà."
Dương Vũ: "..."
"Lúc trường Thanh Hoa kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, không phải cũng đã mời em đó sao? Không phải em cũng không chịu đi à?"
Lý Đề Âm là sự lựa chọn tốt nhất trong buổi lễ kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập của các trường.
Không chỉ vì thân phận ca sĩ đang hot của Lý Đề Âm, mà còn vì nàng vừa có thân phận vừa có trình độ.
Tốt nghiệp song bằng thạc sĩ chuyên ngành ca kịch và vũ đạo ở Học viện Hí kịch Bắc Kinh danh giá.
Mới chỉ hai mươi sáu tuổi đã được lên Xuân Vãn đến tám lần. Xuân Vãn năm ngoái, xuyên suốt bốn phần biểu diễn chỉ có một mình nàng là diễn solo, hơn nữa còn là solo kết màn.
Debut năm mười sáu tuổi, mười năm liên tục chiếm giữ các bảng xếp hạng âm nhạc lớn, MV và album đều có lượng tiêu thụ đứng đầu.
Trong suốt mười năm debut, chuyển hình đến 5 lần, lần nào cũng đi trước thời đại.
Vô số kim khúc, sáng tác chắc tay, nổi tiếng là tài nữ trong giới.
Trong năm debut đã thu được giải thưởng kim khúc. Mười tám tuổi thu hoạch được cúp Kim Chung - giải thưởng âm nhạc lớn nhất trong nước.
Cũng là ca sĩ duy nhất trong nước nhận được lời mời tham gia lễ hội âm nhạc quốc tế thường niên.
Lý Đề Âm hai mươi sáu tuổi đã đạt được những thành tích âm nhạc mà nhiều người ở độ tuổi bốn mươi, năm mươi mới có thể có được.
Hơn nữa, mấy năm trước, văn hóa idol thịnh hành.
Hát nhảy trở thành xu thế thịnh hành.
Lý Đề Âm lại một lần nữa chuyển hình, trên sân khấu còn chuyên nghiệp hơn cả idol chuyên nghiệp.
Ca khúc thời thượng, sân khấu sáng tạo những cái mới, liên tục thoát vòng.
Cộng thêm giá trị nhan sắc tinh xảo của Lý Đề Âm, lần chuyển hình này nhận được thành công rất lớn, khiến cho nàng trở thành ca sĩ và idol hàng đầu trong giới mấy năm trở lại đây.
Không chỉ có thế áp đảo ca sĩ, mà còn có thể đánh bị idol.
Có thể xưng là cơn lốc xoáy trong giới.
Giọng nói của Dương Vũ lại một lần nữa truyền đến: "Gần đây chúng ta có rất nhiều hoạt động tuyên truyền. Chuyện của buổi hòa nhạc đã đủ bận rộn rồi, chị căn bản cũng không muốn em tham dự kỉ niệm ngày thành lập trường đại học Bắc Kinh. Dù sao thì cũng phải cho chị một lí do chứ?"
Lý Đề Âm mở mắt, dường như đang suy nghĩ lí do, cuối cùng búng tay một cái, nói: "Em của em đang học ở đại học Bắc Kinh."
Dương Vũ nghe thấy vậy, lí do này dường như không có gì quá lạ.
Dù sao thì từ trước đến nay, Lý Đề Âm đều vô cùng yêu quý đứa em trai này của nàng.
Dương Vũ vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt chất vấn. Lý Đề Âm nhắm mắt, từ chối tiếp nhận.
Lí do này nhìn xuôi nhìn ngược đều không hợp lí.
Mà lại giống như nàng vì muốn đi buổi kỉ niệm thành lập trường này mà nghĩ ra được vậy.
Dương Vũ phất tay, ra hiệu thư kí lui ra ngoài, một lần nữa vùi đầu vào công việc: "Được thôi, Tiểu Trương, em đi sắp xếp lịch trình cho em ấy đi."
"Dạ được, hai bà chủ."
- --Tui là dấu ngăn cách---
Bách Ngưng nhìn đồng hồ trên tay một chút, sau đó hỏi: "Các bạn học còn có câu hỏi nào không?"
Trong đám sinh viên có một người giơ tay lên: "Cô ơi, em có một câu hỏi!"
Bách Ngưng hơi gật đầu, nhìn sang, nói: "Cứ nói thẳng."
Thẩm Vy hỏi: "Cô có tham gia buổi lễ kỉ niệm một trăm năm thành lập trường vào tuần sau không ạ?"
Các bạn học cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
"Ha ha ha, không ngờ lại hỏi vấn đề này."
"Lại là bạn học Thẩm Vy ngành văn học? Lần nào bạn ấy cũng to gan ghê."
"Mình cũng muốn biết! Hình như giáo sư Bách trước giờ không thích tham gia mấy hoạt động ở trường. Năm ngoái, trường học rất vất vả tổ chức một buổi dã ngoại, nhưng cô lại không đi."
"Kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập trường đó! Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn thì có lẽ đều sẽ đến nhỉ? Nghe nói còn mời được một vị khách quý thần bí vô cùng có sức nặng biểu diễn ở buổi lễ nữa đó."
"Khách quý thần bí? Lại còn có sức nặng? Đừng nói là mời một vài người bạn học xuất sắc về đọc diễn thuyết chúc mừng nhé? Kỉ niệm ngày thành lập trường vào năm ngoái cũng là như vậy đó."
"Không thể nào, năm nay là một trăm năm rồi, nói không chừng thật sự là một vị khách quý thần bí vô cùng có sức nặng đó."
"Đừng nói là vị khách quý thần bí vô cùng có sức nặng gì đó, chỉ cần cô Bách chịu đi đến buổi lẽ kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập trường này thì chắc chắn mình sẽ không vắng mặt."
Bách Ngưng suy nghĩ, trả lời: "Nếu như hôm đó không xảy ra chuyện gì thì có lẽ tôi sẽ tham gia."
Mắt của Thẩm Vy sáng rực lên, hỏi tiếp: "Cô Bách, vậy, Thanh Hoa có mở một hội nghị liên kết dành cho các giáo sư độc thân đó, đến lúc đó cô có tham gia không?"
Vừa dứt lời, giống như nhỏ một giọt nước vào trong chảo dầu đang sôi.
Sinh viên phía dưới bắt đầu xôn xao.
"Sao tôi lại không biết có vụ này vậy?"
"Hội nghị liên kết dành cho các giáo sư độc thân?"
"Trường học chu đáo đó, nhưng lại không đến nơi đến chốn. Tại sao lại không có hội nghị liên kết dành cho sinh viên độc thân chứ?"
"Quả nhiên là cháu gái của thầy chủ nhiệm, tin tức nhanh nhạy hơn chúng ta rất nhiều."
"Nữ giáo sư chất lượng cao của đại học Bắc Kinh chúng ta! Cuối cùng vẫn phải rơi vào miệng cọp rồi!"
"Hiệu trưởng! Thầy ra đây cho em! Có phải thầy có ý đồ riêng không?"
Có một người bạn học thậm chí còn bắt đầu đóng phim tình cảm.
Một tay nắm lấy ngực áo của mình, tay còn lại năm ngón mở ra, vươn về phía của Bách Ngưng, cơ thể hơi ngửa ra phía sau.
"Cô Bách!!! Em... em sẽ không đồng ý đâu ~"
Hiện trường đóng phim tình cảm Hàn Quốc: "Bách Bách!!! Uljima!!! (Đừng khóc)"
Bách Ngưng nhìn đám sinh viên đang xôn xao, ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu chính là: "Sinh viên bây giờ thật hoạt bát, chút việc nhỏ như vậy thôi cũng có thể khiến cho tụi nhỏ kích động như vậy rồi."
"Chuyện này, tôi cũng không chắc nữa."
"Nếu như hôm đó không có chuyện gì thì có lẽ tôi sẽ tham gia."
Các sinh viên không nhận được câu trả lời chắc chắn, rõ ràng có chút thất vọng.
Bách Ngưng sắp xếp giáo trình của mình, khẽ gật đầu với các sinh viên, nói: "Được rồi các bạn, tiết học hôm nay chỉ đến đây thôi. Cuối tuần gặp lại nhé."
Các bạn học cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc ở chỗ ngồi của mình, sau đó đứng lên rời khỏi giảng đường.
"Tạm biệt cô Bách."
"Tạm biệt cô Bách, cuối tuần gặp lại nhé."
"Cô Bách, cô nhất định phải đến tham gia lễ kỉ niệm một trăm năm thành lập trường nhé!"
"Cô Bách! Yêu cô! Muah!"
"Tạm biệt các bạn."
Trong đám sinh viên, Bách Ngưng rất dễ nhìn thầy Lý Hiệp.
Cậu thường sẽ ngồi ở những hàng ghế cuối cùng, bên cạnh cửa sổ, cho nên sau khi các sinh viên khác tan học, ra khỏi phòng thì cậu luôn đi ở phía sau đám người đó.
Bách Ngưng suy nghĩ ba giây, trong đầu chợt nhớ đến buổi trò chuyện với chị của Lý Hiệp vào tuần trước.
Chị của cậu nói sẽ đưa cậu đến bệnh viện xem thử.
Bên tai không có giọng nói, nhưng Bách Ngưng lại cảm thấy ngứa ngáy.
Giọng nói của chị Lý Hiệp có chút đặc biệt.
Bách Ngưng: "Lý Hiệp, em ở lại một chút. Cô có chuyện muốn hỏi em."
Bị Bách Ngưng kêu tên, Lý Hiệp như bị điện giật.
Người bạn tốt Vương Thân cũng ngừng lại, sau đó ánh mắt trở nên tò mò, hóng chuyện.
Lý Hiệp vào giờ phút này: "!!!"
Cô Bách kêu mình à?"
Trong phút chốc, trong lòng dâng lên đủ mọi suy nghĩ.
Tại sao cô Bách lại kêu mình?
Là vì lúc nãy mình ngồi học mà không nghe giảng bài à? Chắc không phải đâu, nhiều người như vậy mà, có lẽ cô Bách không chú ý đến mình đâu.
Có phải cô Bách cảm thấy bất mãn và gánh nặng vì mình học lại học phần của cô đến tận bốn lần không?
Chẳng lẽ người như cô Bách cũng sẽ giống như chị hai của mình, cảm thấy mình có ý đồ với cô, không có ý tốt sao?
Lý Hiệp cúi đầu, đi đến trước mặt Bách Ngưng, hỏi: "Giáo sư?"
Thật ra, đa số học sinh trong trường đều gọi Bách Ngưng là cô, dù sao cái danh xưng giáo sư này cũng không quá phổ biến trong trường học.
Ngoài những người có thâm niên trong nghề kia, hơn nữa lại còn đức cao vọng trọng thì mọi người mới có thể không tự chủ mà kêu một tiếng giáo sư.
Nhưng chỉ có mỗi Lý Hiệp suốt ba năm nay, chưa từng kêu cô là cô, mà luôn dùng danh xưng giáo sư để gọi cô.
Bách Ngưng hỏi: "Sức khỏe gần đây thế nào rồi?"
Lý Hiệp: "Dạ?"
"Chị em dẫn em đi bệnh viện chưa?"
Lý Hiệp kinh ngạc hơn: "Dạ?" một tiếng.
Bách Ngưng giải thích: "Liên quan đến chuyện em phát sốt trong kì thi vừa rồi."
Cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề này.
Mặt của Lý Hiệp đỏ bừng. Cậu thật sự cố tình giả ốm không đi thi, mấy lần trước học lớp của Bách Ngưng thật sự có suy nghĩ như vậy.
Lý Hiệp không chỉ kính trọng Bách Ngưng mà còn có cảm giác sùng bái đối với cô.
Lý Hiệp cảm thấy tư tưởng của giáo sư Bách đã không còn nằm cùng một chiều không gian với những người thường như họ nữa.
Là tư duy ảo diệu, tầng sâu hơn nhiều.
Còn có một nguyên nhân nữa, vì mỗi khi giảng đến triết học nước ngoài, giáo sư Bách luôn mang đến cho Lý Hiệp những trải nghiệm và cảm giác khác biệt.
Thật sự đã phát triển cách tư duy và tự đặt vấn đề của Lý Hiệp.
Không hề giống với bất cứ giảng viên dạy triết học nào khác.
Xem ra lần này giáo sư Bách chắc chắn cảm thấy cậu là gánh nặng, cho nên mới kêu cậu ở lại nói chuyện rồi.
Bách Ngưng: "Liên quan đến chuyện em bị sốt trong kì thi cuối kì vừa rồi."
"Cô đã trao đổi với chị của em rồi."
"Cô ấy nói sẽ mau chóng dẫn em đến bệnh viện, hơn nữa, học phần triết học nước ngoài cũng sắp kết thúc rồi. lần này, cô hi vọng em có thể thể hiện được năng lực thật sự của mình."
Lý Hiệp nghe xong, sao cứ cảm giác giáo sư Bách Ngưng thật sự tin tưởng cậu bị sốt khi thi môn triết học nước ngoài là vì sức khỏe của cậu có vấn đề vậy nhỉ?
Nhưng mà, lần thi môn triết học nước ngoài cuối cùng, cậu thật sự đã bị sốt, lại còn sốt rất cao.
Nằm trên giường, thở thoi thóp.
Lúc đó, khi cậu đang trong trạng thái mê man, căn bản cũng không biết Bách Ngưng từng đến thăm cậu.
Lý Hiệp còn tưởng rằng bản thân đã nằm mơ.
Giờ phút này, Lý Hiệp ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt như có thể nhìn thấu tất cả lời nói dối và tội ác của Bách Ngưng.
Trong phút chốc, Lý Hiệp cảm giác có chút suy sụp.
Bản thân đã lừa dối giáo sư.
Hơn nữa, còn khiến cho giáo sư lo lắng cho sức khỏe của mình.
Trong đầu đột nhiên nghĩ đến mộ câu nói của Heine - nhà thơ Đức: "Sinh mệnh không thể nào nở rộ rực rỡ từ những lời nói dối."
"Giáo sư Bách, thật ra em..."
Cậu phải nói rõ tất cả mọi chuyện với giáo sư Bách mới được!
Cậu muốn là một người ngay thẳng!
Bách Ngưng nói: "Thành tích của em vẫn luôn rất xuất sắc, nhưng bị môn triết học nước ngoài này mà đã kéo điểm những môn khác của em xuống rất nhiều. Ngành chúng ta sau bốn năm mới có một lần bảo vệ luận án. Cô hi vọng em có thể cố gắng một chút."
"Hơn nữa, nếu như em bảo vệ luận án thành công, em sẽ được ưu tiên lựa chọn giảng viên hướng dẫn."
"Em rất ưu tú, rất giỏi, cô cũng rất chờ mong những thành tựu trong tương lai của em."
"Cho nên, nói không chừng trong tương lai em sẽ có thể trở thành sinh viên được cô hướng dẫn nhỉ?"
Bách Ngưng nói: "Đúng vậy, lúc nãy em muốn nói gì với cô à?"
Lý Hiệp đỏ mặt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nói: "Thật ra chị của em bận rộn suốt ngày, có thời gian rảnh thì em sẽ tự đi bệnh viện xem thử!"
"Cảm ơn giáo sư!"
"Em nhất định sẽ cố gắng học tập!"
"Em nhất định sẽ trở thành sinh viên hướng dẫn của cô."
Bách Ngưng khẽ gật đầu, cảm giác lỗ tai lại có chút ngứa ngáy.
Từ sau một tiếng "à" kinh ngạc kéo dài của chị gái Lý Hiệp, thỉnh thoảng trong đầu cô sẽ phát lại cái tiếng đó.
Thế là ma xui quỷ khiến, Bách Ngưng chợt hỏi thêm một câu: "Đúng rồi, chị của em bận rộn nhiều việc như thế. Vậy chị của em làm nghề gì vậy?"
Sau khi hỏi xong, Bách Ngưng cũng cảm giác câu hỏi của mình có chút bất thường.
Sao mình lại hỏi sinh viên mấy câu hỏi như vậy chứ?
Lý Hiệp không ngờ giáo sư Bách lại hỏi chuyện liên quan đến chị hai của cậu.
Lý Hiệp hơi cúi đầu, ánh mắt chậm rãi chuyển đi, nói: "Chị của em..."
Lý Hiệp không muốn cho người khác biết chị của cậu là Lý Đề Âm.
Quá khoa trương, quá ngạo mạn.
Đối với đứa em trai mắc chứng sợ xã hội mà nói, người chị hướng ngoại của mình có đôi lúc thật sự khá "đáng sợ".
"Chị của em..."
"Chị ấy làm việc ở KTV."
Bách Ngưng như chợt hiểu ra.
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Đề Âm: "Hở???" (Anh da đen)