• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Không cho phép ly hôn

Người đàn ông túm Tô Thi Thi đi tới chiếc xe màu đen kia, mở cửa xe, đẩy cô đi vào.

“Này!”

“Quả nhiên là anh!” Tô Thi Thi quay đầu nhìn đến người ngồi ở bên cạnh Bùi Dịch, sắc mặt nhất thời trầm tiếp xuống, “Bùi tiên sinh, mặc kệ giữa chúng ta có cái ân oán gì, tôi đều hi vọng anh có thể bỏ qua cho tôi lần nay, tôi hiện tại muốn đi bệnh viện, bà nội tôi…”

Lúc cô nói hốc mắt liền đỏ lên. Bà nội nếu lỡ xảy ra chuyện gì, cô có chết cũng sẽ không tha thứ chính mình!

Bùi Dịch mâu sắc trầm xuống: “Bệnh viện nào?”

Tô Thi Thi sửng sốt, rồi sau đó khẩn trương nói: “Bệnh viện nhân dân.” #_#

“Lái xe.” Bùi Dịch nói xong tựa vào ở trên ghế, cũng không nói thêm gì.

Tô Thi Thi một lòng lo lắng cho bà nội, cũng không tâm tư nói chuyện. Đợi cho đến bệnh viện nhân dân, cô nói một tiếng cám ơn, mở cửa xe liền xông ra ngoài.

Bùi Dịch nhìn thấy túi cô còn để quên trên xe đã chạy mất, ánh mắt hơi trầm xuống, cầm lấy túi xách mở cửa xe đi xuống.

Tô Thi Thi chạy đến trước quầy đăng ký hỏi thăm một chút tình hình, sau đó một hơi chạy tới phòng cấp cứu.

“Tiểu tiện nhân, trễ như thế mới đến, tôi còn tưởng rằng cô không tới chứ.” Phú Tuyết Trân nhìn đến Tô Thi Thi mặt liền biến sắc.

Tô Thi Thi chẳng muốn cùng bà ta so đo: “Bà nội tôi sao rồi?”

“Ở bên trong chờ cấp cứu, cô không đến chúng tôi cũng không dám tùy tiện quyết định. Cô yên tâm, tôi đã thương lượng cùng bác sĩ, nhất định đợi cô đến rồi mới có thể cứu, bằng không xảy ra chuyện gì đều do cho bọn họ chịu trách nhiệm!”

“Bà!” Tô Thi Thi ánh mắt đều đã đỏ, “Các người còn phải là con người không!”

Trời ạ, thời gian đã qua bao lâu như thế còn không có cứu giúp bà nội của cô…

“Cút ngay! Nếu bà nội tôi xảy ra chuyện gì, tôi nhất định với các người chết chung một chỗ!” Tô Thi Thi trừng mắt, xông lên đẩy Phú Tuyết Trân ra.

Cô chưa tức giận như thế bao giờ!

Cô trước kia tôn trọng bà ta như thế, coi bà ta như mẹ ruột của mình luôn đối tốt với bà ta, không nghĩ tới lại đổi lấy một cái kết quả như vậy!

“Cô muốn làm gì?” Hà Chí Tường lập tức nhảy lên trên, che ở trước mặt Tô Thi Thi.

“Các người tránh ra! Tôi muốn gặp bà nội tôi!” Tô Thi Thi nước mắt lã chã rơi xuống, “Tránh ra, tôi trước cứu bà nội!”

“Tô Thi Thi, cô chỉ cần ký vào hợp đồng này, tôi liền để cho cô đi vào gặp bà nội. Mà còn con bà nó tiền thuốc men tôi cũng sẽ phụ trách.” Hà Chí Tường đưa ra một phần văn kiện tới trước mặt Tô Thi Thi.

“Cút!” Tô Thi Thi dơ tay liền muốn đẩy Hà Chí Tường ra.

Hà Chí Tường bắt lấy tay cô nâng lên một chút, sắc mặt cũng lạnh xuống: “Cô đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, mau ký vào giấy cam đoan không li hôn này, tôi liền cho cô đi vào cứu bà nội cô!”

“Anh là đồ đốn mạt!” Tô Thi Thi tức giận đến run cầm cập, cô lúc trước thật là có mắt như mù, mới có thể cảm thấy được người đàn ông này thật tốt!

“Hừ, muốn gặp bà nội cô thì liền ngoan ngoãn ký thỏa thuận này. Hiện tại tất cả mọi người đều biết Chí Tường không thể sinh con, nhất định là cô giở trò quỷ, Hà gia chúng tôi đều bị cô làm mất hết mặt mũi rồi, cô muốn ly hôn, nghĩ cũng đừng nghĩ!” Phú Tuyết Trân túm lấy hợp đồng kia nhét vào trong tay Tô Thi Thi.

“Bà già đó không chống đỡ được bao lâu nữa đâu, không ký đừng hối hận!”

“Các người! Được, được lắm! Muốn tôi ký phải không? Đến lúc đó muốn hối hận chính là các người!” Tô Thi Thi lau hạ nước mắt, oán hận nhìn hai mẹ con ghê tởm này, liếc mắt một cái, cầm lấy bút, ở trên hợp đồng chải quét viết xuống tên mình.

Hợp đồng có hai bản, cô đem trong đó một phần thu vào trong túi. Loại văn kiện không công bằng này, ký rồi cô sẽ như thế nào đây? Hiện tại trước cứu bà nội quan trọng hơn!

“Hừ, sớm như vậy thì tốt rồi.” Phú Tuyết Trân liếc nhìn Tô Thi Thi một cái, xông lên cướp đi hợp đồng.

Tô Thi Thi cười lạnh: “Các người đã như thế nghĩ muốn đội nón xanh, tôi nhất định giúp cho các người từ đầu đến cuối!”

Cô nói xong đi lên đẩy Hà Chí Tường đang đứng chặn đường ra, hướng phòng cấp cứu chạy tới.

“Tiện nhân!” Phú Tuyết Trân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nơi xa, Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống ý cười. Cô gái này quả nhiên rất thú vị.

Anh cho rằng cô sẽ trực tiếp động thủ, không nghĩ tới còn sẽ có thỏa hiệp một mặt.

Anh nhìn xem hai mẹ con kia đang đắc ý, trong mắt hiện lên quét xuống tia ngoan độc. Dám như vậy khi dễ người phụ nữ của anh, anh nhất định làm cho bọn họ phải trả giá thật nhiều!

“Bùi tiên sinh, đã tìm hiểu rõ ràng. Bà nội của Tô tiểu thư là bị kích động nên té xỉu, không có gì trở ngại.” thư ký của Bùi Dịch đi tới, nhẹ giọng nói.

Bùi Dịch nhìn phía trước phòng cấp cứu, Tô Thi Thi chính là đang lo lắng ghé vào cửa nhìn vào trong. Anh gật gật đầu: “Sắp xếp cho bà ấy một căn phòng riêng.”

Anh dừng một chút, liếc mắt hai mẹ con họ Hà kia, “Đừng cho bất luận kẻ nào quấy rầy.”

Vâng ạ thư ký lập tức lui xuống.

Tô Thi Thi rất nhanh liền biết bà nội không có trở ngại, cô nhẹ nhàng thở ra, mới giựt mình cảm giác toàn thân mồ hôi lạnh.

Tình hình của bà đã ổn định, đưa đến trong phòng bệnh, bác sĩ nói còn cần ở lại bệng viện quan sát một ngày.

“Đứa bé này, lại làm cho con lo lắng rồi.” Trong phòng bệnh, Phương Ngọc Hoa suy yếu tựa ở trên giường bệnh, thương tiếc nhìn cháu gái.

“Bà nội…” Tô Thi Thi giọng nói đầy nghẹn ngào, kìm nén hai ngày ủy khuất vừa qua nhịn không được muốn òa khóc.

Cô cuống quít cúi thấp đầu xuống, nhẹ giọng nói, “Mọi chuyện không giống như là bọn họ nói như vậy, con không có…”

“Bà nội tin tưởng con.” Phương Ngọc Hoa đau lòng cầm tay cháu gái mình, chính mình nuôi lớn cháu gái, trong lòng đương nhiên rõ ràng.

Bà chỉ là đau lòng.

“Cháu ngoan, ly hôn đi.” Phương Ngọc Hoa thở dài một tiếng, cháu gái của bà, không nên chịu cái loại ủy khuất này.

“Bà nội.” Tô Thi Thi rốt cuộc nhịn không được, nằm úp sấp ở bên giường, khổ sở khóc lên.

Tất cả toàn bộ, cái gì cũng không nói chỉ bảo cô “Ly hôn” để cho cô càng khổ sở.

Cô vẫn muốn để cho bà nội biết chính mình cực kỳ hạnh phúc, mà lúc này, chẳng những không có bảo vệ tốt cho bà, lại vẫn để cho những người đó chạy tới nhục nhã bà nội.

Bên ngoài phòng bệnh, Bùi Dịch muốn đẩy cửa phòng bệnh ra động tác dừng một chút, mắt nhìn thấy, Tô Thi Thi nằm úp sấp ở trên giường chính là đang khóc đến thương tâm.

Anh mi phong nhíu lại, đẩy cửa ra.

“Anh… Anh… Anh tới làm cái gì?” Tô Thi Thi nghe được thanh âm ngẩng đầu vừa thấy, sắc mặt nhất thời biến đổi.

Bùi Dịch nhìn cô gái này dáng vẻ trong lòng hận chính mình không thể đem anh đuổi ra ngoài, khóe miệng cong cong, hướng tới giường bệnh đi đến.

 

Chương 8: Có cách nào để ly hôn

Ngắn ngủi chỉ cách nhau hai mét, nhưng sao cảm thấy dài dằng dặc giống như là đi tới một vạn năm ánh sáng.

Tô Thi Thi nhìn người đàn ông đang đến gần, khẩn trương đến nỗi toàn thân tóc gáy đều đã thẳng đứng lên.

“Vị này chính là?” Phương Ngọc Hoa híp đôi mắt già nua của mình, nghĩ muốn thấy rõ ràng người trước mắt là ai.

Bùi Dịch nhếch môi cười, thái độ cực kỳ khiêm tốn: “Bà nội, con là…”

“Anh ấy là anh Trọng Hạo!” Tô Thi Thi cuống quít xoa xoa nước mắt, mang theo dày đặc giọng mũi nói, “Bà nội người còn nhớ rõ Tống Trọng Hạo không? Là người bạn tốt nhất của con, trước đây từng đến nhà chúng ta thăm bà.”

“Trọng Hạo sao, bà nhớ rõ. Anh Trọng Hạo đó của con không phải nói…” Phương Ngọc Hoa xem Bùi Dịch khi đó trong mắt chứa đầy tia thương hại, đối với anh nói, “Con à, dám yêu dám hận là chuyện tốt.” #_#

Bùi Dịch thân thể cứng đờ, ánh mắt của bà lão này là có ý gì?

Anh âm thầm đưa mắt nhìn Tô Thi Thi, chỉ thấy cô gái nhỏ kia mặt quay sang một bên, từ đầu không dám nhìn anh.

Nhất định có vấn đề!

Bùi Dịch chỉ trong nháy mắt liền khôi phục tự nhiên, đối với Phương Ngọc Hoa cười cười: “Bà cứ an tâm tĩnh dưỡng, chuyện khác không cần lo lắng, con sẽ giúp đỡ Thi Thi xử lý tốt.”

Anh nói xong tăng thêm ngữ khí, ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn Tô Thi Thi: “Dù sao con là anh Trọng Hạo, người nhà của cô ấy, liền là người nhà của con.”

Anh vừa dứt lời, thư ký của anh liền đem theo một đống lớn quà tặng đi đến.

“Chuyện này không được.” Phương Ngọc Hoa khẩn trương nói.

Tô Thi Thi cũng lờ mờ, tổng giám đốc đại nhân ra tay cũng quá đại lượng rồi.

Bùi Dịch không chấp nhận được bọn cô cự tuyệt, để cho thư ký đem các thứ đặt xuống rồi liền tính toán rời đi.

“Thi Thi con mau đi tiễn khách, bà nội nơi này không có việc gì, con đi về trước đi làm đi.”

“Không được…”

“Tô tiểu thư, tôi đã giúp bà nội mời một y tá riêng, cô muốn đi làm mà nói, tôi tiễn cô một đoạn đường?” Bùi Dịch nhìn như không nhìn Tô Thi Thi, tuy ngữ khí là hỏi, lại không chấp nhận được người ta sẽ cự tuyệt.

Tô Thi Thi âm thầm trợn mắt nhìn anh, sợ anh ở trong này nói lung tung, đành phải gật gật đầu, đợi y tá đền liền cùng đi theo rồi.

Trên xe, Tô Thi Thi trừng mắt ngồi ở bên cạnh anh: “Anh tại sao phải đi gặp bà nội tôi?”

Bùi Dịch nhíu mày: “Như thế nào, cô không muốn?”

“Anh sao lại đi đến gặp người thân của tôi làm gì? Chỉ là chúng ta không thân chẳng quen, anh đi gặp bà nội tôi làm cái gì?” Tô Thi Thi càng nói càng tức giận, cô vừa rồi thật sự bị anh dọa sợ muốn chết.

“Cô sợ cái gì?” Bùi Dịch vươn tay đem cô ôm vào lòng, bá đạo nói, “Cô đừng quên, cô đã là người của tôi.”

Anh nói xong ngữ khí trầm ấm thêm vài phần, “Nếu tôi nhớ không lầm, tôi là của người đàn ông đầu tiên của cô đi.”

“Tôi còn chưa ly hôn!” Tô Thi Thi mạnh đẩy anh ra, hốc mắt đã đỏ.

Bất luận sự tình nguyên nhân gây ra như thế nào, cô lúc còn có chồng lại cùng người đàn ông khác có quan hệ da thịt thân thiết là sự thật.

Cô từ nhỏ nhìn thấy cha mình ở bên ngoài lăng nhăng tổn thương mẹ của cô, đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng. Đối với loại chuyện này, cô thật rất xấu hổ.

Bùi Dịch không nghĩ tới cô sẽ phản ứng lớn như vậy, nhíu mày suy nghĩ, nói: “Ly hôn đi.”

“Anh nói nghe nhẹ nhàng quá.” Tô Thi Thi từ trong túi lấy ra hợp đồng vừa rồi tại bệnh viện ký đó là giấy cam đoan không li hôn. “Anh vừa rồi khẳng định cũng thấy được rồi? Bọn họ sẽ đồng ý ly hôn sao?”

“Không cần lo lắng, có tôi ở đây, chuyện ly hôn này đã định.” Bùi Dịch ánh mắt trầm trầm nhìn cô, “Cái hợp đồng này cô trước tiên cất kỹ, có lẽ dùng được.”

Tô Thi Thi muốn nở nụ cười. Vừa nói nhất định có thể để cho cô ly hôn, một bên lại bảo cô giữ lại giấy chứng nhận không ly hôn này, anh tại đùa cô sao?

“Tôi không cần anh giúp, tôi…”

“Nói nữa, tôi liền đem cô ăn!” Bùi Dịch ánh mắt trầm trầm, ánh mắt ở trên người Tô Thi Thi đánh giá.

Tô Thi Thi nhìn đến trong mắt anh nổi lên dục vọng, lập tức đem lời nuốt trở vào, trong lòng chỉ có thể tự mình tức giận.

Cô muốn ly hôn thì anh cũng có liên quan gì? Hiện tại muốn nói cũng không để cho cô nói, thật sự là quá bá đạo rồi!

Tô Thi Thi chờ xe vừa dừng lại, đã đi xuống xe.

Bùi Dịch nhìn bóng lưng cô đã đi xa, hơi cong môi một cái.

Cô gái nhỏ này lại dám hoài nghi năng lực của anh?

Anh cầm ra điện thoại bấm số người bạn chí cốt của mình Tần Phong.

Điện thoại vang vài tiếng mới có người bắt máy. Bùi Dịch nhíu hạ mi: “Hàng lần trước của cậu còn không?”

“Cái gì?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một đạo âm thanh lười biếng, cực kỳ hiển nhiên Tần Phong còn chưa ngủ tỉnh.

Bùi Dịch mày nhíu lại được càng sâu một chút, không nghĩ muốn châm chọc người anh em có thói sinh hoạt thối nát, đi thẳng vào chính đề: “Cậu lần trước có thuốc trị được bệnh bất lực có còn không?”

Tần Phong trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên giật nảy mình tỉnh táo lại: “Cậu nói cái gì? Cậu không được sao? Lúc này vẫn còn trẻ mà!”

“Cút!” Bùi Dịch mặt đen, “Cậu mới không được. Tôi tại “Ám Nhữ” chờ cậu, mang theo thuốc của cậu lập tức quay lại đây!”

Bùi Dịch sau khi cúp điện thoại, liền nói với lái xe: “Trực tiếp đi Ám Nhữ.”

Ám Nhữ là kinh đô đỉnh cao để các VIP gặp mặt, là nơi những kẻ có tiền tiêu xài. Có rất ít người biết, nơi này phía sau màn tối một trong những Đại Cổ Đông đó là Bùi Dịch.

Lúc Bùi Dịch đến nơi này, hoàng hôn trầm trầm, Ám Nhữ rất nhanh liền muốn nghênh đón nó một tối của Trung Hoa phồn thịnh.

“Bùi tiên sinh.” Quản lý Hội sở vừa nghe nói ông chủ lớn đến đây, lập tức mang theo đám lính của mình đến đón chào.

Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ liếc mắt một cái: “Tần thiếu đến, để cho cậu ta trực tiếp đi đến phòng nghỉ của tôi.”

Vâng ạ quản lí xoa mồ hôi lạnh, vội vàng trả lời. Bình thường một năm không thấy được Bùi Dịch một lần, hôm nay không biết là có cái chuyện gì sắp phát sinh nữa.

Nửa giờ sau, Tần Phong mệt mỏi chạy tới Ám Nhữ.

Anh vừa vào phòng nghỉ của Bùi Dịch liền cười trên nỗi đau của người khác nói: “Cậu thực không được? Đừng nói tôi không phải anh em tốt của cậu, cậu xem tôi đem cho cậu hơn mười loại thuốc này, đảm bảo cậu…”

“Tôi muốn dược tính cực mạnh.” Bùi Dịch lạnh giọng cắt ngang lời anh.

Tần Phong ngẩn ra, khuôn mặt như trăng sáng nhưng xinh đẹp đến để cho con gái đều ghen tị, trên mặt anh đều là kinh ngạc, ánh mắt đào hoa của anh híp hẹp dài vui vẻ chạy đến trước mặt Bùi Dịch, nhìn trái nhìn phải một chút lại xem xét xung quanh.

Bùi Dịch trực tiếp một cước đạp tới: “Nhìn nữa tôi liền móc mắt cậu quăng cho chó ăn.”

Tần Phong trừng mắt nhìn anh: “Cậu muốn làm cái quỷ gì? Thuốc của tôi quả thật tân tiến uống một cái rất lợi hại nha, nhưng nó cũng có tác dụng phụ. Cậu hẳn là biết hậu quả.”

Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên, trong mắt đều là ngoan độc: “Tôi tự nhiên biết. Giúp tôi tìm hai người đến đây.”

“Người nào?” Tần Phong cảnh giác nói.

“Đoàn gia Nhị Tiểu Thư Đoàn Ngọc Lộ, Hà thị Hà Chí Tường.” Bùi Dịch lời nói ra không mang theo chút cảm tình.

Dám lặp đi lặp lại nhiều lần thương tổn người phụ nữ của Bùi Dịch, anh nhất định phải làm cho bọn họ sống không bằng chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK