Dương ngước mắt nhìn lên nóc nhà. Những căn nhà kiểu này thường giật thêm một lớp mái nữa để chống nóng. Mọi người thường nghĩ là không có khe hở nhưng thực chất, khoảng trống đó có thể cất được khá nhiều đồ, giống như gia đình Dương vẫn thường tận dụng ngày trước, khi anh còn nhỏ.
Dương lại nhìn xung quanh một lần nữa, anh đoán chắc có cái gì đó trên khe hở kia và sẽ có một lối vào ở đâu đó. Anh nhìn xung quanh trần, phát hiện có một cái lỗ nhỏ phía bên trên chiếc giường vừa đủ cho một người chui vào. Nhưng làm thế nào mà chui lên đó được, anh không có thang, hơn nữa, cái lỗ hơi nhỏ nên không thể bật người mà đu lên được.
Tự lúc nào, những viên bi không xuất hiện nữa. Anh cũng từ bỏ ý định trèo lên trần nhà để kiểm tra. Anh thở dài, đóng cửa đi sang căn phòng khác.
Căn phòng đầu tiên lớn hơn một chút nhưng bên trong chỉ có một số đồ đạc và giấy tờ nằm rải rác, có thể là cảnh sát đã xem xét qua. Dương nhặt từng tờ giấy lên, một số là giấy trắng nhưng một số lại là những phương trình hoá học phức tạp, có lẽ là của Kỹ sư Lê Quang.
Anh lại bước sang căn phòng thứ 3. Bên trong căn phòng có một tủ sách nhưng không có cuốn sách nào bên trong. Có vẻ như nơi này là của vợ ông Quang. Nhưng sao họ lại chia thành 2 phòng nhỉ? Phải chăng là các kỹ sư thường thích có không gian riêng để tiện làm việc?
Dương hơi thắc mắc một chút nhưng vẫn đi ra khỏi nơi đó và quay trở lại cầu thang để xuống tầng một. Cái không gian này đúng là rất đáng sợ, nhưng có vẻ ở trong đó một lúc, Dương đã quen nên không còn thấy căng thẳng như ban đầu nữa. Đi đến giữa cầu thang, tiếng chuông lại vang lên. Có vẻ như ảo ảnh lại sắp xuất hiện. Anh mệt mỏi nhủ thầm, tại sao lại cứ phải xuất hiện sau mỗi tiếng chuông?
Vẫn là 12 tiếng chuông, căn phòng lại sáng lên một lần nữa. Nhưng lần này, anh không thấy cậu bé mà là một người khác.
Hai vợ chồng kỹ sư đang nói chuyện với một ai đó, người kia có dáng người trung bình, khoảng ngoài 30 tuổi, mái tóc xẹp lép, bết vào da đầu. Anh ta mặc một bộ quần áo giống như một kiểu đồng phục. Dưới mắt phải còn có một cái bớt màu đen rất rõ ràng.
Ba người họ trao đổi với nhau có vẻ rất hào hứng, thỉnh thoảng lại cùng nhau nhìn ra bên ngoài.
Trên áo đồng phục của anh ta có một cái biển nhỏ, Dương cố căng mắt ra để đọc cái hàng chữ nhỏ xíu trong cái khung cảnh dập dờn đó: “Trại trẻ mồ côi Bình Dương”
Không lâu sau, ảo ảnh lại biến mất. Căn phòng lại tối sầm lại, đen kịt.
Dương nhắm mắt lại để dần thích nghi với bóng tối. Khi anh mở mắt ra lần nữa, anh nhìn lên chiếc đồng hồ trên đầu, chăm chú quan sát.
Dương nhìn quanh, anh tìm thấy một cái bàn có thể đứng lên đó để với chiếc đồng hồ xuống. Chiếc đồng hồ rất nặng, anh phải gồng hết sức để đưa chiếc đồng hồ xuống nhưng cũng suýt thì bị rớt xuống đất. Anh lật mặt sau của cái đồng hồ và tìm thật kỹ nhưng lại không thấy có gì đặc biệt cả. Mỗi lần chuông điểm 12 tiếng, ảo ảnh sẽ lại sinh ra, vậy chắc hẳn là trong tiếng chuông phải có cái gì đó bí ẩn.
Nghĩ vậy, Dương liền đặt đồng hồ vào khoảng 12 giờ. Ngay khi kim giờ và kim phút chập vào với nhau, bàn tay đang đỡ phía sau đồng hồ của anh như chạm phải thứ gì đó vừa bật ra.
Dương lật chiếc đồng hồ lại thì thấy có một chiếc nút nhô ra ở lưng đồng hồ. Anh nhấn cái nút thì thấy một khoang nhỏ được mở ra, anh cẩn thận từ từ gỡ nó ra thì thấy bên trong có một tấm ảnh cũ đã ngả màu vàng ố.
Không gian quá tối, anh phải lấy điện thoại ra chụp lại tấm hình mới có thể nhìn rõ bức ảnh. Anh chợt hiểu về những ảo tưởng mà cậu bé đã ghi trong nhật ký, nhưng khi nghĩ đến việc Khánh đang tìm đến Bình Dương thì trong anh lại dấy lên một dự cảm không lành.
Anh đặt chiếc đồng hồ xuống bàn và nhanh chóng gọi cho Khánh nhưng điện thoại không liên lạc được. Không xong rồi, chuyến đi lần này tới Bình Dương của Khánh chắc chắn là vô cùng nguy hiểm.
Dương vội tìm mọi cách để thoát khỏi căn nhà. Điện thoại thì không liên lạc được với Khánh nên anh phải tới Bình Dương tìm anh ấy càng sớm càng tốt. Anh dự định sẽ tới để tìm người mặc đồng phục trong ảo ảnh trước sau đó sẽ đi tìm Khánh.
Nhưng oái oăm một cái là cửa căn nhà đã khoá chặt, tất cả các cửa sổ cũng vậy, thậm chí ngay cả cái giếng trời cũng không thể mở ra. Dương chợt nhớ ra cái ngăn chống nóng của tầng 2, rất có thể nơi đó sẽ có một lối ra. Nhưng anh không có thang nên không thể trèo lên đó.
Sau khi tìm mọi ngoc ngách và lăn lộn trong căn nhà, anh cảm thấy thực sự rất mệt mỏi. Gần trọn một ngày nay anh không được nghỉ ngơi một chút nào, chỉ toàn là căng thẳng. Anh muốn ngủ, thực sự muốn đi ngủ. Anh quay lại căn phòng trên tầng 2. Ở đó có chiếc giường có thể ngủ được. mặc dù chiếc giường không được sạch lắm nhưng vẫn có thể ngủ tạm. Anh tự nhủ, giờ này chắc chắn Khánh cũng chưa đến được Bình Dương nên anh sẽ tranh thủ ngủ 1 giấc, miễn là anh có thể ra khỏi căn nhà vào sáng mai thì sẽ vẫn kịp để xử lý mọi chuyện.
Lạ một điều, mặc dù rất buồn ngủ và mệt mỏi, nhưng anh lại cảm thấy khó chìm vào giấc ngủ
Dương nằm im, nhìn đăm đăm lên trên trần nhà. Cái lỗ nhỏ để chui lên trên trần cứ hút chặt lấy ánh mắt của anh.
Đột nhiên, có thứ gì đó rơi bộp một cái xuống trán Dương, đau điếng, nhưng Dương không rõ nó là cái gì. Dương lại nhìn chằm chằm vào cái lỗ, hình như có cái gì đó đang thò ra từ cái lỗ, nhưng không gian tối tăm đó khiến Dương không thể nhìn được cái gì khác.
Lại tiếp tục có thứ gì đó từ cái lỗ rơi xuống, Dương vội tránh sang một bên, vật đó liền rơi xuống giường rồi nảy xuống sàn nhà. Vật đó hình như cũng chỉ nhỏ như viên bi, nhưng không phải là viên bi như hồi nãy anh thấy vì tiếng rơi xuống đất chỉ cạch một cái rồi dừng lại luôn.
Lần thứ 3 nó rơi xuống, Dương nhanh tay bắt lấy. Anh cầm vật đó đi ra phía cửa sổ, dưới ánh sáng mờ ảo của mặt trăng, anh xoè bàn tay ra để xem thứ đó là vật gì.
Vật đó có kích thước nhỏ hơn viên bi, màu trắng nhạt hình dáng không đều. Anh căng mắt ra nhìn kỹ hơn thì giật mình hốt hoảng. Đó là một chiếc răng, thậm chí dưới chân răng vẫn còn dính một ít máu.
Bộp..
Nó lại tiếp tục rơi xuống.
Dương sợ hãi lần theo bức tường đi ra ngoài. Từ trên cái lỗ đen đó, những chiếc răng vẫn tiếp tục rơi xuống. Khoảng chừng 20 chiếc răng rơi xuống thì dừng lại. Không gian lại tiếp tục chìm vào sự im lặng chết chóc. Dương cảm thấy như nghe thấy chính tiếng tim mình đang đập loạn nhịp. Bên cạnh đó là tiếng thở nặng nhọc phát ra từ chiếc lỗ đó.
Hình như anh có thể đoán được là ai đang ở trên đó nhưng anh không thể leo lên để nhìn tận mắt.
Chợt anh nhìn thấy chiếc bàn.
Đúng rồi, anh có thể dựng cái giường lên, trèo lên bàn rồi leo lên đầu giường, đứng lên đó để ngó thử xem trên cái lỗ kia có gì.
Việc này tưởng là đơn giản nhưng thực ra lại khá nặng. Chiếc giường đơn tuy nhỏ nhưng Dương phải khá vất vả mới dựng được nó lên như dự định
Lúc kéo cái giường ra, Dương lại một lần nữa nhìn thấy đôi giày boot kiểu cũ lúc trước, nhưng lúc này, anh chẳng có tâm trạng mà để ý đến sự xuất hiện của nó nữa.
Mặt bàn hơi trơn, mấy lần anh suýt ngã. May mắn là anh đã bám được vào giường. Với chiều dài của cái giường thì Dương hoàn toàn có thể leo được lên cái lỗ nhỏ kia. Anh cố gắng hết sức chui vào trong cái lỗ bé tí để trèo lên trên phần mái chống nóng. Cái khe chống nóng cao chừng 1 mét nên Dương chỉ có thể mò mẫm bò ở trên đó. Được một đoạn, đột nhiên tay anh như chạm phải thứ gì đó cứng cứng và hơi thuôn dài giống như một cái chân người.
Dường như có ai đó đang nằm ngửa phía trước Dương. Anh run rẩy lần tìm điện thoại, bật flash lên và chiếu về phía trước.
Dương lại nhìn xung quanh một lần nữa, anh đoán chắc có cái gì đó trên khe hở kia và sẽ có một lối vào ở đâu đó. Anh nhìn xung quanh trần, phát hiện có một cái lỗ nhỏ phía bên trên chiếc giường vừa đủ cho một người chui vào. Nhưng làm thế nào mà chui lên đó được, anh không có thang, hơn nữa, cái lỗ hơi nhỏ nên không thể bật người mà đu lên được.
Tự lúc nào, những viên bi không xuất hiện nữa. Anh cũng từ bỏ ý định trèo lên trần nhà để kiểm tra. Anh thở dài, đóng cửa đi sang căn phòng khác.
Căn phòng đầu tiên lớn hơn một chút nhưng bên trong chỉ có một số đồ đạc và giấy tờ nằm rải rác, có thể là cảnh sát đã xem xét qua. Dương nhặt từng tờ giấy lên, một số là giấy trắng nhưng một số lại là những phương trình hoá học phức tạp, có lẽ là của Kỹ sư Lê Quang.
Anh lại bước sang căn phòng thứ 3. Bên trong căn phòng có một tủ sách nhưng không có cuốn sách nào bên trong. Có vẻ như nơi này là của vợ ông Quang. Nhưng sao họ lại chia thành 2 phòng nhỉ? Phải chăng là các kỹ sư thường thích có không gian riêng để tiện làm việc?
Dương hơi thắc mắc một chút nhưng vẫn đi ra khỏi nơi đó và quay trở lại cầu thang để xuống tầng một. Cái không gian này đúng là rất đáng sợ, nhưng có vẻ ở trong đó một lúc, Dương đã quen nên không còn thấy căng thẳng như ban đầu nữa. Đi đến giữa cầu thang, tiếng chuông lại vang lên. Có vẻ như ảo ảnh lại sắp xuất hiện. Anh mệt mỏi nhủ thầm, tại sao lại cứ phải xuất hiện sau mỗi tiếng chuông?
Vẫn là 12 tiếng chuông, căn phòng lại sáng lên một lần nữa. Nhưng lần này, anh không thấy cậu bé mà là một người khác.
Hai vợ chồng kỹ sư đang nói chuyện với một ai đó, người kia có dáng người trung bình, khoảng ngoài 30 tuổi, mái tóc xẹp lép, bết vào da đầu. Anh ta mặc một bộ quần áo giống như một kiểu đồng phục. Dưới mắt phải còn có một cái bớt màu đen rất rõ ràng.
Ba người họ trao đổi với nhau có vẻ rất hào hứng, thỉnh thoảng lại cùng nhau nhìn ra bên ngoài.
Trên áo đồng phục của anh ta có một cái biển nhỏ, Dương cố căng mắt ra để đọc cái hàng chữ nhỏ xíu trong cái khung cảnh dập dờn đó: “Trại trẻ mồ côi Bình Dương”
Không lâu sau, ảo ảnh lại biến mất. Căn phòng lại tối sầm lại, đen kịt.
Dương nhắm mắt lại để dần thích nghi với bóng tối. Khi anh mở mắt ra lần nữa, anh nhìn lên chiếc đồng hồ trên đầu, chăm chú quan sát.
Dương nhìn quanh, anh tìm thấy một cái bàn có thể đứng lên đó để với chiếc đồng hồ xuống. Chiếc đồng hồ rất nặng, anh phải gồng hết sức để đưa chiếc đồng hồ xuống nhưng cũng suýt thì bị rớt xuống đất. Anh lật mặt sau của cái đồng hồ và tìm thật kỹ nhưng lại không thấy có gì đặc biệt cả. Mỗi lần chuông điểm 12 tiếng, ảo ảnh sẽ lại sinh ra, vậy chắc hẳn là trong tiếng chuông phải có cái gì đó bí ẩn.
Nghĩ vậy, Dương liền đặt đồng hồ vào khoảng 12 giờ. Ngay khi kim giờ và kim phút chập vào với nhau, bàn tay đang đỡ phía sau đồng hồ của anh như chạm phải thứ gì đó vừa bật ra.
Dương lật chiếc đồng hồ lại thì thấy có một chiếc nút nhô ra ở lưng đồng hồ. Anh nhấn cái nút thì thấy một khoang nhỏ được mở ra, anh cẩn thận từ từ gỡ nó ra thì thấy bên trong có một tấm ảnh cũ đã ngả màu vàng ố.
Không gian quá tối, anh phải lấy điện thoại ra chụp lại tấm hình mới có thể nhìn rõ bức ảnh. Anh chợt hiểu về những ảo tưởng mà cậu bé đã ghi trong nhật ký, nhưng khi nghĩ đến việc Khánh đang tìm đến Bình Dương thì trong anh lại dấy lên một dự cảm không lành.
Anh đặt chiếc đồng hồ xuống bàn và nhanh chóng gọi cho Khánh nhưng điện thoại không liên lạc được. Không xong rồi, chuyến đi lần này tới Bình Dương của Khánh chắc chắn là vô cùng nguy hiểm.
Dương vội tìm mọi cách để thoát khỏi căn nhà. Điện thoại thì không liên lạc được với Khánh nên anh phải tới Bình Dương tìm anh ấy càng sớm càng tốt. Anh dự định sẽ tới để tìm người mặc đồng phục trong ảo ảnh trước sau đó sẽ đi tìm Khánh.
Nhưng oái oăm một cái là cửa căn nhà đã khoá chặt, tất cả các cửa sổ cũng vậy, thậm chí ngay cả cái giếng trời cũng không thể mở ra. Dương chợt nhớ ra cái ngăn chống nóng của tầng 2, rất có thể nơi đó sẽ có một lối ra. Nhưng anh không có thang nên không thể trèo lên đó.
Sau khi tìm mọi ngoc ngách và lăn lộn trong căn nhà, anh cảm thấy thực sự rất mệt mỏi. Gần trọn một ngày nay anh không được nghỉ ngơi một chút nào, chỉ toàn là căng thẳng. Anh muốn ngủ, thực sự muốn đi ngủ. Anh quay lại căn phòng trên tầng 2. Ở đó có chiếc giường có thể ngủ được. mặc dù chiếc giường không được sạch lắm nhưng vẫn có thể ngủ tạm. Anh tự nhủ, giờ này chắc chắn Khánh cũng chưa đến được Bình Dương nên anh sẽ tranh thủ ngủ 1 giấc, miễn là anh có thể ra khỏi căn nhà vào sáng mai thì sẽ vẫn kịp để xử lý mọi chuyện.
Lạ một điều, mặc dù rất buồn ngủ và mệt mỏi, nhưng anh lại cảm thấy khó chìm vào giấc ngủ
Dương nằm im, nhìn đăm đăm lên trên trần nhà. Cái lỗ nhỏ để chui lên trên trần cứ hút chặt lấy ánh mắt của anh.
Đột nhiên, có thứ gì đó rơi bộp một cái xuống trán Dương, đau điếng, nhưng Dương không rõ nó là cái gì. Dương lại nhìn chằm chằm vào cái lỗ, hình như có cái gì đó đang thò ra từ cái lỗ, nhưng không gian tối tăm đó khiến Dương không thể nhìn được cái gì khác.
Lại tiếp tục có thứ gì đó từ cái lỗ rơi xuống, Dương vội tránh sang một bên, vật đó liền rơi xuống giường rồi nảy xuống sàn nhà. Vật đó hình như cũng chỉ nhỏ như viên bi, nhưng không phải là viên bi như hồi nãy anh thấy vì tiếng rơi xuống đất chỉ cạch một cái rồi dừng lại luôn.
Lần thứ 3 nó rơi xuống, Dương nhanh tay bắt lấy. Anh cầm vật đó đi ra phía cửa sổ, dưới ánh sáng mờ ảo của mặt trăng, anh xoè bàn tay ra để xem thứ đó là vật gì.
Vật đó có kích thước nhỏ hơn viên bi, màu trắng nhạt hình dáng không đều. Anh căng mắt ra nhìn kỹ hơn thì giật mình hốt hoảng. Đó là một chiếc răng, thậm chí dưới chân răng vẫn còn dính một ít máu.
Bộp..
Nó lại tiếp tục rơi xuống.
Dương sợ hãi lần theo bức tường đi ra ngoài. Từ trên cái lỗ đen đó, những chiếc răng vẫn tiếp tục rơi xuống. Khoảng chừng 20 chiếc răng rơi xuống thì dừng lại. Không gian lại tiếp tục chìm vào sự im lặng chết chóc. Dương cảm thấy như nghe thấy chính tiếng tim mình đang đập loạn nhịp. Bên cạnh đó là tiếng thở nặng nhọc phát ra từ chiếc lỗ đó.
Hình như anh có thể đoán được là ai đang ở trên đó nhưng anh không thể leo lên để nhìn tận mắt.
Chợt anh nhìn thấy chiếc bàn.
Đúng rồi, anh có thể dựng cái giường lên, trèo lên bàn rồi leo lên đầu giường, đứng lên đó để ngó thử xem trên cái lỗ kia có gì.
Việc này tưởng là đơn giản nhưng thực ra lại khá nặng. Chiếc giường đơn tuy nhỏ nhưng Dương phải khá vất vả mới dựng được nó lên như dự định
Lúc kéo cái giường ra, Dương lại một lần nữa nhìn thấy đôi giày boot kiểu cũ lúc trước, nhưng lúc này, anh chẳng có tâm trạng mà để ý đến sự xuất hiện của nó nữa.
Mặt bàn hơi trơn, mấy lần anh suýt ngã. May mắn là anh đã bám được vào giường. Với chiều dài của cái giường thì Dương hoàn toàn có thể leo được lên cái lỗ nhỏ kia. Anh cố gắng hết sức chui vào trong cái lỗ bé tí để trèo lên trên phần mái chống nóng. Cái khe chống nóng cao chừng 1 mét nên Dương chỉ có thể mò mẫm bò ở trên đó. Được một đoạn, đột nhiên tay anh như chạm phải thứ gì đó cứng cứng và hơi thuôn dài giống như một cái chân người.
Dường như có ai đó đang nằm ngửa phía trước Dương. Anh run rẩy lần tìm điện thoại, bật flash lên và chiếu về phía trước.