• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh trăng không người sủng thứ bảy chương

Nhìn thấy đình nghỉ mát, một cái chớp mắt bỗng thân mình được nâng lên, Quân Doanh Thệ lại không khỏi hướng bên cạnh nhích lại gần. Có điểm lo lắng hãi hùng cảm giác Tô Dẫn Nguyệt ôm chính mình bay giữa không trung. Nhưng mà người nào đó dường như là cố ý, tay ôm ở thắt lưng hắn lại nhẹ buông lõng, lại một lần làm Quân Doanh Thệ từng trận lải nhải.

“Dẫn Nguyệt......” Quân Doanh Thệ nuốt khẩu nước miếng, phục lại chậm rãi nói: “Ta thật sự là sợ độ cao, ngươi nếu tái là như thế này, ta xem chúng ta vẫn là đừng tới đình ngắm trăng nữa......” Nhìn phía Tô Dẫn Nguyệt, Quân Doanh Thệ lại một lần hơi hơi thất thần, người trước mắt phiêu phiêu tựa tiên tử bay giữa không trung, y phục tuyết sắc tung bay, làm nổi bật như thế ngân nguyệt, được ánh trăng dịu dàng bao bộc, càng làm tăng thêm vẻ đẹp kiều diễm, thần tái chu đan [sắc môi đỏ thắm]. Mái tóc đen dài óng ả nhẹ tung bay theo làn gió, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, tiêm hoa mềm mại đáng yêu.



“Ngự Thương chớ lo lắng, dù ta có ngã, cũng sẽ không làm Ngự Thương ngã, ta sẽ thương tiếc.” Tô Dẫn Nguyệt ôm Quân Doanh Thệ tay không khỏi nắm thật chặt, cúi đầu đem môi dính sát vào bên tai Quân Doanh Thệ, ôn nhu nói.

Sợi tóc tinh thế của Tô Dẫn Nguyệt nhẹ nhàng ở bên tai Quân Doanh Thệ phất phới bay tán loạn, nhè nhẹ nhẵn nhụi như hoa, có đôi khi không khỏi cùng tóc Quân Doanh Thệ quấn quanh đến cùng nhau, làm Doanh Thệ tim đập một trận mãnh liệt.

“Tới rồi! Ngự Thương ngươi xem! Kia chính là đình ngắm trăng” theo tiếng nhìn lại, Quân Doanh Thệ nội tâm một trận sợ hãi than, không khỏi hồi tưởng lại câu thơ dân gian thường thường vịnh tụng. Thủy bạn vọng nguyệt, bích thiên tương tiếp, tu trúc thê thê, kiều nhược phù dong[cái này ứ hiểu, cứ để như QT đi vậy]. Này đình ngắm trăng nhìn tứ phía hoàn hồ, trong hồ một màu xanh biếc, xung quanh rừng trúc xanh mướt vút cao, ánh trăng bạc chiếu rọi xuống mặt hồ, một trận gió nhẹ thổi qua, ngẫu nhiên như quấy rầy nguyệt ảnh tĩnh lặng nơi mặt hồ, mặt hồ lăn tăn lấp lánh vô số ánh sao, theo làn sóng nhẹ nhàng lay động. Như thế dưới ánh trăng, như thế cảnh đẹp, Quân Doanh Thệ đột nhiên cảm thấy được cuộc đời này tái không tiếc nuối. Lại nhịn không được tự giễu cười, tự năm ấy đăng cơ, chính mình lại sớm không phải chính mình, cả quốc gia, cả giang sơn Quân thị, gánh nặng như thế đặt cả lên vai mình, năm ấy chính mình, vì trọng trách này mà kiêu ngạo, tuổi còn trẻ rất tự tin.

Tô Dẫn Nguyệt thân hình biến đổi, ôm Quân Doanh Thệ phi thân xuống phía dưới mà đi. Xa xa liền thấy, sớm đã có người chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, đứng ở một bên lẳng lặng chờ đợi. Hiếu kì nhìn xuống, Tô Dẫn Nguyệt nội lực cường đại kích khởi cả mặt hồ từng đợt sóng lay động, nhưng mà cuối cùng lại bất ngờ dừng một chút, rơi xuống đất không chút tiếng động.

Nhẹ nhàng dìu Quân Doanh Thệ hơi đứng không vững, Tô Dẫn Nguyệt khóe miệng hơi hơi giơ lên một mạt cười khinh miệt. Đường đường đứng đầu một quốc gia, cho là phía trên vạn nhân, võ công lại như thế kém cỏi, dùng cái gì thần phục thiên hạ? Chẳng phải là xem thường người khác sao. Quân Doanh Thệ, không cần sốt ruột...... Các ngươi Quân gia nợ ta, vốn là nên chậm rãi trả...... Lặng lẽ che ý cười, Tô Dẫn Nguyệt dẫn Quân Doanh Thệ từ từ đi vào trong đình, chỉ thấy hai bên một hàng tì nữ đứng đón, chúng thị nữ nhưng lại toàn bộ thân y phục vàng nhạt, mĩ mạo phản phất tự tiên nhân. Đứng đầu cũng là một thân vàng nhạt, cũng chính là người ở Tây Hồ ngày ấy, Giang Nam đệ nhất mỹ nữ – Thấm Linh.



“Chủ tử như thế nào hiện tại mới đến? Điểm tâm đầu bếp tỉ mĩ làm cũng đều đã lạnh!” Thấm Linh ngữ khí hơi hơi oán giận, sâu kín nói. Nhìn một hàng tì nữ Quân Doanh Thệ liếc mắt một cái, hơi hơi vuốt cằm nhẹ nhàng cúi đầu, phục lại chậm rãi nói: “Bất quá hoàn hảo, nô tỳ còn còn vì chủ tử chuẩn bị chút điểm tâm, chủ tử mau tới nếm thử ” dứt lời, phía sau lại một tì nữ mỹ mạo tiến lên, trong tay cầm thực hạp Bát Bảo. Mở thực hạp, từng đĩa từng đĩa điểm tâm được làm đặc biệt tinh xảo được mang lên bàn cẩm thạch.


Hướng Thấm Linh hơi hơi lấy lễ, Quân Doanh Thệ trong lòng không khỏi khen, hảo một cái thị tì sắc xảo nhạy bén! Hào phóng khéo léo, cử chỉ có độ. So với thị tì bên cạnh chính mình cũng không biết nói cường nhiều ít lần. Nghĩ đến này, đúng là hơi hơi xấu hổ.


Đang nghĩ ngợi tới xuất thần, chỉ nghe Thấm Linh lại là sâu kín hỏi: “Chủ tử, này đã được? Muốn hay không đem rượu đã lạnh và thức ăn toàn bộ triệt hạ đi, đổi chút điểm tâm mới?” dáng vẻ xinh đẹp nhu thuận cuối thấp người, đôi mắt ngưng lệ toả hào quang.


“Không cần.” Tô Dẫn Nguyệt một thân tuyết y theo gió khinh vũ bay lên, phía sau làm nổi bật một vòng nguyệt ảnh trong trẻo mà lạnh lùng, quanh thân nguyệt hoa miểu miểu mạn mạn [ánh trăng mờ ảo bao quanh thân], dung mạo của y quả nhiên là tuyệt thế, không thể nói nên lời. Khuôn mặt khi tươi cười không hề giống phàm nhân, chu thần khẽ mở, phục lại chậm rãi nói: “Tất cả đều đi xuống đi! Nơi này chỉ còn ta cùng Quân công tử cũng không sao, minh bạch chưa?”




Quân Doanh Thệ nghĩ đến chính mình nghe lầm, vì sao thanh âm ôn nhu của Dẫn Nguyệt vang ở bên tai, làm hắn có cảm giác tràn đầy bá khí? Là cảm giác sai sao? Lắc lắc đầu, tưởng chính vết thương của mình quấy phá.


“Vâng! Nô tỳ cáo lui.” Thấm Linh dẫn chúng tỳ nữ phía sau từ từ cúi đầu, ôn nhu đứng dậy, nhưng lại nhất tề đi ra khỏi đình ngắm trăng. Quân Doanh Thệ không khỏi cảm thấy được kỳ quái. Này đình ngắm trăng nhìn xung quanh được bao bọc bởi toàn là nước, chung quanh lại không có con thuyền, chúng tỳ nữ bất quá dáng người nhỏ bé, mảnh khảnh, hiện tại mệnh các nàng rời đi, chẳng phải là quá mức không ổn sao! Vừa định mở miệng nhắc nhở Tô Dẫn Nguyệt, Quân Doanh Thệ chợt thấy một trận gió mạnh nghênh diện đánh tới, mặt hồ vừa mới tĩnh lặng lại không thể không theo gió phiêu diêu dậy sóng, bóng trăng trong hồ cũng theo gợn sóng nhộn nhạo mà mờ nhạt...... Quân Doanh Thệ hơi hơi ngẩng đầu, chỉ thấy một hàng tỳ nữ vừa mới còn trong đình, nhưng lại đều đề khí hướng giữa không trung, nhẹ nhàng phi thân mà lên. Y phục vàng nhạt phía sau chân thành bay lên quấn quanh, dường như thiên cung tiên nga mọc cánh thành tiên bay trên trời!


Tình cảnh này, Doanh Thệ không khỏi khiếp sợ vạn phần, thật lâu không thể hoàn hồn. Qua nửa ngày, chính là quay đầu ngơ ngác hỏi: “Dẫn Nguyệt, các nàng nhưng lại đều là như thế võ công cao cường sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK