Mục lục
[Dịch]Quốc Sắc Thiên Hương 2: Phu Nhân Tướng Quân - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kích tình đi qua, Như Ý giống như con mèo thỏa mãn rúc vào trong ngực hắn làm nũng.

“Ta có thể mang thai không?” Nàng ngây thơ hỏi.

Tư Mã Vô Úy không trả lời, nhưng mỉm cười nơi khóe miệng hóa thành cười to vui vẻ.

Tuyệt đối không ngờ tiểu thê tử của hắn lại ngây thơ như thế, xem ra hắn thật sự dạy bậy nàng.

Hắn cười lớn ôm nàng chặt hơn, yêu thương nói: “Sẽ không, phải hôn miệng mới có thể.”

Hắn cố ý đùa nàng, thật đáng yêu.

“Hôn miệng -” Như Ý vội che miệng mình, ngay sau đó bật thốt ra một câu: “Về sau không cho phép chàng hôn ta.”

Lời của nàng khiến nụ cười trên mặt hắn đột nhiên biến mất, hắn nâng cằm nàng lên hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì ta không muốn mang hài tử của chàng!”

“Nàng nói gì?”

“Ta còn trẻ tuổi, không muốn sinh hài tử nhanh như vậy.”

Khi Như Ý còn chưa phát giác bản thân mình nói sai thì hắn sắc mặt lạnh lùng, đưa tay dùng sức túm lấy vai nàng, sức lực to lớn khiến nàng gần như đau kêu ra tiếng.

“Thì ra nàng không định sinh hài tử cho ta?”

“Ta -” Sắc mặt nàng trắng xanh, vội vàng lắc đầu.

Nhưng hắn vẫn giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, vẻ mặt lạnh lùng mà đối diện nàng, “Cho dù nàng nguyện ý hay không, nàng nhất định phải sinh, hơn nữa ta không nói ngừng, nàng cũng không được phép ngừng.”

“Ta không phải heo mẹ!”

“Đây là trách nhiệm khi nàng gả cho Tư Mã Vô Úy ta, nếu còn muốn giữ địa vị phu nhân Tướng quân này của nàng, ta khuyên nàng nên ngày ngày đeo dính ta một chút, xem có thể mang thai không.”

Nói xong hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng, sau đó đứng dậy mặc quần áo vào, nén giận rời đi.

“Tư Mã -”

Như Ý muốn gọi hắn, nhưng không biết nên nói cái gì?

Nàng chỉ thuận miệng nói giỡn một chút, hắn cần gì thật tình như thế?

Lại nói, nếu bụng của nàng thật sự có hài tử của nàng và hắn -

Như Ý sờ bụng bằng phẳng của mình, không hiểu sao trong đầu có thỏa mãn và hạnh phúc.

Nàng tin tưởng dung mạo hài tử nhất định rất xinh đẹp, bởi vì dáng dấp của phụ mẫu hài tử cũng không tệ.

Nhưng -

Hắn tức giận, làm thế nào?

Như Ý phát hiện khi hắn dùng ánh mắt vô tình lạnh lẽo nhìn nàng chăm chú thì nàng hoàn toàn không cách nào chịu đựng.

Chỉ cảm thấy tim bị nhéo đau một trận.

Tại sao?

Chẳng lẽ nàng -

Yêu hắn!

Có không?

“Tiểu thư!”

“Quyên nhi!”

Chủ tớ mấy ngày không gặp vừa chạm mặt lập tức ôm đầu khóc rống.

“Tiểu thư, em rất nhớ người.”

“Quyên nhi, ta cũng rất nhớ em.”

Lời Như Ý nói không phải giả chút nào, từ sau lần trước gây sự một trận với Tư Mã Vô Úy, hắn không cho phép nàng tùy ý đi lại, cả ngày bị giam trong phủ, buồn bực đến chết rồi.

Trước kia còn có Quyên nhi ở bên cạnh giải buồn, bây giờ không có, cho nên có lúc cả ngày nàng cũng không mở miệng nói một câu.

“Đúng rồi, Quyên nhi, không phải nương ta không cho phép em tới đây à, sao bây giờ em lại xuất hiện ở đây?”

“Nghe nói cô gia tự đến phủ Tướng quốc yêu cầu, ngài nói tiểu thư có một mình rất buồn bực, tuyệt đối không vui vẻ. Tiểu thư,” Quyên nhi chần chừ một lúc mới hỏi: “Có phải tiểu thư và cô gia cãi nhau?”

Như Ý đi tới vườn hoa phía trước, lẳng lặng đưa mắt nhìn đóa hoa chập chờn trong gió, lâu sau mới mở miệng, “Nhất định là bát tự của ta và hắn không hợp, không thích hợp làm phu thê.”

“Tại sao?”

“Chúng ta vừa gặp mặt đã gây gổ, hơn nữa mỗi lần náo loạn cũng rất nghiêm trọng, hắn không hiểu ta chút nào.”

Nàng không muốn náo loạn tiếp với hắn.

Càng náo, không biết tại sao, trong lòng nàng lại càng không sung sướng.

“Nhưng tiểu thư, giữa tiểu thư và cô gia đã là phu thê danh xứng với thực, muốn sống cả đời, náo loạn như vậy tiếp cũng không tốt lắm đâu?”

“Có cái gì không tốt? Nghĩ tới ta ở nhà người nào không dám ta nói gì nghe nấy, có cả nhà che chở? Mà ta mới đến đây mấy ngày, hai người chúng ta đã ẩu đả nhiều lần, ta sắp giống cao thủ võ lâm rồi.” Nàng bĩu môi không vui nói, một tay dùng sức giật hoa trước mặt xuống trút hận.

“Tiểu thư, có một câu phu nhân nhờ em nói với tiểu thư.”

“Nói cái gì?”

“Phu nhân nói tiểu thư nhất định phải nắm bắt được tâm cô gia, nếu không sẽ mất mặt phủ Tướng quốc, lại nói, cô gia là nam nhân cực kỳ có giá trị trong cung -”

“Đó là trước kia.”

“Không sai, nhưng một nam nhân có tam thê tứ thiếp cũng không quá.”

Ánh mắt giết người của Như Ý bắn thẳng đến tiểu nha hoàn, “Hắn dám!”

“Nếu tiểu thư vẫn náo loạn với cô gia, đây – có gì không dám?”

“Ta sẽ tự tay thiến hắn.” Như Ý cắn răng nghiến lợi.

Nàng tuyệt đối không cho phép nữ nhân khác chia sẻ trượng phu với nàng.

Vừa nghĩ tới trong ngực hắn có nữ nhân khác nằm, tình cảnh này khiến nàng ghen ghét dữ dội.

“Tiểu thư, nam nhân đều hy vọng thê tử của mình dịu dàng động lòng người, mà không phải mỹ nhân lạnh lẽo hay nữ nhân chanh chua, tiểu thư thật hy vọng cô gia thay lòng ra ngoài tìm kiếm an ủi?”

“Hắn muốn thân thiết với bao nhiêu nữ nhân, ta đều mặc kệ, chỉ cần đừng phiền đến ta.” Như Ý ăn ở hai lòng hừ lạnh.

“Thật sao?” Quyên nhi chần chừ nhìn vẻ mặt vô cùng nhợt nhạt của tiểu thư, quyết định dùng chiêu cuối cùng phu nhân giao cho nàng.

“Nghe nói tin tức tiểu thư và cô gia không hợp truyền vào trong cung, Hoàng thượng nói là đền bù, ngài tặng mấy phi tử cho cô gia làm tiểu thiếp.”

“Cái gì! Có chuyện này? Vậy cô gia nói thế nào?”

“Cô gia – là thần, không thể cãi lời quân chủ - a! Tiểu thư, tiểu thư định đi đâu?”

“Giết phu!”

Như Ý oán hận vứt lại một câu như vậy, sau đó tức giận đùng đùng đi tìm Tư Mã Vô Úy, muốn hắn cho nàng một công đạo.

Quyên nhi nhìn theo bóng dáng của tiểu thư, đôi tay nắm chặt nhìn trời lẩm bẩm: “Phu nhân, hy vọng chiêu này của ngài không bị làm hư.”

Như Ý vọt tới trước cửa thư phòng, gõ cửa cũng không mà xông thẳng vào.

Tư Mã Vô Úy ngẩng đầu khỏi văn kiện, vừa thấy người tới, hắn khẽ mỉm cười với Như Ý.

“Phu nhân, có chuyện gì sao?”

Đáng chết, tại sao hắn mới có thể cười một cái khiến nhịp tim nàng dồn dập? Nam Như Ý, ngươi thật đáng thất vọng!

Nàng tức giận má phấn phồng lên, đặt mông ngồi trước mặt hắn, một câu cũng không nói, chỉ dùng tròng mắt trong suốt nhìn thăng hắn chằm chằm.

“Ta không sao.”

Hắn quan sát nàng, lại cúi đầu chui vào trong văn kiện của mình, dáng vẻ không muốn truy hỏi tiếp nữa.

Thật quá đáng!

Lại dám coi thường nàng!

Như Ý lại cố ý di động mạnh cái ghế trước bàn của hắn, ý đồ gây sự chú ý với hắn.

Sao Tư Mã Vô Úy lại không biết nàng có lời muốn nói, chỉ có điều hắn cố ý giả ngu, để cho nàng mở miệng nói trước.

Ánh mắt Như Ý khóa trên gương mặt tuấn mỹ của hắn chừng một canh giờ, nàng mới hắng giọng, “Nghe nói Hoàng thượng tặng mấy phi tử cho ngươi làm tiểu thiếp.”

Hắn nhíu mày, có nghe nhầm không? Giọng điệu tiểu nữ nhân này giống như đang ăn dấm.

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lợi hại thẳng tắp nhìn nàng chăm chú, “Nàng phản đối? Ghen?”

Nàng giống như bị nói trúng tâm sự đỏ mặt lên, mười ngón tay đan xen nhau, sắp vặn đứt khăn lụa trong tay.

“Ta không ghen -”

“Vậy nàng không cần hỏi tới.”

Nàng không thể tin được hắn lại nói câu vô tình như vậy với nàng, Như Ý đứng lên nắm chặt quả đấm, không di động nửa bước.

“Nếu như – Nếu ta nói – Ta không cho phép.”

“Không cho phép cái gì?”

“Không cho phép ngươi cưới tiểu thiếp, vĩnh viễn không cho phép.”

Hắn hơi trầm mặc, “Tại sao? Sợ người ngoài cười nàng đường đường là thiên kim Tướng quốc mà không chiếm được toàn bộ sủng ái của trượng phu, mất thể diện? Hay ghen tỵ với những nữ nhân khác chia sẻ quyền lợi của nàng, để cho ích lợi của nàng bị hao tổn?”

“Đều không phải vậy.” Như Ý có kích động muốn khóc, nàng rất muốn nóng giận với hắn, để cho hắn nếm thử đau đớn lòng đau như đao cắt này.

Tư Mã Vô Úy đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt nàng, một tay nâng cằm nàng lên, ép nàng đối mặt với hắn.

“Đều không phải? Vậy là cái gì? Nếu nàng không có cách nào làm một thê tử tốt, vậy ta tìm kiếm nữ nhân ở bên ngoài an ủi thì có lỗi gì? Lại nói, những người này là do Hoàng thượng – cậu nàng có ý tốt, ta không cách nào cự tuyệt.”

“Tại sao không được? Rõ ràng chính ngươi cũng muốn!” Nàng gào to.

“Đó là bởi vì kháng chỉ, sẽ chém đầu.” Hắn cũng tức giận gào lại.

Như Ý bị tức giận của hắn chấn động đến ngã vào ghế, nước mắt lớn chừng hạt đậu lăn từ hốc mắt xuống như từng viên trân châu bị đứt dây.

Nước mắt của nàng quất đau lòng hắn, để cho tâm địa sắt đá trong quá khứ của hắn bị hòa tan.

Mới đầu nàng cố gắng hít vào, muốn ngăn cản những giọt nước mắt cứng đầu cứng cổ này, nhưng lại không có tác dụng, nàng vẫn sụp đổ mà nhào vào trong ngực hắn khóc đặc biệt lớn.

“Tại sao ngươi muốn hung ác với ta, tại sao đối xử không tốt với ta? Không phải người ta nói thê tử lấy về để thương yêu sao, ngươi đều không có, vậy sao bảo ta dịu dàng với ngươi?” Nàng khóc sướt mướt mà đẩy toàn bộ sai lầm cho hắn.

Nghe nàng khóc không thành tiếng, Tư Mã Vô Úy đưa tay ôm đầu nàng, vuốt ve tóc nàng, mặc cho nàng phát tiết.

Nước mắt của nàng khiến trong lòng hắn sinh ra thương tiếc và dịu dàng vô hạn.

“Xin lỗi, đều là ta không tốt.”

“Đúng, đều do ngươi.” Nàng đau buồn làu bàu.

Xem ra hắn giống như cưới thê tử cứng rắn giống như tảng đá.

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc của nàng cũng dần yếu đi.

“Như Ý!”

Hắn định đẩy nàng ra nhìn mặt của nàng, nhưng hai tay nàng ôm chặt hông hắn, không để cho hắn rời đi -

Giống như nha đầu sợi bị vứt bỏ.

Lâu sau, Như Ý mới nâng khuôn mặt khóc đến hoa mắt lên nhìn hắn, “Ta có thể học tập như thế nào để làm một thê tử tốt trong suy nghĩ của chàng.”

Nếu hắn nghe nói heo bay trên trời, chỉ sợ cũng không khiến người ta kinh dị bằng những lời nàng vừa thốt ra khỏi miệng.

“Nàng nói cái gì?”

Nàng buông hắn ra, mắc cỡ đỏ bừng mặt ngập ngừng nói: “Ta muốn trở thành thê tử tốt trong lòng chàng.”

Nhưng hắn không có bất kỳ phản ứng gì, Như Ý bỗng nhiên có cảm giác lạnh quá, giống như đời này chưa bao giờ có trống rỗng như vậy, mất thể diện quá.

Hắn không cần nàng nữa.

Hắn tình nguyện muốn những cung nữ dịu ngoan lại săn sóc kia, cũng không cần nàng.

Như Ý cảm giác nước mắt làm đau mắt nàng, nàng dùng sức đẩy hắn ra, xoay người định chạy đi.

Tư Mã Vô Úy một tay túm lấy cổ tay nàng, dùng sức kéo nàng mảnh mai vào ngực mình.

“Buông ta ra.”

Không hề báo trước, hắn đặt lên môi nàng một nụ hôn cuồng nhiệt.

Khi Tư Mã Vô Úy lưu luyến không rời thì Như Ý thở hổn hển ngồi trong khuỷu tay hắn.

“Nàng nói tất cả đều là thật?”

Nàng đỏ mặt thẹn thùng khẽ gật đầu.

Hắn đưa tay vuốt vẻ khuôn mặt mềm mại của nàng, lấy giọng điệu dịu dàng trước nay chưa từng có nói: “Có lẽ ta nên cho nàng một cơ hội.”

Nàng khát vọng gật đầu.

“Được, vậy nàng cứ như vậy -”

Sau một tiếng, Như Ý tắm rửa xong rồi, trên người chỉ khoác một áo bào trắng mỏng như cánh ve, tóc đen thui cũng buông xuống theo mệnh lệnh của hắn.

Nàng chậm rãi từ sau bức bình phong đi tới trước mặt hắn, chỉ thấy hắn lười biếng dựa nghiêng trên ghế, dần mở miệng: “Tiểu thê tử của ta.”

Ánh mắt hắn dao động trên thân người uyển chuyển mê người của nàng, đáy mắt có ánh sáng xấu bụng.

Như Ý cảm thấy gương mặt nóng bỏng, hết sức thẹn thùng, hơn nữa ánh mắt nóng bỏng kia khiến cả người nàng cũng bắt đầu không được tự nhiên.

“Tới đây.”

Nàng thuận theo mà đi đến trước mặt hắn, nghĩ thầm rốt cuộc hắn đang đánh ý nghĩ xấu gì?

Quả nhiên, hắn đòi hỏi, “Đút ta uống rượu.”

Như Ý theo hướng ngón tay hắn chỉ thấy được bầu rượu.

Nhưng không tìm được ly rượu.

“Không có ly rượu, uống thế nào?” Nàng hoang mang hỏi.

“Dùng miệng của nàng tới đút cho ta.”

“Chàng nói cái gì?” Nàng căm giận nhìn chằm chằm, không thể tin được hắn coi nàng là cái gì?

Nữ đày tớ, hay nữ tử thanh lâu!

“Nàng quên lời mình đã nói?” Tư Mã Vô Úy không chút để ý uy hiếp.

Nam nhân đáng chết!

Chỉ có điều nàng vẫn ngậm một ngụm rượu, sau đó dùng miệng đút cho hắn uống.

Hắn tham lam hấp thu rượu ngọt ngào trong miệng nàng, vốn tưởng rằng uống xong hắn sẽ lập tức đẩy nàng ra, nhưng nàng sai rồi.

Một tay Tư Mã Vô Úy đè gáy nàng lại, ép môi nàng dán chặt với môi hắn, biến thành cái hôn mất hồn.

Khi hắn thở hồng hộc rời khỏi nàng, hắn lại bá đạo ra lệnh: “Tiếp một hớp.”

Như Ý có kích động muốn trút rượu lên đầu hắn, nhưng nghĩ đến mình từng nói muốn làm một thê tử săn sóc, cũng đành phải hiền thục mà ngậm một ngụm rượu nữa, lấy miếng cho hắn uống.

Lần này bàn tay to của hắn càng thêm không chút khách khí mà vuốt ve trên người nàng.

“Dừng tay, không nên như vậy -” Nàng vô lực mà yêu kiều.

“Cởi sạch y phục.”

“Không được, bên trong ta không -” Lời nói còn chưa xong đã bị cắt đứt.

“Ta biết rõ, cho nên mới muốn nàng cởi xuống.”

“Ta không muốn.”

“Nàng không muốn nghe lời?”

“Ta -” Nàng cắn môi dưới, nội tâm hết sức giãy giụa.

“Không nghe lời, ta sẽ trừng phạt nàng.”

Nói xong, hắn đưa tay ôm nàng lên giường...

Kích tình đi qua, cuồng loạn trong lòng hắn dần bình phục lại, Như Ý mềm mại yếu đuối rúc vào trong lồng ngực hắn, lẳng lặng nghe tiếng nhịp tim đập mạnh mà có lực.

“Tướng công.”

“Hả?”

“Chàng nhất định đã từng có rất nhiều nữ nhân, đúng không?”

Tư Mã Vô Úy chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt lóe lên vẻ tò mò và hứng thú.

“Tại sao hỏi như thế?”

“Bởi vì chàng rất thuần thục lại rất lợi hại, hơn nữa trước khi gặp ta chàng đã có mấy chục năm chơi hoa, cho nên ta nghĩ chàng nhất định có rất nhiều nữ nhân.” Mặc dù nàng cố gắng giữ vững giọng điệu bình thản, nhưng vẫn không che được chút vị chua.

Tiểu nữ nhân ghen rồi.

Hắn nuông chiều mà rơi xuống một nụ hôn lên khuôn mặt ửng hồng của nàng.

“Nàng nói không sai, ta sẽ rất lợi hại bởi vì kinh nghiệm tác chiến của ta phong phú, ta có thể thỏa mãn nàng? Tình yêu của ta.”

Vừa nghe hắn thế mà không phủ nhận hắn đã từng có nữ nhân khác, Như Ý cảm thấy có một ghen tức cuồng đại xông lên đầu.

Nàng xụ mặt đẩy hắn ra, ngồi dậy không để ý đến hắn.

“Thế nào? Tức giận?” Hắn đang cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ như không biết chuyện.

“Không có.” Mới là lạ, nàng ghen tỵ sắp chết rồi.

Vừa nghĩ tới có nữ nhân khác cùng chia sẻ khuỷu tay của hắn, hôn môi hắn, nàng tức giận.

Nhưng lại không thể phát tiết ra ngoài, nếu không hắn nhất định sẽ cười nàng.

Thân là một thê tử tót, nàng không thể tỏ ra dáng vẻ ghen tỵ.

Tư Mã Vô Úy ôm lấy nàng từ phía sau, ngửi sâu hương thơm mái tóc nàng, “Không có việc gì thì một lần nữa.”

Không ngờ hắn vừa nói câu đùa giỡn xong, nước mắt Như Ý lại im hơi lặng tiếng rơi xuống, làm Tư Mã Vô Úy sững sờ cả người, không biết làm sao.

“Tại sao khóc?”

Hắn tràn đầy không nỡ mà quay người nàng lại, cau mày lau nước mắt cho nàng.

“Ta biết ngay chàng chỉ thích ta trẻ tuổi lại xinh đẹp như hoa, chỉ coi ta là món đồ chơi mới nhất của chàng, ta biết rõ chàng lăng nhăng, tuyệt đối không thể tin.”

“Ta lăng nhăng?” Sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống. “Nam Như Ý, ta thật sự không hiểu rốt cuộc trong lòng nàng đang nghĩ gì? Khắc trước đáng yêu khiến cho người ta muốn ôm nàng thật chặt, khắc sau lại đáng hận khiến người ta muốn bóp nàng đến sít sao.”

Hắn cắn răng nghiến lợi rống giận, hay tay nắm bả vai mảnh khảnh của nàng, liều mạng lắc.

“Chàng dám lắc ta!” Nàng cũng không chịu yếu thế mà đánh hắn, đừng xem nàng sức nhỏ, dùng sức đánh cũng sẽ đau.

“Nam Như Ý!”

Hắn cực kỳ tức giận, dứt khoát dùng đôi tay bưng lấy khuôn mặt loang lổ nước mắt của nàng, bất chấp tất cả hôn nàng.

Nàng lấy làm kinh hãi, lập tức định giãy giụa, nhưng cánh tay hắn mạnh mẽ mà có lực khóa chặt nàng, mỗi một lần nàng giãy giụa, hắn lại khóa chặt hơn, giống như muốn chinh phục nàng.

Không! Đừng! Nàng không cần đại củ cải lăng nhăng này gặp mặt nàng, nhưng -

Nụ hôn của hắn vẫn nóng bỏng như vậy, bá đạo như vậy, làm người ta không thể phản kháng như vậy, nàng mất đi năng lực tự vệ, cũng mất đi ý thức của mình rồi.

Tay của nàng bất tri bất giác ôm chặt hắn, thân thể của nàng như nước xụi lơ trong ngực hắn, nàng cảm giác mình đạp trong mây, lâng lâng.

Khi nàng cảm thấy môi hắn sắp rời đi, một cảm giác mất mát mãnh liệt đánh sâu vào nàng.

Tư Mã Vô Úy dùng đôi tay đỡ lấy khuôn mặt nàng, vén sợi tóc tán loạn trên mặt cho nàng.

“Như Ý, chúng ta không cần tranh cãi qua lại được không?” Hắn thở dài, “Ta thật sự không biết nên ép nàng như thế nào cho phải? Đánh không nỡ, mắng càng không đành lòng.”

Nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lên, nói không chút nghĩ ngợi: “Ngốc, yêu ta không được sao? Ta thích mềm không thích cứng – á!”

Nguy rồi! Sao lại nói ra nhược điểm của bản thân?

Đối với Cuồng long Tướng quân luôn bắt được nhược điểm của kẻ địch trên trường không buông, công kích đối phương đến đầu hàng mới thôi, không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào lưới.

“Nàng – muốn ta yêu nàng?”

Trên gương mặt tuấn tú của Tư Mã Vô Úy chậm rãi hiện ra nụ cười xấu xa.

“Ta – ta – ta -”

Hắn lấy ngón trỏ ngăn trên môi nàng, “Đừng hoảng hốt, nói từ từ, chúng ta có thời gian cả một đêm để tán gẫu.”

Tim Như Ý đập thật nhanh, “Chàng sao lại như vậy? Cãi nhau với chàng cũng không đứng đắn.”

“Ta không muốn náo loạn với nàng.”

“Đừng cho rằng ta có thể tha thứ cho chàng có nữ nhân bên ngoài!”

Bàn tay dịu dàng của hắn vuốt ve da thịt mịn màng của nàng, cực kỳ yêu thích cảm giác mịn màng này.

“Nàng rất quan tâm, ghen?”

“Ta – ta – ta -” đáng chết, sao lại cà lăm rồi?

Hắn nở nụ cười, “Bây giờ ta biết tâm bệnh của nàng rồi, nói trúng tâm sự của nàng, nàng sẽ cà lăm, đúng không nhỉ?”

Nàng tức giận đến hai má cũng phồng lên, giùng giằng đẩy hắn xuống giường, túm lấy chăn duy nhất trên người, lấy dũng khí ngạo mạn mà nói với hăn: “Ta mới không phải đang ghen, ta chỉ không thích những nữ nhân bình thường kia chia sẻ trượng phu với ta, họ không xứng!”

Nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của nàng, giống như công chúa cao quý, nhưng vẫn nói ra ba chữ -

Ta đang ghen.

Hắn không những không cảm thấy chán ghét, ngược lại cực kỳ yêu dáng vẻ ghen tuông này của nàng, bày tỏ trong lòng nàng có hắn.

Tư Mã Vô Úy lười biếng dự trên giường, giống như con báo đen nhàn nhã, Như Ý không nhịn được nuốt nước miếng.

Ánh mắt của nàng lập tức chuyển qua chỗ khác, không tiếp tục nhìn về phía nam nhân trên giường này.

Nhưng – vóc người của hắn quá tốt, làm cho người ta không khỏi tinh thần nhộn nhạo.

Khi trong đầu nàng tràn ngập suy nghĩ xấu xa lung tung với hắn thì hắn đã nhìn thấu ảo tưởng xấu xa qua khuôn mặt càng lúc càng đỏ của nàng.

“Thật ra, nếu nàng muốn ta không ra ngoài tìm nữ nhân, có thể, chỉ cần nàng đáp ứng với ta một chuyện.”

“Muốn nạp thiếp, đừng nghĩ.” Nàng đe dọa.

“Ta chưa từng nghĩ tới có được không?”

Nàng thật sự cho rằng hắn là kiểu nam nhân cưới tam thê tứ thiếp huyên náo nhà hắn lên sao?

Thật sự muốn không được yên bình, một mình nàng đã đủ.

“Vậy – chuyện gì?”

“Về sau ta nói nàng phải nghe, nếu không đừng trách ta trừng phạt nàng.”

“Vì sao?”

“Bằng vào ta là trượng phu của nàng, nam nhân của nàng.” Tư Mã Vô Úy tỏ vẻ trượng phu uy phong gầm nhẹ với nàng.

Nàng còn định mở miệng, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt không phải vô cùng tốt của hắn, nàng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Thấy nàng khuất phục, trong lòng hắn không khỏi dương dương tự đắc.

Nhưng hài lòng của hắn nhanh chóng bị vẻ mặt uất ức, tái nhợt của nàng đánh gục.

“Tới đây.” Hắn ra lệnh.

Như Ý hơi chần chừ, thuận theo mà tới trước mặt hắn.

“Nếu muốn làm nữ nhân ta yêu thương, lên giường!” Hắn bá đạo ra lệnh.

Trong lòng nàng muốn mắng hắn đi đâm đầu vào tường đi, chỉ có điều vẫn không kìm lòng được bò đến bên cạnh hắn.

“Nằm xuống.”

Nàng không tự chủ nằm xuống.

Tư Mã Vô Úy cũng nằm bên cạnh nàng, hơi thở và nhiệt độ nóng như lửa hâm nóng nàng, làm toàn thân nàng cứng ngắc, một cử động cũng không dám, chỉ sợ đụng phải hắn.

Một lát sau -

“Nàng lạnh không?” Hắn đột nhiên thốt ra câu như vậy.

“Không – á!”

Không đợi nàng nói xong, bàn tay to của hắn đã không khách khí kéo nàng đến trước ngực, như ôm lấy bảo bối mình yêu thích nhất.

Nam nhân bá đạo này, người ta nói không lạnh, muốn ôm nàng lại giao trách nhiệm lại cho nàng, xấu xa!

Chỉ có điều, Như Ý vẫn thỏa mãn rúc vào trong ngực hắn, giống như mèo con muốn chủ nhân cưng chiều.

Thật ra thì nàng cần gì phải lo lắng sẽ có người chia sẻ tình yêu cùng vòng ôm trong ngực của hắn?

Thời gian trước khi gặp nàng, bảo vệ quốc gia là trách nhiệm duy nhất của hắn, nữ nhân chỉ là công cụ hắn phát tiết sinh lý, không lưu lại chút dấu vết nào trong lòng hắn.

Nhưng, nàng lại khác.

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã muốn nàng, cũng chỉ muốn nàng.

Có lẽ vì khát vọng mãnh liệt này, cho nên mỗi lần muốn nàng cuồng nhiệt giống như củi khô gặp lửa mạnh, mới khiến nàng hiểu lầm hắn là đại sắc ma.

“Như Ý, bây giờ nàng còn có ý kiến gì với ta không? Còn có thể sợ ta sao?”

“Ừ.” Nàng buồn ngủ nồng đậm mà đáp một câu.

Hắn nhếch cao chân mày, coi như nàng nói không biết, hắn sẽ làm chủ cho nàng.

“Này – nàng sẽ yêu ta sao?”

“Yêu ai?” Mồm miệng nàng mơ hồ.

“Tư Mã Vô Úy, Tướng công của nàng.” Hắn nín thở chờ đợi câu trả lời của nàng.

Chỉ thấy nàng thở dài một cái, lông mi thật dài khẽ cụp xuống, sau đó đôi tay ôm hắn thật chặt.

“Chàng á, ta đã sớm yêu chàng.”

Nói xong, nàng thật sự chìm đắm trong giấc mộng ngọt ngào.

Như Ý tuyệt đối không ngờ câu nói vô thức của nàng nói ra lời thật lòng hại thảm Tư Mã Vô Úy.

Cả đêm, hắn đều hưng phấn đến không ngủ được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK