Mấy ngày nay vì không muốn để lão phu nhân biết chuyện thiếu gia và thiếu phu nhân nằm bệnh viện, quản gia Hà đã phải rất cẩn thận che chắn kỹ mỗi khi đến bệnh viện...
"Thiếu gia, thiếu phu nhân hai người về rồi.."
"Dì Hà con nhớ dì lắm á.."
Tô Mạn Ninh vừa nhìn thấy quản gia Hà thì nhanh chóng bước đến ôm lấy bà...
"Thiếu phu nhân tôi cũng rất nhớ người.."
Quản gia Hà cũng nhè nhẹ vuốt lưng Tô Mạn Ninh nói, ngay khi biết tin cô nằm bệnh viện bà đã rất lo lắng, nhưng sau đó biết cô không có gì nguy hiểm Thì bà mới yên tâm một chút...
Trạch Thế Vũ sau khi bàn bạc một số việc ở tập đoàn Trạch thị lại cho Tư Duệ thì mới đi vào sau...
Bên trong quản gia Hà đã chuẩn bị sẵn một bàn ăn thịnh soạn cho hai người...
Tô Mạn Ninh nhanh chóng ngồi vào bàn, chờ đợi Trạch Thế Vũ vào sẽ cùng dùng bữa...
"Sao không dùng trước đi, đợi tôi à.."
Trạch Thế Vũ vừa bước vào đã nhìn thấy Tô Mạn Ninh ngồi đó vẫn chưa chịu động đũa...
"Ừm.."
Tô Mạn Ninh gật đầu một cái...
"Được rồi, tôi vào rồi mau ăn đi.."
Cả hai dùng bữa xong thì quay về phòng nghỉ ngơi, Trạch Thế Vũ vẫn như vậy, không về phòng mình mà qua phòng Tô Mạn Ninh ngủ..
Trong khi Tô Mạn Ninh cũng không còn khó chịu nữa, nhớ lại những gì Tư Nhã nói, trong lòng có chút cảm kích anh...
**Chồng cậu thật sự rất thương cậu đó, vừa tỉnh dậy đã đi tìm cậu ngay, ngay khi biết cậu nằm trong phòng này, anh ta đã ở đây đến giờ đấy, mình thật sự rất ganh tị với cậu đấy..**
...----------------...
Sau một thời dài ở nhà dưỡng bệnh cả hai cũng đã quay trở lại với công việc của mình...
Hôm nay Phó Thiên mở một buổi tiệc nhỏ, trên sân thượng khách sạn lenders để ăn mừng nghiên cứu thành công...
Buổi tiệc diễn ra rất ít người, đa phần đều là những người của phòng nghiên cứu...
Tô Mạn Ninh lúc đầu định sẽ không đến, nhưng vì mọi người thuyết phục nên đã đồng ý đến, cô đi đến chỗ Phó Thiên đang ngồi...
Vì ở đây ngoài Phó Thiên ra thì cô chẳng thân thiết với ai cả, ngoài công việc ra thì chẳng ai nói chuyện với ai cả....
Lý Hân một người trong nhóm nghiên cứu, vừa nhìn thấy Tô Mạn Ninh xuất hiện, liền nở nụ cười đắc ý, sau đó xoay người rời đi đâu đó...
Một lúc sau mới chịu quay lại, hai tay mang theo hai ly rượu bước đến chỗ Tô Mạn Ninh đang ngồi lên tiếng...
"Bác sĩ Tô tôi có thể mời cô một ly được không.."
"Nhưng tôi không biết uống rượu.."
Tô Mạn Ninh tuy không ít lần uống rượu, nhưng tửu lượng lại rất kém, định lên tiếng từ chối, nhưng đối phương đâu dễ bỏ qua như vậy...
"Bác sĩ Tô cô không phải định từ chối đấy chứ, tôi chỉ muốn chúc mừng nghiên cứu lần này của chúng ta thành công mà thôi.."
"Mà thành công lần này công lao lớn nhất là của bác sĩ Tô hết đó, mọi người thấy có đúng không.."
"Đúng vậy.."
"Đúng vậy.."
Mọi người sau đó cũng đều bước đến, không ngừng lên tiếng đưa ly lên chúc mừng cô, Tô Mạn Ninh vô cùng khó xử quay sang định cầu cứu Phó Thiên...
Nhưng cậu lại hình như không hiểu, ngược lại còn đưa ly lên muốn cụng ly chúc mừng cô..
"Bác sĩ Tô, cô uống đi, một ly thôi không say được đâu.."
Thấy Tô Mạn Ninh cứ chần chừ không uống, Lý Hân liền nói thêm...
"Được vậy tôi kính mọi người một ly vậy.."
"Chúc cho những nghiên cứu sau này của chúng ta, vẫn sẽ thành công như vậy.."
"Cạn.."
Tô Mạn Ninh biết mình không thể từ chối được nữa, mọi người ở đây lại quá nhiệt tình, sau đó đứng dậy niềm nở, đưa ly lên kính mọi người, rồi uống một hơi hết sạch...
"Cạn.."
Khuôn mặt của Lý Hân liền trở nên vô cùng đắc ý, khi kế hoạch của cô ả đã thành công bước đầu, trong lòng thầm cười nham hiểm....
**Việc tiếp theo chỉ cần chờ đợi nữa thôi..**
Nhếch mép cười giả tạo với cô một cái, rồi sau đó xoay người rời đi...
Tô Mạn Ninh không nghi ngờ gì mà tiếp tục ngồi trò chuyện với Phó Thiên, khuôn mặt cũng dần dần đỏ, trong cô vô cùng đáng yêu....
Phó Thiên càng nhìn càng thêm say mê, cả hai trò chuyện một lúc cậu định nói lời tỏ tình với Tô Mạn Ninh...
"Mạn Ninh cô thấy tôi thế nào.."
"Anh rất tốt, sao vậy, sao lại hỏi như vậy.."
Tô Mạn Ninh có chút khó hiểu với câu hỏi này của Phó Thiên mà ngây ngô nói...
"Vậy em thấy tôi và em có hợp nhau không.."
Ngay lúc này Tô Mạn Ninh bắt đầu cảm thấy trong người có chút khó chịu, cả người cảm thấy nóng bức đến khó thở...
Trước mắt cũng dần trở nên mờ mờ ảo ảo, Tô Mạn Ninh cứ tưởng mình đang say...
Lại nghĩ là do rượu quá mạnh, tửu lượng lại yếu nên mới có tình trạng như vậy, không ngừng vỗ vỗ cái đầu để lấy lại bình tĩnh, nên không nghe rõ những gì Phó Thiên vừa nói, sau đó liền hỏi lại...
"Phó Thiên anh vừa nói gì vậy.."
"Không có gì, mà em sao vậy, trong người không khỏe sao.."
Phó Thiên nhìn thấy vẻ mặt của cô nhợt nhạt, liên tục vỗ vào đầu liền lo lắng hỏi...
"Thiếu gia, thiếu phu nhân hai người về rồi.."
"Dì Hà con nhớ dì lắm á.."
Tô Mạn Ninh vừa nhìn thấy quản gia Hà thì nhanh chóng bước đến ôm lấy bà...
"Thiếu phu nhân tôi cũng rất nhớ người.."
Quản gia Hà cũng nhè nhẹ vuốt lưng Tô Mạn Ninh nói, ngay khi biết tin cô nằm bệnh viện bà đã rất lo lắng, nhưng sau đó biết cô không có gì nguy hiểm Thì bà mới yên tâm một chút...
Trạch Thế Vũ sau khi bàn bạc một số việc ở tập đoàn Trạch thị lại cho Tư Duệ thì mới đi vào sau...
Bên trong quản gia Hà đã chuẩn bị sẵn một bàn ăn thịnh soạn cho hai người...
Tô Mạn Ninh nhanh chóng ngồi vào bàn, chờ đợi Trạch Thế Vũ vào sẽ cùng dùng bữa...
"Sao không dùng trước đi, đợi tôi à.."
Trạch Thế Vũ vừa bước vào đã nhìn thấy Tô Mạn Ninh ngồi đó vẫn chưa chịu động đũa...
"Ừm.."
Tô Mạn Ninh gật đầu một cái...
"Được rồi, tôi vào rồi mau ăn đi.."
Cả hai dùng bữa xong thì quay về phòng nghỉ ngơi, Trạch Thế Vũ vẫn như vậy, không về phòng mình mà qua phòng Tô Mạn Ninh ngủ..
Trong khi Tô Mạn Ninh cũng không còn khó chịu nữa, nhớ lại những gì Tư Nhã nói, trong lòng có chút cảm kích anh...
**Chồng cậu thật sự rất thương cậu đó, vừa tỉnh dậy đã đi tìm cậu ngay, ngay khi biết cậu nằm trong phòng này, anh ta đã ở đây đến giờ đấy, mình thật sự rất ganh tị với cậu đấy..**
...----------------...
Sau một thời dài ở nhà dưỡng bệnh cả hai cũng đã quay trở lại với công việc của mình...
Hôm nay Phó Thiên mở một buổi tiệc nhỏ, trên sân thượng khách sạn lenders để ăn mừng nghiên cứu thành công...
Buổi tiệc diễn ra rất ít người, đa phần đều là những người của phòng nghiên cứu...
Tô Mạn Ninh lúc đầu định sẽ không đến, nhưng vì mọi người thuyết phục nên đã đồng ý đến, cô đi đến chỗ Phó Thiên đang ngồi...
Vì ở đây ngoài Phó Thiên ra thì cô chẳng thân thiết với ai cả, ngoài công việc ra thì chẳng ai nói chuyện với ai cả....
Lý Hân một người trong nhóm nghiên cứu, vừa nhìn thấy Tô Mạn Ninh xuất hiện, liền nở nụ cười đắc ý, sau đó xoay người rời đi đâu đó...
Một lúc sau mới chịu quay lại, hai tay mang theo hai ly rượu bước đến chỗ Tô Mạn Ninh đang ngồi lên tiếng...
"Bác sĩ Tô tôi có thể mời cô một ly được không.."
"Nhưng tôi không biết uống rượu.."
Tô Mạn Ninh tuy không ít lần uống rượu, nhưng tửu lượng lại rất kém, định lên tiếng từ chối, nhưng đối phương đâu dễ bỏ qua như vậy...
"Bác sĩ Tô cô không phải định từ chối đấy chứ, tôi chỉ muốn chúc mừng nghiên cứu lần này của chúng ta thành công mà thôi.."
"Mà thành công lần này công lao lớn nhất là của bác sĩ Tô hết đó, mọi người thấy có đúng không.."
"Đúng vậy.."
"Đúng vậy.."
Mọi người sau đó cũng đều bước đến, không ngừng lên tiếng đưa ly lên chúc mừng cô, Tô Mạn Ninh vô cùng khó xử quay sang định cầu cứu Phó Thiên...
Nhưng cậu lại hình như không hiểu, ngược lại còn đưa ly lên muốn cụng ly chúc mừng cô..
"Bác sĩ Tô, cô uống đi, một ly thôi không say được đâu.."
Thấy Tô Mạn Ninh cứ chần chừ không uống, Lý Hân liền nói thêm...
"Được vậy tôi kính mọi người một ly vậy.."
"Chúc cho những nghiên cứu sau này của chúng ta, vẫn sẽ thành công như vậy.."
"Cạn.."
Tô Mạn Ninh biết mình không thể từ chối được nữa, mọi người ở đây lại quá nhiệt tình, sau đó đứng dậy niềm nở, đưa ly lên kính mọi người, rồi uống một hơi hết sạch...
"Cạn.."
Khuôn mặt của Lý Hân liền trở nên vô cùng đắc ý, khi kế hoạch của cô ả đã thành công bước đầu, trong lòng thầm cười nham hiểm....
**Việc tiếp theo chỉ cần chờ đợi nữa thôi..**
Nhếch mép cười giả tạo với cô một cái, rồi sau đó xoay người rời đi...
Tô Mạn Ninh không nghi ngờ gì mà tiếp tục ngồi trò chuyện với Phó Thiên, khuôn mặt cũng dần dần đỏ, trong cô vô cùng đáng yêu....
Phó Thiên càng nhìn càng thêm say mê, cả hai trò chuyện một lúc cậu định nói lời tỏ tình với Tô Mạn Ninh...
"Mạn Ninh cô thấy tôi thế nào.."
"Anh rất tốt, sao vậy, sao lại hỏi như vậy.."
Tô Mạn Ninh có chút khó hiểu với câu hỏi này của Phó Thiên mà ngây ngô nói...
"Vậy em thấy tôi và em có hợp nhau không.."
Ngay lúc này Tô Mạn Ninh bắt đầu cảm thấy trong người có chút khó chịu, cả người cảm thấy nóng bức đến khó thở...
Trước mắt cũng dần trở nên mờ mờ ảo ảo, Tô Mạn Ninh cứ tưởng mình đang say...
Lại nghĩ là do rượu quá mạnh, tửu lượng lại yếu nên mới có tình trạng như vậy, không ngừng vỗ vỗ cái đầu để lấy lại bình tĩnh, nên không nghe rõ những gì Phó Thiên vừa nói, sau đó liền hỏi lại...
"Phó Thiên anh vừa nói gì vậy.."
"Không có gì, mà em sao vậy, trong người không khỏe sao.."
Phó Thiên nhìn thấy vẻ mặt của cô nhợt nhạt, liên tục vỗ vào đầu liền lo lắng hỏi...