Hai người nằm trên giường hồi lâu mới dậy, thành công bỏ lỡ thời gian ăn sáng tốt nhất cùng với vài tin nhắn trợ lý gửi tới.
Không biết tuyết đã ngừng rơi từ bao giờ, sắc trời lại tối sầm xuống khiến người ta mất đi khái niệm về thời gian.
Lương Tư Nguyệt rất buồn ngủ, muốn nhắm mắt lập tức ngủ nướng, nhưng lại cảm thấy cả người toàn mồ hôi không thoải mái, rất muốn đi tắm một cái.
Lúc chân chạm xuống đất, cô nghe thấy giọng nói mang ý cười của Liễu Du Bạch vang lên sau lưng, hỏi cô có chỗ nào không thoải mái hay không. Câu trả lời của cô là một bóng người chạy trối chết không rên một tiếng nào.
Trong phòng tắm của phòng ngủ chính có một bồn tắm lớn, có lẽ được lau chùi thường xuyên nên nó sáng bóng đến mức không có một vết ố.
Lương Tư Nguyệt chưa bao giờ dùng bồn tắm ở đây, cô muốn thử một lần.
Trong lúc rửa mặt và tắm rửa, cô xả nước ấm vào bồn tắm. Tắm táp gội đầu xong, cô thả mình vào trong bồn.
Cô có một thói quen, mỗi khi có một trải nghiệm mới, cô sẽ nghĩ đi nghĩ lại và nhớ lại tâm trạng của mình khi đó, đây có thể coi là tích lũy tư liệu sống cho những lần diễn xuất sau này, mặc dù không biết cuối cùng có dùng được hay không.
Nhưng chuyện xảy ra vừa rồi cô lại không dám nhớ lại chút nào, cảm giác xa lạ vượt qua nhận thức của cô, khi thoát ra khỏi cảnh tượng lúc ấy, cảm giác còn lại chỉ có xấu hổ.
Cô cần tự mình điều chỉnh một chút trước khi có thể thản nhiên đối mặt với Liễu Du Bạch.
Nhưng hiển nhiên, phương pháp xử lý của Liễu Du Bạch chính là lấy độc trị độc, cô ở trong phòng tắm hơi lâu, anh thấy hơi lo lắng.
Anh gõ cửa nhưng không nghe thấy tiếng trả lời bèn trực tiếp mở cửa ra. Lương Tư Nguyệt ở bên trong lập tức thu mình lại, động tác vùi mình xuống nước khiến nước nóng từ mép bồn tắm tràn ra ngoài.
Cô gần như chìm hẳn vào trong bồn tắm, chỉ còn thừa đầu ở bên ngoài, đôi mắt ướt dầm dề đen bóng mở to, trông rất buồn cười.
Liễu Du Bạch cười cười, anh đi tới ngồi cạnh bồn tắm. Trên người anh khoác một cái áo tắm dài, dây lưng không thắt chặt, chạm xuống mặt đất hơi ẩm.
Cô ôm đầu gối, mắt còn chưa chạm vào ánh mắt anh đã vội đánh mắt sang chỗ khác, nhìn thẳng mặt nước.
Liễu Du Bạch cười hỏi cô, “Ngâm lâu như vậy không chóng mặt à?”
Cô lắc đầu.
Liễu Du Bạch duỗi tay về phía cô, “Đứng lên đi, đi ăn sáng.”
“... Anh ra ngoài trước đi.”
Liễu Du Bạch lại đứng lên, lấy một cái khăn tắm sạch sẽ tới, trông dáng vẻ nhất định phải chờ cô cho bằng được.
Giằng co hồi lâu, Lương Tư Nguyệt thực sự cảm thấy ngâm nước nóng lâu đến nỗi khiến trái tim cô không chịu nổi nữa, cuối cùng vươn tay muốn nắm lấy thành bồn tắm, vào lúc này Liễu Du Bạch đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Cô mượn lực đứng dậy, lập tức có một chiếc khăn tắm được khoác lên người.
Quấn chặt vào xong, cô nhấc chân bước ra, còn chưa kịp đứng vững, Liễu Du Bạch đột nhiên vươn tay kéo cánh tay cô, cô theo thế đó lùi về phía sau nửa bước, ngã ngồi vào lòng anh.
Cô giật mình vươn tay ôm lấy vai Liễu Du Bạch, xuyên qua ánh đèn đầy sương trắng nhìn anh, anh cười trông cực kì bỡn cợt.
…
Đến 10 giờ sáng, Lương Tư Nguyệt mới ăn được bữa sáng của hôm nay.
Bình thường lượng tinh bột nạp vào của cô không nhiều lắm, qua cuộc lăn lộn lúc sáng rồi lại tắm nước nóng một lần nữa, hiện tại cô thực sự có dấu hiệu hạ đường huyết, ngay cả hai tay cầm đũa cũng hơi run.
May là bữa sáng hôm nay không phải bánh mì lúa mạch đen nhạt nhẽo đến độ khiến cuộc đời không còn gì luyến tiếc mà cô thường ăn. Liễu Du Bạch đã gọi món cho cô, một chén mì hoành thánh nóng hầm hập, da mỏng nhân nhiều, cắn một miếng đầy hương vị đậm đà của súp gà.
Cuối cùng cảm giác sung sướng khi được ăn ngon đánh tan cảm giác tội ác khi đang khống chế cân nặng, cô ăn hết hoành thánh và uống hết nửa bát canh, cả người ấm áp lên mới buông đũa xuống.
Liễu Du Bạch ngồi ngay đối diện cô, trông như không muốn ăn gì cả, thế mà cũng tiêu diệt hết cả bát lúc nào không hay.
Cuối cùng, hai người mới có tâm tình xử lý mấy tin tìm hai người trên Wechat.
Bên phía Lương Tư Nguyệt, Tiểu Kỳ biết cô đi với Liễu Du Bạch nhưng không rõ sau đó thế nào, bây giờ không liên lạc được, lại không dám tuỳ tiện quấy rầy, chỉ hèn mọn thúc giục vài lần, bảo cô nếu nhìn thấy tin nhắn thì nhắn lại ngay.
Lương Tư Nguyệt trả lời lại, Tiểu Kỳ gửi lịch trình ngày mai sang cho cô, cô xác nhận hai lần, đúng là ngày mai, vì thế bèn hỏi cô ấy: Hôm nay không có chuyện gì sao?
Tiểu Kỳ: Vốn có một buổi quay chụp nhỏ vào buổi chiều, nhưng bây giờ chị tới đó cũng không kịp nữa nên em hẹn người ta sang ngày mai rồi.
Lương Tư Nguyệt vô cùng cảm kích sự hiểu lòng người của Tiểu Kỳ: Vậy hôm nay chị có thể biến mất một ngày, coi như chị không tồn tại không?
Tiểu Kỳ gửi một cái emoji nhún vai, nói với cô: Đúng rồi, trên Weibo có một cái hot search của chị. Lúc sáng bộ phận tuyên truyền phát hiện một video được share rất nhiều lần, có khả năng lên hot search, vì vậy chúng ta đã đẩy nó một chút.
Lương Tư Nguyệt: Hot search gì cơ?
Tiểu Kỳ: Chị tự xem đi, chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé!
Nghe thế làm Lương Tư Nguyệt vô cùng tò mò, cô mở Weibo ra, tìm trong bảng hot search, đúng là tìm được một tag là #Lương Tư Nguyệt nhảy tại nhà[1]#.
[1] nhảy tại nhà (宅舞): hoạt động nhảy liên quan đến văn hóa ACGN (Anime, Manga và Game) của Trung Quốc
Cô còn chưa bấm mở, hai mắt đã tối sầm lại.
Nhấp vào hashtag có chứa từ khoá này, không biết là bà fans cực phẩm nào lấy tư liệu lúc cô nhảy bị lật xe thời còn làm thần tượng cắt nối biên tập lại, làm thành một video hài hước, tiêu đề là: Đào mộ cuộc sống trước khi ra mắt với tư cách là diễn viên của em gái Tư Nguyệt, phát hiện cái này, tui thề tui là fans đó, không tin nhìn chứng thực Weibo của tui đi [cười gian].
Cô thật sự nhấp vào trang cá nhân của người này xem chứng thực: Fan cứng của siêu thoại Lương Tư Nguyệt.
Cô dở khóc dở cười nhắn cho Tiểu Kỳ: Đây là fans đi đường của anti, để anti hết đường để đi sao?
Tiểu Kỳ: Dù sao độ phổ biến của chị đang lên, hiện trường lật xe sớm muộn gì cũng bị người ta đào ra, không bằng tự giễu hoá giải nó đi. Chị có thể suy xét share lại cũng được.
Lương Tư Nguyệt đồng ý với đạo lý này, suy nghĩ một lát, share lại video này: Có thế này thôi à? Người đâu, mang video phòng phát sóng trực tiếp năm đó của tui ra đây [nghịch ngợm].
Bên phía Liễu Du Bạch, Molly làm việc không hoảng nên bình tĩnh hơn nhiều, tổng cộng đã gửi hai tin Wechat: Một tin nhắc anh 9 giờ có một hội nghị, nửa tiếng sau nhắn anh, hội nghị lúc 9 giờ đã bị huỷ bỏ, đổi sang ngày mai, hỏi anh lịch trình buổi chiều có giữ lại hay không.
Liễu Du Bạch ngẩng đầu nhìn Lương Tư Nguyệt một cái, hỏi cô, buổi chiều có sắp xếp gì.
“Hôm nay không có việc gì, có thể nghỉ ngơi thật tốt.”
Liễu Du Bạch trả lời Molly: Đều hủy hết đi.
Molly: Tôi biết rồi.
Sắp xếp công việc xong, hai người về phòng ngủ, tâm không tạp niệm ngủ một giấc.
Cho đến giữa trưa, hai người lần lượt tỉnh lại.
Liễu Du Bạch cảm giác cổ hơi đau, đến buổi chiều bắt đầu chảy nước mũi, ho khan… Các loại biểu hiện bệnh kéo nhau tới. . ngôn tình hài
Lương Tư Nguyệt không hiểu sao cảm thấy hơi buồn cười, “Đây chính là lời nguyền ngày có tuyết rơi chắc chắn phải bị ốm đó sao?”
Liễu Du Bạch uể oải nằm trên sô pha, không nói lời nào, có lẽ do tối hôm qua dính gió lạnh, cũng có lẽ là do lúc tinh thần con người ta buồn bực dễ bị tà ma xâm lấn, tóm lại, anh thật sự bị cảm.
Liễu Du Bạch bị ốm, tính xấu bộc lộ ra ngoài hết.
Lương Tư Nguyệt hỏi anh có muốn về phòng ngủ thêm một lúc nữa không, anh không cảm xúc“ ừm” một tiếng; hỏi anh có muốn uống chút thuốc hay không, anh vẫn không cảm xúc “ừm” một tiếng. Chẳng khác nào đã tự sa ngã vậy.
Lần trước Lương Tư Nguyệt đã từng gặp Liễu Du Bạch bị sốt, hoàn toàn có kinh nghiệm đối phó với anh.
Vào những lúc như thế này, dỗ anh là vô dụng, phải trực tiếp dùng câu mệnh lệnh hoặc cầu khiến.
Cô mở ngăn kéo tủ ra, không ngờ lại tìm được thuốc trong đó, hơn nữa còn có một cái súng đo nhiệt độ điện tử.
Nhưng mà tập trung nhìn vào, vẫn là đồ cô mua cho anh lúc tới nhà anh vào hai năm trước, thuốc thang các thứ đã hết hạn, súng đo nhiệt độ điện tử lại càng hết pin từ lâu, pin còn bị xì, mềm hết cả rồi.
Cạn lời thu dọn lại đồ đạc, cô chỉ giữ lại súng đo nhiệt độ điện tử, còn đâu ném hết.
Trời bên ngoài rất lạnh, cô cũng không cậy mạnh tự đi mua mà lên app đặt một đơn thuốc cảm, trị ho, thuốc hạ sốt, sau đó vào phòng bếp đun nước.
Lục tìm trong mấy cái hộp, cô tìm được mấy cục pin còn chưa hỏng, lắp vào súng đo nhiệt độ điện tử. Cảm tạ Trung Quốc đã chế tạo, không ngờ nó vẫn còn tốt, vẫn có thể sử dụng.
Cô đo thử cho chính mình trước, sau đó mới đi tới ngồi xuống cạnh sô pha.
Vừa giơ súng đo nhiệt độ điện tử ra, Liễu Du Bạch đã ngoảnh đầu tránh đi, “Không cho dùng cái thứ này chọc vào anh.”
Cô căn bản không để ý tới, không cho đo trán đúng không, cô túm lấy tay anh, đầu súng đè lên, “tích” một tiếng, con số hiện lên, căn bản không cho anh cơ hội giãy giụa.
Liễu Du Bạch: “...”
“May quá, chưa sốt.” Lương Tư Nguyệt buông súng đo nhiệt độ. Nghe thấy nước trong phòng bếp đã sôi, cô đứng dậy đi rót một ly nước ấm tới, đặt trên bàn trà cho nó nguội bớt.
Cô chống hai tay lên sô pha, quay đầu nhìn Liễu Du Bạch, khẽ cười một cái.
“Cười cái gì?”
“Đâu có cười đâu.”
“Cười, anh thấy rồi.”
“Anh nhìn lầm rồi.”
“...”
Hai người đấu đá vô tri trong chốc lát, Lương Tư Nguyệt nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống thông tin vang lên, cho là cơm hộp đã được đưa đến.
Cô đi tới trả lời, báo bảo vệ cửa cho vào, lúc nào người tới dưới lầu, lại nhờ mở hộ cửa tòa nhà.
Đợi một hai phút, có tiếng gõ cửa vang lên.
Lương Tư Nguyệt nhanh chóng ra mở cửa, nhưng người đứng bên ngoài không phải shipper mà là Chu Tuân.
Anh ấy mặc một chiếc áo măng tô màu xám, dường như hơi khác so với lần trước Lương Tư Nguyệt gặp anh ấy, khí chất càng trầm ổn hơn chút. Thời kỳ tụt dốc cả năm nay cũng không phá hủy anh ấy, trái lại càng giống như tôi luyện thêm.
Chu Tuân cười chào hỏi Lương Tư Nguyệt.
Lương Tư Nguyệt cũng gật đầu cười trả lời, có chút không biết làm sao, quay đầu nhìn vào phòng khách một cái: “Chu Tuân tới.”
Không nghe thấy Liễu Du Bạch lên tiếng, cô đành phải tự mình làm chủ, mời Chu Tuân vào nhà, tìm một đôi dép lê dùng một lần cho anh ấy.
Lúc Chu Tuân đổi giày, cúi đầu nhìn thấy chân Lương Tư Nguyệt đeo đôi dép lê hình thỏ tai dài.
Anh ấy nghe nói Lương Tư Nguyệt và Liễu Du Bạch ở bên nhau nhưng vẫn chưa xác nhận lại với Liễu Du Bạch, bây giờ không cần hỏi cũng biết rồi.
Chu Tuân vào nhà, lên tiếng chào hỏi Liễu Du Bạch.
Liễu Du Bạch sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt chẳng thèm liếc sang một cái.
Lúc ăn cơm sáng Liễu Du Bạch cầm điện thoại, nhận được tin Chu Tuân gửi tới, hỏi anh có ở nhà không, có tiện gặp mặt một lát hay không.
Anh biết Chu Tuân muốn nói chuyện gì, lười không muốn trả lời.
Không biết có phải Chu Tuân đã hỏi Molly rồi hay không, biết anh ở nhà nên dứt khoát tới đây luôn.
Cục diện ván đã đóng thuyền, sắc mặt Liễu Du Bạch hơi sầm lại, nhưng cũng không mở miệng đuổi người, mà là bảo Lương Tư Nguyệt vào phòng làm việc tìm giúp anh một phần tài liệu.
Lương Tư Nguyệt đương nhiên hiểu đây là muốn cô tránh mặt một lát, cô cười một cái rồi đứng dậy, thuận tiện nhờ Chu Tuân, lát nữa cơm hộp đưa tới thì mở cửa giúp.
Chu Tuân nhìn cửa thư phòng nhẹ nhàng đóng lại, ánh mắt đánh sang nhìn Liễu Du Bạch, “Anh bị ốm à?”
Liễu Du Bạch ngồi dậy, không quan tâm tới cổ họng đang đau nhức, châm một điếu thuốc, cúi đầu, nhíu mi, hít hai hơi, giọng điệu lạnh nhạt: “Nếu cậu tới đây để cầu xin cho người khác thì không cần mở miệng nữa.”
Sắc mặt Chu Tuân cũng uể oải không kém. Anh ấy vốn đang ở Bắc Thành, bị Phan Lan Lan gọi điện thoại kêu trở về nhà, thế mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Phan Lan Lan trói buộc đạo đức cùng với khóc lóc van xin, bảo anh ấy đi van xin anh cả thương xót, dù gì hai người bọn họ cũng chảy chung một dòng máu.
Chu Tuân nói, “Mong anh thông cảm, dù là hình thức em cũng phải chạy một chuyến này, nếu không không thể báo cáo kết quả với mẹ em được.”
Thái độ trong những lời này làm sắc mặt Liễu Du Bạch dịu lại một chút.
Chu Tuân ảm đạm cười cười, “Không phải em chưa từng nghĩ tới sẽ không có ngày này, chỉ là không ngờ…” Anh có thể không hề nương tay như vậy.
Liễu Du Bạch đương nhiên đoán được nửa câu sau của Chu Tuân, “Chu Tuân, anh và cậu có thể nói chuyện riêng với nhau, bởi vì oan có đầu nợ có chủ, dù thế nào cũng không tính tới trên đầu cậu. Cũng nhờ cậu mang thái độ của anh về, tất cả thù mới hận cũ không có đường thương lượng đâu. Cậu biết tính anh rồi đấy, từ trước tới nay anh không phải người rộng lượng gì cả.”
“Thù mới ý là…”
Liễu Du Bạch dừng một chút, liếc nhìn cậu một cái, “Cậu biết vì sao anh một hai phải kéo Lương Tư Nguyệt ra khỏi Thanh Mộc không? Bởi vì mẹ cậu nhận định cô ấy có động cơ xấu với cậu, vì để cô ấy rời xa cậu, bà ta đã tạo áp lực cho Thanh Mộc, biến tướng cấm sóng cô ấy.”
Chu Tuân ngạc nhiên, lời còn chưa nói ra miệng chợt nghe thấy tiếng cửa phòng làm việc mở ra, Lương Tư Nguyệt thò đầu ra, cũng ngạc nhiên không khác gì cậu.
Liễu Du Bạch liếc cô một cái, “Nghe lén hả?”
“Không phải, cửa phòng này cách âm không tốt.” Nhưng điều càng khiến cô chú ý hơn đó là năm đó không hiểu tại sao cô lại bị cấm sóng, nguyên nhân hoá ra lại bởi vì chuyện này? Liễu Du Bạch đã biết từ lâu, thế nhưng không lộ ra nửa chữ.
Liễu Du Bạch không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, chỉ nhàn nhạt nói với cô: “Em vào phòng trước đi.”
“Ò…” Cô kéo dài giọng điệu, không vui lắm trả lời. Giống như một học sinh tiểu học muốn xem hoạt hình nhưng lại bị bố mẹ bắt đi làm bài tập vậy.
Liễu Du Bạch bị cô chọc cho khóe miệng giương lên, vẫy vẫy tay, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, em lại đây đi.”
Không biết tuyết đã ngừng rơi từ bao giờ, sắc trời lại tối sầm xuống khiến người ta mất đi khái niệm về thời gian.
Lương Tư Nguyệt rất buồn ngủ, muốn nhắm mắt lập tức ngủ nướng, nhưng lại cảm thấy cả người toàn mồ hôi không thoải mái, rất muốn đi tắm một cái.
Lúc chân chạm xuống đất, cô nghe thấy giọng nói mang ý cười của Liễu Du Bạch vang lên sau lưng, hỏi cô có chỗ nào không thoải mái hay không. Câu trả lời của cô là một bóng người chạy trối chết không rên một tiếng nào.
Trong phòng tắm của phòng ngủ chính có một bồn tắm lớn, có lẽ được lau chùi thường xuyên nên nó sáng bóng đến mức không có một vết ố.
Lương Tư Nguyệt chưa bao giờ dùng bồn tắm ở đây, cô muốn thử một lần.
Trong lúc rửa mặt và tắm rửa, cô xả nước ấm vào bồn tắm. Tắm táp gội đầu xong, cô thả mình vào trong bồn.
Cô có một thói quen, mỗi khi có một trải nghiệm mới, cô sẽ nghĩ đi nghĩ lại và nhớ lại tâm trạng của mình khi đó, đây có thể coi là tích lũy tư liệu sống cho những lần diễn xuất sau này, mặc dù không biết cuối cùng có dùng được hay không.
Nhưng chuyện xảy ra vừa rồi cô lại không dám nhớ lại chút nào, cảm giác xa lạ vượt qua nhận thức của cô, khi thoát ra khỏi cảnh tượng lúc ấy, cảm giác còn lại chỉ có xấu hổ.
Cô cần tự mình điều chỉnh một chút trước khi có thể thản nhiên đối mặt với Liễu Du Bạch.
Nhưng hiển nhiên, phương pháp xử lý của Liễu Du Bạch chính là lấy độc trị độc, cô ở trong phòng tắm hơi lâu, anh thấy hơi lo lắng.
Anh gõ cửa nhưng không nghe thấy tiếng trả lời bèn trực tiếp mở cửa ra. Lương Tư Nguyệt ở bên trong lập tức thu mình lại, động tác vùi mình xuống nước khiến nước nóng từ mép bồn tắm tràn ra ngoài.
Cô gần như chìm hẳn vào trong bồn tắm, chỉ còn thừa đầu ở bên ngoài, đôi mắt ướt dầm dề đen bóng mở to, trông rất buồn cười.
Liễu Du Bạch cười cười, anh đi tới ngồi cạnh bồn tắm. Trên người anh khoác một cái áo tắm dài, dây lưng không thắt chặt, chạm xuống mặt đất hơi ẩm.
Cô ôm đầu gối, mắt còn chưa chạm vào ánh mắt anh đã vội đánh mắt sang chỗ khác, nhìn thẳng mặt nước.
Liễu Du Bạch cười hỏi cô, “Ngâm lâu như vậy không chóng mặt à?”
Cô lắc đầu.
Liễu Du Bạch duỗi tay về phía cô, “Đứng lên đi, đi ăn sáng.”
“... Anh ra ngoài trước đi.”
Liễu Du Bạch lại đứng lên, lấy một cái khăn tắm sạch sẽ tới, trông dáng vẻ nhất định phải chờ cô cho bằng được.
Giằng co hồi lâu, Lương Tư Nguyệt thực sự cảm thấy ngâm nước nóng lâu đến nỗi khiến trái tim cô không chịu nổi nữa, cuối cùng vươn tay muốn nắm lấy thành bồn tắm, vào lúc này Liễu Du Bạch đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Cô mượn lực đứng dậy, lập tức có một chiếc khăn tắm được khoác lên người.
Quấn chặt vào xong, cô nhấc chân bước ra, còn chưa kịp đứng vững, Liễu Du Bạch đột nhiên vươn tay kéo cánh tay cô, cô theo thế đó lùi về phía sau nửa bước, ngã ngồi vào lòng anh.
Cô giật mình vươn tay ôm lấy vai Liễu Du Bạch, xuyên qua ánh đèn đầy sương trắng nhìn anh, anh cười trông cực kì bỡn cợt.
…
Đến 10 giờ sáng, Lương Tư Nguyệt mới ăn được bữa sáng của hôm nay.
Bình thường lượng tinh bột nạp vào của cô không nhiều lắm, qua cuộc lăn lộn lúc sáng rồi lại tắm nước nóng một lần nữa, hiện tại cô thực sự có dấu hiệu hạ đường huyết, ngay cả hai tay cầm đũa cũng hơi run.
May là bữa sáng hôm nay không phải bánh mì lúa mạch đen nhạt nhẽo đến độ khiến cuộc đời không còn gì luyến tiếc mà cô thường ăn. Liễu Du Bạch đã gọi món cho cô, một chén mì hoành thánh nóng hầm hập, da mỏng nhân nhiều, cắn một miếng đầy hương vị đậm đà của súp gà.
Cuối cùng cảm giác sung sướng khi được ăn ngon đánh tan cảm giác tội ác khi đang khống chế cân nặng, cô ăn hết hoành thánh và uống hết nửa bát canh, cả người ấm áp lên mới buông đũa xuống.
Liễu Du Bạch ngồi ngay đối diện cô, trông như không muốn ăn gì cả, thế mà cũng tiêu diệt hết cả bát lúc nào không hay.
Cuối cùng, hai người mới có tâm tình xử lý mấy tin tìm hai người trên Wechat.
Bên phía Lương Tư Nguyệt, Tiểu Kỳ biết cô đi với Liễu Du Bạch nhưng không rõ sau đó thế nào, bây giờ không liên lạc được, lại không dám tuỳ tiện quấy rầy, chỉ hèn mọn thúc giục vài lần, bảo cô nếu nhìn thấy tin nhắn thì nhắn lại ngay.
Lương Tư Nguyệt trả lời lại, Tiểu Kỳ gửi lịch trình ngày mai sang cho cô, cô xác nhận hai lần, đúng là ngày mai, vì thế bèn hỏi cô ấy: Hôm nay không có chuyện gì sao?
Tiểu Kỳ: Vốn có một buổi quay chụp nhỏ vào buổi chiều, nhưng bây giờ chị tới đó cũng không kịp nữa nên em hẹn người ta sang ngày mai rồi.
Lương Tư Nguyệt vô cùng cảm kích sự hiểu lòng người của Tiểu Kỳ: Vậy hôm nay chị có thể biến mất một ngày, coi như chị không tồn tại không?
Tiểu Kỳ gửi một cái emoji nhún vai, nói với cô: Đúng rồi, trên Weibo có một cái hot search của chị. Lúc sáng bộ phận tuyên truyền phát hiện một video được share rất nhiều lần, có khả năng lên hot search, vì vậy chúng ta đã đẩy nó một chút.
Lương Tư Nguyệt: Hot search gì cơ?
Tiểu Kỳ: Chị tự xem đi, chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé!
Nghe thế làm Lương Tư Nguyệt vô cùng tò mò, cô mở Weibo ra, tìm trong bảng hot search, đúng là tìm được một tag là #Lương Tư Nguyệt nhảy tại nhà[1]#.
[1] nhảy tại nhà (宅舞): hoạt động nhảy liên quan đến văn hóa ACGN (Anime, Manga và Game) của Trung Quốc
Cô còn chưa bấm mở, hai mắt đã tối sầm lại.
Nhấp vào hashtag có chứa từ khoá này, không biết là bà fans cực phẩm nào lấy tư liệu lúc cô nhảy bị lật xe thời còn làm thần tượng cắt nối biên tập lại, làm thành một video hài hước, tiêu đề là: Đào mộ cuộc sống trước khi ra mắt với tư cách là diễn viên của em gái Tư Nguyệt, phát hiện cái này, tui thề tui là fans đó, không tin nhìn chứng thực Weibo của tui đi [cười gian].
Cô thật sự nhấp vào trang cá nhân của người này xem chứng thực: Fan cứng của siêu thoại Lương Tư Nguyệt.
Cô dở khóc dở cười nhắn cho Tiểu Kỳ: Đây là fans đi đường của anti, để anti hết đường để đi sao?
Tiểu Kỳ: Dù sao độ phổ biến của chị đang lên, hiện trường lật xe sớm muộn gì cũng bị người ta đào ra, không bằng tự giễu hoá giải nó đi. Chị có thể suy xét share lại cũng được.
Lương Tư Nguyệt đồng ý với đạo lý này, suy nghĩ một lát, share lại video này: Có thế này thôi à? Người đâu, mang video phòng phát sóng trực tiếp năm đó của tui ra đây [nghịch ngợm].
Bên phía Liễu Du Bạch, Molly làm việc không hoảng nên bình tĩnh hơn nhiều, tổng cộng đã gửi hai tin Wechat: Một tin nhắc anh 9 giờ có một hội nghị, nửa tiếng sau nhắn anh, hội nghị lúc 9 giờ đã bị huỷ bỏ, đổi sang ngày mai, hỏi anh lịch trình buổi chiều có giữ lại hay không.
Liễu Du Bạch ngẩng đầu nhìn Lương Tư Nguyệt một cái, hỏi cô, buổi chiều có sắp xếp gì.
“Hôm nay không có việc gì, có thể nghỉ ngơi thật tốt.”
Liễu Du Bạch trả lời Molly: Đều hủy hết đi.
Molly: Tôi biết rồi.
Sắp xếp công việc xong, hai người về phòng ngủ, tâm không tạp niệm ngủ một giấc.
Cho đến giữa trưa, hai người lần lượt tỉnh lại.
Liễu Du Bạch cảm giác cổ hơi đau, đến buổi chiều bắt đầu chảy nước mũi, ho khan… Các loại biểu hiện bệnh kéo nhau tới. . ngôn tình hài
Lương Tư Nguyệt không hiểu sao cảm thấy hơi buồn cười, “Đây chính là lời nguyền ngày có tuyết rơi chắc chắn phải bị ốm đó sao?”
Liễu Du Bạch uể oải nằm trên sô pha, không nói lời nào, có lẽ do tối hôm qua dính gió lạnh, cũng có lẽ là do lúc tinh thần con người ta buồn bực dễ bị tà ma xâm lấn, tóm lại, anh thật sự bị cảm.
Liễu Du Bạch bị ốm, tính xấu bộc lộ ra ngoài hết.
Lương Tư Nguyệt hỏi anh có muốn về phòng ngủ thêm một lúc nữa không, anh không cảm xúc“ ừm” một tiếng; hỏi anh có muốn uống chút thuốc hay không, anh vẫn không cảm xúc “ừm” một tiếng. Chẳng khác nào đã tự sa ngã vậy.
Lần trước Lương Tư Nguyệt đã từng gặp Liễu Du Bạch bị sốt, hoàn toàn có kinh nghiệm đối phó với anh.
Vào những lúc như thế này, dỗ anh là vô dụng, phải trực tiếp dùng câu mệnh lệnh hoặc cầu khiến.
Cô mở ngăn kéo tủ ra, không ngờ lại tìm được thuốc trong đó, hơn nữa còn có một cái súng đo nhiệt độ điện tử.
Nhưng mà tập trung nhìn vào, vẫn là đồ cô mua cho anh lúc tới nhà anh vào hai năm trước, thuốc thang các thứ đã hết hạn, súng đo nhiệt độ điện tử lại càng hết pin từ lâu, pin còn bị xì, mềm hết cả rồi.
Cạn lời thu dọn lại đồ đạc, cô chỉ giữ lại súng đo nhiệt độ điện tử, còn đâu ném hết.
Trời bên ngoài rất lạnh, cô cũng không cậy mạnh tự đi mua mà lên app đặt một đơn thuốc cảm, trị ho, thuốc hạ sốt, sau đó vào phòng bếp đun nước.
Lục tìm trong mấy cái hộp, cô tìm được mấy cục pin còn chưa hỏng, lắp vào súng đo nhiệt độ điện tử. Cảm tạ Trung Quốc đã chế tạo, không ngờ nó vẫn còn tốt, vẫn có thể sử dụng.
Cô đo thử cho chính mình trước, sau đó mới đi tới ngồi xuống cạnh sô pha.
Vừa giơ súng đo nhiệt độ điện tử ra, Liễu Du Bạch đã ngoảnh đầu tránh đi, “Không cho dùng cái thứ này chọc vào anh.”
Cô căn bản không để ý tới, không cho đo trán đúng không, cô túm lấy tay anh, đầu súng đè lên, “tích” một tiếng, con số hiện lên, căn bản không cho anh cơ hội giãy giụa.
Liễu Du Bạch: “...”
“May quá, chưa sốt.” Lương Tư Nguyệt buông súng đo nhiệt độ. Nghe thấy nước trong phòng bếp đã sôi, cô đứng dậy đi rót một ly nước ấm tới, đặt trên bàn trà cho nó nguội bớt.
Cô chống hai tay lên sô pha, quay đầu nhìn Liễu Du Bạch, khẽ cười một cái.
“Cười cái gì?”
“Đâu có cười đâu.”
“Cười, anh thấy rồi.”
“Anh nhìn lầm rồi.”
“...”
Hai người đấu đá vô tri trong chốc lát, Lương Tư Nguyệt nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống thông tin vang lên, cho là cơm hộp đã được đưa đến.
Cô đi tới trả lời, báo bảo vệ cửa cho vào, lúc nào người tới dưới lầu, lại nhờ mở hộ cửa tòa nhà.
Đợi một hai phút, có tiếng gõ cửa vang lên.
Lương Tư Nguyệt nhanh chóng ra mở cửa, nhưng người đứng bên ngoài không phải shipper mà là Chu Tuân.
Anh ấy mặc một chiếc áo măng tô màu xám, dường như hơi khác so với lần trước Lương Tư Nguyệt gặp anh ấy, khí chất càng trầm ổn hơn chút. Thời kỳ tụt dốc cả năm nay cũng không phá hủy anh ấy, trái lại càng giống như tôi luyện thêm.
Chu Tuân cười chào hỏi Lương Tư Nguyệt.
Lương Tư Nguyệt cũng gật đầu cười trả lời, có chút không biết làm sao, quay đầu nhìn vào phòng khách một cái: “Chu Tuân tới.”
Không nghe thấy Liễu Du Bạch lên tiếng, cô đành phải tự mình làm chủ, mời Chu Tuân vào nhà, tìm một đôi dép lê dùng một lần cho anh ấy.
Lúc Chu Tuân đổi giày, cúi đầu nhìn thấy chân Lương Tư Nguyệt đeo đôi dép lê hình thỏ tai dài.
Anh ấy nghe nói Lương Tư Nguyệt và Liễu Du Bạch ở bên nhau nhưng vẫn chưa xác nhận lại với Liễu Du Bạch, bây giờ không cần hỏi cũng biết rồi.
Chu Tuân vào nhà, lên tiếng chào hỏi Liễu Du Bạch.
Liễu Du Bạch sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt chẳng thèm liếc sang một cái.
Lúc ăn cơm sáng Liễu Du Bạch cầm điện thoại, nhận được tin Chu Tuân gửi tới, hỏi anh có ở nhà không, có tiện gặp mặt một lát hay không.
Anh biết Chu Tuân muốn nói chuyện gì, lười không muốn trả lời.
Không biết có phải Chu Tuân đã hỏi Molly rồi hay không, biết anh ở nhà nên dứt khoát tới đây luôn.
Cục diện ván đã đóng thuyền, sắc mặt Liễu Du Bạch hơi sầm lại, nhưng cũng không mở miệng đuổi người, mà là bảo Lương Tư Nguyệt vào phòng làm việc tìm giúp anh một phần tài liệu.
Lương Tư Nguyệt đương nhiên hiểu đây là muốn cô tránh mặt một lát, cô cười một cái rồi đứng dậy, thuận tiện nhờ Chu Tuân, lát nữa cơm hộp đưa tới thì mở cửa giúp.
Chu Tuân nhìn cửa thư phòng nhẹ nhàng đóng lại, ánh mắt đánh sang nhìn Liễu Du Bạch, “Anh bị ốm à?”
Liễu Du Bạch ngồi dậy, không quan tâm tới cổ họng đang đau nhức, châm một điếu thuốc, cúi đầu, nhíu mi, hít hai hơi, giọng điệu lạnh nhạt: “Nếu cậu tới đây để cầu xin cho người khác thì không cần mở miệng nữa.”
Sắc mặt Chu Tuân cũng uể oải không kém. Anh ấy vốn đang ở Bắc Thành, bị Phan Lan Lan gọi điện thoại kêu trở về nhà, thế mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Phan Lan Lan trói buộc đạo đức cùng với khóc lóc van xin, bảo anh ấy đi van xin anh cả thương xót, dù gì hai người bọn họ cũng chảy chung một dòng máu.
Chu Tuân nói, “Mong anh thông cảm, dù là hình thức em cũng phải chạy một chuyến này, nếu không không thể báo cáo kết quả với mẹ em được.”
Thái độ trong những lời này làm sắc mặt Liễu Du Bạch dịu lại một chút.
Chu Tuân ảm đạm cười cười, “Không phải em chưa từng nghĩ tới sẽ không có ngày này, chỉ là không ngờ…” Anh có thể không hề nương tay như vậy.
Liễu Du Bạch đương nhiên đoán được nửa câu sau của Chu Tuân, “Chu Tuân, anh và cậu có thể nói chuyện riêng với nhau, bởi vì oan có đầu nợ có chủ, dù thế nào cũng không tính tới trên đầu cậu. Cũng nhờ cậu mang thái độ của anh về, tất cả thù mới hận cũ không có đường thương lượng đâu. Cậu biết tính anh rồi đấy, từ trước tới nay anh không phải người rộng lượng gì cả.”
“Thù mới ý là…”
Liễu Du Bạch dừng một chút, liếc nhìn cậu một cái, “Cậu biết vì sao anh một hai phải kéo Lương Tư Nguyệt ra khỏi Thanh Mộc không? Bởi vì mẹ cậu nhận định cô ấy có động cơ xấu với cậu, vì để cô ấy rời xa cậu, bà ta đã tạo áp lực cho Thanh Mộc, biến tướng cấm sóng cô ấy.”
Chu Tuân ngạc nhiên, lời còn chưa nói ra miệng chợt nghe thấy tiếng cửa phòng làm việc mở ra, Lương Tư Nguyệt thò đầu ra, cũng ngạc nhiên không khác gì cậu.
Liễu Du Bạch liếc cô một cái, “Nghe lén hả?”
“Không phải, cửa phòng này cách âm không tốt.” Nhưng điều càng khiến cô chú ý hơn đó là năm đó không hiểu tại sao cô lại bị cấm sóng, nguyên nhân hoá ra lại bởi vì chuyện này? Liễu Du Bạch đã biết từ lâu, thế nhưng không lộ ra nửa chữ.
Liễu Du Bạch không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, chỉ nhàn nhạt nói với cô: “Em vào phòng trước đi.”
“Ò…” Cô kéo dài giọng điệu, không vui lắm trả lời. Giống như một học sinh tiểu học muốn xem hoạt hình nhưng lại bị bố mẹ bắt đi làm bài tập vậy.
Liễu Du Bạch bị cô chọc cho khóe miệng giương lên, vẫy vẫy tay, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, em lại đây đi.”