Hải Quỳ là bác sĩ giỏi, trường hợp của Lưu Ly tuy nguy hiểm nhưng một khi đã qua khỏi thì chỉ cần tịnh dưỡng sẽ có thể hồi phục, nhưng mãi chẳng tỉnh lại, có thể thấy được cô gái nhỏ này không muốn tỉnh lại.
Hôm nay lại xem xét tình hình, Hải Quỳ kiểm tra kỹ lưỡng càng cảm thấy dự đoán của mình là đúng, nhìn người đàn ông đang đứng sừng sững ở đó như pho tượng, cô báo cáo theo đúng bổn phận:
" Tạm thời không có gì đáng lo...".
" Nếu không đáng lo thì tại sao mãi vẫn chưa tỉnh?!" - Có thể nghe thấy được giọng nói mất kiên nhẫn của hắn.
Nữ bác sĩ cũng không hiền lành, nhanh chóng đáp:
" Vì muốn trốn tránh hiện thực đấy ạ, tỉnh lại rồi sẽ tiếp tục bị hành hạ, người được xem là bạn thì phản bội rồi cố ý hãm hại mình, cho nên nội tâm bệnh nhân mới sinh ra cảm giác hôn mê thế này có khi sẽ tốt hơn ạ".
"..........".
" Mấy ngày nay cô ấy không thể ăn được, chỉ có thể cho uống nước súp ạ".
Rong ruổi trong cơn mê man không biết bao nhiêu ngày, cô gái nhỏ bị những khung cảnh trong quá khứ ám ảnh mãi.
Sự tốt bụng và dịu dàng của Tú Hảo, đến hành động thâm độc của cô ả. Những việc mà hắn đối xử với cô như một thước phim ồ ạt ùa về. Lưu Ly cũng nhớ đến những việc vui buồn lẫn lộn trong quá khứ.
Có một khoảng thời gian trước khi bị bán đến nhà hắn, cô được nhốt ở trong một căn phòng tối tăm hỉ có một khug cửa sổ nhỏ ở trên cao giúp đưa ánh sáng vào.
Vì là món hàng hoá dâng lên cho quý tộc cho nên cô được ăn uống đầy đủ. Không như nô lệ thông thường, hình phạt cô nhận lấy mỗi khi không thuận mắt những kẻ chăn dắt chính là bị dìm xuống một cái hồ vào đêm muộn, nước hồ lạnh thấu xương, như cắt da cắt thịt.
Bọn chúng rất có kinh nghiệm trong việc tra khảo cho nên ước lượng thời gian rất hay, 19 năm của cô chính là địa ngục như thế, khi đến được nơi này thì chẳng hề khá hơn.
Dù là công cụ mua vui hay đồ chơi để phát tiết cũng đều khiến cho Lưu Ly chịu đựng sự dày vò từ thể xác đến tinh thần, cô bị sỉ nhục, chẳng hề có chút đối đãi như con người.
Nhưng cô và họ có khác gì nhau đâu chứ?
Tại sao lại bị đối xử như thế kia?
Đoạn quá khứ qua đị thì lại tiếp tục đến Tú Hảo và hắn, một vòng lặp không hồi kết.
Cô gái nhỏ nhìn thấy trước mắt chính là khoảng trời bao la, nhưng phía sau của cô bị giữ lại bởi những người đáng sợ kia, chân thì hoá đá không thể di chuyển.
Cứu với, làm ơn tha cho cô đi, làm ơn hãy để cho cô yên ổn.
" A!!!!!!".
Cô gái nhỏ bật dậy, gương mặt nhễ nhại mồ hôi, xanh như lá. Lưu Ly thở dốc hệt như cái lúc bản thân bị dìm nước đến suýt ngất, vẫn ngồi yên trên giường nhìn chăm chăm vào khoảng không giữa hai tay.
" Tỉnh rồi, người tỉnh rồi!".
Một giọng nói của nữ trong trẻo vang lên khiến cho cô giật thót tim nắm lấy góc chăn trước ngực, co rúm người, sợ hãi lui dần về phía đầu giường.
Nữ hầu vào trong lau dọn nhìn thấy cô đã tỉnh lại liền nhanh chóng hô hoán.
Người đàn ông nhanh chóng lao đến, tiếp đó là Hải Quỳ rồi đến Hào Kiện và những người làm trong dinh thự.
Ba Lạc Bá Tư nhìn thấy Lưu Ly ngồi ngây người trên giường, trong lòng vừa thấy nhoi nhói lại vừa thấy lâng lâng khó tả, hắn chậm rãi tiến đến, cũng dè dặt mà hỏi:
" Tỉnh rồi".
Nhìn thấy người đàn ông tiến đến gần, chỉ còn cách mình 2 m, cô gái nhỏ thần sắc hoảng loạn thấy rõ, nước mắt giàn giụa, khóc nấc lên rồi vơ lấy cái gối ném vào người hắn.
Người hầu nhìn thấy thế chỉ sợ hắn sẽ nổi điên lên vì hành động quá quắt đó, Hải Quỳ nhanh chân tiến tới:
" Công tước, ngài tạm thời lui xuống đi, để tôi nói chuyện...".
Bụp!!!
Thêm một cái gối nữa bay trúng vào mặt nữ bác sĩ sau đó trượt dài xuống đất, bất động.
"..........".
"...........".
"...........".
Mọi người sau khi chứng kiến cảnh tượng ấy thì cũng bất động theo.
Hải Quỳ nhìn Lưu Ly, còn chưa kịp nói gì thì cô đã mở miệng khóc to.
" A... huhuhu...".