• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khắp công ty không ai không biết thư ký của Đường tổng tên là Lâm Nhã, thậm chí dạo gần đây cô còn đặc biệt nổi tiếng vì những tin đồn không mấy tốt đẹp. Có người nói cô là hồ ly tinh quyến rũ cấp trên, có người nói cô được sủng sinh kiêu, không xem ai ra gì, rồi phẫu thuật thẩm mỹ, vân vân... thật sự nhiều lắm.

Nhân viên trực đêm hôm nay là một ông người đàn ông trung niên, ông nghe điện thoại của sếp xong lập tức ngồi vào trước máy tính rồi hỏi:

“Đường tổng, không biết là cô Lâm về lúc mấy giờ?”

Đường Hạo mở tin nhắn lên nhìn, nói ra một con số. Bảo vệ thử tìm khung thời gian mà anh nói, rà soát một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng ai trông giống Lâm Nhã. Ông soát lại thêm vài khung giờ khác rồi mới dám báo cáo:

“Tôi không thấy cô Lâm ra khỏi công ty.”

[Chắc chắn?]

“Vâng, chắc chắn, tôi đã kiểm tra lại nhiều lần rồi, không thể nhầm lẫn được.”


[Tôi biết rồi, cảm ơn chú.]

Đường Hạo tắt điện thoại xong lập tức co chân chạy ra ngoài, trên người vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo ngủ. Nếu để người trong công ty nhìn thấy Đường tổng trong bộ dạng này thì chắc chắn họ sẽ cười rụng răng, nhưng anh lúc này không có thời gian quan tâm nhiều như thế.

Ban đầu Lâm Nhã nói là đi kiểm tra hàng trong kho đã khiến anh cảm thấy kỳ quái, lúc sau lại thấy cô nhắn tin bảo rằng có việc nên về sớm, nhưng không nghi ngờ gì, đáng lý ra anh phải gọi cho cô để xác nhận mới đúng.

Anh lo lắng xông vào trong thang máy, may mắn hiện tại là nửa đêm nên không có người, thang máy chạy thẳng một mạch xuống tầng trệt.

Lúc nhìn thấy anh mặc bộ quần áo ngủ màu đen và đôi dép lê trong nhà phóng ra ngoài, vẻ mặt của các nhân viên trong khách sạn đều hoảng hốt.

Có người không nhịn được mà đưa tay dụi dụi mắt:

“Ai vậy? Người vừa chạy ra khỏi thang máy sao giống ông chủ của chúng ta thế?”

“Cô không nhìn nhầm đâu, thật sự là Đường tổng…” Người bên cạnh cũng sững sờ không kém.



Đường Hạo không biết hình tượng hiện tại của mình có bao nhiêu lôi thôi, tóc tai rối tung ngồi vào trong xe rồi chạy thẳng đến công ty. Anh giẫm mạnh chân ga, chiếc xe thể thao màu đen phi như bay trên đường cao tốc để lại những vệt khói mờ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi rồi dừng lại trước công ty.

Đường Hạo mở cửa xe bước xuống, năm bước cũng thành hai bước chạy thẳng về phía nhà kho. Thời tiết mùa thu có chút lạnh, anh lo lắng không biết cô thư ký nhỏ của mình có chịu nổi không. Lòng bàn tay anh hiện tại đều là mồ hôi lạnh, đột nhiên có cảm giác khó thở, tim cũng đập nhanh một cách bất thường. Anh chạy đến trước nhà kho, nhanh tay bấm nút, cánh cửa to và dày nặng trước mặt lập tức kêu bíp một tiếng rồi mở ra.

Bên trong tối đen như mực, Đường Hạo đưa tay mở đèn xong liền xông vào tìm kiếm.

Lúc này, Lâm Nhã đang say giấc nồng thì bị ánh đèn chói lóa làm tỉnh giấc, cô thầm mắng một tiếng rồi đưa tay che mắt lại. Vừa mới ngồi dậy liền nghe được âm giọng quen thuộc của Đường Hạo:

“Lâm Nhã? Em có ở đây không?”

Không gian bên trong nhà kho không nhỏ, các loại hộp giấy chất thành từng đống cao như núi, che khuất tầm nhìn của anh, anh chỉ có thể vừa đi vừa gọi tên cô.

Lâm Nhã nghe được thì nhếch mày, tự nhủ sao Đường Hạo lại đến sớm thế? Cô còn muốn nằm một đêm ở đây cho cảm lạnh, bệnh không dậy nổi để khiến anh lo lắng kia, nào ngờ anh nhanh như thế đã chạy đến. Cô im lặng không trả lời, dùng mặt bên của áo xóa bớt vết son trên môi, làm mặt nhợt nhạt một chút rồi thản nhiên ngả lưng xuống.

Đường Hạo lo lắng chạy dọc chạy xuôi một lúc lâu, đột nhiên nhìn thấy một người đang nằm nghiêng trên thùng mấy, tóc xõa ra che khuất cả mặt. Cho dù không nhìn rõ ngũ quan, anh cũng dám chắc người nọ là Lâm Nhã, vì anh quá quen với thân thể của cô.

Anh luống cuống xông tới chỗ cô, đưa tay đỡ cô dậy rồi vỗ liên tục vào mặt cô mà gọi:

“Lâm Nhã! Lâm Nhã! Em nghe tôi nói gì không?”

Đây là lần thứ hai Lâm Nhã bất tỉnh trong vòng tay của anh, trước kia anh chỉ cảm thấy lo một chút cho sức khỏe của thư ký riêng, hiện tại thì không giống. Anh thậm chí phát hiện mình đang run rẩy sợ hãi, nhưng là anh đang sợ hãi cái gì? Chính bản thân anh cũng không rõ.

Người trong lòng phát ra tiếng thì thầm nho nhỏ rồi mở mắt, anh đưa tay vén tóc của cô ra sau tai, thấy cô tỉnh mới bình tĩnh lại được một chút.

Lâm Nhã mớ ngủ mà híp mắt lại, hỏi:

“Đường Hạo à? Em không phải đang mơ chứ?”



“Là tôi.”

Nghe đối phương trả lời, Lâm Nhã bĩu bĩu môi:

“Sếp của tôi sẽ không mặc đồ ngủ ra đường, tóc tai sẽ không bù xù như tổ quạ và xấu thế này đâu! Bình thường anh ấy rất đẹp trai!”

“...”

Đường Hạo cúi đầu nhìn lại bản thân, đúng là từ trên xuống dưới đều có vẻ nhếch nhác, nhưng chẳng phải là vì gấp gáp muốn chạy đến đây tìm cô sao? Cô gái nhỏ này không biết ơn anh thì thôi, lại còn chê anh không đẹp trai. Anh nhếch môi cười, đưa tay sờ nhẹ vào trán cô rồi nói:

“Bình thường ngoài đẹp trai ra còn gì nữa không?”

Lâm Nhã đột nhiên ôm lấy eo Đương Hạo, dùng đầu cọ cọ vào cổ anh:

“Hì hì. Anh ấy còn to và khỏe nữa.”

“Khụ khụ... “ Đường Hạo không dự đoán được cô sẽ cho ra một đáp án dọa người như thế này, bị hù sặc.

Anh vừa ổn định được tâm trạng thì phát hiện cô gái trong lòng đã gục đầu vào ngực anh mà nhắm mắt lại, không nhúc nhích. Anh thử gọi mấy tiếng cũng không có phản ứng, tay vươn ra vuốt nhẹ lên mặt cô, cười nói:

“Chỉ giỏi ngủ.”


Anh ôm Lâm Nhã lên và sải bước ra ngoài, từ lúc gặp cô đến giờ đều phải bế cô đi tới đi lui, còn cõng cô nữa, anh hoài nghi mình là người được cô bao dưỡng mới đúng…


Bảo vệ nhìn thấy Đường tổng chạy vào trong, sau đó lúc đi ra ôm theo một người phụ nữ, không khỏi căng thẳng toát mồ hôi.


 


 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK