Bạch Phong Tịch bên kia vẫn còn đang nằm bệnh viện theo dõi vài hôm. Trùng hợp là Lâm Hạc Hiên lúc này đang ngồi kế cậu, đại khái là đang thăm bệnh.
Lúc thông báo tin nhắn vang lên Lâm Hạc Hiên theo phản xạ quay đầu lại và thấy được tên người gửi tin nhắn. "Dạ Phàm" cái tên này có chút quen.
Bạch Phong Tịch sau khi đọc được tin nhắn ngoài mặt không có gì khác thường nhưng trong lòng lại đang rất kinh ngạc.
Đời trước cậu ta không hề quen biết với bất kỳ ai có cái tên này cả. Thế nhưng xem giọng điệu 2 người nói chuyện với nhau rất quen thuộc. Cậu ta kéo lên đọc lại những đoạn tin nhắn của Bạch Phong Tịch và Dạ Phàm.
Chẳng lẽ do cậu ta trọng sinh nên đã xảy ra hiệu ứng cánh bướm?
Dạ Phàm rất nhanh nhận được tin nhắn trả lời
[Được, cậu chọn địa điểm rồi báo cho tớ nhé!]
Nhưng cậu chưa kịp nhắn tin thì lại nhận được tin nhắn của Tống Thần
[Ngày mai em đi chương trình cùng với Tần Viễn nhé, lẽ ra tốt hơn là anh sẽ đi nhưng đành nhờ cậu vậy]
[Vâng, em rõ rồi]
[Còn có mọi chuyện nhớ cẩn thận nhé, nếu có gì không ổn thì gọi cho anh liền]
Mọi chuyện đúng là không xảy ra yên bình như tưởng tượng.
Khác với sự kiện trước có đầy đủ thành viên trong đoàn phim thì buổi phỏng vấn lần này chỉ có Tần Viễn và 1 nam diễn viên mới nổi khác.
Tần Viễn bàn công việc với đạo diễn và MC, Dạ Phàm buồn chán không có gì làm nên cũng đi ghẹo em gái nhân viên 1 chút.
"Trông em có vẻ trẻ, tốt nghiệp chưa thế?"
Nhưng quên mất vì sợ bị nhận ra nên Dạ Phàm đã cải trang. Đổi thành đôi kính dày cũ trước kia hay mang, tóc mái thì loà xoà phía trước. Bên ngoài là chiếc áo khoác dày do Tống Thần đưa cho cậu. Bộ dạng quả thật khiến người khác không dám đến gần.
Thế nên mấy nhân viên nữ chưa kịp nghe cậu nói gì đã chạy biến.
Dạ Phàm chưa từ bỏ, vừa đi được 1 vòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng đồ vật rớt ở sau lưng. Người nọ trên tay còn bưng rất nhiều hộp đồ khác, nhất thời không nhặt đồ đã rớt lên được. Chưa kịp nhờ đến sự giúp đỡ thì Dạ Phàm đã nhanh chân đến bê hộp đồ kia lên và cũng phụ người nọ giữ lấy những đồ vật sắp rơi.
Đặt hết đống đồ xuống đất nam nhân viên liền cảm ơn cậu
"Thật tốt quá, may là có cậu giúp 1 tay, đồ này tuy không dễ vỡ nhưng rơi ở độ cao như vậy thì tôi không chắc nữa"
"Không có gì, tôi cũng đang rảnh rỗi"
"Nhìn cậu không giống nhân viên ở đài truyền hình, cậu đi chung với nghệ sĩ à?"
2 người nói chuyện còn chưa được 5 phút thì bên ngoài có người bước vào, trận thế có vẻ lớn lắm. Người kia chưa thấy đâu nhưng đã có 3 vệ sĩ và 2 trợ lý mở đường trước.
Theo sau là 1 chàng trai trẻ, phong cách ăn mặc rất loè loẹt, tay mang nhẫn kim cương, cổ áo cởi ra 2 cúc, tai xỏ 3,4 lỗ khuyên, trên mặt vẫn không chịu tháo xuống kính râm. Bộ dạng muốn nghênh ngang bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Dạ Phàm vốn không muốn để ý nhưng không nghĩ người nọ là muốn kiếm chuyện với mình.
Ngón tay chàng trai chỉ thẳng về phía Dạ Phàm
"Cậu... Dẫn tôi đến chỗ hậu đài" giọng điệu 10 phần ra lệnh
Dạ Phàm mang vẻ mặt hoài nghi, may mắn là cậu kiềm chế tốt không có chửi ra khỏi miệng
"Tôi?... Nhưng tôi không phải là nhân v..."
"Còn nói nhiều làm cái gì, nếu tôi trễ giờ thì cậu phải chịu trách nhiệm đấy"
"Hay là để tôi đi nhé, tay chân tôi nhanh nhẹn hơn tên nhóc này nhiều" là anh trai vừa mới nói chuyện với Dạ Phàm đứng ra.
"Không được, tôi muốn cậu ta... ".
Thấy anh trai kia còn muốn nói gì thêm Dạ Phàm đã ngăn anh lại
"Được rồi, cậu đi theo tôi nhé!"
Lúc nãy đã vào bên trong trước 1 lần, đường đi cũng không khó lắm. Nhưng Dạ Phàm đã đánh giá cao khả năng xác định phương hướng của bản thân quá rồi.
"Cậu xác định mình đi đúng hướng chứ hả?" Cậu trai kia trên trán đã bắt đầu túa mồ hôi, trực tiếp cởi cả kính râm xuống.
Lúc này Dạ Phàm mới thấy rõ mặt cậu ta, người nọ nhìn xem còn rất trẻ, chỉ xêm xêm tuổi cậu. Nếu không nhìn đến bộ dáng như khổng tước là mớ tóc móc lai xám rối tinh rối mù kia thì nhìn cậu ta khá đẹp trai.
"Khụ, rất nhanh sẽ đến thôi. Nhìn xem... Ngay ở phía trước rồi"
Đến khi được chứng thực chỗ này thực sự là nơi cần đến, con khổng tước liền xù cả đuôi lên
"Cậu đùa tôi đấy à, chỗ này không phải chúng ta đã đi qua 2 lần rồi sao? Cậu cố ý à?"
Dạ Phàm lúc này mới biết bộ não mù đường của cậu đúng là không thể cải thiện, người không biết khả năng rất lớn sẽ nghĩ Dạ Phàm cố tình làm cậu ta đi lạc thật lâu. Cậu đành phải nói ra sự thật
"Cái đó, thật ra tôi không phải là nhân viên ở đây, vì cậu kiên quyết như thế nên....."
Thế là khuôn mặt của chàng trai kia trong tầm mắt có thể nhìn thấy được rất nhanh đã đỏ ửng cả lên.
Cứ tưởng là 1 con khổng tước kiêu ngạo hoá ra lại là 1 con Dã điểu* cố tỏ ra vẻ xinh đẹp à.
*Điểu = chim, dã= hoang dã
"Cậu.... Cậu cố ý phải không! Tại sao ngay từ đầu không nói hả"
Cậu nhóc tức đến nỗi ngón tay vung vẫy lung tung.
Nhưng trong mắt Dạ Phàm y chỉ là đang che dấu sự xấu hổ của mình. Cậu cố gắng nhịn cười, sợ con điểu này lại xù lông cổ lên nên lựa lời nhẹ nhàng mà nói.
Chưa được 2 câu thì MC và phó đạo diễn đi tới, bên cạnh còn có Tần Viễn. Cuộc nói chuyện cứ như thế kết thúc.
"Cậu Diệp sao bây giờ mới tới a, đạo diễn tìm cậu nãy giờ đó, mau mau vào trong thôi" Anh Mc cứ như thế mà dẫn con khổng tước à không con chim kiêu ngạo kia đi mất.
Dạ Phàm nhìn theo 1 lúc mới dời mắt, lại phát hiện ánh Tần Viễn đang nhìn mình
"Cậu ta kiếm chuyện với cậu à?"
Dạ Phàm nghĩ cũng không nghĩ đã phủ nhận, rồi chuyển đề tài.
"Không, không có. Anh cũng chuẩn bị đi, sắp tới giờ quay rồi!"
Ở trường quay cũng có sự góp mặt của 400 fan được lựa chọn ra từ nhóm fan của Tần Viễn và Diệp Hạo Lâm. Chương trình sẽ được cắt ghép và chiếu trên ti vi vào tuần sau.
"Chúng ta bắt đầu từ việc tự giới thiệu bản thân nhé"
Khác xa với lúc nói chuyện với Dạ Phàm Diệp Hạo Lâm hiện tại rất là lịch sự nhường Tần Viễn giới thiệu trước.
Dạ Phàm bị phân biệt đối xử "..."
"Được, Tôi là Tần Viễn, giới tính nam, 25 cái xuân xanh!"
Dù đang nói đùa nhưng trên khuôn mặt không hề có chút nét gì là đang đùa giỡn, sự tương phản này lại làm fan bật cười.
Đương nhiên đây không phải là lời mà Tần Viễn sẽ tự nói, mà là 1 phần kịch bản của chương trình. Đây cũng là đạo diễn thuyết phục hồi lâu hắn mới chịu thoả hiệp.
Diệp Hạo Lâm đương nhiên cũng có lời thoại được biên sẵn nhưng cậu ta đã gạt phăng nó ra khỏi đầu. Đến lúc này y mới lấy kính râm xuống.
"Chắc mọi người đã biết hết rồi nhưng MC đã nói vậy tôi không thể không giới thiệu lại bản thân. Tôi họ Diệp, trong nhà trừ tôi ra 2 đời đều có người làm nghệ thuật, thật hân hạnh"
Cái hân hạnh này không rõ là y hân hạnh được có mặt ở đây hay là
chương trình hân hạnh mới mời được y.
Fan của cậu ta có lẽ đã quen với cách nói chuyện ngông cuồng này nên vẫn rất nhiệt tình vỗ tay.
Bỏ qua phần giới thiệu tự biên tự diễn này thì cuộc trò chuyện diễn ra khá suôn sẻ cho đến khi MC đổi câu hỏi dành cho Tần Viễn.
"Trên mạng đang lan truyền tin tức về việc Tần ảnh đế có mối quan hệ yêu đương với 1 nam nhân, không biết anh có thể giải đáp thắc mắc cho tôi cũng như fan của anh được không ạ?"
Dạ Phàm ở trong cánh gà nghe được rất rõ ràng. Cái này là cố tình kiếm chuyện à?
Khác với cậu đang thập thò lo lắng Tần Viễn dù biết chương trình đổi câu hỏi cũng không thể trực tiếp phủ nhận họ. Khuôn mặt hắn sau khi nghe câu hỏi không có biến hoá gì quá lớn, 1 tay chống cằm.
"Trước khi trả lời MC, cho tôi hỏi 1 câu nhé. Anh đã có người yêu chưa?"
MC chỉ cho rằng Tần Viễn cố gắng câu giờ nên qua loa đáp lời "tôi có"
"Vậy khi nào 2 người định đám cưới?" Tần Viễn còn không buồn đối mắt với anh ta, thái độ rất thờ ơ.
Mc nghĩ Tần Viễn muốn đánh trống lảng, anh mất kiên nhẫn
"Chuyện này là chuyện cá nhân của tôi nhỉ? Chúng ta trở lại với chương trình đi"
"Trở lại với câu hỏi đưa ra này, đây cũng là câu hỏi liên quan đến vấn đề cá nhân của tôi nhỉ? Tôi nghĩ tôi được quyền từ chối trả lời" thu lại bộ dáng thờ ơ, ánh mắt dần chuyển sang sự sắn bén, giọng nói kiên quyết không muốn bị lép vế.
Dạ Phàm lúc này không thể không nhấc di động lên
"Anh Thần, ở trường quay có 1 số rắc rối xảy ra... Vâng. Em hiểu rồi!"