Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy thế, Dương Thiên Bảo chau mày nhìn theo tâm mắt của Lâm Phong.

Sau đó ông ta nhìn thấy một bóng đen lờ mờ đang chầm chậm bước lại gần trong màn đêm tối đen như mực.

Một bước, một bước!

Bước đi của bóng đen trông có vẻ chậm chạp, nhưng chỉ chớp mắt đã đi được gần một trăm mét.

Cho đến khi tới gần, mọi người mới nhìn thấy rõ mặt mũi của bóng đen. Đập vào mắt là một khuôn mặt già nua tựa như lòng sông khô khốc.

Da chết chằng chịt trên mặt lão ta, trông vô cùng u ám và đáng sợ dưới ánh đèn lờ mờ.

Tóc lão ta trắng như tuyết, thân hình gầy đét không giống con người chút nào, trên người còn toát ra tử khí như thể vừa bò từ trong quan tài ra ngoài.


Khi nhìn thấy người này.

Dương Thiên Bảo, Vương Xung, Giang Tịch Ninh, Trương Bân và những người khác đều tê cả da đầu, cảm thấy lạnh toát từ tận đáy lòng.

Lão ta trông không giống con người chút nào! Mẹ nó, có khi nào là ma không? “Các hạ là ai?”

Dương Thiên Bảo dẫn lại cảm xúc kinh hãi trong lòng, xung phong lên tiếng hỏi.

Ông lão không trả lời Dương Thiên Bảo, đôi mắt đục ngầu bình tĩnh nhìn chòng chọc vào Lâm Phong, nói:

“Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Còn nhỏ mà đã đạt tới tu vi Huyền Cảnh trung hậu kỳ, đúng là hiếm gặp.”

“Huyền Cảnh trung hậu kỳ?” Lâm Phong sửng sốt.

“Cậu đừng chối! Hai con chồn tôi nuôi đều đã chết trong tay cậu hết rồi! Chỉ tu vi Huyền Cảnh trung hậu kỳ mới có thể làm được như vậy!”

“Với lại lá bùa trước đó cũng do cậu làm đúng không? Phương pháp chế bùa này của cậu cũng khá cao siêu đấy, không biết cậu đến từ chỉ nhánh của đạo môn nào nhỉ?”

Ông lão hờ hững nhìn Lâm Phong.

Dáng vẻ cứ như đã nhìn thấu được mọi thứ.

Ông già này đúng là nhân tài mà!

Lâm Phong hơi do dự, nhất thời không biết phải nói gì.

“Truyền nhân đạo môn! Cậu ta là truyền nhân của đạo môn ư! Điều này... sao có thể!”

Còn Dương Thiên Bảo thì kinh ngạc ra mặt, Vương Xung và Trương Bân nhìn nhau, trong lòng như dời sông lấp biển.

Tuy trước đó họ đã có suy đoán, nhưng bây giờ được xác nhận vẫn cảm thấy khó tin.

Cao thủ Huyền Cảnh!

Quả nhiên cậu Lâm là cao thủ Huyền Cảnh!

Hơn nữa còn là truyền nhân đạo môn!

Phải nói là đỉnh của chóp!

Khi thấy Lâm Phong không trả lời, ông lão nói tiếp:

“Nể mặt sư môn sau lưng cậu, tôi có thể bỏ qua việc cậu giết hai em thú cưng của tôi! Nhưng kể từ bây giờ, tôi hi vọng cậu đừng xen vào việc của người khác nữa, hiểu không?”

“Hiểu! Tôi rất hiểu là đằng khác!”

Lâm Phong gật đầu, lùi lại mấy bước.

Anh vốn không có ý định ra tay, bây giờ lão ta nói như vậy, tất nhiên anh phải thuận nước đẩy thuyền.

Nếu không đến lúc đó bị ép cứu người thì xấu hổ lắm! “Rất tốt!”

Ông lão hài lòng gật đầu.

Lúc nãy lão ta đã bí mật quan sát rất lâu!

Nói thật thì lão ta không nhìn thấu được Lâm Phong! Không biết tức là không thể khống chế.

Do đó, một người cẩn thận như lão ta không muốn dây vào Lâm Phong cho lắm.

Dù sao mục tiêu chính của lão ta vẫn là nhà họ Giang. Về chuyện của dự án này chẳng qua vì tiếng ồn do thi công quá lớn ảnh hưởng đến lão ta, lão ta chỉ dạy cho một bài học nhỏ thôi, không cần thiết phải quan tâm nhiều quá.

Nghĩ tới đây, ông lão dời ánh mắt u ám sang Dương Thiên Bảo và Giang Tịch Ninh.

Dương Thiên Bảo thầm hoảng sợ, cố giữ bình tĩnh, kính cẩn hỏi:

“Không biết thân phận của tiền bối là?”

“Diệp Thiên Tâm, cậu có nghe nói đến cái tên này bao giờ chưa?”

Ông lão bình thản đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK