Editor: Nguyên Mạc
Beta: Quân Mộ Thanh
Lăng Lan không để ý đến Thẩm Như Phi, cũng không cùng các bạn nhỏ chào hỏi, mà bước đến trước mặt nhân viên công tác đăng ký, thấp giọng nói: "Làm phiền các anh, tôi muốn đăng kí, cảm ơn!"
Lăng Lan nghĩ đến việc Thẩm Như Phi làm khó dễ đội viên của mình thì đã muốn ra tay xử lý gã, nhưng bây giờ cũng không phải thời gian tốt để động thủ. Cô phải nhanh chóng đăng ký để tránh việc vượt quá thời hạn, làm cho các bạn nhỏ chia năm xẻ bảy, đây mới gọi là loạn thành một cục.
Nghe vậy, nhân viên công tác vội vàng lấy máy quét quét liên lạc khí trên cổ tay Lăng Lan.
Đột nhiên, quang não trước mắt hiện ra tư liệu cơ bản của Lăng Lan:
Họ tên: Lăng Lan, giới tính: Nam, ngày tháng sinh: 28/08/4732, đến từ: Trường quân đội Đệ nhất Nam Tử.
Thể thuật: Khí kình đỉnh, Cơ giáp: Vương bài tổng quát (Từ Vương bài sư sĩ trở lên, mỗi giai đoạn đều có bốn cấp bậc: Sơ cấp, tổng quát, ưu tú, cực hạn).
Có điều, không nghĩ đến một tân binh lại có thể đạt được cấp tổng quát, cấp bậc này nếu gia nhập đoàn Cơ giáp thì đã có đủ tư cách làm một thành viên chủ lực trong chiến đoàn. Nhân viên công tác liếc mắt nhìn Lăng Lan đầy hâm mộ.
Tuy nhiên, khi nhân viên công tác nhìn thấy dòng chiến đội ở cuối cùng, hai chữ Lăng Thiên hiện ra màu xanh lá trong trạng thái đã kích hoạt, trực tiếp bị dọa ngốc. Kí hiệu này phải là đội trưởng của chiến đội thì mới có thể hiện thị, nhưng đội trưởng lại là tân binh. Dòng này luôn có màu xám tro biểu thị trạng thái không hoạt động, đây là lần đầu tiên anh ta thấy tân binh thành công kích hoạt chiến đội.
Lăng Lan đợi hồi lâu, phát hiện nhân viên công tác còn đang ngây ngốc nhìn màn hình, không khỏi ho khan một tiếng.
Nghe thấy âm thanh lạnh thấu xương, nhân viên công tác lập tức tỉnh ngộ, anh ta nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu với vẻ mặt khẩn trương, run rẩy nói: "Đội trưởng Lăng Lan, bây giờ cậu có muốn kích hoạt thông tin của tất cả thành viên trong chiến đội Lăng Thiên không?"
Không nghĩ tới, anh ta đăng ký thông tin tân binh lại có thể chứng kiến kỳ tích xuất hiện, khi trở về nhất định phải khoe khoang với đồng đội.
Lời nói của nhân viên công tác làm cho những người chú ý hành động của Lăng Lan kinh hãi, vậy mà lại có tân binh hoàn thành nhiệm vụ kích hoạt chiến đội, bọn họ nhanh chóng tìm kiếm thông tin của Lăng Thiên.
"Được." Lăng Lan nghe xong, khóe miệng hơi cong lên, cô vội vàng đến đây bằng mọi cách không phải là vì chuyện này sao?
"Kích hoạt!" Nhân viên công tác lập tức bấm máy, kích động kêu lên.
"Tích tích tích!" Phòng đăng ký đang im lặng đột nhiên ồn ào bởi hàng loạt âm thanh máy truyền tin. Tất cả các thành viên của chiến đội Lăng Thiên đều nhận được tin nhắn xác định kích hoạt từ quang não chính của Quân đoàn 23.
Đám người Tề Long mừng rỡ ấn vào nút đồng ý, sau đó trên ngực trái bọn họ xuất hiện huy hiệu con số 23, vùng tối phía dưới con số đột nhiên sáng rọi lên, một hình giống chữ thiên, cùng một tia chớp trực tiếp chia làm hai, đơn giản nhưng lại tràn đầy sát khí.
Triệu Tuấn và Lý Lan Phong không có huy hiệu trong ba năm, cuối cùng cũng được sở hữu. Giống như Triệu Tuấn nói, anh ta thực sự là người của chiến đội Lăng Thiên. Không nghĩ tới Triệu Tuấn và Lý Lan Phong từ chối lời mời của các chiến đội trong ba năm, thông báo ra ngoài việc mình đã có chiến đội là sự thật, mà đội trưởng của bọn họ lại là tân binh Lăng Lan kém họ tới 3 tuổi, quả thật khiến mọi người kinh ngạc.
Các đội trưởng đang tìm kiếm thông tin của Lăng Thiên, cuối cùng cũng thấy, mà không phải hiện ra một câu như vừa rồi: Thật xin lỗi, không tìm thấy thông tin anh yêu cầu.
Biết tân binh mình nhìn trúng đã có chiến đội, các đội trưởng vô cùng phiền muộn, điều khiến cho họ chua xót hơn chính là, Triệu Tuấn lại là người của Lăng Thiên, làm cho họ càng thêm hâm mộ và ghen tỵ Lăng Lan.
Bọn họ vẫn luôn chú ý đến Triệu Tuấn, cũng rõ ràng một điều, Triệu Tuấn sắp chạm đến cấp Vương bài tinh anh (1). Chỉ cần một, hai năm nữa thôi, anh ta nhất định sẽ tấn chức Vương bài tinh anh. Trên chiến trường, chỉ cần không trúng phải kế bao vây thì Vương bài tinh anh luôn bất khả chiến bại. Có được đội viên như vậy, xem ra Chiến đội Lăng Thiên sẽ không có nguy cơ bị đoàn diệt. Mà Lăng Lan làm đội trưởng, có thể dựa vào thành tích của Triệu Tuấn lập được công huân (2), một đường lên như diều gặp gió, dễ dàng trở thành sĩ quan cao cấp trong Quân đoàn.
Mẹ nó, cậu ta quả thật là người chiến thắng nhân sinh (3)! Sao bọn họ lại không có vận may như thế?
"Lý Thì Du, anh có gia nhập vào chiến đội không?" Nhìn thấy nhóm người Tề Long, Triệu Tuấn tham gia vào chiến đội, Lý Anh Kiệt gần như mất kiên nhẫn, vội vàng kéo Lý Thì Du bên cạnh mình.
"Gọi là anh hai." Lý Thì Du liếc mắc nhìn Lý Anh Kiệt, nhắc nhở nói.
Lý Anh Kiệt quay mặt đi hừ lạnh một tiếng, làm như không nghe thấy. Từ nhỏ đến lớn hai người đều không hợp nhau, mỗi lần nhắc đến tên anh họ ốm yếu đó, Lý Thì Du luôn cảnh cáo uy hiếp cậu ta, thậm chí còn lợi dụng lúc cậu ta còn nhỏ tuổi, thực lực kém mà giáo huấn. Để cậu ta gọi anh ta là anh hai? Không có cửa đâu!
Thấy thế, Lý Thì Du nhàn nhạt nói một câu: "Tâm tình tôi có chút không tốt, nên chưa có động lực đi tìm lão đại nói chuyện."
Đây chính là uy hiếp! Lý Anh Kiệt oán hận trừng mắt Lý Thì Du, Lý Thì Du lại cười như không cười nhìn cậu ta.
Sau khi hít sâu mấy hơi, cậu ta cuối cùng cũng áp chế được lửa giận trong lòng mình. Đột nhiên, Lý Anh Kiệt phát hiện, trong ấn tượng của cậu ta, Lý Thì Du – người luôn gọn gàng, dứt khoát dường như đã thay đổi. Nhớ trước đây, khi hai người bất đồng quan điểm, họ chỉ biết sử dụng nắm đấm để giải quyết mọi việc.
Nhưng lần này, Lý Thì Du lại tóm được điểm yếu của cậu ta. Cậu ta thật sự không muốn gia nhập đoàn Cơ giáp của Thẩm Như Phi, vì sau khi đi đến đó, cậu ta có thể toàn mạng trở về hay không còn không biết?
Mặc dù Lý Anh Kiệt kiêu ngạo, làm việc tùy ý, nhưng là con em đi ra từ gia tộc lớn, trong nháy mắt liền có thể liếc ra được người nào có ác ý với cậu ta. Thẩm Như Phi chắc chắn không phải là dạng người hiền lành, cho dù Thẩm Như Phi không tự mình ra tay, nhưng dựa vào chức Chỉ huy của ông ta, thì sẽ có vô số lý do quang minh chính đại khiến cậu ta chịu chết mà không để lại bất kì chứng cứ nào.
Lý Anh Kiệt rất sợ chết, cậu ta còn muốn kế thừa toàn bộ Lý gia rồi trở thành gia chủ, vì vậy cậu ta dứt khoát hô lên: "Anh hai!"
Lý Thì Du liếc nhìn Lý Anh Kiệt thật sâu, trong trí nhớ của anh, trước kia, người em trai ngu ngốc luôn kiêu căng, ngạo mạn, hết lần này tới lần khác luôn không cúi đầu nhận thua. Bây giờ, cậu ta đã thay đổi trở lên khôn khéo hơn, anh vốn cho rằng Lý Anh Kiệt sẽ bất chấp tất cả tiếp tục giằng co với mình.
Trên thực tế, cho dù Lý Anh Kiệt không chịu gọi, Lý Thì Du cũng sẽ không để Lý Anh Kiệt đi chịu chết, coi như anh ta không thích Lý Anh Kiệt, nhưng dù sao cậu ta cũng là em trai anh ta, cuối cùng anh ta cũng sẽ thỉnh cầu đội trưởng.
"Chờ đấy!" Lý Thì Du không biết sự thay đổi của Lý Anh Kiệt là tốt hay xấu, anh ta không khỏi nhớ tới anh họ, người luôn ấm áp như gió xuân, vẫn một mực chiếu cố anh ta, nhịn không được siết chặt nắm đấm của mình. Dù Lý Anh Kiệt thay đổi thành tốt hay xấu, nếu có một ngày cậu ta làm tổn thương anh họ, anh ta nhất định sẽ không để cho cậu ta được sống tốt.
Làm sao người kinh tài tuyệt diễm (4) như anh họ lại có thể phí thời gian một đời ở tinh cầu Úy Lam? Lý Thì Du nghĩ đến nghiên cứu của mình, trước đó không lâu anh ta có đột phá, tin tưởng không lâu nữa mình sẽ thành công.
Sau khi khôi phục lại tâm trạng, Lý Thì Du đi về phía Lăng Lan, thời điểm đi ngang qua Lý Lan Phong thì bị cản lại.
Lý Thì Du ngạc nhiên hỏi: "Lan Phong, có chuyện gì vậy?"
"Không cần nói, đội trưởng đã biết." Lý Lan Phong cười nhạt nói.
Lý Thì Du nghĩ nghĩ, tức khắc bừng tỉnh: "Là cậu nói."
Lý Lan Phong mỉm cười gật đầu, Lý Thì Du cảm động nói: "Cảm ơn!"
Trên thực tế, anh ta còn chưa biết nói thế nào với Lăng Lan về sự tình của Lý Anh Kiệt, anh ta biết rõ, Lăng Lan đối với đội viên yêu cầu rất cao, không hy vọng các đội viên gây rắc rối, không đạt được yêu cầu, cậu ta thà có ít mà tốt. Nhìn đến tính tình của Lý Anh Kiệt lại rất dễ gây chuyện, anh ta đã dự định ném mặt mình để thỉnh cầu Lăng Lan.
Không nghĩ đến, Lý Lan Phong lại giúp anh ta hoàn thành việc khó xử như vậy. Lý Thì Du vốn có ấn tượng tốt với người có hơi thở tương tự như anh họ, hiện tại anh ta lại vô cùng cảm kích, không khỏi đem đối phương đặt ở trong lòng, quyết định mai sau sẽ báo đáp thật tốt.
Bên kia, Lý Anh Kiệt đang kiên nhẫn chờ đợi, đột nhiên nghe thấy âm thanh tích tích tích phát ra từ máy truyền tin, cậu ta mở ra thấy trên màn hình hiện một tin tức: "Đội trưởng Lăng Lan của chiến đội Lăng Thiên, mời anh gia nhập Lăng Thiên, có đồng ý hay không?"
Cả người Lý Anh Kiệt kích động, cậu ta đưa ngón tay ấn xuống nút đồng ý, lại ngoài ý muốn phát hiện, tay cậu ta thế nhưng đang run.
Mẹ nó, Lý Anh Kiệt, lúc này thời điểm mày không thể chịu thua kém, không phải chỉ là gia nhập một chiến đội nhỏ thôi sao? Có cái gì mà kích động đâu, nhớ năm đó, lúc mày thành lập chiến đội cũng không kích động như vậy.
Lý Anh Kiệt hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào nút đồng ý, cuối cùng cũng đem ngón tay run rẩy ấn xuống. Chắc sẽ không ấn lệch đi? Bây giờ, trong đầu Lý Anh Kiệt nghĩ chính là ý này.
"Tích, anh đã gia nhập thành công chiến đội Lăng Thiên!" Rốt cuộc, trên ngực Lý Anh Kiệt cũng xuất hiện đồ đằng của chiến đội Lăng Thiên, trong lòng cậu ta bây giờ mới thả lỏng. Lúc này, cậu ta mới phát hiện chân mình đã mềm nhũn, cả người mệt mỏi.
Chắc là vì cậu ta cảm thấy mình đã thoát khỏi lòng bàn tay của Thẩm Như Phi nên mới có cảm giác như vậy. Đương nhiên, Lý Anh Kiệt sẽ không thừa nhận chuyện mình gia nhập Lăng Thiên có thể gây ảnh hưởng đến cậu ta.
Vào thời điểm Lăng Lan gửi tin tức đến Lý Anh Kiệt, cô cũng phát lời mời cho các bạn nhỏ tổ 072, một lần nữa, thành viên tổ 072 thành công gia nhập chiến đội Lăng Thiên.
Nhân viên công tác thấy thông tin các thành viên trong chiến đội Lăng Thiên lần lượt xuất hiện, nhìn chiến đội từ một sao trực tiếp vọt lên tận bốn sao. Anh ta lại lần nữa chấn kinh rồi. Không ngờ rằng một chiến đội mới thành lập đã đạt đến chiến đội bốn sao. Nghĩ đến việc Lăng Lan là tân binh mà lại có thể kích hoạt chiến đội, các đội viên liên tiếp gia nhập đều là Vương bài sư sĩ, nhân viên công tác đã không còn cảm thấy kỳ quái.
Lúc này, nhóm người Cao Tấn Vân đang đứng chờ một bên, trong lòng vô cùng thấp thỏm, không biết bọn họ sẽ đi con đường nào, thì ngay lúc này bọn họ cũng nhận được lời mời của Lăng Lan.
"Tam ca, lão đại truyền tin cho tôi." Một đội viên nghe được âm thanh nhắc nhở từ máy liên lạc của mình, lại nhìn thấy tin tức, lập tức kích động, vẻ mặt mơ màng, hét lên: "Là lời mời gia nhập chiến đội Lăng Thiên.."
Cao Tấn Vân cũng nhìn thấy được, cậu ta xúc động hai mắt rưng rưng, liều mạng gật đầu, thời khắc cuối cùng, lão đại vẫn không quên bọn họ, rốt cuộc bọn họ cũng nhận được sự tán thành của Lăng Lan.
Không cần nói cũng biết, biểu hiện của mấy người họ so với Lý Anh Kiệt cũng không khá hơn được chút nào, thậm chí còn thấy vẻ mặt của một đội viên như đưa đám nói: "Tam ca, anh xác nhận xong chưa, nếu xong rồi thì anh cầm tay em ấn xuống giúp em với, tay em run quá!" Nếu cậu ta ấn nhầm vào nút cự tuyệt, cậu ta thật sự khóc chết mất.
Cuối cùng, đám người Cao Tấn Vân cũng thuận lợi hoàn thành xác nhận, Lăng Thiên từ một chiến đội loại nhỏ có mười người, giờ nhân số thoáng cái đã vượt qua hơn hai mươi người, trở thành một chiến đội loại trung. (còn tiếp)
Beta: Quân Mộ Thanh
Lăng Lan không để ý đến Thẩm Như Phi, cũng không cùng các bạn nhỏ chào hỏi, mà bước đến trước mặt nhân viên công tác đăng ký, thấp giọng nói: "Làm phiền các anh, tôi muốn đăng kí, cảm ơn!"
Lăng Lan nghĩ đến việc Thẩm Như Phi làm khó dễ đội viên của mình thì đã muốn ra tay xử lý gã, nhưng bây giờ cũng không phải thời gian tốt để động thủ. Cô phải nhanh chóng đăng ký để tránh việc vượt quá thời hạn, làm cho các bạn nhỏ chia năm xẻ bảy, đây mới gọi là loạn thành một cục.
Nghe vậy, nhân viên công tác vội vàng lấy máy quét quét liên lạc khí trên cổ tay Lăng Lan.
Đột nhiên, quang não trước mắt hiện ra tư liệu cơ bản của Lăng Lan:
Họ tên: Lăng Lan, giới tính: Nam, ngày tháng sinh: 28/08/4732, đến từ: Trường quân đội Đệ nhất Nam Tử.
Thể thuật: Khí kình đỉnh, Cơ giáp: Vương bài tổng quát (Từ Vương bài sư sĩ trở lên, mỗi giai đoạn đều có bốn cấp bậc: Sơ cấp, tổng quát, ưu tú, cực hạn).
Có điều, không nghĩ đến một tân binh lại có thể đạt được cấp tổng quát, cấp bậc này nếu gia nhập đoàn Cơ giáp thì đã có đủ tư cách làm một thành viên chủ lực trong chiến đoàn. Nhân viên công tác liếc mắt nhìn Lăng Lan đầy hâm mộ.
Tuy nhiên, khi nhân viên công tác nhìn thấy dòng chiến đội ở cuối cùng, hai chữ Lăng Thiên hiện ra màu xanh lá trong trạng thái đã kích hoạt, trực tiếp bị dọa ngốc. Kí hiệu này phải là đội trưởng của chiến đội thì mới có thể hiện thị, nhưng đội trưởng lại là tân binh. Dòng này luôn có màu xám tro biểu thị trạng thái không hoạt động, đây là lần đầu tiên anh ta thấy tân binh thành công kích hoạt chiến đội.
Lăng Lan đợi hồi lâu, phát hiện nhân viên công tác còn đang ngây ngốc nhìn màn hình, không khỏi ho khan một tiếng.
Nghe thấy âm thanh lạnh thấu xương, nhân viên công tác lập tức tỉnh ngộ, anh ta nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu với vẻ mặt khẩn trương, run rẩy nói: "Đội trưởng Lăng Lan, bây giờ cậu có muốn kích hoạt thông tin của tất cả thành viên trong chiến đội Lăng Thiên không?"
Không nghĩ tới, anh ta đăng ký thông tin tân binh lại có thể chứng kiến kỳ tích xuất hiện, khi trở về nhất định phải khoe khoang với đồng đội.
Lời nói của nhân viên công tác làm cho những người chú ý hành động của Lăng Lan kinh hãi, vậy mà lại có tân binh hoàn thành nhiệm vụ kích hoạt chiến đội, bọn họ nhanh chóng tìm kiếm thông tin của Lăng Thiên.
"Được." Lăng Lan nghe xong, khóe miệng hơi cong lên, cô vội vàng đến đây bằng mọi cách không phải là vì chuyện này sao?
"Kích hoạt!" Nhân viên công tác lập tức bấm máy, kích động kêu lên.
"Tích tích tích!" Phòng đăng ký đang im lặng đột nhiên ồn ào bởi hàng loạt âm thanh máy truyền tin. Tất cả các thành viên của chiến đội Lăng Thiên đều nhận được tin nhắn xác định kích hoạt từ quang não chính của Quân đoàn 23.
Đám người Tề Long mừng rỡ ấn vào nút đồng ý, sau đó trên ngực trái bọn họ xuất hiện huy hiệu con số 23, vùng tối phía dưới con số đột nhiên sáng rọi lên, một hình giống chữ thiên, cùng một tia chớp trực tiếp chia làm hai, đơn giản nhưng lại tràn đầy sát khí.
Triệu Tuấn và Lý Lan Phong không có huy hiệu trong ba năm, cuối cùng cũng được sở hữu. Giống như Triệu Tuấn nói, anh ta thực sự là người của chiến đội Lăng Thiên. Không nghĩ tới Triệu Tuấn và Lý Lan Phong từ chối lời mời của các chiến đội trong ba năm, thông báo ra ngoài việc mình đã có chiến đội là sự thật, mà đội trưởng của bọn họ lại là tân binh Lăng Lan kém họ tới 3 tuổi, quả thật khiến mọi người kinh ngạc.
Các đội trưởng đang tìm kiếm thông tin của Lăng Thiên, cuối cùng cũng thấy, mà không phải hiện ra một câu như vừa rồi: Thật xin lỗi, không tìm thấy thông tin anh yêu cầu.
Biết tân binh mình nhìn trúng đã có chiến đội, các đội trưởng vô cùng phiền muộn, điều khiến cho họ chua xót hơn chính là, Triệu Tuấn lại là người của Lăng Thiên, làm cho họ càng thêm hâm mộ và ghen tỵ Lăng Lan.
Bọn họ vẫn luôn chú ý đến Triệu Tuấn, cũng rõ ràng một điều, Triệu Tuấn sắp chạm đến cấp Vương bài tinh anh (1). Chỉ cần một, hai năm nữa thôi, anh ta nhất định sẽ tấn chức Vương bài tinh anh. Trên chiến trường, chỉ cần không trúng phải kế bao vây thì Vương bài tinh anh luôn bất khả chiến bại. Có được đội viên như vậy, xem ra Chiến đội Lăng Thiên sẽ không có nguy cơ bị đoàn diệt. Mà Lăng Lan làm đội trưởng, có thể dựa vào thành tích của Triệu Tuấn lập được công huân (2), một đường lên như diều gặp gió, dễ dàng trở thành sĩ quan cao cấp trong Quân đoàn.
Mẹ nó, cậu ta quả thật là người chiến thắng nhân sinh (3)! Sao bọn họ lại không có vận may như thế?
"Lý Thì Du, anh có gia nhập vào chiến đội không?" Nhìn thấy nhóm người Tề Long, Triệu Tuấn tham gia vào chiến đội, Lý Anh Kiệt gần như mất kiên nhẫn, vội vàng kéo Lý Thì Du bên cạnh mình.
"Gọi là anh hai." Lý Thì Du liếc mắc nhìn Lý Anh Kiệt, nhắc nhở nói.
Lý Anh Kiệt quay mặt đi hừ lạnh một tiếng, làm như không nghe thấy. Từ nhỏ đến lớn hai người đều không hợp nhau, mỗi lần nhắc đến tên anh họ ốm yếu đó, Lý Thì Du luôn cảnh cáo uy hiếp cậu ta, thậm chí còn lợi dụng lúc cậu ta còn nhỏ tuổi, thực lực kém mà giáo huấn. Để cậu ta gọi anh ta là anh hai? Không có cửa đâu!
Thấy thế, Lý Thì Du nhàn nhạt nói một câu: "Tâm tình tôi có chút không tốt, nên chưa có động lực đi tìm lão đại nói chuyện."
Đây chính là uy hiếp! Lý Anh Kiệt oán hận trừng mắt Lý Thì Du, Lý Thì Du lại cười như không cười nhìn cậu ta.
Sau khi hít sâu mấy hơi, cậu ta cuối cùng cũng áp chế được lửa giận trong lòng mình. Đột nhiên, Lý Anh Kiệt phát hiện, trong ấn tượng của cậu ta, Lý Thì Du – người luôn gọn gàng, dứt khoát dường như đã thay đổi. Nhớ trước đây, khi hai người bất đồng quan điểm, họ chỉ biết sử dụng nắm đấm để giải quyết mọi việc.
Nhưng lần này, Lý Thì Du lại tóm được điểm yếu của cậu ta. Cậu ta thật sự không muốn gia nhập đoàn Cơ giáp của Thẩm Như Phi, vì sau khi đi đến đó, cậu ta có thể toàn mạng trở về hay không còn không biết?
Mặc dù Lý Anh Kiệt kiêu ngạo, làm việc tùy ý, nhưng là con em đi ra từ gia tộc lớn, trong nháy mắt liền có thể liếc ra được người nào có ác ý với cậu ta. Thẩm Như Phi chắc chắn không phải là dạng người hiền lành, cho dù Thẩm Như Phi không tự mình ra tay, nhưng dựa vào chức Chỉ huy của ông ta, thì sẽ có vô số lý do quang minh chính đại khiến cậu ta chịu chết mà không để lại bất kì chứng cứ nào.
Lý Anh Kiệt rất sợ chết, cậu ta còn muốn kế thừa toàn bộ Lý gia rồi trở thành gia chủ, vì vậy cậu ta dứt khoát hô lên: "Anh hai!"
Lý Thì Du liếc nhìn Lý Anh Kiệt thật sâu, trong trí nhớ của anh, trước kia, người em trai ngu ngốc luôn kiêu căng, ngạo mạn, hết lần này tới lần khác luôn không cúi đầu nhận thua. Bây giờ, cậu ta đã thay đổi trở lên khôn khéo hơn, anh vốn cho rằng Lý Anh Kiệt sẽ bất chấp tất cả tiếp tục giằng co với mình.
Trên thực tế, cho dù Lý Anh Kiệt không chịu gọi, Lý Thì Du cũng sẽ không để Lý Anh Kiệt đi chịu chết, coi như anh ta không thích Lý Anh Kiệt, nhưng dù sao cậu ta cũng là em trai anh ta, cuối cùng anh ta cũng sẽ thỉnh cầu đội trưởng.
"Chờ đấy!" Lý Thì Du không biết sự thay đổi của Lý Anh Kiệt là tốt hay xấu, anh ta không khỏi nhớ tới anh họ, người luôn ấm áp như gió xuân, vẫn một mực chiếu cố anh ta, nhịn không được siết chặt nắm đấm của mình. Dù Lý Anh Kiệt thay đổi thành tốt hay xấu, nếu có một ngày cậu ta làm tổn thương anh họ, anh ta nhất định sẽ không để cho cậu ta được sống tốt.
Làm sao người kinh tài tuyệt diễm (4) như anh họ lại có thể phí thời gian một đời ở tinh cầu Úy Lam? Lý Thì Du nghĩ đến nghiên cứu của mình, trước đó không lâu anh ta có đột phá, tin tưởng không lâu nữa mình sẽ thành công.
Sau khi khôi phục lại tâm trạng, Lý Thì Du đi về phía Lăng Lan, thời điểm đi ngang qua Lý Lan Phong thì bị cản lại.
Lý Thì Du ngạc nhiên hỏi: "Lan Phong, có chuyện gì vậy?"
"Không cần nói, đội trưởng đã biết." Lý Lan Phong cười nhạt nói.
Lý Thì Du nghĩ nghĩ, tức khắc bừng tỉnh: "Là cậu nói."
Lý Lan Phong mỉm cười gật đầu, Lý Thì Du cảm động nói: "Cảm ơn!"
Trên thực tế, anh ta còn chưa biết nói thế nào với Lăng Lan về sự tình của Lý Anh Kiệt, anh ta biết rõ, Lăng Lan đối với đội viên yêu cầu rất cao, không hy vọng các đội viên gây rắc rối, không đạt được yêu cầu, cậu ta thà có ít mà tốt. Nhìn đến tính tình của Lý Anh Kiệt lại rất dễ gây chuyện, anh ta đã dự định ném mặt mình để thỉnh cầu Lăng Lan.
Không nghĩ đến, Lý Lan Phong lại giúp anh ta hoàn thành việc khó xử như vậy. Lý Thì Du vốn có ấn tượng tốt với người có hơi thở tương tự như anh họ, hiện tại anh ta lại vô cùng cảm kích, không khỏi đem đối phương đặt ở trong lòng, quyết định mai sau sẽ báo đáp thật tốt.
Bên kia, Lý Anh Kiệt đang kiên nhẫn chờ đợi, đột nhiên nghe thấy âm thanh tích tích tích phát ra từ máy truyền tin, cậu ta mở ra thấy trên màn hình hiện một tin tức: "Đội trưởng Lăng Lan của chiến đội Lăng Thiên, mời anh gia nhập Lăng Thiên, có đồng ý hay không?"
Cả người Lý Anh Kiệt kích động, cậu ta đưa ngón tay ấn xuống nút đồng ý, lại ngoài ý muốn phát hiện, tay cậu ta thế nhưng đang run.
Mẹ nó, Lý Anh Kiệt, lúc này thời điểm mày không thể chịu thua kém, không phải chỉ là gia nhập một chiến đội nhỏ thôi sao? Có cái gì mà kích động đâu, nhớ năm đó, lúc mày thành lập chiến đội cũng không kích động như vậy.
Lý Anh Kiệt hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào nút đồng ý, cuối cùng cũng đem ngón tay run rẩy ấn xuống. Chắc sẽ không ấn lệch đi? Bây giờ, trong đầu Lý Anh Kiệt nghĩ chính là ý này.
"Tích, anh đã gia nhập thành công chiến đội Lăng Thiên!" Rốt cuộc, trên ngực Lý Anh Kiệt cũng xuất hiện đồ đằng của chiến đội Lăng Thiên, trong lòng cậu ta bây giờ mới thả lỏng. Lúc này, cậu ta mới phát hiện chân mình đã mềm nhũn, cả người mệt mỏi.
Chắc là vì cậu ta cảm thấy mình đã thoát khỏi lòng bàn tay của Thẩm Như Phi nên mới có cảm giác như vậy. Đương nhiên, Lý Anh Kiệt sẽ không thừa nhận chuyện mình gia nhập Lăng Thiên có thể gây ảnh hưởng đến cậu ta.
Vào thời điểm Lăng Lan gửi tin tức đến Lý Anh Kiệt, cô cũng phát lời mời cho các bạn nhỏ tổ 072, một lần nữa, thành viên tổ 072 thành công gia nhập chiến đội Lăng Thiên.
Nhân viên công tác thấy thông tin các thành viên trong chiến đội Lăng Thiên lần lượt xuất hiện, nhìn chiến đội từ một sao trực tiếp vọt lên tận bốn sao. Anh ta lại lần nữa chấn kinh rồi. Không ngờ rằng một chiến đội mới thành lập đã đạt đến chiến đội bốn sao. Nghĩ đến việc Lăng Lan là tân binh mà lại có thể kích hoạt chiến đội, các đội viên liên tiếp gia nhập đều là Vương bài sư sĩ, nhân viên công tác đã không còn cảm thấy kỳ quái.
Lúc này, nhóm người Cao Tấn Vân đang đứng chờ một bên, trong lòng vô cùng thấp thỏm, không biết bọn họ sẽ đi con đường nào, thì ngay lúc này bọn họ cũng nhận được lời mời của Lăng Lan.
"Tam ca, lão đại truyền tin cho tôi." Một đội viên nghe được âm thanh nhắc nhở từ máy liên lạc của mình, lại nhìn thấy tin tức, lập tức kích động, vẻ mặt mơ màng, hét lên: "Là lời mời gia nhập chiến đội Lăng Thiên.."
Cao Tấn Vân cũng nhìn thấy được, cậu ta xúc động hai mắt rưng rưng, liều mạng gật đầu, thời khắc cuối cùng, lão đại vẫn không quên bọn họ, rốt cuộc bọn họ cũng nhận được sự tán thành của Lăng Lan.
Không cần nói cũng biết, biểu hiện của mấy người họ so với Lý Anh Kiệt cũng không khá hơn được chút nào, thậm chí còn thấy vẻ mặt của một đội viên như đưa đám nói: "Tam ca, anh xác nhận xong chưa, nếu xong rồi thì anh cầm tay em ấn xuống giúp em với, tay em run quá!" Nếu cậu ta ấn nhầm vào nút cự tuyệt, cậu ta thật sự khóc chết mất.
Cuối cùng, đám người Cao Tấn Vân cũng thuận lợi hoàn thành xác nhận, Lăng Thiên từ một chiến đội loại nhỏ có mười người, giờ nhân số thoáng cái đã vượt qua hơn hai mươi người, trở thành một chiến đội loại trung. (còn tiếp)
Chú thích:
1. Vương bài tinh anh: Vương bài ưu tú.
2. Công huân: Chiến công, công lao, thành tích.
3. Nhân sinh: Cuộc sống.
4. Kinh tài tuyệt diễm: Tài năng đến người khác phải kinh ngạc.