• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Cảnh cũng đang ngồi trên sô pha, hắn giải thích cho bản thân: "Sư muội, thật ra vừa rồi huynh không soi gương, chủ yếu là rửa mặt, rửa tay mà thôi. Sư muội xem này."

Tống Ngọc Loan nhìn cánh tay đang duỗi ra của hắn, không khỏi kinh ngạc và chê bai: "Trắng hơn nhiều như vậy sao? Thì ra trước kia người huynh dơ như vậy?"

Nàng ta nghĩ tới chuyện trước kia từng cầm tay hắn, xoa mặt hắn, đáy lòng lập tức nổi bão: "Chờ ăn mì xong, huynh nhanh chóng đi tắm rửa sạch sẽ đi, nếu không sau này huynh đừng nghĩ đến gần ta nữa!"

Nàng ta vô cùng ghét bỏ mà ngồi vào đầu bên khác của ghế sô pha, nghĩ một chút, nàng ta cũng chạy vào phòng vệ sinh rửa tay.

Lăng Cảnh: "..."

Vẻ mặt tủi thân.

Thế nhưng lại bị sư muội mình yêu thương chê.

Tống Ngọc Loan dùng nước rửa tay rửa tay sạch sẽ, chợt xấu hổ phát hiện, thì ra tay của mình cũng có rất nhiều vết bẩn tích lũy nhiều năm.

Trong quá khứ, những vết bẩn lâu năm này rất khó rửa sạch, làm tay nàng ta trông đen hơn tận mấy tông. Nhưng nhờ tác dụng của nước rửa tay, nàng ta có thể dễ dàng rửa sạch những vết bẩn này.

Sau khi rửa tay xong, nàng ta nhìn cánh tay trắng nõn của mình, đáy lòng vô cùng chấn động. Thì ra cánh tay con người cũng có thể trắng như vậy?

Nàng ta không nhịn được mà đỏ mặt, vội vàng dùng nước rửa mặt xoa lên mặt mình.

Cẩn thận rửa sạch tay và mặt, sau đó nàng ta nghiêm túc soi gương rồi cầm lược chải đầu một hồi, lúc này mới bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Lăng Cảnh quay đầu nhìn lại, nhất thời hai mắt nhìn đăm đăm, nhìn đến ngây dại, cũng buột miệng ca ngợi một câu: "Sư muội, muội thật đẹp!"

Tống Ngọc Loan trợn tròn mắt: "Trước kia ta không đẹp à?"

Lòng cầu sinh lập tức bùng nổ, Lăng Cảnh vội vàng bổ sung thêm: "Trước kia muội cũng rất đẹp, đều xinh đẹp như nhau."

Tống Ngọc Loan liếc hắn một cái rồi ngồi xuống sô pha mở nắp đậy mì ăn liền ra.

Tức thì, một mùi hương mê người ập vào mặt, hai người đang định nói gì đó, nhưng lúc này lực chú ý đã hoàn toàn bị câu đi mất rồi.

Thơm quá, sao lại thơm như vậy? Không biết có phải là ảo giác hay không, lần này bọn họ cảm thấy mì còn mê người hơn mùi hương bọn họ ngửi được lúc vừa rồi.

Tông Ngọc Loan nuốt ngụm nước bọt đang không ngừng tràn ra trong miệng, bưng hộp mì ăn liền lên, cầm lấy nĩa và ăn ngay tức thì.

Hít, cay quá, hương vị thật nồng đậm, nhưng mà.. Cũng vô cùng ngon.

Mì này dai giòn béo ngậy, nước lèo thơm nồng mùi hành và thịt bò, cùng với đó là vị cay sảng khoái đến tận sâu trong đáy lòng, vô cùng kích thích, sảng khoái khắp cả người.

Khuyết điểm duy nhất chính là thịt bò trong mì này quá ít, ăn không ngon như thịt bò tươi.

Rõ ràng trong bao bì thể hiện là một hộp mì có rất nhiều thịt và rau dưa, nhưng trên thực thế, trong bao gia vị chỉ có một ít bò khô và rau khô.

Tống Ngọc Loan ăn từng ngụm, từng ngụm, hoàn toàn vứt bỏ hình tượng của mình, chỉ lo vùi đầu vào ăn mì.

Nước lèo vừa thơm vừa cay, mặt trên là một lớp dầu màu đỏ mê người, ăn ngon đến mức nàng ta không nói nên lời.

Đây là lần đầu tiên nàng ta ăn một loại thức ăn có khẩu vị nặng như vậy, chỉ cảm thấy mới mẻ và kích thích, cay đến mức sảng khoái toàn thân.

Lăng Cảnh thấy vậy cũng vội vàng bưng hộp mì ăn liền của mình lên ăn.

Sau khi nếm thử miếng thứ nhất, hắn nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ ăn mì.

Hắn không giống Tống Ngọc Loan mất hết võ công, nàng ta phải thổi nguội rồi mới ăn, hắn thì hoàn toàn không sợ bị bỏng, cho nên vùi đầu ăn lấy ăn để.

Chỉ một lát sau, hắn đã ăn hết mì ăn liền, cũng uống sạch nước lèo trong hộp. Mà lúc này, Tống Ngọc Loan còn chưa ăn được một nửa.

Lăng Cảnh ngứa ngáy khó chịu mà ho khẽ một tiếng. Hắn cảm thấy mình có thể lại ăn hết mấy hộp mì lớn nữa: "Sư muội, huynh đi xuống lầu trước nhé, thử xem có thể mua thêm mấy hộp mì nữa hay không. Muội cứ ăn từ từ, chờ huynh trở lại."

"Ừm." Tống Ngọc Loan mơ hồ không rõ đáp lại, lực chú ý đã hoàn toàn bị hộp mì ăn liền thu hút.

Lăng Cảnh đứng lên, mở cửa xuống lầu, chỉ thấy trong sảnh thật sự có thêm một cái tủ được làm từ pha lê và kim loại.

Hắn vội vàng chạy xuống lầu thang, đi đến trước mặt chiếc tủ đó, nhìn thấy có rất nhiều mì với đủ loại khẩu vị khác nhau ở trong ngăn tủ tầng 1 và tầng 2.

Ngoài mì ăn liền ra, trong quầy còn có thức ăn khác: Lẩu tự sôi, khoai tây chiên, giăm bông, chocolate, bò khô, bánh mì mứt trái cây, que cay..

Có rất nhiều thức ăn mà trước đây hắn chưa từng gặp, cũng không biết hương vị sẽ ra sao.

Nhưng mà loại mì vừa rồi ngon như vậy, thiết nghĩ những món ăn khác cũng sẽ không thua kém là bao.

Lăng Cảnh rất muốn mua hết tất cả những loại thức ăn này, để trở về cho sư muội một niềm vui bất ngờ.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng quan bà chủ ở sau quầy, chỉ thấy bà chủ đang chăm chú thao tác một các bảng hình chữ nhật màu bạc, không biết trong đó có gì mà nàng phải tập trung như vậy.

Đúng là con người không thể phỏng đoán được thần nhân.

Lăng Cảnh bỏ một khối bạc vụn vào khe thanh toán tiền. Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy máy bán hàng tự động, nhưng khi bước đến trước mặt máy một khoảng chừng hai thước (1), hắn lập tức nhận được một ít tin tức, cho nên hắn biết cách sử dụng chiếc máy này, cũng biết thông tin cụ thể của hàng hóa bên trong.

Nếu hắn đưa bạc quá nhiều, sau khi mua sắm xong, cái máy này sẽ tự động đổi tiền rồi đưa tiền thừa và hàng hóa ra.

Hắn bắt đầu mua sắm ở cái máy này. Bởi vì không có túi cho nên hắn chỉ có thể dùng quần áo để bọc hàng hóa đã mua được.

Mua sắm xong, hắn quay người lại thì thấy Vạn Thiên Tinh đang đứng chờ ở bên cạnh.

Hắn thấy gương mặt Vạn Thiên Tinh ửng hồng, bờ môi hơi sưng đỏ, dầu dính trên đó cũng chưa được lau chùi sạch sẽ, có lẽ Vạn Thiên Tinh cũng bị mì ăn liền chinh phục, cho nên mới xuống lầu mua sắm thêm mì ăn liền.

Lăng Cảnh không hề quen biết Vạn Thiên Tinh, cũng không có dự định làm quen, cho nên chỉ một lòng vội vã quay về gặp sư muội.

Hắn chỉ liếc nhìn đối phương một cái, sau đó thu ánh mắt lại, mắt nhìn thẳng đi về phía lầu thang.

Nhưng bỗng nhiên hắn nhận ra một vấn để, không khỏi đột ngột dừng lại.

Không đúng! Nếu hắn nhớ không lầm thì vừa rồi tu vi của vị đao khách này rõ ràng là cảnh giới Hậu Thiên. Nhưng hiện tại người này lại mang đến cho hắn một loại áp lực của cảnh giới Tiên Thiên (2).

Đúng vậy, chắc chắn vị đao khách này đã đột phá từ cảnh giới Hậu Thiên lên cảnh giới Tiên Thiên.

Lăng Cảnh tự nhận là mình sẽ không nhìn lầm. Sư phụ của hắn là một võ giả cảnh giới Tiên Thiên, một người thường xuyên nhìn thấy võ giả Tiên Thiên như hắn thì sao có thể nhìn lầm được?

Cảnh giới của võ đạo được phân chia như sau: Hậu Thiên, Tiên Thiên, Thông Huyền, Hóa Cảnh.

Trong giới võ lâm hiện nay, Hóa Cảnh đã sớm là truyền thuyết, đã rất lâu rồi không có người xé rách hư không, phi thăng thành tiên.

Vậy nên, võ giả cảnh giới Thông Huyền đã đủ trấn áp các đại tông sư, số lượng cũng vô cùng ít ỏi, khắp thiên hạ cũng chỉ có hơn mời vị tông sư cảnh giới Thông Huyền mà thôi.


Theo lẽ thường thì Thông Huyền không xuất hiện, võ giả cảnh giới Tiên Thiên cũng đủ xưng hùng.


Mà bước ngoặt Tiên Thiên này gần như đã ngăn cản hơn 90% vỏ giả Hậu Thiên.


Có rất nhiều người mất cả đời vẫn không thể đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên. Người này đột nhiên đột phá cảnh giới trong một thời gian ngắn như vậy, không khỏi làm Lăng Cảnh có một ít liên tưởng.


- -


Chú thích:


(1) Thước: Đơn vị đo độ dài của Trung Quốc, 1 thước = 1/3 m


(2) Tiên Thiên: Tiên ở đây là trước (先). Theo nhiều truyện tu tiên thì cảnh giới Tiên Thiên (先天) này là cảnh giới Bẩm Sinh, nhưng mình để Tiên Thiên cho hợp với Hậu Thiên (后天).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK