【Chìa khóa trên cành cây, tìm được thì vào.】
“Nhà lỡ có người thì sao?” Trương Oanh Oanh có chút ngỡ ngàng.
【…】
Nói như thế chắc chắn số 0 đã biết vị trí của cái chìa khóa, còn không nói cụ thể cho cô biết. Trương Oanh Oanh nhìn sang cái cây ở bên cạnh, ban đầu cứ nghĩ bản thân có đôi mắt mười trên mười sẽ tìm được ngay thôi. Suy nghĩ đó phải gác sang một bên rồi, dẹp hết sự kiêu ngạo của mình, Trương Oanh Oanh bắt đầu di chuyển, đi hết hai vòng vật cần tìm vẫn chưa tìm thấy.
Trời sụp tối muỗi ngày càng nhiều, cô rất cần sự trợ giúp: “Nếu anh biết, rộng lượng một chút, chỉ điểm được không?”
【Đó là thái độ của người cầu xin?】
Trương Oanh Oanh đưa tay chống hông, bao nhiêu sự nhịn nhục cho đủ: “Anh muốn tôi làm gì?”
【Kiểm soát hoàn toàn.】
Lời nhắc nhở lúc trước lại nhớ kỹ như vậy? Kiểm soát hoàn toàn anh ta có biết nó là gì không, con mẹ nó!
Cô thở dài một hơi: “Có vài thứ tôi không thể!”
【Vậy thì đứng ngoài.】
Trên thế giới này chỉ có một người có năng lực chọc cô phải tức giận, một là Hàm Nghiêm. Tên này là người thứ hai mà cô biết, những lần gặp con mồi khó nhằn Trương Oanh Oanh điều chơi đùa mắt nhắm mắt mở cho qua, sau đó dốc hết sức lực xử đẹp nó. Đối với một người chưa thấy mặt, có tức giận cũng không thể đánh người, còn chưa nói tên này không thể đánh tay đôi.
Dứt khoát đạp một cái thật mạnh, cây có cứng cũng phải gãy ngang. Lướt mắt nhìn xung quanh, một thứ ánh sáng lóe lên rồi tắt liệm, lập lại vài lần thành công thu hút Trương Oanh Oanh. Bước đi vài bước, thứ ánh sáng đó phát ra trên cành cao của một cái cây khác.
Chợt nhận ra bản thân đã bị xoay đến ngu, tự tát nhẹ mình một cái. Số 0 có nói là trên cành cây nhưng lại không nói rõ là cái cây nào, cô lại đinh ninh là cái cây gần nhất.
Chìa khóa được treo ở tận cành cao, nhưng như thế sao làm khó được một người như Trương Oanh Oanh, không có nhiều kinh nghiệm trèo cây nhưng kinh nghiệm trèo tường lẻn vào nhà, cô là người thuần thục nhất. Trong chốc lát đã lấy được không những một mà là cả chùm chìa khóa, nhanh chóng mở cổng.
Dừng lại trước của nhà mò cả buổi Trương Oanh Oanh lại chợt nhận ra, cả chùm chìa khóa đó không có cái nào mở cổng nhà được. Thật sự không muốn hỏi người kia, nhưng không hỏi sẽ phải ngủ ngoài đường, cô xem qua cửa sổ được khóa từ bên trong. Có trèo lên tầng hai kết quả cũng sẽ như thế thôi!
“Số 0?”
Không ai đáp lời, Trương Oanh Oanh xoay người tựa lưng vào cửa, đối phương cũng đâu thể suốt ngày nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính quan sát nhất cử nhất động.
“A a a a… Bực quá!”
【Gọi cấp trên như gọi bạn vậy?】
“!” Cô bị dọa xém kêu thành tiếng.
【Làm sao?】
Trương Oanh Oanh lấy lại khí thế, đối chất: “Anh là số 0 thì tôi gọi là số 0, chẳng lẽ muốn thêm một số không, có thêm cũng chẳng có giá trị nữa đâu.”
【Muốn vào nhà thì an phận!】
“Boss, điều nghe theo anh hết.”
Gọi như vậy cũng không sai, số 0 gần như đứng trên tất cả những người trong tổ chức, chỉ bị ông trùm thao túng mà thôi.
【Chậu cây.】
Trương Oanh Oanh nhìn xung quanh, ngoài hai chậu được dưới bậc thang thì còn vài chậu ngoài vườn. Không suy nghĩ lung tung, để đầu óc thanh thản không bị người khác dắt mũi nữa.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, cô lại lấy cái cớ người kia có năng lực, có đầu ốc, xếp hạng cũng cao hơn cả ngàn bật: “Anh thắng rồi, tôi chịu thua!”
【Bỏ cuộc dễ dàng như vậy?】
“Cũng chỉ có một cái mạng thôi mà?” Trương Oanh Oanh khó chịu đáp.
【Con số sai rồi.】
Thở dài một hơi, cô không phải quên là không muốn nhắc lại cái loại áp lực này: “Anh nói đi! Ngoại trừ kiểm soát hoàn toàn, cái gì tôi cũng đáp ứng.”
Lúc nãy vào được cổng là nhờ vào vận may, nhờ có ánh trăng mới nhìn thấy được kim loại phản chiếu. Bẻ khóa cũng chưa phải là chưa từng thử, hoàn toàn vô dụng, trình độ của Trương Oanh Oanh chưa tới nơi tới chốn hay người làm khóa có kinh nghiệm chống trộm? Từ khi bước chân lên vùng đất đất này cô lại nghi ngờ bản thân mình.
【Ngoại trừ cái đó, cô không đáp ứng được gì.】
Mỗi câu nói của người này Trương Oanh Oanh không tìm được kẽ hở, không thể phản bác lại. Cô chỉ là con tốt bị giới hạn tự do, muốn làm cái gì đây? Danh tiếng, tiền tài, địa vị không có cái nào coi được, còn làm việc cho người ta mà không nhận được lương bổng. Chỉ trách Trương Oanh Oanh lựa chọn thời cơ đi đầu thai không thích hợp.
“Được! Được! Được!”
Đến lúc đó trở mặt là được, anh ta cũng không làm gì được mình, vào nhà là quan trọng nhất. Đi làm nhiệm hay đi tìm kho báu không biết, Trương Oanh Oanh thầm nghĩ.
Thỏa thuận của hai người xem như đã thành lập.
【Dưới chậu cây hoa mai địa thảo, sau nhà.】
Trương Oanh Oanh cười như không cười, không nghĩ đến phạm vi nó lớn đến như vậy, tận sau nhà. Một lát sau mới có thể mở cửa đi vào, nhưng thay vì đi từ đằng sau cô lại chọn bước vào từ cửa chính. Lý do là gì cũng được, nhưng ngày đầu tiên vào ngôi nhà gắn bó một năm không muốn đi từ cửa sau.
Nó là quan niệm của một đứa sống ở trong môi trường khắc nghiệt, có thể trưởng thành hơn những đứa trẻ đồng trang lứa nhưng vẫn có một quan niệm mang tính của trẻ con.
Anh ta chắc đang nghĩ mình rảnh rỗi thì phải, chẳng quan tâm, cô thầm nghĩ.
Trương Oanh Oanh bật tất cả các đèn trong nhà, đến nhà vệ sinh cũng phải bật. Phòng trống cũng bật nốt! Đi vài vòng bật đèn cô lại cảm thấy ngôi nhà này thiết kế rất lạ. Tầng một bao nhiêu là phòng, tầng hai chỉ duy nhất một phòng, phòng này rộng hơn những phòng khác, đồ dùng đều được sắp xếp. Chưa từng có nhiệm vụ nào tổ chức chăm sóc tặng răng như cái nhiệm vụ này.
Mở tù đồ ra, cô lại đổ sụp hoàn toàn: “Cái quỷ gì vậy?”
【…】