Thanh niên mặc áo bào trắng lười biếng tựa người vào gốc cây, ánh nắng xuyên qua lá cây từng vệt đan xen thẳng tắp rơi xuống, tựa như ngàn vạn đóa hoa màu vàng đậu trên khuôn mặt nghiêng tuấn tú của hắn.
Huyền kính bằng đồng thau lơ lửng trên không đang phản chiếu cảnh tượng trong tháp Phù Đồ, Thiên Tiện Tử không biết đã nhìn thấy cái gì mà hơi nhướng mày kinh ngạc.
"Sư đệ!"
Đằng xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nam vô cùng đanh thép, kiếm khí lạnh thấu xương quét qua làm lá cây ào ào xao động, không khí chớp mắt đông cứng lại: "Rút kiếm!"
"Đừng đừng đừng." Thiên Tiện Tử bất đắc dĩ rời mắt khỏi huyền kính, phẩy tay cản kiếm quang đang ập đến: "Đệ đang xem các tiểu đồ đệ rèn luyện mà, ngày khác chúng ta hãy tỷ thí."
Người vừa mới tới chính một trong sáu đại trưởng lão của Huyền Hư Phái, sư huynh của hắn, Chân Tiêu kiếm tôn.
Ngoại trừ nghèo với yêu kiếm như mạng, Thiên Tiện Tử không có điểm nào giống kiếm tu cả.
Kiếm tu phải là người như thế nào? Chính trực như kiếm, sắc bén như kiếm, nghiêm nghị như kiếm, thấy người nào không thuận mắt thì đánh, chưa bao giờ nói thêm một câu thừa thãi. Đâu giống hắn, cái miệng nhỏ suốt ngày blah blah, ăn uống đánh cược không có thứ gì không tinh thông, am hiểu nhất là mấy trò sử dụng mánh khóe.
Nhưng Chân Tiêu thì khác. Hắn là kiểu kiếm tu vô cùng bảo thủ, không chỉ lúc nào cũng ôm khư khư thanh kiếm, hắn còn kế thừa được truyền thống vô cùng tốt đẹp của kiếm tông, một lời không hợp liền hô: Rút kiếm.
Kẻ mạnh thích nhất là so tài với kẻ mạnh, cho nên sở thích lớn nhất của Chân Tiêu chính là đến đây bỏ tiền thuê Thiên Tiện Tử... rút kiếm tỉ thí.
Hắn thì hài lòng, sư đệ thì có tiền, không ai bị thiệt cả.
"Rèn luyện?"
Chân Tiêu hừ lạnh một tiếng, thu kiếm vào bên người: "Cái nơi nho nhỏ như Trích Tinh các mà cũng cần đệ phí công lo lắng hả?"
Thiên Tiện Tử cười cười: "Không không không, lần này Trích Tinh các không giống bình thường."
Gió mạnh như kiếm, xoẹt một đường qua bóng cây in trên mặt đất.
Chân Tiêu im lặng một hồi, nhíu mày nói: "Chẳng lẽ..."
Đôi mắt sâu không thấy đáy của kiếm tôn hơi xoay chuyển, cuối cùng dừng trên huyền kính: "Đệ tử của đệ chỉ mới đạt đến Kim Đan kỳ đúng không? Đụng phải một con quái vật như vậy, chỉ sợ lành ít dữ nhiều."
"Cũng chưa biết được."
Thanh niên mặc áo bào trắng cúi người cụp mắt, đầu ngón tay lướt qua mặt kính làm gợi lên một gợn sóng, cảnh trong gương bỗng thay đổi, tình cờ dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ váy tím: "Con quái vật kia quả thật rất nguy hiểm, nhưng tiểu đồ đệ của đệ... hình như có hành động nằm ngoài tầm dự đoán của mọi người."
Mặt kính đang phản chiếu hình ảnh nơi cửa lớn của Trích Tinh các, người qua kẻ lại, ngựa xe như nước, thiếu nữ xinh đẹp tươi cười xán lạn, cật lực nhập vai một tên khách làng chơi phóng đãng.
Chân Tiêu lạnh nhạt nói: "Ta nhớ rõ kẻ làm càn trước cửa lớn là một nam tử, từ khi nào mà tháp Phù Đồ đã biến hắn thành một thiếu nữ rồi? Vậy mà người kia vẫn trái ôm phải ấp như cũ, sở thích của đám người thiết kế ảo cảnh kia đúng là bệnh hoạn."
Thiên Tiện Tử cười ha ha, không những không xấu hổ mà còn rất tự hào: "Đây là đồ đệ của đệ, không ngờ tới phải không!"
Khuôn mặt lạnh lùng bình thản vạn năm của Kiếm Tôn cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.
Sao đồ đệ của đệ còn càn rỡ hơn cả ác bá bản gốc vậy??? Hơn nữa chắc chắn là nàng đang cường đoạt con gái nhà người ta đúng không? Đến tên mặc áo vàng kia cũng không nhìn nổi nữa rồi kìa!!!
Hiện tại người trẻ tuổi đều cởi mở như thế này à?
"Thứ Trích Tinh các thích nhất là máu thịt của nhân sĩ chính đạo, làm như vậy thì đám yêu nữ kia chắc chắn sẽ vô cùng ghét bỏ Ninh Ninh, sẽ không chú ý nhiều đến con bé. Thú vị thú vị! Không hổ là đồ đệ của ta!"
Thiên Tiện Tử cười toe toét, hớp một ngụm trà: "Có lẽ Ninh Ninh đã phát hiện ra điều bất thường, huynh nghĩ rằng bước tiếp theo con bé sẽ làm thế nào?"
Chân Tiêu Kiếm Tôn: Không quan tâm, không muốn xem, không liên quan gì đến ta cả.
Chân Tiêu: "Ta ngồi đợi đệ, sau khi bọn nhỏ ra ngoài thì lên đỉnh núi so kiếm."
Đôi mắt của Thiên Tiện Tử hấp ha hấp háy: "Sư huynh, hôm nay ta thấy hơi mệt, sợ rằng..."
"Một vạn linh thạch."
"Chốt kèo! Tan xương nát thịt cũng không sợ, nhất định sẽ tỷ thí đến cùng với sư huynh!"
***
"Cô nương, mời vào."
Nữ tử mặc váy vàng đi lên lầu, dẫn Ninh Ninh đi vào một nhã gian bên trong Trích Tinh Các.
Cô trái ôm phải ấp ở đó một hồi bị ma ma nhắc nhở rằng trong lâu mỗi đêm chỉ có thể chọn một cô nương, nói hoa mỹ là "tránh tranh để việc tranh giành tình cảm làm tan vỡ mối quan hệ giữa các cô nương." Ninh Ninh hàm hồ đồng ý, trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ "tranh giành tình cảm" là giả, "quan hệ tan vỡ" mới là thật.
Hai con yêu quái tranh một miếng thịt người, có thể không mâu thuẫn được sao.
Người đưa cô lên lầu tên là Triều Nhan, nàng ta mặc một bộ váy dài bằng lụa mỏng màu vàng nhạt, là một mỹ nhân sắc nước hương trời, giọng nói dịu dàng, eo nhỏ tóc dài, mày như lá liễu, khi đi lại vạt áo khẽ lay động theo người, phác họa ra vòng eo nhỏ nhắn chưa đủ một vòng ôm.
Ninh Ninh rất không có tiền đồ mà nghĩ thầm, nếu cô là đàn ông, nhất định sẽ ngày ngày chìm đắm trong ảo cảnh này. Bao nhiêu giai nhân tuyệt sắc cho cô chọn lựa thoải mái như vậy, oa, quả thực là tiên cảnh nhân gian. Chỉ tiếc rằng chỉ cần các nàng tháo mặt nạ xuống một cái, tiên cảnh lập tức sẽ biến thành truyện ma.
Boss phản diện - Bạch Cốt phu nhân - chủ nhân của Trích Tinh các ở tầng cao nhất của tòa lầu này.
Bà ta và đám yêu nữ kia ăn đều thịt người, dựa vào đó để tăng tu vi. Diện mạo của bà ta vô cùng khác biệt so với con người, vì vậy luôn bà ta ngụy trang bằng một lớp mặt nạ, chỉ có lúc há miệng ăn thịt người mới để lộ ra diện mạo thật sự.
Nhưng Bạch Cốt phu nhân chắc chắn cũng không ngờ được rằng, đám yêu nữ mà bà ta tốn bao công sức để thao túng kia thật ra đã bị người khác cướp đi từ lâu. Chủ nhân chân chính của các nàng là "Âm Sơn quỷ mẫu" có sức mạnh vô cùng to lớn vẫn luôn ẩn thân trong một mật đạo dưới chân tòa lầu này. Nó bị trưởng lão của kiếm tôn đả thương nên chỉ có thể đi vào nơi này hấp thụ dương khí, nghỉ ngơi lấy lại sức.
Con quái vật kia cần nguồn năng lượng và máu thịt người cuồn cuộn của Trích Tinh các nhưng lại tự biết thân mang trọng thương, nếu xung đột trực diện với Bạch Cốt phu nhân chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương. Vì thế nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nó cũng nghĩ ra được một kế hay.
Thân là quỷ mẫu, đương nhiên nó có thể điều khiển sức mạnh của các sinh vật sống khác, có thể biến những người có tu vi thường thường và đám yêu quái này thành con rối, để nó thoải sức sai khiến.
Nó không có cách nào có thể lấy đá chọi đá với Bạch Cốt phu nhân nhưng lại dư sức đối phó với đám tiểu yêu này. Vì thế hơn một nửa đám yêu nữ trong Trích Tinh Các đã bị biến thành con rối, dương khí lấy được cũng bị nó chiếm hơn phân nửa.
Bạch Cốt phu nhân chỉ là người trần mắt thịt linh lực thấp kém, ngàn vạn không thể ngờ rằng công sức của mình chỉ là làm tổ cho tu hú đẻ nhờ.
Căn cứ theo nguyên tác, sau khi mọi người hạ gục Bạch Cốt phu nhân thì chợt nghe thấy một tiếng gầm điên cuồng truyền từ dưới mặt đất lên, sau đó Trích Tinh các hoàn toàn sụp đổ. Sơn Âm quỷ mẫu ngủ say dưới đất bỗng thức tỉnh, sau nhiều ngày hấp thụ dương khí nó đã hoàn toàn hồi phục.
Sức mạnh của nó vô cùng mạnh mẽ, mọi người liều chết đối phó với nó lại rơi vào thế hạ phong, nguyên chủ thậm chí còn trọng thương đến mức bị tống truyền ra bên ngoài ảo cảnh. Cuối cùng nhờ có Bùi Tịch bạo phát kiếm khí mãnh liệt vẫn luôn ẩn giấu trong cơ thể, dốc hết toàn bộ sức lực trong thời khắc cửu tử nhất sinh cuối cùng mới có thể đánh bại được nó.
Không thể tỏ ra là người chính nghĩa lẫm liệt, nếu không sẽ bị đám yêu nữ kia coi là thịt Đường Tăng ngon lành mà xơi gọn. Không thể trực tiếp giết chết đám yêu nữ kia, bời vì nếu vô tình giết nhầm một trong những con rối, Sơn Âm quỷ mẫu nhất định sẽ phát hiện. Lại càng không thể đối chọi trực tiếp với hai con quái vật kia. Bùi Tịch và tiểu bạch long đều có hào quang của nhân vật chính bảo vệ, nếu xảy ra chuyện, cô chắc chắn sẽ là kẻ chết đầu tiên.
Cuộc sống sao mà khó khăn quá, Ninh Ninh khẽ thở dài. Cô chỉ muốn yên ổn làm một nữ phụ ác độc thôi mà, tại sao lại khó như vậy cơ chứ.
Sơn Âm quỷ mẫu, ta nên làm sao để bắt tiểu yêu tinh nghịch ngợm nhà ngươi bây giờ?
"Cô nương đang nghĩ gì vậy?"
Triều Nhan rót một ly trà cho nàng, dịu dàng cười: "Chẳng lẽ là cảm thấy Triều Nhan không thú vị?"
Hai mắt Ninh Ninh nhìn vào vô định: "Đúng vậy."
Nữ tử váy vàng ngồi bên cạnh khóe miệng hơi giật giật, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ tươi cười: "Triều Nhan toàn tâm toàn ý với cô nương, cô nương lại chỉ nghĩ đến vài vị tỷ tỷ ngoài kia, đúng là khiến người ta đau lòng mà."
"Nếu ta đã chọn Triều Nhan cô nương vào phòng, đương nhiên là rất vừa ý cô."
Ninh Ninh còn đang nghĩ xem nên đối phó với quỷ mẫu như thế nào, chỉ cười nói có lệ mà đáp lại nàng ta. Nữ tử váy vàng nghe vậy liền nhoẻn miệng cười, nhưng trong chớp mắt, nụ cười đã trở nên cứng đờ.
Chỉ nghe tên không biết xấu hổ kia mặt không biến sắc nói: "Nhưng chuyện ta thích cô với chuyện ta thích vài vị tỷ tỷ ngoài kia cũng đâu có mâu thuẫn gì đâu! Ta là người tu đạo, theo đuổi tình yêu vĩ đại, cô và các tỷ tỷ đều giống như vạn vật trên thế gian, ta thích tất cả các cô không phải là điều đương nhiên sao?"
Bên ngoài huyền kính, Thiên Tiện Tử thiếu chút nữa phun hết trà trong miệng ra, lại nghe Ninh Ninh tiếp tục nói: "Ta thích các cô, là vô tư, là đại đạo. Nếu đã như vậy, tại sao các vị tỷ tỷ không thể vô tư mà yêu lại ta chứ?"
Nữ tử váy vàng mặt mũi méo xẹo, miễn cưỡng mỉm cười: "Tình cảm của ta đối với cô nương quả thực không có một chút lòng riêng nào cả."
"Giả dối."
Ninh Ninh liếc nàng ta một cái, nói một hơi liền mạch lưu loát không hề ngừng nghỉ: "Nếu cô thích ta vậy phải nghĩ cách làm ta vui vẻ. Không thể ở cùng các tỷ tỷ khác ta sẽ không vui nổi. Vậy không phải mâu thuẫn với điều cô vừa nói sao? Tỷ tỷ, xem ra cô vẫn không hiểu được tấm lòng bao la của kiếm tu chúng ta."
Vừa dứt lời, ngay cả kẻ tự nhận là đại ma đầu Triều Nhan cũng hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Còn miếng liêm sỉ nào không? Còn không? Đây thì là bác ái cái khỉ gì? Một chân đạp mất cái thuyền mà cũng có thể nói ra miệng trơn tru lưu loát như vậy... kiếm tu các người đều là loại người gì vậy?
Triều Nhan bị cô nói cho nghẹn lời, đột nhiên tức giận.
Tiểu nha đầu này tuy tự xưng là "kiếm tu" nhưng từ cơ thể nhỏ bé yếu ớt kia với dáng vẻ lông bông này cũng có thể nhìn ra, nàng chắc không phải là một kẻ khó chơi, ngồi ở chỗ này nghe nàng lải nhải chi nhân lúc còn sớm thì giải quyết nàng sạch sẽ luôn còn hơn.
Lúc nàng đang hạ quyết tâm động thủ, đột nhiên lại nghe Ninh Ninh nói: "Nói cho ngươi biết một bí mật."
Thiếu nữ đến gần nàng thêm một bước, nhỏ giọng nói: "Ta là đệ tử của Huyền Hư kiếm phái, ta đã phát hiện ra ngươi là yêu quái từ lâu rồi."
Thật ra Ninh Ninh cũng không muốn bại lộ thân phận của mình.
Nữ nhân này rõ ràng muốn động thủ với cô, nhưng nếu bây giờ đánh ngất hay giết chết nàng ta thì nhất định sẽ bị quỷ mẫu phát hiện. Nhưng cô còn chưa nghĩ ra cách để xử lý con quái vật kia, chỉ có thể tự tiết lộ thân phận, dùng chuyện này để kéo dài thời gian mà thôi. Huống chi, cô cần moi được nhiều tin tức hơn từ con yêu nữ này.
Triều Nhan đứng đần ra trong phút chốc. Sau đó nàng ta không thèm giả vờ nữa, sát khí ngùn ngụt mà cao giọng nói: "Ngươi nói bậy! Huyền Hư kiếm phái chỉ toàn kiếm tu siêu đẳng, sao có thể là một tiểu cô nương như ngươi được!"
Ninh Ninh một tay niết chú quyết, nhẹ nhàng đánh một chưởng về phía nàng ta: "Nói bậy? Thực lực của ta cao hơn ngươi nhiều, không cần phải nói dối lãng phí thời gian."
Nàng linh khí thâm hậu, tu vi quả thực cao hơn nàng ta rất nhiều.
Triều Nhan dễ dàng bị Ninh Ninh khống chế, trong lòng nàng ta biết rằng mình không phải là đối thủ của cô nương này, hơn nữa nơi này không có ai, không có cách nào gọi cứu viện. Yêu ma rơi vào tay kiếm tu nhất định cùng đường. Nàng ta âm thầm cắn răng, nhanh chóng nghĩ cách.
Tiểu cô nương này nhìn qua có vẻ chưa trải đời, mà lớp mặt nạ này của nàng ta lại có vẻ yếu đuối nhu nhược. Nếu nói dối rằng nàng ta bị Bạch Cốt phu nhân ép buộc...
Triều Nhan nghĩ thế nào liền làm thế đấy, lập tức rặn ra vài giọt nước mắt: "Cô nương cứu ta! Ta cũng là bị ép nên mới phải làm mấy chuyện nghiệp chướng nặng nề như vậy. Ngươi có điều không biết, Bạch Cốt phu nhân giết người uống máu không chuyện ác nào không làm, nếu ta là không nghe theo mệnh lệnh của bà ta thì chỉ có đường chết hu hu hu!"
Nàng ta vừa nói xong thì bật khóc nức nở, giai nhân xinh đẹp khóc như mưa rơi trên cánh hoa lê, không có ai nhìn thấy mà không mềm lòng.
Quả nhiên thấy tên kiếm tu kia lộ ra vẻ ngạc nhiên, chính khí lẫm liệt đáp lại: "Ta biết mà! Tỷ tỷ, ta nhìn ngươi yếu đuối mong manh lại dịu dàng như vậy, chắc chắn không phải là người xấu. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi!"
Hừ, còn non lắm.
Kẻ ngu ngốc này thấy nàng dung mạo như hoa lại nhu nhược đáng thương thì cứ thế bị cái tình tiết thiếu nữ chịu khổ bị ức hiếp lỗi thời này lừa gạt, đúng là ngu muội.
Mười năm trước thoại bản trên giang hồ đã không viết như này nữa rồi, thức tỉnh đi!
Đời người chỉ là một vở kịch. Triều Nhan vô cùng tin tưởng kỹ thuật xuất của mình có thể xoay tiểu cô nương này như chong chóng: "Đa tạ cô nương! Chỉ cần cô nương nguyện lòng đối phó với Bạch Cốt phu nhân, cho dù có bất cứ yêu cầu gì, Triều Nhan nhất định sẽ dùng toàn lực giúp đỡ."
Quả nhiên sau đó nàng ta nhìn thấy Ninh Ninh lộ ra vẻ vô cùng vui mừng.
Hừ, tiểu nha đầu này tự cho mình là đã nhìn thấu mọi chuyện nên mới hớn hở như thế kia.
Nàng cho rằng bản thân mình đi trước một bước, không ngờ rằng yêu nữ đứng trước mặt nàng này lại cao hơn nàng một bậc. Chỉ cần trấn an nàng ta, sau đó nhân cơ hội đi mật báo, đến lúc đó một đám yêu vật cùng nhau vây nàng ta lại, Triều Nhan không tin nha đầu này còn có thể sống.
Ninh Ninh suy tư trong chốc lát, vẫn là bộ dáng vô cùng ngây thơ: "Rốt cuộc tại sao trong lâu lại biến thành như thế này, cô nương có thể nói cho ta biết một chút được không?"
"Bọn ta vốn là yêu ma trong núi, bị Bạch Cốt phu nhân bắt tới đây để hấp thụ linh khí tinh huyết của người trần."
Triều Nhan nói: "Các cô nương trong này đều là có vẻ ngoài xinh đẹp là để dụ dỗ khách nhân."
Không hổ là tiểu đệ tử ngây thơ chưa trải đời, trong mắt thiếu nữ xuất hiện vài phần sợ hãi: "Mặt nạ của các ngươi đều là rạch từ mặt người sống xuống sao?"
"Mặt nạ đều dùng linh lực mà biến thành, không phải dùng da người. Nếu có nữ khách nào dung mạo mỹ lệ, bọn ta cũng sẽ huyễn hóa ra một khuôn mặt giống như nàng để sau này sử dụng."
Để an ủi tiểu cô nương, nàng ta còn cố tỏ ra vẻ thiện lương ân cần. Đầu ngón tay vừa chuyển động một cái, trong lòng bàn tay đã hiện ra một cái mặt nạ giống Ninh Ninh như đúc: "Giống như thế này."
"Thì ra là như vậy!"
Ninh Ninh cẩn thận cầm lấy nó, trầm mặc suy nghĩ một lúc lâu. Triều Nhan không dám quấy rầy, đang định kiếm cớ rời đi.
Có cơn gió phất qua cửa sổ, lạnh lẽo thấu xương.
Không biết vì sao, trong đôi mắt hạnh của tiểu cô nương ngồi bên cạnh nàng ta không hề có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại giống như đang bất ngờ vui sướng vậy: "Ta nghĩ ra rồi!"
Triều Nhan tò mò: "Nghĩ ra cái gì?"
"Ta nghĩ ra..."
Thiếu nữ váy tím mi mắt cong cong, giọng nói mềm nhẹ, nhưng lời từ miệng phát ra lại làm nàng không khỏi lạnh sống lưng: "... cách để san bằng tòa lầu này."
Ninh Ninh nói xong thì hơi nhếch miệng, giọng ngọt như mật: "Cảm ơn tỷ tỷ, tạm biệt!"
Lời nói vừa dứt, kiếm quang sắc bén đột nhiên lóe lên trong màn đêm u tối.
Lúc Tinh Ngân đâm vào cơ thể, khuôn mặt của yêu nữ kia tràn ngập vẻ không thể tin được, trong lòng không biết đang nguyền rủa cô bao nhiêu lần.
Có bệnh hả! Lòng tin giữa người với yêu vừa mới nói đâu! Ngươi đang làm cái gì, làm cái gì vậy!
"Khốn nạn, ta giết ngươi!"
Yêu nữ bị thương nặng liều chết giãy giụa, dung nhan tuyệt sắc trở nên vặn vẹo: "Đáng lẽ ta nên ăn ngươi ngay từ đầu!"
"Ồ?"
Tên kiếm tu kia đột nhiên tỏ vẻ bi thương: "Sao ngươi lại hung dữ như vậy, không phải đã nói là ăn thịt người là do bị ép hay sao? Chẳng lẽ... ngươi gạt ta?"
Triều Nhan kinh hoàng.
Nàng ta đã từng cho rằng đây là sân khấu solo diễn xuất của mình, ai ngờ cái người trước mặt này mới là đỉnh cao diễn xuất, diễn còn thật hơn cả nàng.
Đâm nàng ta một kiếm còn có thể bày ra vẻ mặt vô tội như vậy, sao ngươi lại vô sỉ thế hả?
Nàng ta nhớ lại, người này mấy phút trước còn ngồi bàn luận với nàng ta cái gì mà tình yêu vĩ đại, Triều Nhan lần đầu tiên gặp được một người có thể mặt dày đến mức này, dày đến mức khiến nàng cam bái hạ phong.
Ai có thể ngờ được chứ.
Nàng ta tưởng Ninh Ninh là kẻ ngốc, kết quả là người ta đã ủ mưu từ lâu, coi nàng như công cụ để moi tin tình báo. Nàng ta tự cho rằng bản thân là cao thủ, ai ngờ kẻ ngu ngốc kia còn là cao thủ trong cao thủ.
Tấm lòng thành kính này chung quy đã trao sai người.
"Hứa với ta..."
Ninh Ninh nhẹ nhàng sờ lên chiếc mặt nạ của nàng ta, vẻ mặt nghiêm túc mà dịu dàng: "Sau này bớt tính toán đi một chút, chân thành thêm một chút, đừng đi lừa người nữa, được không? Cái tình tiết thiếu nữ chịu khổ bị ức hiếp lỗi thời này, mười năm trước thoại bản trên giang hồ đã không viết như này nữa rồi."
Trong miệng nữ yêu tỏa ra một làn khói trắng, khóe miệng run rẩy.
Đây vốn là lời kịch của nàng ta.
Thủ đoạn thâm độc như vậy, mẹ nhà ngươi!