Nguồn: Sưu Tầm
Sau khi đã thu xếp nhiệm vụ cho tất cả mọi người, Trình Đại Lôi liền tự mình kiểm tra lại mấy mối quan hệ trong hệ thống, vừa rồi mới hoàn thành xong một nhiệm vụ, lại chạy quá nhanh, còn chưa kịp nhìn qua mấy cái khen thưởng.
Sơn trại: Trại Cáp Mô (Sơn trại rách nát, sơ cấp)
Nhân khẩu: 4
Kỹ năng: Không
Đô, hoàn thành cướp đoạt áp trại phu nhân giai đoạn sơ cấp, khen thưởng ngẫu nhiên cho sơn trại một tên lính gác đã thức tỉnh thuộc tính ẩn.
Khen thưởng một cái thuộc tính đáng giá, trước mặt sơn trại có hết thảy bốn người, không biết phần thưởng này sẽ rơi vào người nào.
"Đại đương gia, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt rồi."
Từ Thần Cơ vội vã chạy tới, Trình Đại Lôi vô ý thức tập trung lực chú ý ở trên người ông ta, cả người bỗng nhiên ngẩn ra.
Không ngờ kẻ thức tỉnh thuộc tính ẩn lại là ngươi!
…………………….
Bên dưới dãy Cáp Mô, Hoàng Tam Nguyên mặt lặng như nước, đang kiểm điểm lại tình huống thương vong của binh lính.
Kỳ thực cũng không có thương vong gì, trừ Lâm Thiếu vũ đã mất tung tích, những người khác đều bình yêu vô sự. Thế nhưng, vị hôn thể của tiểu thành chủ lại bị sơn tặc cướp đi, với tình tính hung bạo của thành chủ, Hoàng Tam Nguyên thật sự không dám tưởng tượng khi trở về thành Hắc Thạch sẽ bị trừng phạt như thế nào.
“Ta hỏi các người, muốn chết hay là muốn sống!” Hoàng Tam Nguyên đột nhiên mở miệng.
Có Binh Sĩ đánh bạo nói: "Hoàng quản gia, chúng ta tất nhiên muốn sống..."
“Nếu muốn sống, vậy ta hỏi các ngươi, hơn nay sơn tặc đến cướp chúng ta hết thảy có bao nhiêu người?”
“1…” Các binh sĩ một mặt hoang mang nhìn nhau: “Hồi bẩm Hoàng quản gia, sơn tặc bao gồm 100 người1”
"100 người!" Hoàng Tam Nguyên lạnh hừ một tiếng: “Mặt ngươi bị mù sao, rõ rằng sơn tặc có hơn 300 người! Chúng ta đã liều mạng chém gϊếŧ, giữ lại mấy chục thi thể sơn tặc, đáng tiếc vẫn không bảo vệ được thiếu phu nhân, Lâm thiếu hiệp cũng không rõ tung tích.”
Hoàng Tam Nguyên đột nhiên rút ra đoản đao, vạch trên thân mấy cái vết thương, cũng không để ý vết thương đang đổ máu, lớn tiếng nói: "Theo ta trở về thành, xin viện binh!”
Đám binh sĩ liền học theo, dồn dập trên người tạo ra mấy cái vết thương, xé vỡ áo giáp da lành lặn, chém mấy đường lên thân thể. Mặc dù đau đến đau răng trợn mắt, nhưng so với sự tàn bạo của thành chủ Hắc Thạch, cái này cũng không đáng là bao.
Từ bụi cỏ đối diện dần dần lộ ra bóng dáng của Lâm Thiếu vũ. Hắn trơ trọi đứng đó, nhìn lên bầu trời đầy sao, trong miệng phát ra một tiếng thở dài.
“Uổng cho cái danh hiệp khách của Lâm Thiếu Vũ ta, Hoàng quản gia đã tin tưởng ta như thế, cuối cùng lại hại tô gia cô nương bị sơn tặc cướp mất.” Lâm Thiếu Vũ nắm chặt thanh thiết thương trong tay: “Hoàng quản gia yên tâm, ta nhất định sẽ cứu Tô gia cô nương trở về, để không uổng công thân nam nhi này!”
……………………..
Tính danh: Từ Thần Cơ (Quân Sư xấu xa chết dẫm)
Tuổi tác: 49 tuổi
Kỹ năng: Không
Thuộc tính ẩn: Cẩu quân sư không mưu lược gì/
“Kế sách hắn đưa ra, kẻ nghe theo nhẹ thì táng gia bại sản, nặng thì mất mạng. Này chính là kẻ ngu trong vạn kẻ ngu. Ở cái loạn thế này mà chịu thu lưu ông ta, chỉ có thể dùng hai chữ thiện tâm để giải thích
Trình Đại Lôi nhìn chằm chằm Từ Thần Cơ, trên mặt biểu lộ vẻ không thiết tha gì. Hắn vốn cho rằng “Bình Thường” (Hay còn gọi là phổ thông) đã là cấp thấp nhất rồi, giờ nhìn thấy Từ Thần Cơ mới biết được, hóa ra dưới bình thường còn có “Chết dẫm”. Nhât là thuộc tính ẩn này…
Người khác thì khi tính toán không bỏ sót điều gì, còn người này một kế sách cũng không nghĩ ra, dạng này thì giữ lại làm gì, làm linh vật sao.
Từ Thần Cơ nói: "Đại đương gia, Đại đương gia, cậu làm sao thế?"
“Không có gì, nói chung là mặt ta hơi đen thôi,” Trình Đại Lôi xoa xoa mặt: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Đại đương gia, ta đã hỏi qua cô nương ấy, tên là Tô Anh, là vị hôn thể của tiểu thành chủ Hắc Thạch, chúng ta cướp nàng về là xảy ra đại họa đó. Cậu không biết sự lợi hại của thành chủ Hắc Thạch đâu, Lão trại chủ chính là lúc giao chiến với Hắc Thạch Thành mới bị trúng tiễn, không chữa khỏi mà chết. Lần này chúng ta lại trêu chọc hắn, nếu như đại binh kéo đến, chúng ta đều phải chết."
Tần Man và Từ Linh lúc này cũng lại gần, Trình Đại Lôi mới lên tiếng hỏi: “Có ai biết tình huống ở thành Hắc Thạch không?”
"Ta biết." Tần Man nói: “Hắc Thạch Thành cách Cáp Mô lĩnh một trăm năm mươi dặm, thành chủ tên là Hàn Hổ Cứ, người này vô cùng háo sắc, lại tàn nhẫn bạo ngược, trong thành hiện có năm ngàn quân tinh nhuệ.”
“Năm ngàn đấu hai, Đại đương gia, cậu cảm thấy có năm chắc không?” Từ Thần Cơ liền chủ động đem ông ta cùng nữ nhi cách ly ra ngoài.
“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ, người cũng đã cướp về, nếu không ngươi đem người đưa trở về, nói là do chúng ta sai, rồi quỳ xuống rập đầu lạy, xem hắn có thể hay không bỏ qua cho ngươi." Trình Đại Lôi.
"Cái kia... Coi như ta chưa không nói."
Sau khi đã thu xếp nhiệm vụ cho tất cả mọi người, Trình Đại Lôi liền tự mình kiểm tra lại mấy mối quan hệ trong hệ thống, vừa rồi mới hoàn thành xong một nhiệm vụ, lại chạy quá nhanh, còn chưa kịp nhìn qua mấy cái khen thưởng.
Sơn trại: Trại Cáp Mô (Sơn trại rách nát, sơ cấp)
Nhân khẩu: 4
Kỹ năng: Không
Đô, hoàn thành cướp đoạt áp trại phu nhân giai đoạn sơ cấp, khen thưởng ngẫu nhiên cho sơn trại một tên lính gác đã thức tỉnh thuộc tính ẩn.
Khen thưởng một cái thuộc tính đáng giá, trước mặt sơn trại có hết thảy bốn người, không biết phần thưởng này sẽ rơi vào người nào.
"Đại đương gia, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt rồi."
Từ Thần Cơ vội vã chạy tới, Trình Đại Lôi vô ý thức tập trung lực chú ý ở trên người ông ta, cả người bỗng nhiên ngẩn ra.
Không ngờ kẻ thức tỉnh thuộc tính ẩn lại là ngươi!
…………………….
Bên dưới dãy Cáp Mô, Hoàng Tam Nguyên mặt lặng như nước, đang kiểm điểm lại tình huống thương vong của binh lính.
Kỳ thực cũng không có thương vong gì, trừ Lâm Thiếu vũ đã mất tung tích, những người khác đều bình yêu vô sự. Thế nhưng, vị hôn thể của tiểu thành chủ lại bị sơn tặc cướp đi, với tình tính hung bạo của thành chủ, Hoàng Tam Nguyên thật sự không dám tưởng tượng khi trở về thành Hắc Thạch sẽ bị trừng phạt như thế nào.
“Ta hỏi các người, muốn chết hay là muốn sống!” Hoàng Tam Nguyên đột nhiên mở miệng.
Có Binh Sĩ đánh bạo nói: "Hoàng quản gia, chúng ta tất nhiên muốn sống..."
“Nếu muốn sống, vậy ta hỏi các ngươi, hơn nay sơn tặc đến cướp chúng ta hết thảy có bao nhiêu người?”
“1…” Các binh sĩ một mặt hoang mang nhìn nhau: “Hồi bẩm Hoàng quản gia, sơn tặc bao gồm 100 người1”
"100 người!" Hoàng Tam Nguyên lạnh hừ một tiếng: “Mặt ngươi bị mù sao, rõ rằng sơn tặc có hơn 300 người! Chúng ta đã liều mạng chém gϊếŧ, giữ lại mấy chục thi thể sơn tặc, đáng tiếc vẫn không bảo vệ được thiếu phu nhân, Lâm thiếu hiệp cũng không rõ tung tích.”
Hoàng Tam Nguyên đột nhiên rút ra đoản đao, vạch trên thân mấy cái vết thương, cũng không để ý vết thương đang đổ máu, lớn tiếng nói: "Theo ta trở về thành, xin viện binh!”
Đám binh sĩ liền học theo, dồn dập trên người tạo ra mấy cái vết thương, xé vỡ áo giáp da lành lặn, chém mấy đường lên thân thể. Mặc dù đau đến đau răng trợn mắt, nhưng so với sự tàn bạo của thành chủ Hắc Thạch, cái này cũng không đáng là bao.
Từ bụi cỏ đối diện dần dần lộ ra bóng dáng của Lâm Thiếu vũ. Hắn trơ trọi đứng đó, nhìn lên bầu trời đầy sao, trong miệng phát ra một tiếng thở dài.
“Uổng cho cái danh hiệp khách của Lâm Thiếu Vũ ta, Hoàng quản gia đã tin tưởng ta như thế, cuối cùng lại hại tô gia cô nương bị sơn tặc cướp mất.” Lâm Thiếu Vũ nắm chặt thanh thiết thương trong tay: “Hoàng quản gia yên tâm, ta nhất định sẽ cứu Tô gia cô nương trở về, để không uổng công thân nam nhi này!”
……………………..
Tính danh: Từ Thần Cơ (Quân Sư xấu xa chết dẫm)
Tuổi tác: 49 tuổi
Kỹ năng: Không
Thuộc tính ẩn: Cẩu quân sư không mưu lược gì/
“Kế sách hắn đưa ra, kẻ nghe theo nhẹ thì táng gia bại sản, nặng thì mất mạng. Này chính là kẻ ngu trong vạn kẻ ngu. Ở cái loạn thế này mà chịu thu lưu ông ta, chỉ có thể dùng hai chữ thiện tâm để giải thích
Trình Đại Lôi nhìn chằm chằm Từ Thần Cơ, trên mặt biểu lộ vẻ không thiết tha gì. Hắn vốn cho rằng “Bình Thường” (Hay còn gọi là phổ thông) đã là cấp thấp nhất rồi, giờ nhìn thấy Từ Thần Cơ mới biết được, hóa ra dưới bình thường còn có “Chết dẫm”. Nhât là thuộc tính ẩn này…
Người khác thì khi tính toán không bỏ sót điều gì, còn người này một kế sách cũng không nghĩ ra, dạng này thì giữ lại làm gì, làm linh vật sao.
Từ Thần Cơ nói: "Đại đương gia, Đại đương gia, cậu làm sao thế?"
“Không có gì, nói chung là mặt ta hơi đen thôi,” Trình Đại Lôi xoa xoa mặt: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Đại đương gia, ta đã hỏi qua cô nương ấy, tên là Tô Anh, là vị hôn thể của tiểu thành chủ Hắc Thạch, chúng ta cướp nàng về là xảy ra đại họa đó. Cậu không biết sự lợi hại của thành chủ Hắc Thạch đâu, Lão trại chủ chính là lúc giao chiến với Hắc Thạch Thành mới bị trúng tiễn, không chữa khỏi mà chết. Lần này chúng ta lại trêu chọc hắn, nếu như đại binh kéo đến, chúng ta đều phải chết."
Tần Man và Từ Linh lúc này cũng lại gần, Trình Đại Lôi mới lên tiếng hỏi: “Có ai biết tình huống ở thành Hắc Thạch không?”
"Ta biết." Tần Man nói: “Hắc Thạch Thành cách Cáp Mô lĩnh một trăm năm mươi dặm, thành chủ tên là Hàn Hổ Cứ, người này vô cùng háo sắc, lại tàn nhẫn bạo ngược, trong thành hiện có năm ngàn quân tinh nhuệ.”
“Năm ngàn đấu hai, Đại đương gia, cậu cảm thấy có năm chắc không?” Từ Thần Cơ liền chủ động đem ông ta cùng nữ nhi cách ly ra ngoài.
“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ, người cũng đã cướp về, nếu không ngươi đem người đưa trở về, nói là do chúng ta sai, rồi quỳ xuống rập đầu lạy, xem hắn có thể hay không bỏ qua cho ngươi." Trình Đại Lôi.
"Cái kia... Coi như ta chưa không nói."