Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong giấc mơ của Văn Thụy Lâm, Giản Thính Lan và một người đàn ông tên Lạc Minh Phong là một đôi. Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)

Là chủ nhân của giấc mơ, hắn không những không phải nhân vật chính, ngược lại còn trở thành công cụ yêu đương của hai người.

Sau khi Văn Thụy Lâm bị Vân Văn Quân từ chối một lần nữa, hắn và bạn bè đến quán bar mượn rượu giải sầu, mơ mơ màng màng, nhìn trúng Giản Thính Lan cũng đang uống rượu trong quán bar, thấy đối phương giống với Vân Văn Quân bảy phần, hắn càng quyết tâm hơn nữa, ngang ngược hết nấc mà theo đuổi Giản Thính Lan, trong lúc theo đuổi đã xảy ra rất nhiều chuyện không vui, ví như lợi dụng quyền thế ép buộc đối phương hẹn hò với mình, nếu không hắn sẽ để Giản Thính Lan biến mất trong giới thời trang.

Giản Thính Lan bị hắn ép rất thảm, không thể không hẹn hò với Văn Thụy Lâm, cứ như vậy, Lạc Minh Phong vẫn luôn thầm mến Giản Thính Lan đã ghi hận với hắn.

Sau đó, đối với loại người có quyền có thế như bọn họ, gậy ông đập lưng ông, trực tiếp bị hủy gốc rễ, không có thế lực nhà họ Văn sau lưng, đương nhiên Văn Thụy Lâm đã bị trả thù.

Văn Thụy Lâm mất đi tất cả, không còn hào nhoáng và rực rỡ ngày xưa, lúc trước người hắn thấy không vừa mắt dù là ai đều có thể giẫm dưới chân, khi hắn còn phong quang*, thường xuyên lên hot search, sau khi nhà họ Văn nghèo túng, cư dân mạng mắng hắn đến không còn da thịt, tựa như bọn họ là chuột qua đường.

*Có vẻ đẹp, có cảnh đẹp (cũ): Vẻ phong quang.

Tất cả đều là do trong mơ không hiểu sao hắn lại độc đoán "theo đuổi" Giản Thính Lan.

Nhớ lại cốt truyện trong mơ, bây giờ Văn Thụy Lâm thấy Giản Thính Lan, cả người đều cứng đơ.

Hắn không biết chuyện trong mơ là thật hay giả, nhưng hắn có thể khẳng định đầu óc mình chưa từng bị người ngoài hành tinh cấy chip, từ khi có ý thức đến nay chưa từng xảy ra chuyện đầu óc bị va chạm dẫn đến mất trí nhớ, ngược lại trí nhớ của hắn cũng không tệ lắm, từ nhỏ đến lớn, học tập không hề có áp lực.

Hắn chắc chắn rằng chưa từng tiếp xúc với Giản Thính Lan trước đó, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Đúng rồi, trong mơ, Giản Thính Lan cũng là em họ của Vân Văn Quân, mối quan hệ này hoàn toàn chính xác!

Cho dù như thế nào, hiện giờ trước mắt hắn phải giữ thái độ "kính nhi viễn chi"* với Giản Thính Lan.

*Tôn kính nhưng không thể gần hay không muốn gần

Thấy Văn Thụy Lâm nhìn Giản Thính Lan, trong lòng Vân Văn Quân như bị hẫng chân, đây là lần đầu tiên có anh ta ở đây nhưng tầm mắt Văn Thụy Lâm nhìn về người khác, mà người này là em họ của anh ta.

Anh ta thừa nhận, Giản Thính Lan đẹp trai quá mức, dù đứng ở đâu cũng khiến người ta chú ý hơn so với anh, nhưng tuyệt không ngờ tới ngay cả Văn Thụy Lâm cũng sa vào.


Mà Thính Lan càng thấy không thoải mái hơn với cái nhìn thẳng vào cậu của Văn Thụy Lâm, đương nhiên cậu không cảm thấy đối phương có ý với cậu, chỉ là hơi thoáng giật mình.

Bỗng nhiên Giản Thính Lan nghĩ đến cái gì đó, liếc mắt nhìn Vân Văn Quân một cái, đột nhiên cười, cậu vươn tay về phía Vân Văn Quân: "Ngưỡng mộ tên tuổi đã lâu, giám đốc Văn."

Văn Thụy Lâm e ngại nơi công cộng, vẫn bắt tay với đối phương, tâm sự của hắn nặng nề, lòng bàn tay cũng lạnh lẽo: "Xin chào."

Tiếp xúc ngắn ngủi, tâm trạng hoảng loạn của Văn Thụy Lâm vẫn chưa nguôi, đây là người thật, vậy chuyện trong mơ của hắn đã trở nên đáng sợ hơn.

Giản Thính Lan lấy danh thiếp ra, đưa về phía trước: "Giám đốc Văn, bản thân ngài hoàn toàn không giống với lời nói bên ngoài, không ngờ rằng có cơ hội gặp ngài, đây là danh thiếp của tôi, hy vọng có cơ hội hợp tác."

Văn Thụy Lâm nhìn danh thiếp giới thiệu của cậu, Giản Thính Lan tự mình mở một phòng làm việc châu báu độc lập, hắn từng nghe qua phòng làm việc này, danh tiếng không nhỏ, là lực lượng mới xuất hiện hai năm nay, thiết kế nhà bọn họ phất riêng một ngọn cờ, mang đến làn gió mới cho ngành công nghiệp châu báu, đồng thời cũng đánh một đòn vào các công ty lâu đời khác.

Hắn cẩn thận nhận danh thiếp, không dám trì hoãn chút nào: "Được, sẽ có cơ hội thôi."

Nếu như chuyện trong mơ đều là sự tồn tại chân thật, hắn phải rời xa Giản Thính Lan, tốt nhất không nên đắc tội với cậu ta!

Vân Văn Quân ở một bên nghe được thấy hơi hụt hẫng, Văn Thụy Lâm chưa bao giờ có thái độ khiêm tốn với một người khác như thế, còn cực kỳ cẩn thận nhận danh thiếp, chẳng lẽ Văn Thụy Lâm thích khuôn mặt này của cậu ta?

Không thể phủ nhận, ngoại hình của em họ anh từ nhỏ đến lớn bất kể đứng ở đâu cũng là tâm điểm.

Văn Thụy Lâm đang muốn tìm hiểu thêm tin tức từ miệng Giản Thính Lan, muốn biết nếu đã có Giản Thính Lan, vậy Lạc Minh Phong có phải cũng là người cậu quen biết hay không, nhưng hắn còn chưa mở miệng, đã nghe thấy tiếng rơi vỡ lớn của bình rượu, bát đũa bị đập xuống đất bên cạnh.

Ba người đồng thời nhìn về phía âm thanh truyền đến.

-

Tô Thanh Yến đứng ở khu nghỉ ngơi gần ban công, đang chờ Dư Hữu Tuệ đi toilet xong trở về thẳng nhà, hôm nay anh chỉ là người góp đủ số, cũng không cần giao tiếp quá nhiều, khăng khăng cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của anh: "Tô Thanh Yến, sao mày lại ở đây?"

Tô Thanh Yến giương mắt nhìn người tới, ý lạnh bao phủ trong mắt.

Anh còn nghĩ là ai, thì ra là anh hai cùng cha khác mẹ của anh, con trai trong hôn nhân* nhà họ Tô, Tô Minh Việt.

*Giá thú là ngoài hôn nhân, gốc là hôn sinh.

Đối diện với người em rẻ mạt này, Tô Minh Việt cười tà ác, tiến đến bên tai anh thấp giọng nói: "Không ở nhà hầu cậu hai nhà họ Văn, chạy ra bên ngoài chiêu ong dẫn bướm? "

Tô Thanh Yến thật sự không có hảo cảm gì đối với Tô Minh Việt, thậm chí là chán ghét.

Lúc anh vừa được đón về nhà họ Tô đã bị Tô Minh Việt đùa giỡn không ít lần, sở dĩ năm đó nhà họ Tô biết tính hướng của Tô Minh Việt, chính là Tô Minh Việt phát hiện trước, từ đó làm khó dễ nói mấy câu trước mặt cha Tô, nếu như không phải gã đột nhiên làm thế*, Tô Thanh Yến cũng sẽ không lấy thân phận bị đưa đi đến trước mặt Văn Thụy Lâm.

*这一套: không thể tìm ra từ nào hợp lý để ghi vào nên chém =))) dựa theo ngữ cảnh.

Nói dễ nghe một chút là giao dịch, nói khó nghe một chút, ông Tô đang bán con trai.

Tô Thanh Yến hận không thể xóa sạch quan hệ với nhà họ Tô.

Hiện giờ cũng tốt, nhà họ Tô không có quyền quản chế anh, cùng lắm thì chỉ cá chết lưới rách* mà thôi.

*Hai bên đều thiệt nặng.

Tô Thanh Yến siết chặt lòng bàn tay, sắc mặt trầm xuống: "Tô Minh Việt, chú ý thái độ nói chuyện của mày, mấy năm nay nhà họ Tô các người dựa vào tao, mày xem đó là gì?"

Tô Minh Việt không thèm để ý cười cười: "Nhưng người lên giường cậu hai Văn là mày mà, có quan hệ gì với tao, không có bằng chứng, hơn nữa, Văn Thụy Lâm thừa nhận sự tồn tại của mày ở bên ngoài sao? Mẹ mày không biết xấu hổ bò lên giường cha tao, con sinh ra cũng là một thằng ti tiện! "

Mặt Tô Thanh Yến càng ngày càng căng chặt, Tô Minh Việt nhắc tới ai cũng được, nhưng lại nhắc tới người mẹ đã mất của anh, trước kia anh vẫn nhẫn nhịn, hôm nay anh không định nhịn, Tô Thanh Yến lui về phía sau một bước, bất ngờ đạp một cước vào bụng Tô Minh Việt! Gã không đứng nổi, ngã xuống phòng ăn gần nhất, bàn bị gã va chạm phát ra tiếng rầm rầm, trên người gã dính toàn dầu mỡ.

Tiếng rơi vỡ lớn phát ra hấp dẫn sự chú ý của khách khứa xung quanh.

Tô Minh Việt nhất thời không ngờ được Tô Thanh Yến đột nhiên ra tay với gã, gã ghê tởm thứ dơ bẩn trên người mình, cũng ghê tởm Tô Thanh Yến: "Tô Thanh Yến đcm mày dám đánh tao!"

Gã đứng dậy thẳng tay tiến lên muốn túm lấy cổ áo Tô Thanh Yến, nhưng Tô Thanh Yến lại được người khác kéo ra phía sau bảo vệ, Tô Minh Việt thấy rõ mặt người tới, tay dính dầu dừng ở giữa không trung: "Cậu hai..."

Tô Minh Việt không dám xuống tay, là Văn Thụy Lâm.

"Anh làm gì vậy?" Văn Thụy Lâm nhíu mày với Tô Minh Việt, trầm giọng không vui nói, "Chỗ này không phải là nơi anh muốn làm gì thì làm!"

Người họ Tô từng có hiệp định với Văn Thụy Lâm, nếu bọn họ nhiều chuyện ở bên ngoài, Văn Thụy Lâm sẽ thu hồi tất cả hạng mục hợp tác với nhà họ Tô, mặc dù Tô Minh Việt uống mấy chén rượu, đầu óc không rõ ràng, nhưng cũng không dám động thủ với Văn Thụy Lâm.

"Xin lỗi, cậu hai, tôi không cố ý, tôi sẽ bồi thường đến tận cửa cho ngài."Tô Minh Việt ngoài miệng mềm mỏng phục tùng, nhưng trong lòng lại nghĩ khoản nợ này sẽ thanh lý với Tô Thanh Yến sau!

Tô Minh Việt trừng Tô Thanh Yến một cái, xoay người chen khỏi tân khách vây xem mà rời đi, có Văn Thụy Lâm ở đây, quả thật gã không dám gây chuyện. Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)

Văn Thụy Lâm vừa xuất hiện, đồng nghĩa với chuyện của bọn họ giải quyết xong.

"Không sao chứ?" Văn Thụy Lâm chú ý tới Tô Thanh Yến đứng trong đám người trước tiên, còn chói mắt hơn cả Giản Thính Lan.

Hắn không ngờ tới bình thường nhìn Tô Thanh Yến mềm dẻo ôn hòa cũng có một ngày to gan đánh người khác, lần đầu tiên nhìn thấy anh tức giận như vậy, trước kia cáu giận ở trên giường hình như cũng không gọi là giận.

Tô Thanh Yến lắc đầu: "Không sao."

Muốn nói có sao hẳn là Tô Minh Việt mới đúng, đừng quên, nơi này lấy danh nghĩa Hoa Thịnh tổ chức tiệc rượu, người đập phá là Tô Minh Việt

Tô Thanh Yến nhìn khuôn mặt uất nghẹn, thiệt thòi của đối phương, anh liền khoan khoái.

Tô Thanh Yến nhìn thoáng qua bóng lưng Tô Minh Việt rời đi, rũ mắt che giấu sương mù trong lòng mình, ngước mắt khôi phục sự sáng trong ngày xưa, anh lại là tình nhân nhỏ trong mắt Văn Thụy Lâm trước kia.

Vân Văn Quân và Giản Thính Lan đi theo sau Văn Thụy Lâm, nhân viên phục vụ nhanh chóng thu dọn sảnh bị đập đến mức rải đầy rượu và thức ăn.

Vân Văn Quân nhìn thấy là Tô Thanh Yến cũng rất kinh ngạc: "Tô Thanh Yến? Sao cậu lại xung đột với người đàn ông đó?"

Tô Thanh Yến lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với Văn Thụy Lâm.

Trong lòng Văn Thụy Lâm hơi không vui, từ khi nào hắn đã biến thành hồng thủy mãnh thú* rồi?

*Con mãnh thú và dòng nước lũ; nước lũ và thú dữ (ví với tai hoạ ghê gớm.)

Tô Thanh Yến nhìn vẻ mặt xem kịch của Vân Văn Quân và Giản Thính Lan, chủ động giải thích: "Không có gì, có tí mâu thuẫn với đối phương, tôi không nhịn được tức giận nên động tay, làm mọi người chê cười rồi."

Vẻ mặt Vân Văn Quân lo lắng: "Cậu không sao là tốt rồi."

Tâm trạng Tô Thanh Yến không tốt, khách sáo nói: "Vậy giám đốc Văn, giám đốc Vân, tôi đi trước. "

Vân Văn Quân dự tiệc rượu đã lâu, hỏi Tô Thanh Yến: "Có lái xe tới không?"

Tô Thanh Yến: "Tôi có xe."

Văn Thụy Lâm thấy mặt Giản Thính Lan, tâm lý lại không ổn, bỗng nhiên quyết định: "Vậy cậu thuận đường đưa tôi về đi."

Vân Văn Quân chú ý tới sơ hở trong lời nói của Văn Thụy Lâm: "Sao em biết Tô Thanh Yến thuận đường với em?"

Văn Thụy Lâm không cẩn thận buột miệng vẫn kiên trì nói: "Đều cùng một con đường đi ra ngoài, đi về phía nam liền ra khỏi khu nên chắc chắn là thuận đường."

Nhất thời Vân Văn Quân không biết có nên tin lời xuyên tạc của hắn hay không, đành phải nói với Tô Thanh Yến: "Thụy Lâm, em vẫn không nên làm phiền Tô Thanh Yến."

Giản Thính Lan không quen biết bọn họ đột nhiên lên tiếng: "Anh họ, em không lái xe tới, anh đưa em về đi."

Văn Thụy Lâm nói ngay lập tức: "Được, anh Văn Quân, anh và Giản tiên sinh về với nhau đi." Lúc này hắn hoàn toàn quên mất dáng vẻ châm chọc khiêu khích lẫn nhau của hai anh em này.

Văn Thụy Lâm nhanh chóng để lại xe cho Vân Văn Quân, không để ý Tô Thanh Yến phản đối, thật sự muốn đi với anh.

Dư Hữu Tuệ vẫn chờ ở một bên trợn tròn mắt, sao đi vệ sinh về thế giới lại thay đổi rồi vậy?

Đừng, không ngồi chung xe với giám đốc Văn thật chứ?

Sau khi lên xe, Văn Thụy Lâm thấy Dư Hữu Tuệ theo sát, hơi muốn đuổi cô đi taxi.

Tô Thanh Yến căn bản không muốn để ý tới Văn Thụy Lâm, hỏi Dư Hữu Tuệ trực tiếp: "Hữu Tuệ, nhà cô ở chỗ nào, tôi đưa cô về trước."

"Ở đường Nam Sơn." Sau đó, cô nói tên một khu phố.

Vừa lên xe, Văn Thụy Lâm đã thành thạo chiếm vị trí ghế lái phụ.

Một đường ba người không nói gì.

Ngược lại Dư Hữu Tuệ muốn hỏi vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao giám đốc Văn lại lên xe Tô Thanh Yến, không vì chuyện náo loạn này mà anh bị sa thải chứ?

Không khí trong xe nặng nề quá mức, Dư Hữu Tuệ không dám lên tiếng, đến tận sau khi xuống xe mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực mình.

Ngồi cùng một chiếc xe với giám đốc Văn, thật hao tâm tốn sức!

Lúc này trên xe chỉ còn lại Tô Thanh Yến và Văn Thụy Lâm.

Bị Tô Minh Việt quấy rầy, tâm trạng Tô Thanh Yến không vui vẻ chút nào, cũng lười giả vờ trước mặt Văn Thụy Lâm, chỉ lái xe không nói một câu.

Văn Thụy Lâm chủ động nói chuyện với anh: "Quan hệ giữa cậu và Tô Minh Việt không tốt sao?"

Tô Thanh Yến tức giận trả lời hắn: "Đây còn chưa rõ ràng ư?"

Văn Thụy Lâm: "Trước kia không nghe cậu nói."

Tô Thanh Yến dừng một chút: "Anh nghĩ tôi nói cho anh biết để làm gì?"

Tâm tư Văn Thụy Lâm chưa bao giờ dừng lại trên người anh.

Văn Thụy Lâm cảm thấy mình hình như không được Tô Thanh Yến coi trọng, nổi tính lên: "Quả thật không cần thiết, cậu cũng không phải là người của tôi. "

Anh đã đưa Văn Thụy Lâm đến tầng dưới của căn hộ với tốc độ nhanh nhất: "Đã đến, xuống xe."

Văn Thụy Lâm có hơi tức giận với thái độ lúc này của cậu, vốn còn muốn hỏi xem có cần giúp anh nói một hai câu với Tô Minh Việt hay không, tránh gã quay lại làm khó anh.

Trước khi Văn Thụy Lâm đóng cửa lại, Tô Thanh Yến nhìn kính chắn gió phía trước bình tĩnh hỏi hắn: " Văn Thụy Lâm, anh nghĩ gia đình giàu có không thiếu ăn thiếu mặc nào lại tặng con trai cho một người đàn ông làm tình nhân chưa?"

Anh không cần hắn trả lời, tự mình kéo cửa xe lên, lái đi.

Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)

Văn Thụy Lâm bị anh hỏi đến ngu ngơ cả người, đây dường như là lần đầu tiên hắn nghe Tô Thanh Yến gọi tên hắn.

Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)

Thật ra, trước khi rời khỏi tiệc rượu, hắn thấy Giản Thính Lan, không khỏi nhớ tới Tô Thanh Yến cũng từng xuất hiện trong mơ của hắn.

Nếu như chuyện xảy ra trong mơ đều là thật, vậy Tô Thanh Yến sẽ chết như trong mơ sao?

Một trận gió lạnh thổi tới, Văn Thụy Lâm rùng mình một cái.

Tác giả có lời:

Tô Thanh Yến: Không.


Văn Thụy Lâm: Em sẽ!


Tô Thanh Yến:...


EDITOR
Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK