• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trần Thụy hôm nay có tới không?" Trì Minh Nghiêu hỏi.

"Cậu nói xem? Cậu là khách VIP ít xuất hiện, nhưng hắn là khách quen" Tào Diệp tới gần Trì Minh Nghiêu, cười nói."Vừa nãy tôi còn tưởng cậu dẫn vị công tử họ Lý kia tới là muốn ra oai với Trần Thụy chứ."

Trì Minh Nghiêu hừ nhẹ một tiếng: "Mấy cái chuyện tầm phào trong giới này, tôi đây không có hứng thú tham gia vào. Vốn dĩ muốn tìm kim chủ cho cậu ấy, để trả lại nhân tình mà thôi."

"Có điều, cậu ta ngoại hình thật sự không tồi, đáng tiếc" Tào Diệp nheo mắt nhìn về phía Lý Dương Kiêu.

"Ðược rồi, không nói với cậu nữa, tôi dẫn cậu ấy đi trước, lát nữa Trần Thụy tới cậu nhớ nói dối giúp tôi. Cho dù không vừa mắt tới mức nào, cũng không đến mức vì một diễn viên nhỏ mà trực tiếp trở mặt với nhau." Trì Minh Nghiêu nói xong câu này, đem ly rượu trong tay nhét sang tay Tào Diệp, vỗ vỗ vai anh ta, rồi xoay người đi tới phía Lý Dương Kiêu.

Lý Dương Kiêu còn đang mải dịch nghĩa mấy từ trên chai rượu, lúc này đã chán mà mở Google dịch lên dùng luôn rồi.

Trì Minh Nghiêu đến gần, câu lấy cổ cậu, cúi người nói nhỏ bên tai: "Cùng tôi ra ngoài chút."

"Được thôi" Lý Dương Kiêu thu hồi di động, đi theo sau Trì Minh Nghiêu ra ngoài.


Ði có một đoạn ngắn thôi, nhưng có tới mấy người chào hỏi Trì Minh Nghiêu một cách lịch sự. Trì Minh Nghiêu tuy rằng không biết rõ những người này, nhưng vẫn gật đầu cười cười.

Trong lúc đợi thang máy, Trì Minh Nghiêu nghịch chìa khóa xe trong tay, hỏi Lý Dương Kiêu: "Cậu quen biết Trần Thụy sao?"

Lý Dương Kiêu lập tức giương mắt nhìn Tri Minh Nghiêu, trong ánh mắt có chút cảnh giác: "Làm sao vậy?"

"Trần Thụy hôm nay cũng tới đây." Trì Minh Nghiêu đem ánh mắt dời về nơi khác, làm như không có việc gì mà nói.

Lý Dương Kiêu sửng sốt một chút, một lúc lâu sau không nói chuyện.

Thang máy lúc này đang từ tầng 3 đi lên, Trì Minh Nghiêu lấy ra hộp thuốc, rút ra một điếu đưa cho Lý Dương Kiêu. Lý Dương Kiêu lúc này mới rũ mắt, nói câu: "Không cần, cảm ơn."

Trì Minh Nghiêu đưa điếu thuốc vào miệng, cúi đầu châm lửa.

Thời điểm Trì Minh Nghiêu thở ra khói thuốc đầu tiên, "Ðinh" một tiếng giòn vang, cửa thang máy mở ra, từ bên trong có vài người bước ra.

"Hể, Trì thiếu?" Có một người ngừng bước chân, những người khác cũng ngay sau đó dừng lại, "Khách VIP ha, lâu lắm mới thấy."

Trì Minh Nghiêu bắt tay với người nọ: "Trần tổng, đã lâu không gặp."

Cùng lúc đó, Lý Dương Kiêu đứng ở sau Trì minh Nghiêu ngước mắt lên, sững sờ giây lát—— người này là Trần Thụy mà Trì Minh Nghiêu vừa mới nhắc tới.

"Vị này chính là ---?" Người nọ nhìn sang phía Lý Dương Kiêu, hai người ánh mắt chạm nhau, lời nói lập tức chuyển thành: "Ồ, người quen nha, Lý Dương Kiêu, tôi nhớ không lầm chứ?"

Lý Dương Kiêu cười đến có điểm câu nệ: "A, Trần Tổng không ngờ vẫn còn nhớ rõ tôi."

"Không chỉ nhớ rõ, mà ấn tượng còn sâu sắc nữa kìa" Trần Thụy cười cười, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt Lý Dương Kiêu, "Mỹ nhân thì tất nhiên luôn để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc mà."

Sau đó hắn lại nhìn về phía Trì Minh Nghiêu, cười nói: "nhìn dáng vẻ Trì thiếu đây là phải đi đấy à? Là tôi đã tới muộn ư?"

"Có chút việc", Trì Minh Nghiêu có lệ mà cong khóe miệng, "Hẹn Trần Tổng khi khác."

"Nói rồi đấy nhé", Trần Thụy lui về phía sau một bước, giơ một bàn tay: "Trì thiếu đi cẩn thận."

Thang máy khép lại, hai người đứng trong không gian nhỏ hẹp, Trì Minh Nghiêu cầm điếu thuốc, hơi ngửa cổ nói: "Nói một chút xem, sao lại thế này?"

Lý Dương Kiêu giương mắt nhìn anh: "Chính là những cái anh đã biết đấy."

Trì Minh Nghiêu so với Lý Dương Kiêu thì chỉ cao hơn khoảng 5-6cm, nhưng khí thế có phần áp đảo hơn hẳn.

"Cái nào cơ? Ngồi đến bên giường rồi, còn trốn chạy?" Trì Minh Nghiêu đưa lưng dựa vào thang máy, cà lơ phất phơ mà cười một chút, "Lý Dương Kiêu, cậu được thật đấy, không nghĩ tới cậu còn thú vị như vậy."

Thấy Lý Dương Kiêu không tiếp lời, Trì Minh Nghiêu lại nói một câu: "Lúc đó là mưu tính kế sách gì đấy?"

Lý Dương Kiêu lấy ra hộp thuốc, lôi một điếu ra, đặt trong miệng, cúi đầu tìm bật lửa, Trì Minh Nghiêu cầm bật lửa, duỗi tay qua, Lý Dương Kiêu hướng mặt về phía trước, đem điếu thuốc châm vào ngọn lửa kia, sau đó mở miệng: "Chẳng có kế sách gì cả, chỉ là lúc đó người tôi thích gọi điện thoại cho tôi mà thôi."

"Phải không?" cửa thang máy mở, Trì Minh Nghiêu đi ra ngoài, "Ðủ thông suốt đấy. Về sau ở bên nhau rồi sao?"

Lý Dương Kiêu lắc đầu.

"Vừa mất phu nhân lại thiệt quân à?" Trì Minh Nghiêu nhìn cậu một cái, sau đó bước nhanh chân, đi tới phía trước Lý Dương Kiêu.

Lý Dương Kiêu đi theo sau Trì Minh Nghiêu, cậu có chút không rõ ý tứ lời này.

Mất phu nhân...Lại thiệt quân? Thiệt quân là có ý gì?

Ngồi vào trên xe, Lý Dương Kiêu thắt dây an toàn, lúc này mới thật cẩn thận hỏi Trì Minh Nghiêu: "Trì thiếu, anh vừa mới nói câu kia...Là có ý gì?"

"Câu nào?" Trì Minh Nghiêu mở cửa sổ ra.

"Chính là câu vừa mất phu nhân lại thiệt quân kia...Thiệt quân là có ý gì?"

"Cậu đắc tội Trần Thụy, còn không tính thiệt quân thì là gì?" Trì Minh Nghiêu đưa tay ra ngoài cửa sổ xe, hất nhẹ mấy cái, "Trần Thụy mỗi ngày đều nhảy nhót ở giới giải trí, cậu cảm thấy sẽ có hậu quả gì?"

"Nhưng khi đó...Tôi đã xin lỗi Trần tổng rồi, anh ta nói không sao mà."

"Hắn nói không sao thì thật sự là không sao chắc? Thế mà cậu cũng tin." Trì Minh Nghiêu dựa đầu ra ghế sau, hài hước mà liếc mắt nhìn Lý Dương Kiêu, "Nhìn không ra, cậu lại đơn thuần như vậy."

"Nhưng Trần tổng...Cũng không bắt tôi bồi thường tiền vi phạm hợp đồng mà."

"Hơ, Trần Thụy lại thiếu một chút tiền ấy của cậu à?" Trì Minh Nghiêu khởi động xe, lại bổ sung một câu, "Còn nữa, Trần Thụy người này, cực kỳ biến thái lại nhỏ mọn, cậu lúc ấy bỏ chạy cũng không tính là chuyện xấu, nhưng cũng tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì, bởi vì cậu bị Trần Thụy phong sát rồi."

"Còn về phần phong sát tới mức nào, tôi hiện tại cũng không rõ, nếu cậu muốn biết, tôi có thể giúp cậu nghe ngóng chút."

"Có điều hôm nay ở đại sảnh bữa tiệc, có không ít người đều quay đầu lại nhìn cậu nhỉ? Nhìn cái tình huống này, chắc phạm vi hẳn là không nhỏ đâu."

Trì Minh Nghiêu nói xong, liền chuyên tâm lái xe. Lý Dương Kiêu ngồi ở bên cạnh anh, nghe xong những lời anh nói, cũng không nói gì nữa.

Người này tâm cũng thật lớn, chính mình bị phong sát hơn nửa nãm nay, cư nhiên một chút cũng không ý thức được? Trì Minh Nghiêu cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.

Trì Minh Nghiêu lái xe theo đường cũ, anh tính toán đưa Lý Dương Kiêu về nhà trước,sau đó gọi điện cho Từ Diễm nói rõ —— không phải Trì Minh Nghiêu anh không muốn giúp, mà là Lý Dương Kiêu đã chọc vào nhân vật khó xử lí, anh cùng Trần Thụy quan hệ đã không tốt, thật sự không tiện nhúng tay vào chuyện này.

"Phía trước rẽ trái đúng không?" Trì Minh Nghiêu nhìn con đường phía trước, thấy sắp tới ngã tư liền hỏi.

Ðợi một lúc lâu, Lý Dương Kiêu cũng không trả lời.


"Tôi rẽ đấy nhé?" Trì Minh Nghiêu đánh tay lái sang trái, quay đầu nhìn nhìn Lý Dương Kiêu.


Vừa quay đầu, anh liền sửng sốt, Lý Dương Kiêu khóc, nước mắt theo lăn dài trên má.


Nói chính xác thì, Lý Dương Kiêu khóc mà không phát ra âm thanh gì.


Thời điểm Lý Dương Kiêu khóc, dưới mí mắt ửng đỏ, cả người toát lên vẻ đẹp trong suốt, cho nên ở một khắc kia, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Trì Minh Nghiêu—người này mà diễn cảnh khóc hẳn là có thể hot.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK