Nếu như nhất định phải nói màn "Gặp nhau nơi trượt tuyết, lãng mạn mà trùng phùng" còn có điều gì tiếc nuối, thì đại khái chính là, sau một đêm trăng thanh gió mát, Vệ Chi vẫn không thể làm quen được với đại ca "huấn luyện viên" của mình.
Đại ca huấn luyện viên ôm hai ván trượt đi ở phía trước.
Đi theo phía sau anh, Vệ Chi vô số lần vươn tay ra muốn bắt lấy ván trượt, lại lặng lẽ rút tay về, muốn mở miệng rồi lại thôi, giống như cô cá vàng thổi bong bóng vậy, vẫn như cũ mà im như thóc.
...... Chào buổi sáng huấn "nuyện" viên, huấn "nuyện" viên ăn sáng chưa, huấn "nuyện" viên ăn gì đó, hôm nay tâm trạng của huấn "nuyện" viên tốt hông, huấn "nuyện" viên hôm nay có thể bớt nói móc nói mỉa vài câu hông, huấn "nuyện" viên có thể khen tôi nhẹ cái hông, huấn "nuyện" viên ơi những huấn "nuyện" viên khác đều dạy bằng tình thương tôi thiệt là ngưỡng mộ biết bao.
"......"
Hướng về cái bóng lưng đen thùi lùi đó, Vệ Chi lặng lẽ mà thở dài.
Hôm nay khu vực Magic Carpet rất đông người.
Thiện Sùng đang đi ở phía trước liền nhìn thấy con dốc nhỏ dưới sườn núi người đông như kiến, lập tức không còn miếng hứng thú nào nữa, quay lại nói với cái người phía sau vừa thắng gấp mém tí nữa va vào ngực anh: "Hôm nay không trượt ở Magic Carpet nữa, lên núi đi."
Hôm qua Vệ Chi nghe Khương Nam Phong bảo rằng, thật ra đường tuyết trên núi cũng không phải là quá dốc, người ít tuyết mịn, phong cảnh cực đẹp, mẻ đó ôm ván trượt tạo dáng chừng đâu 1.000 tư thế, chụp đâu đó 10.000 tấm hình check-in.
Làm cho Vệ Chi thấy rất kinh ngạc ——
Hoá ra trượt tuyết ngoài té dập mặt ra, thì còn có thể chụp hình.
Vệ Chi gật gật đầu, hỏi: "Có phải là phong cảnh trên núi rất đẹp không?"
"Cũng tạm." Thiện Sùng trả lời, "Tối qua tuyết rơi rồi, phía khu rừng nhỏ chắc là có sương đọng trên lá."
Vệ Chi ngây thơ mà hỏi: "Vậy tôi có thể chụp hình trên núi không?"
Thiện Sùng lườm cô một cái: "Trượt tốt mới có thể chụp hình, trượt như shit vậy đó chụp cái gì mà chụp."
"......" Vệ Chi gật gật đầu, "Ngài nói rất đúng."
Thấy không.
Vệ Chi chính là thích điểm này ở đại ca huấn luyện viên của cô ——
Thành thật.
Dùng lời nói chân thành nhất cổ vũ người khác không ngừng tiến về phía trước.
Cáp treo như là một cái hộp nhỏ kín mít bị treo lên, giống như cái hộp nhỏ treo trên đu quay vậy đó, hai người ngồi vào trong, bốn mắt nhìn nhau, Vệ Chi chán tay quá, đang ngồi móc móc dây kéo túi quần.
Thiện Sùng đảo mắt nhìn qua đầu ngón tay ửng hồng của cô.
"Tôi còn tưởng cô không tới."
Anh đột nhiên chủ động bắt chuyện, ngữ khí ôn hoà.
Nhưng điều đó cũng không ngăn được vị ngồi đối diện anh trong phút chốc thẳng cả người lên, cô nắm lấy dây kéo túi quần, chớp chớp mắt trả lời rất nhanh: "Không có nói không tới. Chủ yếu là không tới cũng không còn việc gì khác để làm. Bạn của tôi hôm qua trượt cũng vui lắm, mua vé máy bay chuyến về tận mười ngày sau."
Thiện Sùng: "Ò."
Vệ Chi còn chưa kịp thở phào.
Thiện Sùng: "Ý chính là, hôm qua cô trượt không vui à."
Vệ Chi: "......"
Vệ Chi lặng lẽ quay đầu nhìn phía bên ngoài cái hộp treo này, khá cao đó, bây giờ mà mở tung cửa ra nhảy xuống chắc cũng có thể ngã gãy chân.
Ây.
Mẹ ơi.
Cứu con.
Vệ Chi thu lại ánh mắt, ngữ khí chân thành mà nói: "Không phải đâu, tôi cũng vui lắm đó."
Người ngồi đối diện cô tựa lưng về sau, đổi một tư thế ngồi khá là thả lỏng, hất hất cằm về phía cô.
"Nếu như cô đã tính là sẽ tiếp tục tìm tôi để học, thì tại sao hôm qua tan lớp không hỏi WeChat của tôi để hẹn buổi khác?"
"Còn có thể như vậy? Các anh còn có thể kết bạn WeChat riêng với khách hàng?"
"Tại sao lại không thể? Tôi đến để dạy, chứ có phải bán thân cho khu trượt tuyết để làm Ngưu Lang đâu."
"......"
A.
Cái cáp treo này sao vẫn chưa lên tới đỉnh núi vậy?
Còn phải đi thêm bao lâu nữa vậy?
Cái tốc độ chậm như rùa thế này, có nghĩ đến người đang bị nhốt trong này khả năng là sẽ bị ngạt thở không?
Vệ Chi cưỡng ép tầm nhìn của bản thân ở chóp mũi của thanh niên đối diện ——sống mũi ở dưới lớp mặt nạ bảo hộ cũng khá cao, chóp mũi rất vểnh.
Anh không đeo kính trượt trong cáp treo, nhìn ở khoảng cách gần, đôi mắt thật đẹp, lông mi dài mà mảnh, giống như là thiếu niên đẹp trai trong những quyển truyện tranh dành cho thiếu nữ.
......
Chỉ cần anh ta không tháo bảo hộ mặt ra, thì anh ta chính là Kashiwabara Takashi, là Kaneshiro Takeshi (Kim Thành Vũ), là Cổ Thiên Lạc thời Thần Điêu Hiệp Lữ.
Không thể có người con gái nào đối với người con trai như vậy mà không có kiên nhẫn, cho dù mồm anh ta cực hỗn.
"Tôi tưởng là tôi đến sớm chút thì sẽ đợi được anh." Vệ Chi nói, "Khu trượt tuyết vừa mở cửa luôn đó."
"Không chắc chắn, tôi bận lắm."
"Nhưng mà tôi đã đợi được rồi đấy."
"Cái ngữ khí này của cô là sao, còn khá kiêu ngạo?"
"Cũng tạm thôi, chắc có chút xíu."
"Sự thật là, lúc nãy cô đến trễ một phút thì tôi đã đi rồi."
"Vậy thì càng đáng để kiêu ngạo rồi, dù sao thì, câu đó nói như thế nào nhỉ," Vệ Chi "bộp" một phát chắp tay trước ngực, thành kính mà vui vẻ, "Đuổi theo sớm không bằng đuổi theo đúng lúc, nhận được sự thương xót của ông trời."
"......Thương xót cô, không phải ông trời."
"Hả?"
"Là tôi."
Đoạn đối thoại này ngừng lại khi đến trạm.
Cũng may là đến trạm kịp thời.
Nếu không thì khoảnh khắc cửa của cái cáp treo này vừa mở cửa ra, nhân viên đứng bên ngoài sẽ thấy hai con người giật tóc nhau đánh lộn một vòng.
......
Hôm qua Vệ Chi đã học Heelside Sideslip, dưới tình huống không có người đỡ, huấn luyện viên không ba hoa, thì có thể đẩy dốc được một đoạn 5 – 6 mét.
Hôm nay có thể học Heelside Falling Leaf (1) rồi.
Heelside Falling Leaf: Kỹ thuật thả cho ván trượt xuống theo tầm mắt nhìn. Chủ yếu là di chuyển hông theo hướng mà mắt đang nhìn để trượt xuống, chuyển hướng của mắt và hông qua lại thì ván sẽ lướt xuống theo hình chữ Z.
Heelside Falling Leaf, ý như mặt chữ, giống như là một chiếc lá rụng xuống từ trên cây, giẫm lên ván trượt nhẹ nhàng uyển chuyển mà chuyển động sang trái hoặc là sang phải, không phải chỉ đơn thuần là đẩy ván trượt xuống núi theo một đường thẳng.
"Khi trượt Heelside Sideslip, hai chân đều vểnh lên để thực hiện nó, vậy góc vểnh cao hơn chút nữa, thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
Thiện Sùng giẫm lên ván trượt, hai tay chắp sau lưng, giống như là thầy chủ nhiệm giáo vụ, đi theo bên cạnh Vệ Chi, giúp cô đẩy xuống dốc từng chút từng chút một.
"Sẽ thắng lại."
"Ừm", Thiện Sùng hài lòng gật gật đầu, "Vậy khi mà biên độ hai chân của cô vểnh lên không cao như vậy, biên độ giữa ván trượt và mặt tuyết trở nên nhỏ hơn, thì sẽ có chuyện gì xảy ra?"
"Tốc độ trượt đẩy dốc xuống sẽ nhanh hơn."
"Vậy nếu như một chân của cô vểnh lên, chân còn lại giẫm xuống thì sao?"
"......"
Vệ Chi thắng lại, dừng động tác đẩy dốc, nhè nhẹ quay đầu mà mù tịt nhìn sang Thiện Sùng.
Người phía sau cũng không trông mong rằng cô có thể lập tức trả lời, anh đánh ván trượt từ ngang sang vuông góc, từ phía sau đuổi lên trượt đến trước mặt Vệ Chi, đỡ cô trượt sang bên lề của đường tuyết, giúp cô đứng vững trên ván trượt, sau đó nhanh gọn dứt khoát mà quỳ xuống trước mặt cô.
Anh dùng đầu gối đè xuống giữ đáy ván trượt đang hơi vểnh lên của Vệ Chi, một tay đỡ lấy phần bên trái cạnh trước của ván, ngăn để cô không trượt xuống, tay còn lại ấn vào mu bàn chân phải của Vệ Chi ——
"Khi một chân cô vểnh lên, chân còn lại giẫm xuống, ván trượt của cô sẽ giống như bánh quai chèo vậy, bị uốn xoắn lại thành hình chữ S méo mó, động tác này gọi là 'Twist'." Thiện Sùng nói, "Khi cô thực hiện động tác 'Twist', chân vểnh lên sẽ thắng lại, chân giẫm xuống sẽ tăng tốc, cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?"
Anh nói xong, ngẩng đầu lên nhìn Vệ Chi.
Vệ Chi cúi đầu nhìn ván trượt của mình đang bị anh đè đầu gối lên.
Anh cứ như vậy mà quỳ giữa sườn núi, đầu gối vùi dưới lớp tuyết.
"Huấn 'nuyện' viên, đầu gối của anh lạnh không?"
"Đầu gối của tôi không lạnh, lòng tôi lạnh." Lơ đi cách nhả chữ kỳ quái của cô, Thiện Sùng nói, "Tôi hỏi cô một cộng một bằng mấy, cô hỏi ngược lại tôi Sùng Lễ có phải ở Quảng Tây, Trung Quốc không?"
"Tôi sai rồi."
"Cô không sai, là tôi sai khi cố chấp đặt câu hỏi mà còn khăng khăng đòi câu trả lời —— Cô còn không trả lời câu hỏi của tôi nữa thì tôi sẽ quỳ ở đây tới khi căng-tin mở cửa buổi trưa."
"...........................................Đừng mà!"
"Vậy thì cô trả lời đi chứ."
"Ừmmmmm, một chân vểnh lên, một chân giẫm xuống, ván trượt có thể sẽ bị xiêu vẹo...... Hướng bên giẫm xuống sẽ chạy về trước, chắc là sau đó bên trái bên phải sẽ biến thành một trước một sau?"
Thiện Sùng mặt không biểu cảm mà nói một câu, "Cảm ơn tham gia trả lời", sau đó buông tay đang ấn lên chân Vệ Chi và đầu gối đang đè lên ván trượt của cô ra ——
Khoảnh khắc mà anh rời đi.
Vệ Chi, người vẫn đang giữ động tác "chân trái vểnh lên, chân phải giẫm xuống", ván trượt tuyết mất đi điểm tựa lực, đầu bên phải lập tức nghiêng về hướng chân núi bên phải.
Cô hét lên một tiếng nho nhỏ, trượt về phía trước bên phải một đoạn rất ngắn.
Hướng trượt mới mẻ cộng thêm tăng tốc, khiến tim cô muốn bắn ra ngoài lồng ngực.
Trước khi mà tốc độ tăng nhanh hơn, chân phải vô thức mà vểnh lên theo, đầu bên phải ván trượt cuối cùng cũng có lực tựa, ván trượt từ từ được kéo về tư thế cân bằng của Heelside Sideslip, ngừng lại.
"Đây chính là Heelside Falling Leaf."
Giọng nói của đại ca huấn luyện viên vọng tới từ phía sau.
"Làm không tệ."
Còn có một câu khích lệ khô khan.
"Lần sau trước khi anh buông tôi ra, tốt xấu gì cũng nên nói một tiếng." Vệ Chi nói, "Vừa nãy tăng tốc nhanh như vậy, sợ chết tôi luôn rồi."
Đại ca huấn luyện viên từ tốn bò dậy, đứng trên ván trượt, cúi người xuống phủi sạch lớp tuyết trên đầu gối, đầu cũng không ngẩng lên mà nói: "Thân là bà lão đang mò mò đi qua vạch kẻ đường, cô lại tưởng bản thân mình là Flash (Anh hùng Tia Chớp)."
Vệ Chi trợn ngược mắt.
"Tôi thấy cô trợn ngược mắt rồi đấy." Thiện Sùng đứng thẳng lên, nhìn về phía cô.
Vệ Chi hoảng hốt rồi: "Không thể nào! Khi nãy anh còn không có ngẩng đầu lên!"
"Đúng thật là không có. Chỉ là cảm nhận được trong không khí có gì đó, nên lừa cô một chút." Thiện Sùng nói, "Và cô cắn câu rồi."
"......"
Vừa nói, anh trượt đều đều đến bên cạnh Vệ Chi, cằm hất về hướng con đường tuyết thẳng cánh cò bay không thấy điểm cuối phía trước: "Tiếp tục thôi, con đường cấp trung này dài 4 km, một đường này đi xuống cũng đủ để cô luyện Heelside Falling Leaf cho ra trò trống rồi."
"Dài bao nhiêu?" Vệ Chi hỏi.
"4 km." Thiện Sùng trả lời.
"Đợi tôi lộp bộp lạch bạch lượn về tới đại sảnh khu dụng cụ trượt tuyết, trời cũng đã tối rồi."
"Đừng tự coi nhẹ mình, đơn đặt huấn luyện viên của cô là bốn giờ đồng hồ," Thiện Sùng nói, "Bốn giờ đồng hồ, tôi đảm bảo đủ để cô trượt lên trượt xuống con đường tuyết này ba lần."
"Ba.....? Hoàn toàn không cần thiết đâu, chúng ta có thể tan học sớm."
"Không được, đã nói là bốn giờ đồng hồ, tôi không kiếm tiền trái với lương tâm."
"......Huấn "nuyện" viên, có phải anh đang ghi thù vụ tôi trợn ngược mắt không?"
"Đúng vậy." Thiện Sùng thản nhiên mà khuyên cô hướng thiện, "Lần tới nhớ tôn trọng huấn luyện viên của cô, còn về lần này ——"
Vệ Chi ngọt lịm mà vui sướng tiếp lời: "Lần này thì cho qua ha."
"Cái gì mà cho qua, lần này mệt một chút, cô phải nhớ kỹ bài học kinh nghiệm này."
"......"
Cái tên ma quỷ này.
......
Thời gian ăn cơm trưa.
Khi tới đại sảnh khu dụng cụ trượt tuyết, Vệ Chi cúi xuống tháo ván trượt, chân mềm nhũn mém chút nữa trực tiếp quỳ xuống đất.
Đại ca huấn luyện viên đang đứng phía sau cô ấy, trông như tượng điêu khắc.
Vệ Chi đứng thẳng lưng lên, từ phía sau truyền đến một câu ——
"Buổi chiều còn tới không?"
Vệ Chi quay đầu lại, nhìn vào mắt của đối phương, anh đã tháo mũ bảo hiểm và kính trượt xuống. Lần này tóc có hơi rối, phần tóc ở đỉnh đầu hơi vểnh lên.
......
Bảo hộ mặt màu đen và đôi mắt lạnh lùng khiến Vệ Chi lại nghĩ đến phim hoạt hình Naruto, đoạn đầu mà Kakashi cầm lục lạc chơi với Naruto như đang dắt chó.
Vệ Chi thành thật mà nói: "Không lết tới được, chân tôi mềm nhũn, bây giờ chỉ muốn nằm xuống."
"Ò," anh không có phản ứng gì mạnh, hiển nhiên cũng chẳng có mấy phần đồng cảm, "Ngày mai thì sao?"
Vệ Chi: "Tới."
Thiện Sùng: "Ò."
Vệ Chi: "......"
Thiện Sùng: "......"
Trong sự nhìn chằm chằm trấn áp đến ngạt thở của đối phương, Vệ Chi cuối cùng cũng ngoan ngoãn lấy điện thoại ra.
Vệ Chi: "Huấn 'nuyện' viên ơi, kết bạn WeChat đi."
Thiện Sùng nhìn cô, còn chưa kịp làm gì, người trước mặt thì đúng là nhanh chóng run sợ.
Vệ Chi: "......Được không?"
Ánh mặt trời hôm nay không tệ.
Thiện Sùng nói: "Được."
Đại ca huấn luyện viên ôm hai ván trượt đi ở phía trước.
Đi theo phía sau anh, Vệ Chi vô số lần vươn tay ra muốn bắt lấy ván trượt, lại lặng lẽ rút tay về, muốn mở miệng rồi lại thôi, giống như cô cá vàng thổi bong bóng vậy, vẫn như cũ mà im như thóc.
...... Chào buổi sáng huấn "nuyện" viên, huấn "nuyện" viên ăn sáng chưa, huấn "nuyện" viên ăn gì đó, hôm nay tâm trạng của huấn "nuyện" viên tốt hông, huấn "nuyện" viên hôm nay có thể bớt nói móc nói mỉa vài câu hông, huấn "nuyện" viên có thể khen tôi nhẹ cái hông, huấn "nuyện" viên ơi những huấn "nuyện" viên khác đều dạy bằng tình thương tôi thiệt là ngưỡng mộ biết bao.
"......"
Hướng về cái bóng lưng đen thùi lùi đó, Vệ Chi lặng lẽ mà thở dài.
Hôm nay khu vực Magic Carpet rất đông người.
Thiện Sùng đang đi ở phía trước liền nhìn thấy con dốc nhỏ dưới sườn núi người đông như kiến, lập tức không còn miếng hứng thú nào nữa, quay lại nói với cái người phía sau vừa thắng gấp mém tí nữa va vào ngực anh: "Hôm nay không trượt ở Magic Carpet nữa, lên núi đi."
Hôm qua Vệ Chi nghe Khương Nam Phong bảo rằng, thật ra đường tuyết trên núi cũng không phải là quá dốc, người ít tuyết mịn, phong cảnh cực đẹp, mẻ đó ôm ván trượt tạo dáng chừng đâu 1.000 tư thế, chụp đâu đó 10.000 tấm hình check-in.
Làm cho Vệ Chi thấy rất kinh ngạc ——
Hoá ra trượt tuyết ngoài té dập mặt ra, thì còn có thể chụp hình.
Vệ Chi gật gật đầu, hỏi: "Có phải là phong cảnh trên núi rất đẹp không?"
"Cũng tạm." Thiện Sùng trả lời, "Tối qua tuyết rơi rồi, phía khu rừng nhỏ chắc là có sương đọng trên lá."
Vệ Chi ngây thơ mà hỏi: "Vậy tôi có thể chụp hình trên núi không?"
Thiện Sùng lườm cô một cái: "Trượt tốt mới có thể chụp hình, trượt như shit vậy đó chụp cái gì mà chụp."
"......" Vệ Chi gật gật đầu, "Ngài nói rất đúng."
Thấy không.
Vệ Chi chính là thích điểm này ở đại ca huấn luyện viên của cô ——
Thành thật.
Dùng lời nói chân thành nhất cổ vũ người khác không ngừng tiến về phía trước.
Cáp treo như là một cái hộp nhỏ kín mít bị treo lên, giống như cái hộp nhỏ treo trên đu quay vậy đó, hai người ngồi vào trong, bốn mắt nhìn nhau, Vệ Chi chán tay quá, đang ngồi móc móc dây kéo túi quần.
Thiện Sùng đảo mắt nhìn qua đầu ngón tay ửng hồng của cô.
"Tôi còn tưởng cô không tới."
Anh đột nhiên chủ động bắt chuyện, ngữ khí ôn hoà.
Nhưng điều đó cũng không ngăn được vị ngồi đối diện anh trong phút chốc thẳng cả người lên, cô nắm lấy dây kéo túi quần, chớp chớp mắt trả lời rất nhanh: "Không có nói không tới. Chủ yếu là không tới cũng không còn việc gì khác để làm. Bạn của tôi hôm qua trượt cũng vui lắm, mua vé máy bay chuyến về tận mười ngày sau."
Thiện Sùng: "Ò."
Vệ Chi còn chưa kịp thở phào.
Thiện Sùng: "Ý chính là, hôm qua cô trượt không vui à."
Vệ Chi: "......"
Vệ Chi lặng lẽ quay đầu nhìn phía bên ngoài cái hộp treo này, khá cao đó, bây giờ mà mở tung cửa ra nhảy xuống chắc cũng có thể ngã gãy chân.
Ây.
Mẹ ơi.
Cứu con.
Vệ Chi thu lại ánh mắt, ngữ khí chân thành mà nói: "Không phải đâu, tôi cũng vui lắm đó."
Người ngồi đối diện cô tựa lưng về sau, đổi một tư thế ngồi khá là thả lỏng, hất hất cằm về phía cô.
"Nếu như cô đã tính là sẽ tiếp tục tìm tôi để học, thì tại sao hôm qua tan lớp không hỏi WeChat của tôi để hẹn buổi khác?"
"Còn có thể như vậy? Các anh còn có thể kết bạn WeChat riêng với khách hàng?"
"Tại sao lại không thể? Tôi đến để dạy, chứ có phải bán thân cho khu trượt tuyết để làm Ngưu Lang đâu."
"......"
A.
Cái cáp treo này sao vẫn chưa lên tới đỉnh núi vậy?
Còn phải đi thêm bao lâu nữa vậy?
Cái tốc độ chậm như rùa thế này, có nghĩ đến người đang bị nhốt trong này khả năng là sẽ bị ngạt thở không?
Vệ Chi cưỡng ép tầm nhìn của bản thân ở chóp mũi của thanh niên đối diện ——sống mũi ở dưới lớp mặt nạ bảo hộ cũng khá cao, chóp mũi rất vểnh.
Anh không đeo kính trượt trong cáp treo, nhìn ở khoảng cách gần, đôi mắt thật đẹp, lông mi dài mà mảnh, giống như là thiếu niên đẹp trai trong những quyển truyện tranh dành cho thiếu nữ.
......
Chỉ cần anh ta không tháo bảo hộ mặt ra, thì anh ta chính là Kashiwabara Takashi, là Kaneshiro Takeshi (Kim Thành Vũ), là Cổ Thiên Lạc thời Thần Điêu Hiệp Lữ.
Không thể có người con gái nào đối với người con trai như vậy mà không có kiên nhẫn, cho dù mồm anh ta cực hỗn.
"Tôi tưởng là tôi đến sớm chút thì sẽ đợi được anh." Vệ Chi nói, "Khu trượt tuyết vừa mở cửa luôn đó."
"Không chắc chắn, tôi bận lắm."
"Nhưng mà tôi đã đợi được rồi đấy."
"Cái ngữ khí này của cô là sao, còn khá kiêu ngạo?"
"Cũng tạm thôi, chắc có chút xíu."
"Sự thật là, lúc nãy cô đến trễ một phút thì tôi đã đi rồi."
"Vậy thì càng đáng để kiêu ngạo rồi, dù sao thì, câu đó nói như thế nào nhỉ," Vệ Chi "bộp" một phát chắp tay trước ngực, thành kính mà vui vẻ, "Đuổi theo sớm không bằng đuổi theo đúng lúc, nhận được sự thương xót của ông trời."
"......Thương xót cô, không phải ông trời."
"Hả?"
"Là tôi."
Đoạn đối thoại này ngừng lại khi đến trạm.
Cũng may là đến trạm kịp thời.
Nếu không thì khoảnh khắc cửa của cái cáp treo này vừa mở cửa ra, nhân viên đứng bên ngoài sẽ thấy hai con người giật tóc nhau đánh lộn một vòng.
......
Hôm qua Vệ Chi đã học Heelside Sideslip, dưới tình huống không có người đỡ, huấn luyện viên không ba hoa, thì có thể đẩy dốc được một đoạn 5 – 6 mét.
Hôm nay có thể học Heelside Falling Leaf (1) rồi.
Heelside Falling Leaf: Kỹ thuật thả cho ván trượt xuống theo tầm mắt nhìn. Chủ yếu là di chuyển hông theo hướng mà mắt đang nhìn để trượt xuống, chuyển hướng của mắt và hông qua lại thì ván sẽ lướt xuống theo hình chữ Z.
Heelside Falling Leaf, ý như mặt chữ, giống như là một chiếc lá rụng xuống từ trên cây, giẫm lên ván trượt nhẹ nhàng uyển chuyển mà chuyển động sang trái hoặc là sang phải, không phải chỉ đơn thuần là đẩy ván trượt xuống núi theo một đường thẳng.
"Khi trượt Heelside Sideslip, hai chân đều vểnh lên để thực hiện nó, vậy góc vểnh cao hơn chút nữa, thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
Thiện Sùng giẫm lên ván trượt, hai tay chắp sau lưng, giống như là thầy chủ nhiệm giáo vụ, đi theo bên cạnh Vệ Chi, giúp cô đẩy xuống dốc từng chút từng chút một.
"Sẽ thắng lại."
"Ừm", Thiện Sùng hài lòng gật gật đầu, "Vậy khi mà biên độ hai chân của cô vểnh lên không cao như vậy, biên độ giữa ván trượt và mặt tuyết trở nên nhỏ hơn, thì sẽ có chuyện gì xảy ra?"
"Tốc độ trượt đẩy dốc xuống sẽ nhanh hơn."
"Vậy nếu như một chân của cô vểnh lên, chân còn lại giẫm xuống thì sao?"
"......"
Vệ Chi thắng lại, dừng động tác đẩy dốc, nhè nhẹ quay đầu mà mù tịt nhìn sang Thiện Sùng.
Người phía sau cũng không trông mong rằng cô có thể lập tức trả lời, anh đánh ván trượt từ ngang sang vuông góc, từ phía sau đuổi lên trượt đến trước mặt Vệ Chi, đỡ cô trượt sang bên lề của đường tuyết, giúp cô đứng vững trên ván trượt, sau đó nhanh gọn dứt khoát mà quỳ xuống trước mặt cô.
Anh dùng đầu gối đè xuống giữ đáy ván trượt đang hơi vểnh lên của Vệ Chi, một tay đỡ lấy phần bên trái cạnh trước của ván, ngăn để cô không trượt xuống, tay còn lại ấn vào mu bàn chân phải của Vệ Chi ——
"Khi một chân cô vểnh lên, chân còn lại giẫm xuống, ván trượt của cô sẽ giống như bánh quai chèo vậy, bị uốn xoắn lại thành hình chữ S méo mó, động tác này gọi là 'Twist'." Thiện Sùng nói, "Khi cô thực hiện động tác 'Twist', chân vểnh lên sẽ thắng lại, chân giẫm xuống sẽ tăng tốc, cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?"
Anh nói xong, ngẩng đầu lên nhìn Vệ Chi.
Vệ Chi cúi đầu nhìn ván trượt của mình đang bị anh đè đầu gối lên.
Anh cứ như vậy mà quỳ giữa sườn núi, đầu gối vùi dưới lớp tuyết.
"Huấn 'nuyện' viên, đầu gối của anh lạnh không?"
"Đầu gối của tôi không lạnh, lòng tôi lạnh." Lơ đi cách nhả chữ kỳ quái của cô, Thiện Sùng nói, "Tôi hỏi cô một cộng một bằng mấy, cô hỏi ngược lại tôi Sùng Lễ có phải ở Quảng Tây, Trung Quốc không?"
"Tôi sai rồi."
"Cô không sai, là tôi sai khi cố chấp đặt câu hỏi mà còn khăng khăng đòi câu trả lời —— Cô còn không trả lời câu hỏi của tôi nữa thì tôi sẽ quỳ ở đây tới khi căng-tin mở cửa buổi trưa."
"...........................................Đừng mà!"
"Vậy thì cô trả lời đi chứ."
"Ừmmmmm, một chân vểnh lên, một chân giẫm xuống, ván trượt có thể sẽ bị xiêu vẹo...... Hướng bên giẫm xuống sẽ chạy về trước, chắc là sau đó bên trái bên phải sẽ biến thành một trước một sau?"
Thiện Sùng mặt không biểu cảm mà nói một câu, "Cảm ơn tham gia trả lời", sau đó buông tay đang ấn lên chân Vệ Chi và đầu gối đang đè lên ván trượt của cô ra ——
Khoảnh khắc mà anh rời đi.
Vệ Chi, người vẫn đang giữ động tác "chân trái vểnh lên, chân phải giẫm xuống", ván trượt tuyết mất đi điểm tựa lực, đầu bên phải lập tức nghiêng về hướng chân núi bên phải.
Cô hét lên một tiếng nho nhỏ, trượt về phía trước bên phải một đoạn rất ngắn.
Hướng trượt mới mẻ cộng thêm tăng tốc, khiến tim cô muốn bắn ra ngoài lồng ngực.
Trước khi mà tốc độ tăng nhanh hơn, chân phải vô thức mà vểnh lên theo, đầu bên phải ván trượt cuối cùng cũng có lực tựa, ván trượt từ từ được kéo về tư thế cân bằng của Heelside Sideslip, ngừng lại.
"Đây chính là Heelside Falling Leaf."
Giọng nói của đại ca huấn luyện viên vọng tới từ phía sau.
"Làm không tệ."
Còn có một câu khích lệ khô khan.
"Lần sau trước khi anh buông tôi ra, tốt xấu gì cũng nên nói một tiếng." Vệ Chi nói, "Vừa nãy tăng tốc nhanh như vậy, sợ chết tôi luôn rồi."
Đại ca huấn luyện viên từ tốn bò dậy, đứng trên ván trượt, cúi người xuống phủi sạch lớp tuyết trên đầu gối, đầu cũng không ngẩng lên mà nói: "Thân là bà lão đang mò mò đi qua vạch kẻ đường, cô lại tưởng bản thân mình là Flash (Anh hùng Tia Chớp)."
Vệ Chi trợn ngược mắt.
"Tôi thấy cô trợn ngược mắt rồi đấy." Thiện Sùng đứng thẳng lên, nhìn về phía cô.
Vệ Chi hoảng hốt rồi: "Không thể nào! Khi nãy anh còn không có ngẩng đầu lên!"
"Đúng thật là không có. Chỉ là cảm nhận được trong không khí có gì đó, nên lừa cô một chút." Thiện Sùng nói, "Và cô cắn câu rồi."
"......"
Vừa nói, anh trượt đều đều đến bên cạnh Vệ Chi, cằm hất về hướng con đường tuyết thẳng cánh cò bay không thấy điểm cuối phía trước: "Tiếp tục thôi, con đường cấp trung này dài 4 km, một đường này đi xuống cũng đủ để cô luyện Heelside Falling Leaf cho ra trò trống rồi."
"Dài bao nhiêu?" Vệ Chi hỏi.
"4 km." Thiện Sùng trả lời.
"Đợi tôi lộp bộp lạch bạch lượn về tới đại sảnh khu dụng cụ trượt tuyết, trời cũng đã tối rồi."
"Đừng tự coi nhẹ mình, đơn đặt huấn luyện viên của cô là bốn giờ đồng hồ," Thiện Sùng nói, "Bốn giờ đồng hồ, tôi đảm bảo đủ để cô trượt lên trượt xuống con đường tuyết này ba lần."
"Ba.....? Hoàn toàn không cần thiết đâu, chúng ta có thể tan học sớm."
"Không được, đã nói là bốn giờ đồng hồ, tôi không kiếm tiền trái với lương tâm."
"......Huấn "nuyện" viên, có phải anh đang ghi thù vụ tôi trợn ngược mắt không?"
"Đúng vậy." Thiện Sùng thản nhiên mà khuyên cô hướng thiện, "Lần tới nhớ tôn trọng huấn luyện viên của cô, còn về lần này ——"
Vệ Chi ngọt lịm mà vui sướng tiếp lời: "Lần này thì cho qua ha."
"Cái gì mà cho qua, lần này mệt một chút, cô phải nhớ kỹ bài học kinh nghiệm này."
"......"
Cái tên ma quỷ này.
......
Thời gian ăn cơm trưa.
Khi tới đại sảnh khu dụng cụ trượt tuyết, Vệ Chi cúi xuống tháo ván trượt, chân mềm nhũn mém chút nữa trực tiếp quỳ xuống đất.
Đại ca huấn luyện viên đang đứng phía sau cô ấy, trông như tượng điêu khắc.
Vệ Chi đứng thẳng lưng lên, từ phía sau truyền đến một câu ——
"Buổi chiều còn tới không?"
Vệ Chi quay đầu lại, nhìn vào mắt của đối phương, anh đã tháo mũ bảo hiểm và kính trượt xuống. Lần này tóc có hơi rối, phần tóc ở đỉnh đầu hơi vểnh lên.
......
Bảo hộ mặt màu đen và đôi mắt lạnh lùng khiến Vệ Chi lại nghĩ đến phim hoạt hình Naruto, đoạn đầu mà Kakashi cầm lục lạc chơi với Naruto như đang dắt chó.
Vệ Chi thành thật mà nói: "Không lết tới được, chân tôi mềm nhũn, bây giờ chỉ muốn nằm xuống."
"Ò," anh không có phản ứng gì mạnh, hiển nhiên cũng chẳng có mấy phần đồng cảm, "Ngày mai thì sao?"
Vệ Chi: "Tới."
Thiện Sùng: "Ò."
Vệ Chi: "......"
Thiện Sùng: "......"
Trong sự nhìn chằm chằm trấn áp đến ngạt thở của đối phương, Vệ Chi cuối cùng cũng ngoan ngoãn lấy điện thoại ra.
Vệ Chi: "Huấn 'nuyện' viên ơi, kết bạn WeChat đi."
Thiện Sùng nhìn cô, còn chưa kịp làm gì, người trước mặt thì đúng là nhanh chóng run sợ.
Vệ Chi: "......Được không?"
Ánh mặt trời hôm nay không tệ.
Thiện Sùng nói: "Được."