Bộ phim Hải Miên thật ra đã quay được hơn phân nửa, các phân cảnh còn lại của Lam Thư Dung cũng không còn nhiều.
Vừa hay cũng gần đến Tết, nàng dự định sau khi quay xong sẽ xin nghỉ ngơi một thời gian.
Nếu là trước kia thì có lẽ là không thể, nhưng xem tình hình hiện tại nàng có thể hoàn toàn thoải mái đưa ra đề nghị này.
Ngồi trên chiếc ghế tựa bằng gỗ, Lam Thư Dung suy nghĩ đến xuất thần. Bây giờ cả cơ thể nàng đều được quấn trong chiếc chăn bông ấm áp, bốn bề đều tĩnh lặng, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng kinh hô của đạo diễn ở đằng xa.
Lam Thư Dung đưa mắt nhìn dòng sông như dải lụa đang uốn mình phía trước. Có vài sợi nắng đang chơi đùa cùng áng mây, vừa hư, vừa thực.
Nàng bỗng nhiên nhớ đến tin nhắn đã gửi đi vào tối qua, đến bây giờ vẫn hoàn toàn không có một lời hồi âm.
Lam Thư Dung thở ra một hơi, xua đi những mất mát trong lòng rồi lại đưa tay cầm kịch bản, tựa vào ghế bắt đầu nghiền ngẫm.
Được một lúc lại nghe thấy âm thanh của Tiểu Linh từ xa vọng lại: "Chị Dung, em đem trái cây cho chị nè."
Quả thực nãy giờ nàng cũng không chú ý Tiểu Linh không có bên cạnh. Nàng quay đầu, cười cười với trợ lý nhỏ: "Ah, đúng lúc đang buồn miệng. Cảm ơn em."
Tiểu Linh cười để lộ ra hàm răng trắng tinh: "Chị Dung, đây là trách nhiệm của em mà."
Lam Thư Dung đưa tay cầm một miếng quýt cho vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt nhanh chóng kích thích vị giác, tạo cho người ta cảm giác thèm ăn.
Nàng lại nghe Tiểu Linh luyên thuyên: "Lúc nãy ra ngoài em nghe nói hôm nay vợ của Lưu lão sư sẽ đến thăm ban ah. Em rất mong ngóng được gặp chị ấy."
Lam Thư Dung ah một tiếng: "Em rất thích cô ấy sao?"
Tiểu Linh lập tức trả lời: "Dạ đúng vậy, nhưng chỉ đơn giản là yêu thích giọng hát ah. Còn về phương diện khác đương nhiên không thể so với chị rồi."
Tiểu Linh nói xong còn đưa một trái nho cho Lam Thư Dung để lấy lòng.
"Chị không biết em lại dẻo miệng như vậy."
Lam Thư Dung như có như không cảm thán.
Tiểu Linh gãi gãi đầu, trực tiếp bỏ qua chủ đề này.
Một lát sau, đạo diễn gọi nàng đến tiếp tục quay phim. Vợ của Lưu Đức Dân là Thiên hậu Vương Lệ Hoa cũng đã tới, đang ngồi bên cạnh tổ quay phim. Lam Thư Dung nhìn thấy cũng lễ phép gật đầu chào hỏi rồi trở về vị trí của mình.
Cảnh quay tiếp theo là cảnh nam nữ chính nắm tay nhau đi dạo, giữa đường vô tình gặp lại mối tình đầu của nam chính.
Phải nói với diễn xuất của Lam Thư Dung và Lưu Đức Dân thì đây chỉ là một cảnh tương đối đơn giản, thế nên rất nhanh thì thông qua.
Đạo diễn hài lòng hô cắt, sau đó muốn chuyển sang cảnh quay tiếp theo. Nào ngờ đâu ngay lúc nàng chuẩn bị trở vào thì không cẩn thận trượt chân. Lưu Đức Dân đứng bên cạnh là người đầu tiên đưa tay đỡ lấy, cuối cùng cả hai lại cùng ngã xuống.
Tiểu Linh thấy vậy lập tức chạy lại muốn đỡ Lam Thư Dung, Vương Lệ Hoa cũng đi đến. Nhưng mà do tình huống bất ngờ nên tư thế hai người ôm nhau có chút mập mờ, Vương Lệ Hoa có chút nóng mặt, vội hất tay Lam Thư Dung ra rồi kéo chồng mình đứng dậy.
Tiểu Linh cũng lo lắng giúp nàng phủi phủi mấy sợi cỏ vô tình dính trên làn váy: "Chị Dung không sao chứ? May là không có trầy."
Lam Thư Dung cười cười: "Không sao."
Sau đó quay sang nói với Lưu Đức Dân: "Cảm ơn Lưu lão sư, ngại quá."
Lưu Đức Dân lịch sự xua tay: "Không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ."
Vương Lệ Hoa bên này cũng thở dài một cái, sau đó không nói gì mà lôi kéo Lưu Đức Dân rời đi.
Đạo diễn cũng đứng từ xa nói vọng lại: "Thư Dung không sao chứ?"
Lam Thư Dung lắc đầu: "Vẫn ổn ạ."
Đạo diễn nói tiếp: "Vậy nghỉ ngơi một lát rồi quay tiếp."
Tiểu Linh sau khi giúp nàng chỉnh trang quần áo thì mới ghé tai nói nhỏ: "Chị Dung, chị nói xem ngày mai chị có thể nào lại lên hot search nữa không?"
Vừa nói vừa không quên chớp chớp mắt.
Lam Thư Dung nhướng mày: "Có thể đi."
Sau đó bổ sung: "Tiêu đề là Lam Thư Dung quyến rũ bạn diễn đã có gia đình, vợ tình nhân tìm đến tận cửa. Nghe cũng hấp dẫn ah."
Nàng nói xong thì cười cười.
Tiểu Linh nhăn mày, nửa đùa nửa thật nói: "Chị Dung, chị cũng quá bình thản rồi."
Lam Thư Dung xì một tiếng: "Không bình thản thì có thể làm gì? Đấu tay đôi với họ sao? Chị cũng không rảnh như vậy ah."
Tiểu Linh gật đầu: "Em hiểu rồi."
Lam Thư Dung dừng lại, miết miết cằm, trong mắt lóe lên suy nghĩ: "Nhưng mà chị cũng thực sự mong đợi nếu lên hot search Phạm tổng của chúng ta sẽ làm gì ah."
Không đợi Tiểu Linh trả lời, Lam Thư Dung liền kéo người rời đi.
...
Đúng như những gì Tiểu Linh dự đoán, buổi tối hôm đó, khắp các trang mạng lan truyền đoạn clip lúc Lam Thư Dung và Lưu Đức Dân ôm nhau, Vương Lệ Hoa thì mất bình tĩnh hất tay Lam Thư Dung ra.
Ai cũng biết họ đang ở phim trường, xung quanh có rất nhiều người, cũng không ai ngoại tình lại ở giữa chốn thanh thiên bạch nhật như vậy, vả lại còn có chính thất ở đó.
Nhưng mà lời dẫn dắt của chủ nhân bài viết lại khiến cho dân mạng bắt đầu đồn đoán linh tinh.
Chủ nhân bài viết đó viết: "Con mồi tiếp theo của Lam Thư Dung không ai khác chính là Lưu Ảnh đế. Các vị nói xem, nếu không có quan hệ khăng khít ngoài luồng thì sao Lưu Ảnh đế lại phản xạ có điều kiện mà ôm lấy người tình trước mặt vợ mình thế này? Lại xem thái độ của Vương lão sư, chắc chắn là biết chuyện nên mới không khách khí hất tay hậu bối như vậy. Lam Thư Dung này đúng là làm tiểu tam làm đến nghiện rồi."
Nếu như đổi lại người khác thì có lẽ người qua đường hoặc là nhắm mắt làm ngơ hoặc là có thể xen vào giúp phân trần mấy câu. Thế nhưng nhân vật chính lại là Lam Thư Dung. Bình thường ấn tượng của cộng đồng mạng đối với nàng đã không tốt, cho nên lần nào có tin tức mới họ chỉ hận không thể mang nàng ra sỉ vả đến không ngóc đầu nổi mới thôi.
Bên dưới bài đăng là hàng loạt những bình luận không mấy tốt đẹp, lượt chia sẻ cũng tăng lên chóng mặt.
Nhìn xem, cô ta lại làm ra chuyện xấu gì nè.
Có vợ có con cũng không tha, đúng là làm tiểu tam đến nghiện.
Ủng hộ Vương lão sư, đả đảo tiểu tam.
Nói đi cũng phải nói lại. Nghe nói Lưu Ảnh đế rất thương yêu vợ con, chuyện này có thể sao?
Trên đời này chuyện gì mà không thể? Lam Thư Dung kia lại nhìn yêu nghiệt như vậy, chắc là dùng không ít thủ đoạn.
Giá cả thế nào nhỉ? Thật muốn ngủ với cô ta một đêm cho biết mùi vị.
...
Số lượng bình luận ngày một tăng, một bộ phận người hâm mộ của Lam Thư Dung yếu ớt ra sức bênh vực thần tượng cũng giống như muối bỏ biển, nhanh chóng bị các bình luận khác vùi dập.
Thân là nam nhân thấy nữ nhân té ngã không lẽ trơ mắt nhìn? Các người không có não à?
Đừng tưởng chị Dung không lên tiếng các người muốn nói gì cũng được.
Đúng là fan não tàn, cô ta đời tư dơ bẩn vẫn ra sức bênh cho bằng được.
Về nhà lo ăn học đàng hoàng đi mấy cưng, đừng tốn tiền ba mẹ.
...
Lam Thư Dung ngồi trên sô pha bắt chéo chân, vừa đọc bình luận vừa cười đến nghiêng ngả.
Nàng quay sang nói với Tiểu Linh bên cạnh: "Em xem, đoán đúng rồi."
Tiểu Linh nhún vai, tỏ vẻ em đã biết.
Vừa lúc này Đàm Nhiên cũng gọi tới, giọng nói không có mấy phần kiên nhẫn: "Thư Dung ơi Thư Dung. Bà cô của tôi ơi. Để chị sống yên ổn mấy ngày em sẽ không vui đúng không?"
Lam Thư Dung nhún vai, đưa tay quấn lọn tóc, lười biếng trả lời: "Trong chuyện này em là người bị động."
Làm sao nàng biết lúc nào thì bản thân vấp ngã chứ.
Đàm Nhiên thở dài một tiếng: "Chị gọi cho Phạm tổng trước đã."
Lam Thư Dung vừa nghe hai chữ Phạm tổng mắt liền sáng rực lên, nàng nói với Đàm Nhiên qua điện thoại: "Gọi xong nhớ liên hệ lại em."
Đàm Nhiên nói được rồi cúp máy.
...
Phạm Thanh Khê đương nhiên cũng đã biết chuyện. Lúc này đây cô đang ngồi trước bàn làm việc, không ngừng nhận hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác.
Kể từ khi tiếp nhận vị trí Tổng giám đốc, đây chính là scandal đầu tiên mà cô cần phải xử lý, có chút không kịp thích nghi.
Phạm Thanh Khê đưa tay xoa xoa ấn đường, tóc dài hai bên rũ xuống phủ lên gò má xinh đẹp. Ánh mắt cô lúc này nghiêm nghị và sắc bén hơn bao giờ hết. Có cảm giác một chiếc lá vô tình rơi xuống liền sẽ bị cắt đứt làm đôi.
Cuộc gọi tiếp theo là của Đàm Nhiên, đương nhiên là muốn biết hướng giải quyết của công ty như thế nào.
Phạm Thanh Khê sắc lạnh nói với Đàm Nhiên: "Tôi đã cho phòng quan hệ công chúng tăng ca xử lý mọi chuyện. Có thể sáng mai sẽ lên bài thanh minh. Còn có trợ lý Mạnh đang liên hệ bên phía Vương Lệ Hoa và Lưu Đức Dân nhờ họ đính chính. Trước mắt sẽ không có vấn đề."
Nghe được lời này, Đàm Nhiên âm thầm thở ra một hơi: "Vậy làm phiền Phạm tổng."
Phạm Thanh Khê nói: "Đây là chuyện nên làm."
Trước khi Đàm Nhiên kịp tắt máy, Phạm Thanh Khê lại hỏi: "Phải rồi, bên phía Lam tiểu thư ổn chứ?"
Đàm Nhiên cười khổ: "Em ấy có gì mà không ổn chứ? Người không ổn là chúng ta đây."
Phạm Thanh Khê nghe vậy cũng không nói gì thêm, chào hỏi qua loa mấy câu rồi tắt máy.
Mười ngón tay thon dài của Phạm Thanh Khê liên tục lướt trên bàn phím, đem công việc xử lý xong hết một lượt thì cũng đã hơn 1 giờ sáng.
Sau khi nhìn đồng hồ, Phạm Thanh Khê có cảm giác thời gian giống như ngừng lại. Có chút mệt mỏi, cô nhắm mặt tựa đầu vào sau ghế, tay thì không ngừng xoa xoa sau gáy.
Trước đây khi còn ở Anh quốc, Phạm Thanh Khê là người giữ nhịp điệu sinh hoạt rất chừng mực. Cô thường đi ngủ trước 11 giờ đêm và dậy vào lúc 7 giờ sáng.
Nhưng mà kể từ khi tiếp quản Hỷ Tinh Phong Lạc, giờ giấc của cô đều bị rối tung. Một phần là do công việc, một phần là do thay đổi môi trường sống cùng múi giờ.
Ngẫm nghĩ một lát Phạm Thanh Khê mới đứng dậy trở về phòng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Có chút không thể chống lại sự kháng nghị của cơ thể.
Vừa hay cũng gần đến Tết, nàng dự định sau khi quay xong sẽ xin nghỉ ngơi một thời gian.
Nếu là trước kia thì có lẽ là không thể, nhưng xem tình hình hiện tại nàng có thể hoàn toàn thoải mái đưa ra đề nghị này.
Ngồi trên chiếc ghế tựa bằng gỗ, Lam Thư Dung suy nghĩ đến xuất thần. Bây giờ cả cơ thể nàng đều được quấn trong chiếc chăn bông ấm áp, bốn bề đều tĩnh lặng, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng kinh hô của đạo diễn ở đằng xa.
Lam Thư Dung đưa mắt nhìn dòng sông như dải lụa đang uốn mình phía trước. Có vài sợi nắng đang chơi đùa cùng áng mây, vừa hư, vừa thực.
Nàng bỗng nhiên nhớ đến tin nhắn đã gửi đi vào tối qua, đến bây giờ vẫn hoàn toàn không có một lời hồi âm.
Lam Thư Dung thở ra một hơi, xua đi những mất mát trong lòng rồi lại đưa tay cầm kịch bản, tựa vào ghế bắt đầu nghiền ngẫm.
Được một lúc lại nghe thấy âm thanh của Tiểu Linh từ xa vọng lại: "Chị Dung, em đem trái cây cho chị nè."
Quả thực nãy giờ nàng cũng không chú ý Tiểu Linh không có bên cạnh. Nàng quay đầu, cười cười với trợ lý nhỏ: "Ah, đúng lúc đang buồn miệng. Cảm ơn em."
Tiểu Linh cười để lộ ra hàm răng trắng tinh: "Chị Dung, đây là trách nhiệm của em mà."
Lam Thư Dung đưa tay cầm một miếng quýt cho vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt nhanh chóng kích thích vị giác, tạo cho người ta cảm giác thèm ăn.
Nàng lại nghe Tiểu Linh luyên thuyên: "Lúc nãy ra ngoài em nghe nói hôm nay vợ của Lưu lão sư sẽ đến thăm ban ah. Em rất mong ngóng được gặp chị ấy."
Lam Thư Dung ah một tiếng: "Em rất thích cô ấy sao?"
Tiểu Linh lập tức trả lời: "Dạ đúng vậy, nhưng chỉ đơn giản là yêu thích giọng hát ah. Còn về phương diện khác đương nhiên không thể so với chị rồi."
Tiểu Linh nói xong còn đưa một trái nho cho Lam Thư Dung để lấy lòng.
"Chị không biết em lại dẻo miệng như vậy."
Lam Thư Dung như có như không cảm thán.
Tiểu Linh gãi gãi đầu, trực tiếp bỏ qua chủ đề này.
Một lát sau, đạo diễn gọi nàng đến tiếp tục quay phim. Vợ của Lưu Đức Dân là Thiên hậu Vương Lệ Hoa cũng đã tới, đang ngồi bên cạnh tổ quay phim. Lam Thư Dung nhìn thấy cũng lễ phép gật đầu chào hỏi rồi trở về vị trí của mình.
Cảnh quay tiếp theo là cảnh nam nữ chính nắm tay nhau đi dạo, giữa đường vô tình gặp lại mối tình đầu của nam chính.
Phải nói với diễn xuất của Lam Thư Dung và Lưu Đức Dân thì đây chỉ là một cảnh tương đối đơn giản, thế nên rất nhanh thì thông qua.
Đạo diễn hài lòng hô cắt, sau đó muốn chuyển sang cảnh quay tiếp theo. Nào ngờ đâu ngay lúc nàng chuẩn bị trở vào thì không cẩn thận trượt chân. Lưu Đức Dân đứng bên cạnh là người đầu tiên đưa tay đỡ lấy, cuối cùng cả hai lại cùng ngã xuống.
Tiểu Linh thấy vậy lập tức chạy lại muốn đỡ Lam Thư Dung, Vương Lệ Hoa cũng đi đến. Nhưng mà do tình huống bất ngờ nên tư thế hai người ôm nhau có chút mập mờ, Vương Lệ Hoa có chút nóng mặt, vội hất tay Lam Thư Dung ra rồi kéo chồng mình đứng dậy.
Tiểu Linh cũng lo lắng giúp nàng phủi phủi mấy sợi cỏ vô tình dính trên làn váy: "Chị Dung không sao chứ? May là không có trầy."
Lam Thư Dung cười cười: "Không sao."
Sau đó quay sang nói với Lưu Đức Dân: "Cảm ơn Lưu lão sư, ngại quá."
Lưu Đức Dân lịch sự xua tay: "Không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ."
Vương Lệ Hoa bên này cũng thở dài một cái, sau đó không nói gì mà lôi kéo Lưu Đức Dân rời đi.
Đạo diễn cũng đứng từ xa nói vọng lại: "Thư Dung không sao chứ?"
Lam Thư Dung lắc đầu: "Vẫn ổn ạ."
Đạo diễn nói tiếp: "Vậy nghỉ ngơi một lát rồi quay tiếp."
Tiểu Linh sau khi giúp nàng chỉnh trang quần áo thì mới ghé tai nói nhỏ: "Chị Dung, chị nói xem ngày mai chị có thể nào lại lên hot search nữa không?"
Vừa nói vừa không quên chớp chớp mắt.
Lam Thư Dung nhướng mày: "Có thể đi."
Sau đó bổ sung: "Tiêu đề là Lam Thư Dung quyến rũ bạn diễn đã có gia đình, vợ tình nhân tìm đến tận cửa. Nghe cũng hấp dẫn ah."
Nàng nói xong thì cười cười.
Tiểu Linh nhăn mày, nửa đùa nửa thật nói: "Chị Dung, chị cũng quá bình thản rồi."
Lam Thư Dung xì một tiếng: "Không bình thản thì có thể làm gì? Đấu tay đôi với họ sao? Chị cũng không rảnh như vậy ah."
Tiểu Linh gật đầu: "Em hiểu rồi."
Lam Thư Dung dừng lại, miết miết cằm, trong mắt lóe lên suy nghĩ: "Nhưng mà chị cũng thực sự mong đợi nếu lên hot search Phạm tổng của chúng ta sẽ làm gì ah."
Không đợi Tiểu Linh trả lời, Lam Thư Dung liền kéo người rời đi.
...
Đúng như những gì Tiểu Linh dự đoán, buổi tối hôm đó, khắp các trang mạng lan truyền đoạn clip lúc Lam Thư Dung và Lưu Đức Dân ôm nhau, Vương Lệ Hoa thì mất bình tĩnh hất tay Lam Thư Dung ra.
Ai cũng biết họ đang ở phim trường, xung quanh có rất nhiều người, cũng không ai ngoại tình lại ở giữa chốn thanh thiên bạch nhật như vậy, vả lại còn có chính thất ở đó.
Nhưng mà lời dẫn dắt của chủ nhân bài viết lại khiến cho dân mạng bắt đầu đồn đoán linh tinh.
Chủ nhân bài viết đó viết: "Con mồi tiếp theo của Lam Thư Dung không ai khác chính là Lưu Ảnh đế. Các vị nói xem, nếu không có quan hệ khăng khít ngoài luồng thì sao Lưu Ảnh đế lại phản xạ có điều kiện mà ôm lấy người tình trước mặt vợ mình thế này? Lại xem thái độ của Vương lão sư, chắc chắn là biết chuyện nên mới không khách khí hất tay hậu bối như vậy. Lam Thư Dung này đúng là làm tiểu tam làm đến nghiện rồi."
Nếu như đổi lại người khác thì có lẽ người qua đường hoặc là nhắm mắt làm ngơ hoặc là có thể xen vào giúp phân trần mấy câu. Thế nhưng nhân vật chính lại là Lam Thư Dung. Bình thường ấn tượng của cộng đồng mạng đối với nàng đã không tốt, cho nên lần nào có tin tức mới họ chỉ hận không thể mang nàng ra sỉ vả đến không ngóc đầu nổi mới thôi.
Bên dưới bài đăng là hàng loạt những bình luận không mấy tốt đẹp, lượt chia sẻ cũng tăng lên chóng mặt.
Nhìn xem, cô ta lại làm ra chuyện xấu gì nè.
Có vợ có con cũng không tha, đúng là làm tiểu tam đến nghiện.
Ủng hộ Vương lão sư, đả đảo tiểu tam.
Nói đi cũng phải nói lại. Nghe nói Lưu Ảnh đế rất thương yêu vợ con, chuyện này có thể sao?
Trên đời này chuyện gì mà không thể? Lam Thư Dung kia lại nhìn yêu nghiệt như vậy, chắc là dùng không ít thủ đoạn.
Giá cả thế nào nhỉ? Thật muốn ngủ với cô ta một đêm cho biết mùi vị.
...
Số lượng bình luận ngày một tăng, một bộ phận người hâm mộ của Lam Thư Dung yếu ớt ra sức bênh vực thần tượng cũng giống như muối bỏ biển, nhanh chóng bị các bình luận khác vùi dập.
Thân là nam nhân thấy nữ nhân té ngã không lẽ trơ mắt nhìn? Các người không có não à?
Đừng tưởng chị Dung không lên tiếng các người muốn nói gì cũng được.
Đúng là fan não tàn, cô ta đời tư dơ bẩn vẫn ra sức bênh cho bằng được.
Về nhà lo ăn học đàng hoàng đi mấy cưng, đừng tốn tiền ba mẹ.
...
Lam Thư Dung ngồi trên sô pha bắt chéo chân, vừa đọc bình luận vừa cười đến nghiêng ngả.
Nàng quay sang nói với Tiểu Linh bên cạnh: "Em xem, đoán đúng rồi."
Tiểu Linh nhún vai, tỏ vẻ em đã biết.
Vừa lúc này Đàm Nhiên cũng gọi tới, giọng nói không có mấy phần kiên nhẫn: "Thư Dung ơi Thư Dung. Bà cô của tôi ơi. Để chị sống yên ổn mấy ngày em sẽ không vui đúng không?"
Lam Thư Dung nhún vai, đưa tay quấn lọn tóc, lười biếng trả lời: "Trong chuyện này em là người bị động."
Làm sao nàng biết lúc nào thì bản thân vấp ngã chứ.
Đàm Nhiên thở dài một tiếng: "Chị gọi cho Phạm tổng trước đã."
Lam Thư Dung vừa nghe hai chữ Phạm tổng mắt liền sáng rực lên, nàng nói với Đàm Nhiên qua điện thoại: "Gọi xong nhớ liên hệ lại em."
Đàm Nhiên nói được rồi cúp máy.
...
Phạm Thanh Khê đương nhiên cũng đã biết chuyện. Lúc này đây cô đang ngồi trước bàn làm việc, không ngừng nhận hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác.
Kể từ khi tiếp nhận vị trí Tổng giám đốc, đây chính là scandal đầu tiên mà cô cần phải xử lý, có chút không kịp thích nghi.
Phạm Thanh Khê đưa tay xoa xoa ấn đường, tóc dài hai bên rũ xuống phủ lên gò má xinh đẹp. Ánh mắt cô lúc này nghiêm nghị và sắc bén hơn bao giờ hết. Có cảm giác một chiếc lá vô tình rơi xuống liền sẽ bị cắt đứt làm đôi.
Cuộc gọi tiếp theo là của Đàm Nhiên, đương nhiên là muốn biết hướng giải quyết của công ty như thế nào.
Phạm Thanh Khê sắc lạnh nói với Đàm Nhiên: "Tôi đã cho phòng quan hệ công chúng tăng ca xử lý mọi chuyện. Có thể sáng mai sẽ lên bài thanh minh. Còn có trợ lý Mạnh đang liên hệ bên phía Vương Lệ Hoa và Lưu Đức Dân nhờ họ đính chính. Trước mắt sẽ không có vấn đề."
Nghe được lời này, Đàm Nhiên âm thầm thở ra một hơi: "Vậy làm phiền Phạm tổng."
Phạm Thanh Khê nói: "Đây là chuyện nên làm."
Trước khi Đàm Nhiên kịp tắt máy, Phạm Thanh Khê lại hỏi: "Phải rồi, bên phía Lam tiểu thư ổn chứ?"
Đàm Nhiên cười khổ: "Em ấy có gì mà không ổn chứ? Người không ổn là chúng ta đây."
Phạm Thanh Khê nghe vậy cũng không nói gì thêm, chào hỏi qua loa mấy câu rồi tắt máy.
Mười ngón tay thon dài của Phạm Thanh Khê liên tục lướt trên bàn phím, đem công việc xử lý xong hết một lượt thì cũng đã hơn 1 giờ sáng.
Sau khi nhìn đồng hồ, Phạm Thanh Khê có cảm giác thời gian giống như ngừng lại. Có chút mệt mỏi, cô nhắm mặt tựa đầu vào sau ghế, tay thì không ngừng xoa xoa sau gáy.
Trước đây khi còn ở Anh quốc, Phạm Thanh Khê là người giữ nhịp điệu sinh hoạt rất chừng mực. Cô thường đi ngủ trước 11 giờ đêm và dậy vào lúc 7 giờ sáng.
Nhưng mà kể từ khi tiếp quản Hỷ Tinh Phong Lạc, giờ giấc của cô đều bị rối tung. Một phần là do công việc, một phần là do thay đổi môi trường sống cùng múi giờ.
Ngẫm nghĩ một lát Phạm Thanh Khê mới đứng dậy trở về phòng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Có chút không thể chống lại sự kháng nghị của cơ thể.