Khái quát: Bắt được rồi.
Sau một ngày hai đêm học tập, Xoăn đã biết rất nhiều đồ vật và công năng của chúng: thứ đang reo liên hồi kia là chuông cửa, báo hiệu có người đang tìm.
Mặc cho chuông cửa réo không ngừng, Xoăn khởi động tay chân của cơ thể này.
Đằng nào cũng là thi thể, dù có anh nhập vào nên tạm thời không thối rữa thì cũng cần bảo trì định kỳ.
Ngộ nhỡ lộ hoen tử thi ra thì lại khó giải thích: Trong số các chương trình anh xem có vài bộ phim hình sự trinh thám, giờ Xoăn cũng hiểu hơn về xác chết.
Xoăn "bảo trì" sơ qua cơ thể hiện tại một lúc rồi mở cửa.
Vừa mở ra liền thấy anh chàng hôm qua chở anh đến đây và một đám người xa lạ.
Người kia ấn chuông rất lâu, thấy không gọi được còn vừa ấn chuông vừa gõ cửa nên hơi ồn ào, đám người bên cạnh là cậu ta gõ đến hết.
Xoăn bất ngờ mở cửa ra khiến người kia mất thăng bằng, cậu ta ngã chúi vào trong.
Xoăn liền vươn một ngón tay ra đẩy cậu ta về.
Mà người kia thấy Xoăn đứng được đi được liền thở phào.
"Cuối cùng cũng gọi được cậu, hôm qua không thấy cậu ra ngoài tôi tưởng cậu đang nghỉ ngơi, nhưng hôm nay không thấy nữa nên tôi sợ là cậu..."
Cậu ta không nói ra hai chữ "chết rồi", nhưng biểu cảm trên mặt anh ta đã thể hiện ra hết suy nghĩ trong đầu.
Nói xong liền xòe hai tay ra, để lộ một vật hình chữ nhật trong lòng bàn tay.
"Mang ít đồ ăn cho cậu này."
Xoăn không nhúc nhích nhìn vào lòng bàn tay của người kia... Là "lương khô nén", hai ngày này anh hay thấy quảng cáo nó trên TV.
Nghe nói là món nên chuẩn bị khi đi du lịch.
Chưa thấy bao giờ...
Hơi tò mò...
Xoăn nhìn chằm chằm vào thứ kia ba giây rồi quyết định nhận lòng tốt này, dù giờ anh cũng chả cần ăn.
Nhưng vẫn nên trả tiền.
Đây cũng là quy tắc xã hội anh học được vào lần đầu bước vào thế giới con người.
Nhưng đồ trong phòng không có gì của anh cả...
Không, không hẳn.
Anh quay người móc một viên đá xanh ra khỏi balo, rất chi là tiếc nuối mà đặt cục đá vào tay người kia.
"Đây là..."
Tiền... còn chưa kịp dứt lời, người kia bỗng nắm chặt cục đá xanh trong tay, nhét nó lại vào tay Xoăn rồi vừa cười vừa giải thích với đám người bên cạnh:
"Lúc trước chúng tôi hẹn nhau rảnh thì đến trung tâm giao dịch xem viên tinh thạch này có thể đổi bao tiền ấy mà! Ha ha, tuy chỉ có một viên tinh thạch thôi nhưng đây chả phải lần đầu sao? Lần đầu cậu ấy kiếm được thứ này, còn bị trọng thương vì nó..."
Thấy người kia nhấn mạnh "một viên" và "lần đầu", Xoăn hơi nghiêng đầu, lúc bấy giờ mới nhận thấy đám đông bu xung quanh đang cực kì hưng phấn nhìn nhìn viên đá trong tay anh.
"Đây là tinh thạch à? Quào!"
"485345, khi nãy 485325 nói cậu ra khỏi thành phố tôi còn không tin, tại bình thường trông cậu chả giống người dám đi ra ngoài kia tí nào..."
"Hóa ra cậu chả những dám mà còn kiếm được tinh thạch, cậu xịn thật đó!"
"Kể cho tôi nghe bên ngoài như thế nào được không? Thứ này bắt được trên người dị thú nào thế? Khó đánh không vậy?"
Sau khi thấy tinh thạch, đám trẻ tuổi vốn chỉ đến hóng hớt nháy mắt trở nên hứng phấn, ai nấy đều cố chen về phía bàn tay Xoăn đang cầm viên đá, nhưng không ai sờ vào nó cả.
Xoăn nhìn qua phía 485325 đang ngại ngùng, à, chuỗi số này là tên cậu ta.
"Xin lỗi nhé, khi nãy tôi gõ cửa mạnh quá làm mấy cậu ấy chú ý, cả đám hỏi tôi sao lại gõ cửa thế, tôi liền bảo cậu ra ngoài nên bị thương..." Người kia nói nhỏ với anh, rồi còn ra hiệu "xin lỗi" nữa.
"Không có gì." Đối phương nói toàn là sự thật, Xoăn thấy anh ta khôngcần phải xin lỗi mình.
Sau đó anh còn trả lời câu hỏi của người xung quanh:
"Bên ngoài có nhiều công trình hư hao, cây cối cỏ dại nhiều lắm, dã thú... dị thú tôi thấy có tất cả năm loài, tinh thạch này lấy được từ một loài vừa giống mèo vừa giống báo."
"Không dễ đánh, nhưng với các cậu thì..." Tầm mắt Xoăn nhìn lần lượt từng người, đánh giá xong anh liền nói: "Chắc hơi khó."
"Xùy!" Xung quanh liền vang lên mấy tiếng xuỵt.
"Rõ ràng thành tích môn vật lộn của hai ta như nhau, người khác thì thôi khỏi, riêng môn đó hai ta ghép cặp nhiều nhất đấy." Đây là cậu trai mắt xanh tóc đỏ xuỵt to nhất.
"Vừa giống mèo vừa giống báo thì chắc là cabet." Người thanh niên đeo kính bên cạnh lại trầm tư, nhìn kĩ sẽ thấy kính của cậu ta không phải kính cận hay kính viễn thị, lúc cậu ta nói chuyện thì bên trên thấu kính có một hàng chữ lướt qua, còn có cả hình nữa.
Đây là một loại đầu não cầm tay – Xoăn cũng thấy nó trên quảng cáo rồi.
"Cho phép tôi chụp một tấm ảnh tinh thạch này nhé? Tôi tính làm thành một mục đăng trên bách khoa toàn thư." Hồi lâu sau người này mới ngại ngùng nói.
Xoăn vươn bàn tay đang cầm tinh thạch xanh về phía người kia thay cho câu trả lời.
Người kia cẩn thận chụp hết các góc độ của viên đá rồi ngại ngùng cảm ơn Xoăn.
Mấy người còn lại cũng tụ lại xem viên tinh thạch này, thậm chí còn chạm vào nó dưới sự đồng ý của Xoăn, sau đó họ hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh rồi mới mỹ mãn bỏ đi.
"Tôi cũng sờ nó chút nhé?" Chờ mọi người đi hết, anh chàng gõ cửa cũng hỏi nhỏ.
Cậu sờ rồi mà – Xoăn chỉ im lặng nhìn cậu ta.
Đối phương gãi gãi đầu: "Khi nãy tôi vội vàng trả cậu nên cũng chưa cảm nhận được á."
Xoăn: "..."
Lạy đưa viên đá xanh về phía anh ta, Xoăn bình tĩnh nói: "Vốn cũng để cho cậu, cậu cho tôi lương khô nén mà."
Thanh niên vội xua tay: "Tôi nghĩ tôi rất cần dẫn cậu đến khu giao dịch để tăng thường thức đấy."
"Tinh thạch quý lắm đó? Dù săn được từ dị thú bình thường đi nữa, chỉ cần là tinh thạch thôi đã đủ quý hơn tích phân rồi."
Vừa nói, cậu ta vừa cẩn thận nghiên cứu viên tinh thạch xanh lá trong tay mình: "Hôm đó tôi ra công nhận việc, có mấy người ra ngoài săn về lười đi bộ, tôi sẽ chở họ."
"Nghề này tôi làm suốt hai năm, số tích phân kiếm ra chưa chắc được bằng viên đá này của cậu."
"Viên này của cậu rất xanh, đậm hơn nhiều mấy viên tinh thạch xanh tôi từng thấy, không chừng một viên này thôi đã đủ mua cây xe của tôi rồi!"
Nói xong cậu ta nhét viên đá kia về tay Xoăn.
"Đây là cơm sáng miễn phí trường phát thôi, cậu không cần phải đưa tôi cái gì đâu."
Lúc này Xoăn mới cất viên đá xanh lại.
Dưới đề nghị của người kia, anh quyết định mang viên tinh thạch xanh lá cây kia đến điểm giao dịch xem sao.
Xoăn chả hứng gì với tích phân, nhưng anh thích xe bay.
Trước lúc đi anh còn thay một bộ đồ khác dưới đề xuất của anh chàng kia. Quần áo của chủ cơ thể này treo ngay chỗ giường, có tất cả ba bộ đen y hệt nhau, anh cứ mặc đại một bộ, đeo balo lên rồi đi cùng người kia.
Lúc ra khỏi tòa nhà họ còn gặp mấy người khi nãy, đối phương cũng mặc đồ đen, tay cầm sách, thấy hai người còn chào hỏi: "Sắp tới giờ học rồi, các cậu không đến trường à?"
Người hỏi là thanh niên đeo kính khi nãy.
Không chờ Xoăn đáp lời, người tóc đỏ bên cạnh liền kéo cậu ta, cười cười: "Hai người họ tính đi trung tâm giao dịch! Hai bạn họ người vốn có việc làm rồi, người thì có năng lực ra ngoài đi săn, đều có đường ra rồi thì đâu cần phải học hướng nghiệp!"
Mấy người bạn bên cạnh cũng cười gật đầu theo.
"Thế lát nữa chúng tôi mang bảng danh sách nghề về cho hai người." Thanh niên đeo kính liền nói.
Xoăn còn chưa kịp làm quen với danh từ mới thì thanh niên chở anh đã vẫy vẫy tay với họ, sau đó lên ga chạy đi.
"Nhóm 485382 thì thôi, riêng 485321 đứng đầu khóa, nếu sắp tới đạt kết quả phỏng vấn tốt có khi đậu vào Eden ấy chứ." Vừa chạy băng băng trên phố người kia vừa nói với Xoăn về các bạn học lúc nãy.
"Eden?" Đây là một danh từ anh chưa từng nghe, cũng không thể đoán được. Trong bộ phim hôm qua anh xem cũng có nhắc một lần.
Có vẻ là một nơi lý tưởng để xin việc – anh đoán.
"Ừ, được vào đó làm thì còn gì bằng. Trường tụi mình hơi kém, lần gần nhất có người đậu vào đấy là cách đây 5 năm, cứ trông chờ vào 485321, nếu cậu ta được làm ở Eden thì anh chị em mình có khi được thơm lây."
"Anh chị em?"
"Chứ sao, bốn số hiệu đầu của tụi mình giống nhau tức là ta sinh cùng nơi cùng ngày, không anh chị em thì là gì?"
"Tôi 25, cậu 45, mình đều có số cuối là 5, khéo còn chung dòng máu ấy chứ." Cậu ta cười ha ha rồi tăng tốc.
Không ngờ loài người sinh con giỏi vậy, số thứ tự lớn vậy thì mẹ họ mỗi lần đẻ đến bao nhiêu con thế?
Ôm eo đối phương, Xoăn lơ đãng nghĩ.
Mà ngay lúc trong đầu anh bỗng hiện ra một đống trứng, người kia lại gọi anh:
"Nhìn đi! Mình đang ngang qua Eden, cậu không có motor nên chưa đến đây bao giờ đúng không? Nhìn cho đã đi, khéo đây là lúc cậu đến gần nó nhất đó!"
Xoăn bừng tỉnh giữa tưởng tượng toàn trứng với trứng, anh nhìn về phía trước rồi rúng động:
Anh thấy tường.
Một bức tường vô cùng vô cùng cao.
Nó giống tường thành mà anh từng gặp khi du ngoạn thế giới con người nhưng cao lớn vững chãi hơn, so với thành thị với tường thành bằng quầng sáng này, anh thấy khối kiến trúc được bao bọc bởi bức tường trắng kia mới thực sự là một tòa thành.
Một tòa thành cực kì kiên cố được phòng thủ nghiêm ngặt.
Dù chẳng nhìn thấy vũ khí nào, cũng chả có lấy một lính canh, nhưng Xoăn biết cấp độ phòng thủ của nó cao vô cùng, vượt xa tất cả những tòa thành anh từng ghé đến!
Nhìn như không có ai, nhưng từng hành động của anh và 485325 đang chở anh đều nằm trong tầm kiểm soát của nó!
Một cặp mắt vô hình đang nhìn chăm chú vào tất cả những người đi qua nó.
Nhưng với Xoăn mà nói thì mức độ theo dõi này cũng còn chấp nhận được.
Dù sao việc giám thị này không nhắm vào mỗi mình anh mà bao gồm tất cả mọi người.
Sự giám thị đồng đều này xuất hiện ở khắp nơi trên thành phố, như ở tòa nhà anh vừa đi ra, dọc đường xá, ở đây canh phòng nghiêm ngặt hơn nhưng cũng không khiến anh để tâm.
Thứ thực sự hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của anh, thậm chí khiến anh run rẩy là người kia cơ!
Tuy khó nhìn thấy nhau do cách một mặt tường trắng và nhiều công trình kiến trúc khác, nhưng anh rất rõ ràng tên kia đang ở đấy! Kẻ cướp sách phép của Ped và lôi anh đến thế giới này đang ở đấy.
Khoảnh khắc nhìn qua đó linh hồn của anh liền rung động, mà tay phải cũng hơi nóng lên như cảm nhận được vị trí của phần xương bị mất.
Phía đông, nếu đứng ở cửa thành thì nơi này đúng chính đông.
"Nơi này là Eden à?" Xoăn lẩm bẩm.
"Ừ, chính nó đó!" Anh chàng đằng trước khẳng định.
Nhìn khối kiến trúc có mái vòm lấp ló sau bức tường trắng, Xoăn dứt khoát:
"Tôi muốn làm ở Eden."
Tác giả có lời muốn nói:
Xoăn (ngu người.jpg): Hả?
Sau một ngày hai đêm học tập, Xoăn đã biết rất nhiều đồ vật và công năng của chúng: thứ đang reo liên hồi kia là chuông cửa, báo hiệu có người đang tìm.
Mặc cho chuông cửa réo không ngừng, Xoăn khởi động tay chân của cơ thể này.
Đằng nào cũng là thi thể, dù có anh nhập vào nên tạm thời không thối rữa thì cũng cần bảo trì định kỳ.
Ngộ nhỡ lộ hoen tử thi ra thì lại khó giải thích: Trong số các chương trình anh xem có vài bộ phim hình sự trinh thám, giờ Xoăn cũng hiểu hơn về xác chết.
Xoăn "bảo trì" sơ qua cơ thể hiện tại một lúc rồi mở cửa.
Vừa mở ra liền thấy anh chàng hôm qua chở anh đến đây và một đám người xa lạ.
Người kia ấn chuông rất lâu, thấy không gọi được còn vừa ấn chuông vừa gõ cửa nên hơi ồn ào, đám người bên cạnh là cậu ta gõ đến hết.
Xoăn bất ngờ mở cửa ra khiến người kia mất thăng bằng, cậu ta ngã chúi vào trong.
Xoăn liền vươn một ngón tay ra đẩy cậu ta về.
Mà người kia thấy Xoăn đứng được đi được liền thở phào.
"Cuối cùng cũng gọi được cậu, hôm qua không thấy cậu ra ngoài tôi tưởng cậu đang nghỉ ngơi, nhưng hôm nay không thấy nữa nên tôi sợ là cậu..."
Cậu ta không nói ra hai chữ "chết rồi", nhưng biểu cảm trên mặt anh ta đã thể hiện ra hết suy nghĩ trong đầu.
Nói xong liền xòe hai tay ra, để lộ một vật hình chữ nhật trong lòng bàn tay.
"Mang ít đồ ăn cho cậu này."
Xoăn không nhúc nhích nhìn vào lòng bàn tay của người kia... Là "lương khô nén", hai ngày này anh hay thấy quảng cáo nó trên TV.
Nghe nói là món nên chuẩn bị khi đi du lịch.
Chưa thấy bao giờ...
Hơi tò mò...
Xoăn nhìn chằm chằm vào thứ kia ba giây rồi quyết định nhận lòng tốt này, dù giờ anh cũng chả cần ăn.
Nhưng vẫn nên trả tiền.
Đây cũng là quy tắc xã hội anh học được vào lần đầu bước vào thế giới con người.
Nhưng đồ trong phòng không có gì của anh cả...
Không, không hẳn.
Anh quay người móc một viên đá xanh ra khỏi balo, rất chi là tiếc nuối mà đặt cục đá vào tay người kia.
"Đây là..."
Tiền... còn chưa kịp dứt lời, người kia bỗng nắm chặt cục đá xanh trong tay, nhét nó lại vào tay Xoăn rồi vừa cười vừa giải thích với đám người bên cạnh:
"Lúc trước chúng tôi hẹn nhau rảnh thì đến trung tâm giao dịch xem viên tinh thạch này có thể đổi bao tiền ấy mà! Ha ha, tuy chỉ có một viên tinh thạch thôi nhưng đây chả phải lần đầu sao? Lần đầu cậu ấy kiếm được thứ này, còn bị trọng thương vì nó..."
Thấy người kia nhấn mạnh "một viên" và "lần đầu", Xoăn hơi nghiêng đầu, lúc bấy giờ mới nhận thấy đám đông bu xung quanh đang cực kì hưng phấn nhìn nhìn viên đá trong tay anh.
"Đây là tinh thạch à? Quào!"
"485345, khi nãy 485325 nói cậu ra khỏi thành phố tôi còn không tin, tại bình thường trông cậu chả giống người dám đi ra ngoài kia tí nào..."
"Hóa ra cậu chả những dám mà còn kiếm được tinh thạch, cậu xịn thật đó!"
"Kể cho tôi nghe bên ngoài như thế nào được không? Thứ này bắt được trên người dị thú nào thế? Khó đánh không vậy?"
Sau khi thấy tinh thạch, đám trẻ tuổi vốn chỉ đến hóng hớt nháy mắt trở nên hứng phấn, ai nấy đều cố chen về phía bàn tay Xoăn đang cầm viên đá, nhưng không ai sờ vào nó cả.
Xoăn nhìn qua phía 485325 đang ngại ngùng, à, chuỗi số này là tên cậu ta.
"Xin lỗi nhé, khi nãy tôi gõ cửa mạnh quá làm mấy cậu ấy chú ý, cả đám hỏi tôi sao lại gõ cửa thế, tôi liền bảo cậu ra ngoài nên bị thương..." Người kia nói nhỏ với anh, rồi còn ra hiệu "xin lỗi" nữa.
"Không có gì." Đối phương nói toàn là sự thật, Xoăn thấy anh ta khôngcần phải xin lỗi mình.
Sau đó anh còn trả lời câu hỏi của người xung quanh:
"Bên ngoài có nhiều công trình hư hao, cây cối cỏ dại nhiều lắm, dã thú... dị thú tôi thấy có tất cả năm loài, tinh thạch này lấy được từ một loài vừa giống mèo vừa giống báo."
"Không dễ đánh, nhưng với các cậu thì..." Tầm mắt Xoăn nhìn lần lượt từng người, đánh giá xong anh liền nói: "Chắc hơi khó."
"Xùy!" Xung quanh liền vang lên mấy tiếng xuỵt.
"Rõ ràng thành tích môn vật lộn của hai ta như nhau, người khác thì thôi khỏi, riêng môn đó hai ta ghép cặp nhiều nhất đấy." Đây là cậu trai mắt xanh tóc đỏ xuỵt to nhất.
"Vừa giống mèo vừa giống báo thì chắc là cabet." Người thanh niên đeo kính bên cạnh lại trầm tư, nhìn kĩ sẽ thấy kính của cậu ta không phải kính cận hay kính viễn thị, lúc cậu ta nói chuyện thì bên trên thấu kính có một hàng chữ lướt qua, còn có cả hình nữa.
Đây là một loại đầu não cầm tay – Xoăn cũng thấy nó trên quảng cáo rồi.
"Cho phép tôi chụp một tấm ảnh tinh thạch này nhé? Tôi tính làm thành một mục đăng trên bách khoa toàn thư." Hồi lâu sau người này mới ngại ngùng nói.
Xoăn vươn bàn tay đang cầm tinh thạch xanh về phía người kia thay cho câu trả lời.
Người kia cẩn thận chụp hết các góc độ của viên đá rồi ngại ngùng cảm ơn Xoăn.
Mấy người còn lại cũng tụ lại xem viên tinh thạch này, thậm chí còn chạm vào nó dưới sự đồng ý của Xoăn, sau đó họ hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh rồi mới mỹ mãn bỏ đi.
"Tôi cũng sờ nó chút nhé?" Chờ mọi người đi hết, anh chàng gõ cửa cũng hỏi nhỏ.
Cậu sờ rồi mà – Xoăn chỉ im lặng nhìn cậu ta.
Đối phương gãi gãi đầu: "Khi nãy tôi vội vàng trả cậu nên cũng chưa cảm nhận được á."
Xoăn: "..."
Lạy đưa viên đá xanh về phía anh ta, Xoăn bình tĩnh nói: "Vốn cũng để cho cậu, cậu cho tôi lương khô nén mà."
Thanh niên vội xua tay: "Tôi nghĩ tôi rất cần dẫn cậu đến khu giao dịch để tăng thường thức đấy."
"Tinh thạch quý lắm đó? Dù săn được từ dị thú bình thường đi nữa, chỉ cần là tinh thạch thôi đã đủ quý hơn tích phân rồi."
Vừa nói, cậu ta vừa cẩn thận nghiên cứu viên tinh thạch xanh lá trong tay mình: "Hôm đó tôi ra công nhận việc, có mấy người ra ngoài săn về lười đi bộ, tôi sẽ chở họ."
"Nghề này tôi làm suốt hai năm, số tích phân kiếm ra chưa chắc được bằng viên đá này của cậu."
"Viên này của cậu rất xanh, đậm hơn nhiều mấy viên tinh thạch xanh tôi từng thấy, không chừng một viên này thôi đã đủ mua cây xe của tôi rồi!"
Nói xong cậu ta nhét viên đá kia về tay Xoăn.
"Đây là cơm sáng miễn phí trường phát thôi, cậu không cần phải đưa tôi cái gì đâu."
Lúc này Xoăn mới cất viên đá xanh lại.
Dưới đề nghị của người kia, anh quyết định mang viên tinh thạch xanh lá cây kia đến điểm giao dịch xem sao.
Xoăn chả hứng gì với tích phân, nhưng anh thích xe bay.
Trước lúc đi anh còn thay một bộ đồ khác dưới đề xuất của anh chàng kia. Quần áo của chủ cơ thể này treo ngay chỗ giường, có tất cả ba bộ đen y hệt nhau, anh cứ mặc đại một bộ, đeo balo lên rồi đi cùng người kia.
Lúc ra khỏi tòa nhà họ còn gặp mấy người khi nãy, đối phương cũng mặc đồ đen, tay cầm sách, thấy hai người còn chào hỏi: "Sắp tới giờ học rồi, các cậu không đến trường à?"
Người hỏi là thanh niên đeo kính khi nãy.
Không chờ Xoăn đáp lời, người tóc đỏ bên cạnh liền kéo cậu ta, cười cười: "Hai người họ tính đi trung tâm giao dịch! Hai bạn họ người vốn có việc làm rồi, người thì có năng lực ra ngoài đi săn, đều có đường ra rồi thì đâu cần phải học hướng nghiệp!"
Mấy người bạn bên cạnh cũng cười gật đầu theo.
"Thế lát nữa chúng tôi mang bảng danh sách nghề về cho hai người." Thanh niên đeo kính liền nói.
Xoăn còn chưa kịp làm quen với danh từ mới thì thanh niên chở anh đã vẫy vẫy tay với họ, sau đó lên ga chạy đi.
"Nhóm 485382 thì thôi, riêng 485321 đứng đầu khóa, nếu sắp tới đạt kết quả phỏng vấn tốt có khi đậu vào Eden ấy chứ." Vừa chạy băng băng trên phố người kia vừa nói với Xoăn về các bạn học lúc nãy.
"Eden?" Đây là một danh từ anh chưa từng nghe, cũng không thể đoán được. Trong bộ phim hôm qua anh xem cũng có nhắc một lần.
Có vẻ là một nơi lý tưởng để xin việc – anh đoán.
"Ừ, được vào đó làm thì còn gì bằng. Trường tụi mình hơi kém, lần gần nhất có người đậu vào đấy là cách đây 5 năm, cứ trông chờ vào 485321, nếu cậu ta được làm ở Eden thì anh chị em mình có khi được thơm lây."
"Anh chị em?"
"Chứ sao, bốn số hiệu đầu của tụi mình giống nhau tức là ta sinh cùng nơi cùng ngày, không anh chị em thì là gì?"
"Tôi 25, cậu 45, mình đều có số cuối là 5, khéo còn chung dòng máu ấy chứ." Cậu ta cười ha ha rồi tăng tốc.
Không ngờ loài người sinh con giỏi vậy, số thứ tự lớn vậy thì mẹ họ mỗi lần đẻ đến bao nhiêu con thế?
Ôm eo đối phương, Xoăn lơ đãng nghĩ.
Mà ngay lúc trong đầu anh bỗng hiện ra một đống trứng, người kia lại gọi anh:
"Nhìn đi! Mình đang ngang qua Eden, cậu không có motor nên chưa đến đây bao giờ đúng không? Nhìn cho đã đi, khéo đây là lúc cậu đến gần nó nhất đó!"
Xoăn bừng tỉnh giữa tưởng tượng toàn trứng với trứng, anh nhìn về phía trước rồi rúng động:
Anh thấy tường.
Một bức tường vô cùng vô cùng cao.
Nó giống tường thành mà anh từng gặp khi du ngoạn thế giới con người nhưng cao lớn vững chãi hơn, so với thành thị với tường thành bằng quầng sáng này, anh thấy khối kiến trúc được bao bọc bởi bức tường trắng kia mới thực sự là một tòa thành.
Một tòa thành cực kì kiên cố được phòng thủ nghiêm ngặt.
Dù chẳng nhìn thấy vũ khí nào, cũng chả có lấy một lính canh, nhưng Xoăn biết cấp độ phòng thủ của nó cao vô cùng, vượt xa tất cả những tòa thành anh từng ghé đến!
Nhìn như không có ai, nhưng từng hành động của anh và 485325 đang chở anh đều nằm trong tầm kiểm soát của nó!
Một cặp mắt vô hình đang nhìn chăm chú vào tất cả những người đi qua nó.
Nhưng với Xoăn mà nói thì mức độ theo dõi này cũng còn chấp nhận được.
Dù sao việc giám thị này không nhắm vào mỗi mình anh mà bao gồm tất cả mọi người.
Sự giám thị đồng đều này xuất hiện ở khắp nơi trên thành phố, như ở tòa nhà anh vừa đi ra, dọc đường xá, ở đây canh phòng nghiêm ngặt hơn nhưng cũng không khiến anh để tâm.
Thứ thực sự hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của anh, thậm chí khiến anh run rẩy là người kia cơ!
Tuy khó nhìn thấy nhau do cách một mặt tường trắng và nhiều công trình kiến trúc khác, nhưng anh rất rõ ràng tên kia đang ở đấy! Kẻ cướp sách phép của Ped và lôi anh đến thế giới này đang ở đấy.
Khoảnh khắc nhìn qua đó linh hồn của anh liền rung động, mà tay phải cũng hơi nóng lên như cảm nhận được vị trí của phần xương bị mất.
Phía đông, nếu đứng ở cửa thành thì nơi này đúng chính đông.
"Nơi này là Eden à?" Xoăn lẩm bẩm.
"Ừ, chính nó đó!" Anh chàng đằng trước khẳng định.
Nhìn khối kiến trúc có mái vòm lấp ló sau bức tường trắng, Xoăn dứt khoát:
"Tôi muốn làm ở Eden."
Tác giả có lời muốn nói:
Xoăn (ngu người.jpg): Hả?