Giang Nhan cảm thấy người này không đơn giản, thứ anh dùng để còng tay, còn chân, cùng với bịt mắt đều không phải những đồ vật bình thường.
Lúc trước cô từng nhìn thấy mấy thứ này khi trị bệnh cho bệnh nhân, một khi giãy giụa, nhẹ thì sẽ bị điện giật, nặng thì tử vong.
Thứ lợi hại như vậy, đương nhiên rất đắt tiền, chỉ được bán ở chợ đen, căn bản không thể tìm thấy trên thị trường, chứ đừng nói đến việc mua nó.
Có thể mua mấy thứ này, lại có thể mở khóa vào nhà của cô, đương nhiên không phải người bình thường.
Cô không biết người đàn ông này có âm mưa gì.
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô chằm chằm, sắc mặt chưa từng thả lỏng, nếu đôi mắt của Giang Nhan có thể nhìn thấy thì cô sẽ phát hiện vẻ mặt của anh từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, không khác gì tác phẩm điêu khắc.
Từ cổ trở nên của Giang Nhan đã được xoa bóp bằng tinh dầu cho nên nó sáng bóng, mềm mại, gần như có thể phản chiếu.
“Viện trưởng Giang còn nhớ Tiết Bằng không?” Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở, giọng nói không có một chút ấm áp nào, “Nửa năm trước, cô chữa khỏi bệnh cho người đó.”
Chỉ cần nghe tên thôi Giang Nhan đã nhớ ra, cô có ấn tượng rất sâu về Tiết Bằng, bởi vì đó là bệnh nhân có vấn đề nhất mà cô từng điều trị, chưa thành niên, có bệnh tâm lý nghiêm trọng, hồi học cấp hai cấu kết với mấy tên côn đồ ép con gái chưa thành niên vào con đường mại dâm, sau đó kẻ cầm đầu đường dây mại dâm bị phán tù mười mấy năm, bởi vì Tiết Bằng còn nhỏ tuổi, lại từng có tiền sử bệnh tâm thần, người trong nhà vận dụng các mối quan hệ cho nên ở trong tù mấy tháng đã được thả ra ngoài.
Mà chuyện này không chỉ xảy ra đơn giản như vậy, nó liên quan đến rất nhiều chuyện, cảnh sát tìm được cô, nhờ cô chuẩn đoán bệnh của Tiết Bằng, cô theo dõi một năm, có thể xác định tinh thần của Tiết Bằng có vấn đề, nhưng người đó đã bị người khác tẩy não và không chế.
Lần này trường trung học phổ thông Minh Đỉnh nhờ cô giúp đỡ, chuyện này cũng có liên quan đến vấn đề của Tiết Bằng.
Giang Nhan đoán ra được điều gì đó, đang định nói thì người đàn ông lại mở miệng: “Quên không nói với bác sĩ Giang, tháng trước Tiết Bằng cầm dao đâm chết người, bị đưa vào bệnh viện tâm thần rồi.”
Anh cúi người, thì thầm bên tai Giang Nhan, “Viện trưởng Giang không thể chữa khỏi cho cậu ta đâu.”
Giang Nhan rõ ràng nghe thấy niềm vui sướng từ trong giọng điệu của anh.
Cô là một bác sĩ tâm lý xuất sắc, tiếp xúc với nhiều loại bệnh nhân, chỉ cần nói mấy câu như vậy, cô đã có thể phát hiện vấn đề.
Bệnh của Tiết Bằng tái phát, người đàn ông phấn khích, bởi vì đây là kết quả anh muốn.
Anh không chỉ biết Tiết Bằng mà còn có quan hệ.
Giang Nhan nhớ tới lần đi tới Cục Cảnh Sát, cảnh sát Tưởng nhắc nhở cô: “Viện trưởng Giang, cô nhận việc này nhất định phải cẩn thận, tất cả bác sĩ tâm lý chúng tôi tìm trước đó…Đều…Đều bị đưa vào bệnh viện tâm thần.”
Giọng nói của cảnh sát Tưởng nặng nề, còn chưa nói hết câu thì Giang Nhan đã hiểu được ý nghĩa sau đó.
Chỉ cần là những bác sĩ tâm lý dính líu đến chuyện này, cuối cùng sẽ bị người đó dùng thủ đoạn đưa vào bệnh viện tâm thần.
Bọn họ là một nhóm gây án.
Mà người đàn ông đang trói cô bây giờ, có khả năng là một trong số đó.
Lúc trước cô từng nhìn thấy mấy thứ này khi trị bệnh cho bệnh nhân, một khi giãy giụa, nhẹ thì sẽ bị điện giật, nặng thì tử vong.
Thứ lợi hại như vậy, đương nhiên rất đắt tiền, chỉ được bán ở chợ đen, căn bản không thể tìm thấy trên thị trường, chứ đừng nói đến việc mua nó.
Có thể mua mấy thứ này, lại có thể mở khóa vào nhà của cô, đương nhiên không phải người bình thường.
Cô không biết người đàn ông này có âm mưa gì.
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô chằm chằm, sắc mặt chưa từng thả lỏng, nếu đôi mắt của Giang Nhan có thể nhìn thấy thì cô sẽ phát hiện vẻ mặt của anh từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, không khác gì tác phẩm điêu khắc.
Từ cổ trở nên của Giang Nhan đã được xoa bóp bằng tinh dầu cho nên nó sáng bóng, mềm mại, gần như có thể phản chiếu.
“Viện trưởng Giang còn nhớ Tiết Bằng không?” Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở, giọng nói không có một chút ấm áp nào, “Nửa năm trước, cô chữa khỏi bệnh cho người đó.”
Chỉ cần nghe tên thôi Giang Nhan đã nhớ ra, cô có ấn tượng rất sâu về Tiết Bằng, bởi vì đó là bệnh nhân có vấn đề nhất mà cô từng điều trị, chưa thành niên, có bệnh tâm lý nghiêm trọng, hồi học cấp hai cấu kết với mấy tên côn đồ ép con gái chưa thành niên vào con đường mại dâm, sau đó kẻ cầm đầu đường dây mại dâm bị phán tù mười mấy năm, bởi vì Tiết Bằng còn nhỏ tuổi, lại từng có tiền sử bệnh tâm thần, người trong nhà vận dụng các mối quan hệ cho nên ở trong tù mấy tháng đã được thả ra ngoài.
Mà chuyện này không chỉ xảy ra đơn giản như vậy, nó liên quan đến rất nhiều chuyện, cảnh sát tìm được cô, nhờ cô chuẩn đoán bệnh của Tiết Bằng, cô theo dõi một năm, có thể xác định tinh thần của Tiết Bằng có vấn đề, nhưng người đó đã bị người khác tẩy não và không chế.
Lần này trường trung học phổ thông Minh Đỉnh nhờ cô giúp đỡ, chuyện này cũng có liên quan đến vấn đề của Tiết Bằng.
Giang Nhan đoán ra được điều gì đó, đang định nói thì người đàn ông lại mở miệng: “Quên không nói với bác sĩ Giang, tháng trước Tiết Bằng cầm dao đâm chết người, bị đưa vào bệnh viện tâm thần rồi.”
Anh cúi người, thì thầm bên tai Giang Nhan, “Viện trưởng Giang không thể chữa khỏi cho cậu ta đâu.”
Giang Nhan rõ ràng nghe thấy niềm vui sướng từ trong giọng điệu của anh.
Cô là một bác sĩ tâm lý xuất sắc, tiếp xúc với nhiều loại bệnh nhân, chỉ cần nói mấy câu như vậy, cô đã có thể phát hiện vấn đề.
Bệnh của Tiết Bằng tái phát, người đàn ông phấn khích, bởi vì đây là kết quả anh muốn.
Anh không chỉ biết Tiết Bằng mà còn có quan hệ.
Giang Nhan nhớ tới lần đi tới Cục Cảnh Sát, cảnh sát Tưởng nhắc nhở cô: “Viện trưởng Giang, cô nhận việc này nhất định phải cẩn thận, tất cả bác sĩ tâm lý chúng tôi tìm trước đó…Đều…Đều bị đưa vào bệnh viện tâm thần.”
Giọng nói của cảnh sát Tưởng nặng nề, còn chưa nói hết câu thì Giang Nhan đã hiểu được ý nghĩa sau đó.
Chỉ cần là những bác sĩ tâm lý dính líu đến chuyện này, cuối cùng sẽ bị người đó dùng thủ đoạn đưa vào bệnh viện tâm thần.
Bọn họ là một nhóm gây án.
Mà người đàn ông đang trói cô bây giờ, có khả năng là một trong số đó.