Từ tầng E xuống tầng G phải đi qua tầng F. Trần Đa từng bảo 4 tầng tiếp theo tính từ tầng F trở xuống là nơi làm việc chính của Bạch Hạc: tầng F – vật lý thiên văn, tầng G – kỹ thuật AI, tầng H – hóa sinh, tầng I – toán máy tính, tầng J – địa chất và sinh tồn. Còn 2 tầng K và L nằm trên trạm trọng trường then chốt của Trái Đất là địa bàn hoạt động của Tiên Phong. Khu vực đó rất thần bí, ngay cả Trần Đa cũng hiếm khi được cấp quyền xuống đó.
Trần Đa là người đầu tiên Diệp Lâm thông báo tin vui mình tìm được việc. Cậu ta rất mừng cho Diệp Lâm, mặc khác, nơi tạm trú ở Bắc bán cầu của Trần Đa cũng được bảo đảm rồi.
“Vậy chính xác thì công việc của cậu là gì?” Cuối cùng Trần Đa thốt ra câu này lúc xuống tầng G.
Hiện tại bọn họ đang ngồi trong một chiếc xe hơi maglev (xe đệm từ), Trần Đa quẹt thẻ ID lấy một chiếc xe bốn chỗ, Goliath lái xe, cổ lái cũng không nhanh lắm.
Diệp Lâm nghĩ mãi chẳng biết mô tả công việc của mình thế nào, cuối cùng đành nói: “Ờm… giáo dục.”
Goliath liếc cậu một cái, ánh mắt ngậm ý cười.
Trân Đa khó hiểu: “Giáo dục? Giáo dục ai? Chẳng phải cậu là kỹ sư ô tô hả, chuyên ngành này thì dạy cái gì?”
Diệp Lâm gắng ra vẻ nghiêm túc: “Dù sao giáo dục cũng là sự nghiệp vĩ đại, cậu đừng hỏi nữa!”
Trần Đa: “…”
Lúc đến tầng G, Trần Đa tiện thể kiểm tra số km, cậu ta hơi xù lông, không mấy thiện cảm hỏi Goliath: “Mấy người Tiên Phong các cô toàn không thanh toán hóa đơn, lần trước còn cướp xe của Diệp Lâm, cậu ấy đã đủ nghèo rồi.”
Goliath chớp mắt, hôm nay cổ đánh mắt màu đỏ, trông rất vui tươi dưới ánh sáng mặt trời: “Chúng tôi không trả được, nhưng Bạch Hạc thì có thể.”
Trần Đa nghĩ cũng có lý, song cậu ta vẫn tức tối hầm hè.
Diệp Lâm khó hiểu: “Tại sao?”
Trần Đa kiên nhẫn giải thích: “Lương Tiên Phong gấp 40-50 lần Bạch Hạc, tiền thưởng vào cửa Homer còn cao hơn. Nhưng DNA của họ không nằm trong thẩm quyền của chính phủ Homer, thành thử họ không được hưởng các bảo hiểm và các khoản chi trả công do chính phủ ban hành.”
Diệp Lâm kinh ngạc: “Thế là hoàn toàn vô chính phủ rồi còn gì.”
Goliath cụp mắt, thoạt nhìn có vẻ nguy hiểm, cổ cố tình đến gần Diệp Lâm, chậm rãi nói: “Cho nên chúng tôi giết người cũng không phạm pháp, trừ khi Homer cho rằng phải trừng phạt chúng tôi.”
Diệp Lâm hiển nhiên bị dọa sợ, cậu lắp bắp: “Thế Homer làm sao để biết phải trừng phạt các cô?”
Goliath nhún vai, cổ lấy thẻ ID mình ra, dí vào cổng ra vào tầng R, quay đầu nhìn Diệp Lâm nói: “Cronus từng suýt phạm phải sai lầm như vậy, anh xem bộ dáng người không ra người ngợm không ra ngợm hiện giờ của ngài sẽ rõ.”
Là khu vực nghiên cứu AI, môi trường ở tầng G thú vị khôn tả, dùng từ ‘chốn mộng mơ’ vẫn chưa đủ để miêu tả hết. Vừa bước vào cửa đầu tiên Diệp Lâm đã bị một quả bóng bay kim loại chặn đường, và nó còn biết nói.
“Quét võng mạc.” Quả bóng kim loại có hai cái râu, nửa trên của nó xoay tròn, lộ ra con chip ở lõi, nó dữ tợn ra lệnh, “Dí mặt vào đây.”
Trần Đa thúc giục: “Dí đi dí đi, không có cảm giác gì đâu.”
Diệp Lâm đành ghé mặt vào, quét xong mới có thể qua cửa.
“95% sinh vật ở đây là AI.” Trần Đa chỉ chỉ một học giả bình thường đang đi tới, nói chắc nịch, “AI.”
Học giả dừng trước bọn họ, đưa tay: “Xin chào, tôi là Từ Thiên Trập.”
Ngón tay Trần Đa vẫn đang ở giữa không trung, cậu ta khó tin chọc chọc mặt học giả nọ, xấu hổ nói: “Con người?!”
Từ Thiên Trập nở nụ cười: “Bảo đảm là thật.”
Có thể thấy Goliath cũng không biết Từ Kinh Trập từ trước. Hai người lịch sự trao đổi danh thiếp điện tử. Diệp Lâm thấy học hàm của vị này ít nhất cũng phải bằng Geogre.
“24 inch ở chỗ giếng trời.” Từ Thiên Trập dẫn họ lên trường kinh, “Nó thích phơi nắng lắm.”
Trần Đa thì thầm: “AI cũ mèm mà cũng thích phơi nắng.”
Từ Thiên Trập hơi thấp, thoạt nhìn rất trẻ, có một khuôn mặt trẻ thơ: “Nó sắp hết pin, chúng tôi phải liên tục lắp thêm pin năng lượng mặt trời cho nó. Không ngờ lại có người nhận nó.” Anh ta liếc Diệp Lâm, lộ ra hàm răng trắng, “Ngài Diệp có mắt thật đấy.”
Diệp Lâm vô thức hỏi: “Không thể thay pin ư?”
Từ Thiên Trập lắc đầu: “24 inch là kỹ sư AI đầu tiên do Bạch Hạc phát triển. Mặc dù máy càng cổ thì càng bền và an toàn, cũng không dễ hỏng hóc, nhưng lại khó sửa chữa hơn.” Anh ta chợt nhớ ra gì đó, hỏi Diệp Lâm, “Tôi nhớ ngài Diệp là kỹ sư ô tô nhỉ?”
Diệp Lâm đứng hình, không muốn thừa nhận lắm: “Kỹ năng của tôi không tốt, tạm đổi nghề rồi.”
Trần Đa lập tức ủng hộ cho đũy bạn thân: “Đúng vậy, bây giờ cậu ấy là một người thợ làm vườn chăm chỉ vĩ đại.”
Goliath đỡ trán như kiểu không muốn nghe nữa, cố nén cười nhìn sang trường kinh. Ở đó có một con suối cạn nhân tạo, cá robot nhảy lên theo dòng chảy, đuôi cá kim loại vẽ ra vòng cung bọt nước trong không khí.
Khác với các tầng khác, trần của tầng G cũng là bảng điều khiển thông minh. Diệp Lâm nhìn lên, không ngờ chiếc bảng này còn có chức năng của camera làm đẹp, hóa trang cho cậu thành một cô công chúa Disney đang chạy trối chết.
Trần Đa duỗi tay thử điều khiển từ xa, trông như vuốt máy tính bảng vậy, vừa đi còn vừa đọc báo buổi sáng, còn ra hiệu cho Diệp Lâm kiểm tra ngày tốt nghiệp của mình: “Nếu cậu không có vấn đề gì nghiêm trọng về sức khỏe thì sẽ được về Bắc bán cầu sớm thôi.”
Diệp Lâm cúi đầu, ép mình không nhìn lên trần nhà: “Về Bắc bán cầu thì phải vào cửa à?”
Trần Đa gật đầu: “Homer sẽ tự mở khóa DNA của cậu. Cậu nên cầu nguyện cho mình không bị chọn khi bàn quay lỗ sâu may mắn bắt đầu hai năm rưỡi một lần đi.”
Diệp Lâm lẩm bẩm: “Chắc không xui xẻo vậy đâu…”
Trần Đa cũng cảm thấy vận may của bạn mình sẽ không tệ đến thế, nhưng cậu ta vẫn bồi thêm một câu: “Không sao, nếu cậu phải vào cửa, tớ sẽ trông nhà giúp cậu.”
Giếng trời khá gần trường kinh, dọc đường có vô vàn máy móc AI kỳ lạ. Diệp Lâm cảm thấy mình như đang đi trong học viện ma pháp, mọi thứ đều hư ảo và khó tin.
Chả biết Trần Đa kiếm đâu ra một con mèo máy, thế mà nó còn có lông, mặt tịt tịt như mèo Ba Tư. Nếu không phải tròng mắt còn gắn con chip, thì quả thực nó chẳng khác gì con mèo thật.
“Cứ như ảo thuật vậy.” Diệp Lâm vuốt lông, “Nó có tác dụng gì nhỉ?”
Trần Đa dí sách hướng dẫn lên tận mặt, ôn tồn nói: “Nó còn biến được thành chó.”
Diệp Lâm: “…”
Thấy họ thích, Từ Thiên Trập rất hào phóng: “Nếu các bạn muốn thì tôi tặng free đấy.”
Goliath nhìn bốn phía, cổ không nhịn được hỏi: “Nơi này còn cái gì thật không?”
Từ Thiên Trập suy nghĩ hồi lâu mới mơ hồ nói: “Giếng trời có vài cọng hoa… chắc chúng là thật đấy?”
*
Diệp Lâm chẳng dám tin, bởi vì cái gọi là “phơi nắng” thực ra cũng không phải phơi nắng thật. Mái vòm của giếng trời được làm từ các tấm ánh sáng nhân tạo, 24 inch nằm bên dưới, phát ra tiếng “khò khè” nho nhỏ.
“Trăng đen” ở ngay bên kia mái vòm, Diệp Lâm vô thức nhìn nó, Goliath đứng bên cạnh nhẹ giọng nói: “Cửa Homer.”
Diệp Lâm thở dài, cười khổ nói: “Tựa như chẳng chỗ nào tránh khỏi nó nhỉ.”
Goliath vẫn không dời mắt đi, cổ đột nhiên nói: “Tháng sau tôi phải vào cửa rồi.”
Diệp Lâm kinh ngạc quay đầu, cậu nhìn Goliath, hỏi: “Cô bị chọn?”
Goliath cười: “Anh quên là DNA của chúng tôi không thể nhập vào hệ thống Homer à?”
Diệp Lâm cau mày: “Cho nên…?”
Goliath lẩm bẩm: “Tất cả tiên phong đều tự nguyện vào.” Cổ dịu dàng nhìn Diệp Lâm, “Vì nhân loại, chúng tôi phải liều mình cứu Trái Đất.”
Diệp Lâm cảm thấy cổ họng như bị thứ gì bóp nghẹt, amidan như phát viêm, vừa nóng bỏng vừa đau đớn, cậu do dự hồi lâu mới nói: “Cô phải bảo trọng.”
Goliath gật đầu, cổ không giống một người hay nói lời từ biệt, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Đó không phải điều đáng buồn hay đáng sợ đối với tôi.”
“Nếu tôi không trở về được, khi nào anh vô tình vào cửa, anh sẽ tìm thấy tôi.”
Diệp Lâm có chút rối loạn, cậu khó hiểu nói: “Làm sao để tìm?”
Goliath nghiêng đầu, cổ lại cười: “Đến lúc đó anh sẽ biết.”
*
Apollo chẳng quá ngạc nhiên với việc Goliath vào cửa. Hôm nay đến phiên hắn dẫn Diệp Lâm xuống tầng R. Cả hai im lặng suốt quãng đường đi, bầu không khí xấu hổ đến mức chỉ muốn đội quần*. (chỗ này tác giả so sánh với căn nhà gì đó ở Lục Gia Chủy, mà tui không hiểu lắm)
Nhìn chung mấy người Tiên Phong tính tình khá tệ, đặc biệt là thế hệ Apollo, trái lại thì thế hệ thứ tư Goliath cảm xúc đã ổn định hơn nhiều.
Lúc hai người đi qua trường kinh, Diệp Lâm không nhịn được hỏi: “Goliath tên là gì?”
Apollo nhìn cậu một cái, lúc Diệp Lâm tưởng hắn ta không trả lời nữa thì đột nhiên tên đó lại lên tiếng.
“Giana.” Apollo lạnh lùng nói, “Không có họ.”
Diệp Lâm “Ồ” một tiếng, cậu nhẩm cái tên Giana, rồi dè dặt liếc người bên cạnh: “Thế cậu tên gì?”
Apollo im lặng một lúc, mặt lạnh te, nhìn cậu với biểu cảm “anh muốn chết à?”.
Diệp Lâm tự an ủi: “Không nói thì thôi…” Cậu đổi chủ đề, “Thế cậu cao bao nhiêu?”
Apollo: “…”
Diệp Lâm cố tình lẩm bẩm: “Cảm giác Cronus còn cao hơn cậu 5 cm.”
Apollo thực sự không chịu nổi nữa, hắn lạnh lùng nói: “3 cm, ngài chỉ cao hơn 3 cm.” Như kiểu chưa hết giận, Apollo nhìn chằm chằm Diệp Lâm, vẻ mặt nghiêm trọng, tiếp tục công kích, “Tôi còn cao hơn anh 10 cm đấy, hiểu không, đồ lùn còn chưa cao tới mét 8.”
Diệp Lâm: “… … …”
Tác giả: Được biết, Diệp Lâm cao 1m79.
———–
Bạn Diệp máu khịa dữ thần.