Mục lục
Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng - Hoa Liễm Ngọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bạch Túc Duật…”

– Bái kiến Huyền Thiên Thượng Đế!

“Ngươi hãy trở về Bách hoa sơn đi”

– Ý Thượng Đế là sao?

– Đủ rồi, không cần xay nữa. Ngươi trở về đi!

“Bạch Túc Duật xin cảm tạ Huyền Thiên Thượng Đế”.

– Không cần phải khách sáo quá, đi đi.

“Túc Duật xin phép cáo từ Huyền Thiên Thượng Đế”.

Ừm…

Huyền Thiên Thượng Đế xua tay “đi đi”

…—————-…

Rừng trúc lam…

Trúc Bạch đang ngồi ủ rũ!

Bạch Túc Duật nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đối diện với Trúc Bạch, đưa tay rót chén trà…

Tí tách…

– Này!

Bạch Túc Duật nheo mắt “sao?”

Ai cho tên khốn kiếp Bạch Túc Duật ngươi rót trà của ta?

– Ta thích thì cứ rót thôi!

“Ngươi…”

Hừ…

– Mà ngươi đến đây làm gì? Đồ đệ của ta đâu? Đã rất lâu rồi ta không thấy nó trở về.

Bạch Túc Duật nâng chén trà lên môi nhắm thử “ừ, cũng không tệ lắm!”

“Cái gì mà cũng không tệ lắm?”

– Thì ta thấy nó không được ngon…

Ngươi muốn ngon thì về Bách hoa sơn của ngươi mà uổng, chỗ ta chỉ có thế thôi!

– Nhưng Vĩ Vĩ đâu?

Bạch Túc Duật thở dài “Sở nhi ở Cung Quảng Hàn”.

– Gì cơ???

“Ngươi bị điếc à?”

“Ngươi…ta điếc, điếc cái đầu ngươi ấy, hừ!”

Bạch Túc Duật khẽ lên tiếng “Thiềm Đại Đế vừa ý Sở nhi nên đưa cô ấy về Cung Quảng Hàn rồi!”

“Diệp Trúc Bạch”

– Ngươi gọi cả tên cả họ ta làm gì? Bộ thân lắm sao?

Bạch Túc Duật há hốc mồm “tên này…”

Mà gọi ta có chuyện gì? Không phải là bắt đầu yêu ta rồi chứ? Hay là đã yêu ta từ lâu?

“Khốn kiếp! Diệp Trúc Bạch, ngươi bị điên à? Sao nói năng lung tung vậy chứ?”

Hừ…

– Ngươi về đi! Đừng bao giờ đến làm phiền ta nữa.

Haiz…”này, ta và ngươi là có thù triền kiếp sao?

Trúc Bạch im lặng không lên tiếng “quả thật chính Trúc Bạch cũng không hiểu vì sao lại luôn không vừa mắt nhau như vậy!”

Bạch Túc Duật khẽ bảo “ta đến đây để rủ ngươi cùng đến Cung Quảng Hàn một chuyến”.

– Được, ta đi cùng ngươi “ta là vì nhớ đệ tử nên mới đi cùng ngươi đó nhé!”

“Miệng ngươi lúc nào cũng thế”

…—————-…

Cung Quảng Hàn!

– Bẩm Đại Đế “bên ngoài có Bạch Túc Duật và Diệp Trúc Bạch xin cầu kiến”.

Hừ…”hai tên ranh con ấy đến đây thì chắc hẳn sẽ không có chuyện gì tốt đẹp”.

– Cho vào đi!

– Đại Đế cho truyền Diệp Trúc Bạch và Bạch Túc Duật vào điện.

“Diệp Trúc Bạch”

“Bạch Túc Duật”

(Bái kiến sư tôn)

– Hai con đứng dậy cả đi!

(Đa tạ sư tôn)

– Đang yên đang lành, hai đứa chạy đến Cung Quảng Hàn của ta làm gì?

Thiềm Đại Đế nhìn Bạch Túc Duật “con nói trước xem!”

“Bẩm sư tôn, Túc Duật đến thăm Sở nhi”

– Hừ…ta là sư tôn của con, ta một mình ở đây ngần ấy năm sao không thấy con đến thăm ta vậy?

“Con, con…”

Thiềm Đại Đế nhìn Trúc Bạch “còn con, nói ta nghe xem…sao lại đến đây?”

“Bẩm sư tôn, Trúc Bạch đã lâu không gặp tiểu đồ đệ nên cảm thấy không yên tâm…muốn đến thăm nó một chuyến!”

Haiz…”Sở Vĩ Vĩ ở chỗ ta rất tốt, hai đứa không cần phải lo lắng, trở về trước đi”.

“Sư tôn”

“Sư tôn”

– Thôi được rồi! Cho các ngươi một canh giờ…

“Người đâu…”

– Bẩm Đại Đế!

Đưa Diệp Trúc Bạch và Bạch Túc Duật đến Chư Thiên Các gặp Sở Vĩ Vĩ “nhớ kỹ, thời gian của họ chỉ có một canh giờ”.

– Tuân lệnh Đại Đế!

…—————-…

Chư Thiên Các!

Sở Vĩ Vĩ đang đọc sách rất nhiệt tình, cô vốn thông minh nên đọc đến đâu nhớ đến đó…Chư Thiên Các có đến mười vạn quyển sách, cô phải đọc ngày đọc đêm…hy vọng là sẽ sớm được rời khỏi Cung Quảng Hàn!

“Sở nhi”

“Vĩ Vĩ”

Nước mắt Sở Vĩ Vĩ như đã trực sẵn từ lâu “nên vừa nghe tiếng hai vị sư phụ của mình thì đã rơi tí tách!”

Bạch Túc Duật đau lòng ôm lấy cô vào lòng “Sở nhi đừng khóc, ta đau lòng”.

Trúc Bạch nhíu mày “ngươi ôm cái gì chứ?”

– Hừ…liên quan gì đến ngươi?

Sở Vĩ Vĩ chạy đến ôm Trúc Bạch “sư phụ, đồ nhi nhớ người”.

“Vĩ Vĩ ngoan của ta, con đã gầy đi rất nhiều rồi!”

– Sư phụ khỏe không ạ?

Trúc Bạch gật đầu “sư phụ khỏe, rất khỏe…ta chỉ thấy lo lắng cho con thôi”.

“Vĩ Vĩ không sao đâu ạ!”

Bạch Túc Duật ôm lấy Sở Vĩ Vĩ “Sở nhi, ở đây có quen không?”

– Dạ Vĩ Vĩ ổn mà sư phụ! Sư phụ nhớ giữ gìn, đợi Vĩ Vĩ trở về.

“Ta sẵn sàng bỏ ra nghìn kiếp để chờ đợi Sở nhi!”

Trúc Bạch nheo mắt “ngươi thôi đi”.

Bạch Túc Duật không có hứng thú để cãi nhau với Trúc Bạch, chỉ ôm chặt Sở Vĩ Vĩ “làm sao mà có ai hiểu được nỗi khổ của Bạch Túc Duật, một canh giờ ngắn ngủi biết chừng nào, không muốn lãng phí dù chỉ là một khắc”.

Trúc Bạch thở dài “Vĩ Vĩ cũng là đồ đệ của ta đó, ngươi ôm chặt như vậy, làm sao Vĩ Vĩ nói chuyện được!”

– Liên quan gì đến Diệp Trúc Bạch ngươi?

Sở Vĩ Vĩ đứng thẳng người từ trong lồng ngực Bạch Túc Duật, cô đến bên cạnh Trúc Bạch “sư phụ!”

Haiz…”Vĩ Vĩ của ta, con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”

Dạ Vĩ Vĩ biết rồi ạ! Sư phụ cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé!

– Con cố gắng lên “Cung Quảng Hàn không phải là ai cũng có thể đến được, Chư Thiên Các càng khó có ai được đặt chân vào, con phải hết sức trân trọng”.

Vĩ Vĩ hiểu mà sư phụ!

………

Đã hết một canh giờ, mời hai vị trở về!

Trúc Bạch thở dài “một canh giờ ở đây sao ngắn vậy chứ!”

Bạch Túc Duật ôm lấy Sở Vĩ Vĩ “Sở nhi, sư phụ sẽ rất nhớ Sở nhi”.

Vĩ Vĩ cũng sẽ rất nhớ người!

Hai vị sư phụ “nhớ giữ gìn sức khỏe”.

– Cánh cửa Chư Thiên Các khép chặt…

Bạch Túc Duật u sầu!

Trúc Bạch thoáng buồn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK