Người của Khiên Vũ môn nhìn hai nàng sướt mướt ôm nhau, thậm chí còn sắp khóc đến nơi thì trở nên vô cùng bối rối. Lúc này, một thiếu nữ váy vàng đột nhiên chen vào.
"Các người làm gì vậy? Sao lại bao vây ở đây? Có tìm thấy ân nhân của ta chưa?" Trên tay thiếu nữ có một dải băng trắng, cô ta nhanh mồm lẹ miệng nói cho hết câu, lúc này quay sang nhìn thấy cảnh ôm nhau trước mặt cũng ngẩn người.
Ủa?
"Ân nhân!" Thiếu nữ reo lên, hai tay dang ra, dường như muốn lao đến ôm, Bạch Vân nhận ra cô ta là người lúc nãy té xuống hồ, cũng liền buông Trịnh Khinh Ái nhằm dựa hơi người khác mà trốn khỏi cục diện rối ren.
Ai ngờ thiếu nữ này lại trực tiếp bỏ qua Bạch Vân, lao vào Trịnh Khinh Ái.
Hả?
Trịnh Khinh Ái ngược lại phản ứng nhanh hơn, cả người nhẹ nhàng né tránh, chui về lòng của Bạch Vân.
Ơ...
Cục diện chưa kịp hóa giải thì lại bị đông cứng.
"Tiểu thư Liên Anh, hai người này rất đáng ngờ, xin đừng đến gần." Gã đứng đầu kia vội nói, cũng đưa tay kéo vị tiểu thư kia lùi lại.
"Trác Ân, bỏ ra coi, ai đáng ngờ chứ? Nàng là ân nhân đã cứu ta." Lý Liên Anh chỉ về phía Trịnh Khinh Ái. "Chính nàng đã băng bó cho ta."
Bạch Vân "..."
Xin lỗi? Tôi không kéo cô lên bờ thì nàng băng bó cho cô được chắc.
Trác Ân cau mày, nhẹ nhàng chắp tay với hai người, cất giọng hỏi:
"Vậy cho hỏi tại sao hai vị ở đây?"
Bàn tay của Bạch Vân siết vòng ôm chặt hơn chút.
"Chúng tôi đuổi theo bóng ma làm hại tiểu thư các người, vô tình gặp cái xác này."
"Sao cô biết được người này đã chết." Trác Ân lại hỏi, Bạch Vân khẳng định như vậy rất khó tin, nếu gặp người nằm ở trong rừng, điều đầu tiên mà họ nghĩ đến phải là người đàn ông này ngất xỉu mới đúng. Thế nhưng nàng lại nói rất chắc chắn, có vẻ đã động qua thi thể rồi, nên mới rõ ràng như vậy.
"Ta..." Trịnh Khinh Ái lên tiếng, sau đó chợt nhận ra có điều không ổn, nhẹ nhàng hắng giọng, phút chốc lại trở thành thiếu nữ rụt rè.
"Tôi là thầy thuốc... Nên biết."
Bạch Vân "..."
Giờ nàng mới biết Thiên nữ diễn kịch không cần chuẩn bị trước.
"Ài, Trác Ân à, ta đã nói nàng là ân nhân của ta rồi. Ngươi dám nghi ngờ lời của ta sao?" Lý Liên Anh làm ra vẻ giận dữ, Trác Ân liền vội vàng đáp không dám.
Gã sau đó sai người chuẩn bị xe đến đón tiểu thư của mình, cũng phân phó mang cái xác kia trở về Thẩm đường, để tiện cho việc xem xét.
Lý Liên Anh vui vẻ nhìn hai, à không, một ân nhân và một người xa lạ kia. Cô ta càng nhìn càng thấy Trịnh Khinh Ái xinh đẹp, tuy hai mắt bị bịt kín, nhưng lúc nàng cứu cô, cả người dường như phát ra hào quang của thần nữ.
Lý Liên Anh muốn nắm lấy tay Trịnh Khinh Ái thì liền bị Thiên nữ né được. Cô có hơi hụt hẫng, dường như chưa từng bị ai từ chối bao giờ, nhưng cũng rất nhanh trở lại vẻ hào hứng.
"Ân nhân, ta có xe ngựa, có thể đưa người về."
Trịnh Khinh Ái bật cười.
"Ta thích đi bộ với chị gái của mình hơn." Nói đoạn, nàng ta quay sang. "Phải không chị?"
Bạch Vân suýt chút bị nước miếng của chính mình sặc chết.
"Em gái tôi thích đi bộ, thư giãn gân cốt." Nàng giải thích thay cho người kia. Sau đó cũng nắm tay dắt Trịnh Khinh Ái đi về trước. Lý Liên Anh thấy thế vội vàng đuổi theo.
"Từ xưa đến nay có ơn phải báo, ân nhân không định để ta báo ơn sao?"
Trịnh Khinh Ái chợt ngẩng đầu lên.
"Nếu ơn cứu mạng chỉ đổi thành một lần đi nhờ xe thì mạng người này cũng rẻ rúng quá chị nhỉ?"
Bạch Vân, Lý Liên Anh "..."
Lý Liên Anh là con gái của quan thủ phủ thành Vãn Xuân, trước nay chưa có chuyện gì ngoài ý muốn, lần đầu tiên bị mỉa mai như thế, cô ta lập tức không biết phải đáp lại như thế nào, Trịnh Khinh Ái thoáng nhướn mày, trước khi Lý Liên Anh kịp nghĩ ra câu trả lời, nàng ta và Bạch Vân đã nhanh chóng dùng khinh công chạy đi mất.
Đến khi cô ta nhận ra, hai người kia đã biến mất không thấy bóng dáng.
Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Vân dùng khinh công để ly xa rừng và đám người Lý Liên Anh thật nhanh, sau đó mới quyết định đi bộ trở về, sẵn tiện ngắm nhìn đường phố.
Trời dần tối xuống, phố phường vẫn như cũ vô cùng náo nhiệt, hai người bước theo đám đông, vai sóng vai.
Thế nhưng, Trịnh Khinh Ái đột nhiên dừng lại ở một hàng bánh ngọt. Nàng ta chỉ vào một cái bánh đậu xanh vẫn còn tỏa ra khói trắng.
"Chị."
Bạch Vân nổi da gà.
"Em muốn cái này."
Bạch Vân "..."
Bạch Vân ngoan ngoãn lấy túi tiền ra, mua cho người kia.
Bánh đậu xanh được bọc một lớp giấy bên ngoài, khi ăn chỉ cần mở ra phần đầu. Trịnh Khinh Ái cầm bánh bằng hai tay, hơi nóng hắt lên gò má nàng, dưới ánh đèn lồng ở hai bên đường, dường như nổi lên vệt đỏ.
Nàng ta hé miệng, cắn lấy một góc bánh, sau đó sẽ lấy một tay che miệng, cẩn thận nhai nuốt, có vẻ là do thích đồ ngọt nên mày hơi nhướng lên.
Bạch Vân trông thấy, chẳng biết nghĩ gì, liền trả tiền mua thêm mười cái nữa.
"Bạch Vân mua nhiều vậy làm gì...?" Trịnh Khinh Ái rốt cuộc cũng xưng hô bình thường trở lại, nàng ta hơi nghiêng đầu, nhìn Bạch Vân ôm cả túi bánh trên tay.
"Cho nàng ăn." Bạch Vân đáp lại.
"Ta ăn không hết."
"Không sao, ăn không hết thì mang về cho đám người kia ăn."
Nàng cầm túi bánh bằng một tay, sau đó lại cùng Trịnh Khinh Ái đến gần hồ Lạc Hoa, hai người cùng ngồi trên bãi cỏ, ngắm nhìn người qua kẻ lại.
Trịnh Khinh Ái ăn một miếng bánh nữa, buổi đêm trời se lạnh, ăn một ít đồ nóng vào liền ấm người, vị Thiên nữ nọ thoải mái nhai nuốt, tâm trạng cũng dần trở nên dễ chịu.
Bạch Vân nhìn nàng ta ăn, cũng cảm thấy có chút đói, nàng lấy một cái bánh ra, cũng cắn một miếng.
Vị ngọt thanh lan tràn trên đầu lưỡi, thơm nhưng không quá béo, đồ ăn ngọt, cảnh hồ đẹp, phút chốc làm Bạch Vân thỏa mãn.
Trịnh Khinh Ái lấy ra cái bánh thứ hai trong túi giấy, cười hỏi.
"Hôm nay vui không?"
Bạch Vân nghĩ về cả ngày nay, nếu nói vui thì cũng có, nhưng cả ngày nay đều vui thì không. Thế nên chậm rãi đáp.
"Vui."
Trịnh Khinh Ái vò nát mảnh giấy gói bánh, nhẹ nhàng đặt bên cạnh mình, sau đó lại cho tay vào túi lấy ra một cái bánh khác.
"Cả ngày hôm nay Bạch Vân không nói gì với ta cả." Nàng ta vừa nói vừa lột ra giấy gói. "Ta đã làm gì sai sao?"
Bạch Vân thoáng ngẩng đầu, sau một hồi đắn đo. Nàng nói.
"Tôi không dám, Thiên nữ."
"Bạch Vân không gọi tên ta." Trịnh Khinh Ái nhếch khóe môi. "Nếu đây không phải giận, thì chẳng lẽ là yêu đến không kiểm soát ư?"
Bạch Vân "..." Trịnh Khinh Ái lúc nào cũng mồm mép thế sao.
Nàng nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cũng không đáp lại. Nàng không biết mình phải hỏi gì, khi dư vị của nụ hôn khi đó dường như vẫn còn sót đâu đó nơi khóe môi. Trịnh Khinh Ái đáp lại nàng là vì lý do gì?
Bởi vì bát khổ đã chạm đến tâm can nàng ta? Hay là vì chỉ có mỗi Bạch Vân ở đó?
"Trịnh Khinh Ái." Nàng khẽ gọi. "Tôi không biết gì về nàng. Tôi không biết rốt cuộc nàng muốn gì từ tôi."
Thiên nữ muốn nói gì đó, nhưng Bạch Vân đã cắt ngang nàng ta.
"Chúng ta là gì của nhau?"
"Bạn đồng hành..." Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng nói. "Hoặc tri kỷ."
"Tri kỷ sẽ hôn nhau sao?" Bạch Vân bật cười đầy trào phúng. "Thiên nữ thật biết nói đùa."
Trịnh Khinh Ái im lặng không đáp, nàng ta muốn cất lời, rồi lại thôi, chần chừ như vậy vài lần, cuối cùng bỏ cuộc.
Bạch Vân nhìn dáng vẻ bất lực của Thiên nữ, sau đó ngoái đầu nhìn ra hồ Lạc Hoa phía xa. Chẳng biết cánh hoa ban sáng đã cướp mất nụ hôn của người kia giờ đang nơi đâu. Nàng ngẩng mặt nhìn trời, vầng trăng sáng soi phía trên, và Trịnh Khinh Ái cũng chẳng bay đi đâu được.
Bạch Vân thoáng nhớ Hắc Tử Sang, người cha nàng đã đặt cả niềm tin vào giờ sai người đuổi giết nàng. Còn Thiên nữ? Liệu một lúc nào đó, nàng ta có quay đầu, chĩa kiếm vào tim Bạch Vân không?
Bạch Vân không dám nghĩ, cũng không dám cược.
Người thân suốt 20 năm trời còn quay mặt phủi bỏ nhau, thì chỉ một năm ngắn ngủi và một nụ hôn nửa đêm cũng chẳng thể nói lên điều gì.
Thế nhưng đối với Bạch Vân, Trịnh Khinh Ái là một sự tồn tại khác. Nên nàng không thể bỏ tất cả đi để rồi chạy trốn khỏi nàng ta.
Tương tự, nàng không muốn nghĩ, cũng không muốn làm.
"Trịnh Khinh Ái. Nàng từng nói với tôi về bát khổ, thế nàng có biết thất tình lục dục và tam độc không?"
Thiên nữ quay đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Thất tình bao gồm hỷ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục.
Lục dục lại có sắc dục, thanh dục, hương dục, vị dục, xúc dục và pháp dục.
Tam độc là tham, sân, si.
Tất cả chúng sẽ tạo thành bát khổ.
"Một vị đại sư từng bảo tôi, con người, khó vượt qua nhất là tham. Tham sẽ dẫn đến sân hận, từ đó si mê lạc lối, không tìm thấy lối ra."
"Tôi thích nàng." Bạch Vân chợt nói. Trịnh Khinh Ái thoáng khựng lại, bàn tay bấu lấy gấu áo, rối bời. Trước khi nàng ta kịp nói lên bất cứ điều gì, người đối diện lại cất tiếng. "Hoặc bất cứ thứ gì có thể gọi bằng tên là "không muốn tổn thương nàng"."
Bạch Vân rướn người về trước, tay chạm vào một mớ cỏ khô, bóp chặt, rồi buông ra như để lấy thêm can đảm.
"Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn bị tổn thương."
"Bởi nàng, hay bởi bất kỳ thứ gì khác mà nàng có thể sẽ làm, có thể sẽ che giấu."
"Thế nên tôi sẽ không tham lam."
"Cho đến khi tôi thật sự biết rõ về nàng. Cũng như cho đến khi nàng mở lòng với tôi."
"Còn không, tôi cũng chẳng ngại mà chỉ làm tri-kỷ với nàng đến hết đời."
"Trở về thôi." Bạch Vân đứng dậy, chìa tay. Trịnh Khinh Ái ngẩng đầu nhìn nàng, sau một lúc đắn đo, cuối cùng vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy.
_____________________________________________
Bạch Vân khóc.
Trịnh Khinh Ái: Sao chị khóc?
Bạch Vân: Chị phải nói mấy lời này với em, chị đau lòng.
Trịnh Khinh Ái: Vậy em cũng đau lòng.
Lý Liên Anh: Sao không ai đau lòng em?
Trịnh Khinh Ái: Em là ai?
Lời tác giả: Hơi sầu vì mình không được duyệt bài review truyện...