Giờ thì gậy ông đập lưng ông, cô buột miệng xưng mày là bị đứa con quý báu của cô chấn chỉnh ngay. Sao cô lại yêu cái thằng bé khôn lỏi này đến thế kia chứ. Cô vừa hôn vừa cắn nhè nhẹ vào đôi má phúng phính của bé Gấu. Ngay lập tức bé đẩy cô ra nghiêm nét mặt nói:
- Không được gặm, con không phải bánh bao.
Akira ngồi bên kia bàn cười lăn cười lộn, cười đến không thở nổi còn cô bên này vừa xấu hổ vừa buồn cười. Được lắm, con trai, mới tí tuổi đầu đã biết bắt nạt mẹ rồi.
- Giờ em tính sao, cái quán em mua vị trí đẹp lắm đấy, em định sẽ kinh doanh gì? - Akira hỏi, anh ta thực sự rất tò mò khi thấy cô đột nhiên mua 1 quán ăn rồi đóng cửa bỏ đó.
Mắt nhìn lướt mọi thứ xung quanh cô lơ đễnh đáp:
- Chả gì cả. Ghét cái thái độ của bọn chủ cũ thì mua cho chúng nó tức chơi. Em đã định đập đi nhưng những cửa hàng xung quanh phản đối nên mới tạm để đó. Có khi em kiếm quả bom quăng vào cho nó nổ tùm lum ra.
Akira nhìn cô nén tiếng thở dài. Sau những gì xảy ra cũng dễ hiểu khi cô ở trong tình trạng hận đời.
Ban đầu lúc mới chuyển vào nam cô đã nuôi rất nhiều hi vọng. 1 sự khởi đầu mới, 1 cuộc sống yên bình bên chồng con.
Tuy nhiên dần dần theo thời gian những tia hi vọng cứ thế lụi tàn, không biết bây giờ đã tắt ngấm chưa. Francois chẳng liên lạc gì với cô, cô cũng mù tịt không biết điều gì đang diễn ra ngoài bắc.
Và khi trong lòng chỉ thấy toàn đắng cay chua chát thì đương nhiên sẽ nghĩ tới chuyện trả thù. Cô đang tìm cách trả thù đời, chẳng nhằm vào ai cụ thể, kẻ nào xui xẻo thì phải chịu thôi.
Akira hiểu rõ việc giữ 1 bồ oán hận nó là thế nào, anh ta đã từng trải qua rồi mà.Khi hận thù ngấm vào từng thớ thịt, từng tế bào, từng nơ ron thần kinh thì nó cũng đầu độc tâm hồn người ta, khiến cho người ta đưa ra những quyết định thiếu sáng suốt như cái cách anh ta đã từng làm, trút giận lên cô dù biết rất rõ cô chẳng làm gì nên tội.
Akira cũng có tin tức về Francois. Đương nhiên, anh ta thực sự quan tâm mà. Nhưng biết nói với cô thế nào đây, rằng Francois tối ngày say xỉn hay chồng của cô đã có mấy cuộc xem mắt không thành? Nếu cô biết cô sẽ thấy thoải mái hơn chăng?
Nghỉ giữa hiệp thế chắc cũng đủ rồi, nếu còn ngồi uống thêm trà nữa có khi cô biến thành ấm trà mất. Cô đang định quay lại phòng chơi bài thì nghe thấy tiếng ồn ào ở cửa. Lì và đám bảo kê đang cự cãi gì đó với nhau, có vẻ cậu muốn vào trong nhưng bị cản lại.
Vội vã tiến về phía cửa cô quắc mắt lên với Lì còn đang nhìn dáo dác xung quanh:
- Em đi đâu đây, hả? Nơi này không phải chỗ cho trẻ con vào chơi!
- Bé Gấu là trẻ con chị vẫn cho nó vào đây đấy thôi! - Lì cãi lại. Ngôn Tình Cổ Đại
- Bé Gấu mà là trẻ con à, nó đã biết nhận thức gì đâu, có hiểu điều gì đang diễn ra đâu! Mà em hư quá, dám trả treo với chị. Đi về, mau! - Vừa quát cô vừa lôi Lì ra cửa.
"Mình có phải là trẻ con nữa đâu, mình là đàn ông trưởng thành rồi đấy chứ!" Vừa đi Lì vừa ấm ức nghĩ.
Thật ra Lì không có hứng thú gì với cờ bạc, chưa bao giờ cả. Ngày trước khi còn là trẻ bụi đời lúc bọn bạn tụ tập đánh bài say sưa sau thời gian lang thang ngoài đường, tiêu đến xu cuối cùng trong túi Lì đều tránh ra xa. Cờ bạc là bác thằng bần, cậu chả dại gì mà dính vào.
Lì đi theo chị Linh vào sòng bạc để giám sát chị thôi. Cậu đã có lời hứa rất trang trọng với anh Francois rằng hễ có bất cứ tên đàn ông nào muốn tiếp cận chị thì Lì có nhiệm vụ phá bĩnh để không kẻ nào lại gần cưa cẩm chị được.
Akira thì là 1 gương mặt quá quen thuộc rồi, anh Francois bấy lâu vẫn ngầm coi anh ta là tình địch. Giờ chờ mãi chẳng thấy bóng dáng anh Francois đâu, nhưng Akira mấy tháng lại xuất hiện cư xử cứ như người nhà, cậu không lo sao được.
Hơn thế nữa chị Linh suy nghĩ rất kì quặc, lựa chọn cũng khác người. Giống như ai cũng chọn ăn thịt trong khi chị của cậu lại thích gặm xương.
Người lớn đến là khó hiểu. Như anh Francois và chị Thảo Linh yêu nhau là thế, ở cạnh nhau ai cũng khen đẹp đôi, tim từ người này bắn sang người kia kín cả không gian ấy vậy mà uỳnh 1 cái li hôn, kẻ nam người bắc, thật chả hiểu ra làm sao.
Dù anh chị có quay lại với nhau hay không thì lời hứa của Lì đối với anh Francois cậu nhất định phải làm. Đàn ông à, đừng hòng mon men tới gần chị của cậu!
Cô đang ngồi tỉ mẩn móc đồ. Bé Gấu cứ đòi phải có chú bé trái đào, giá ở thời của cô chắc cũng sẽ có, 1 con búp bê chạy bằng pin nói được rồi có đèn lóe sáng nhấp nháy, thậm chí biết bò tìm sẽ ra thôi, nhưng ở thời này lấy đâu ra. Thôi đành móc tạm cho con 1 chú bé quả đào vậy.
Nhanh thật, lại sắp tới sinh nhật 2 tuổi của con trai cô rồi, cô đang phân vân không biết nên tổ chức tiệc sinh nhật cho con thế nào đây. 1 bữa tiệc hoành tráng với rất đông người tham dự hay chỉ là 1 bữa tiệc nhỏ nhỏ chỉ toàn người thân thiết?
Con trai cô rất thích náo nhiệt. Ra ngoài đường nhìn dòng người tấp nập ngược xuôi cũng khiến cho bé có tâm trạng đầy phấn chấn. Vậy cô có nên chiều con, mở tiệc thật to mời thật nhiều người hay không? Rồi đối diện với những câu hỏi khó cô biết trả lời thế nào?
Cô đang tung tăng vui vẻ đi trên đường, 1 tay bế con, 1 tay xách giỏ cam. Cô không được khéo léo lắm trong việc chợ búa, mua sẵn các thứ trong siêu thị như khi cô còn ở tương lai thì dễ nhưng phải chọn lựa, trả giá như ở đây quá khó với cô, cô mua hớ rất nhiều lần rồi. Tuy nhiên hàng cam này cô là khách quen, bà bán hàng chẳng cần cô mặc cả, cứ chọn loại tốt nhất cho cô.
Cô nghe tiếng gọi mình gấp gáp đằng sau khi đang chuẩn bị gọi xe về nhà. Quay lại cô thấy Ichiro đang chạy về phía mình tay vẫy vẫy:
- May quá gặp được cô ở đây, giúp tôi làm thông ngôn có được không? Phiên dịch chúng tôi thuê tệ quá chẳng ai hiểu được ai nói gì.
Cô đương nhiên là phải nhận lời rồi, Ichiro đã giúp đỡ cô rất nhiều, chưa kể anh ta là sỹ quan Nhật, là "ông lớn" thời này.
Ichiro và đám lính của anh ta làm bảo kê cho 1 hãng vận tải và hôm nay các hãng vận tải đang ngồi với nhau để bàn bạc thỏa thuận chia địa bàn. Nói tới hãng vận tải cô lại nhớ tới Luigi Manchini. Và ngạc nhiên chưa, cái gã hay lượn lờ trước mặt cô bấy lâu, Thomas Lambodil cũng xuất hiện.
Phiên dịch mấy ngôn ngữ 1 lần là sở trường của cô, do đó chẳng cần tốn nhiều thời gian mọi việc được giải quyết ổn thỏa, ai cũng xoa tay hài lòng.
- Để tôi đưa cô về! - Ichiro nói, tay đỡ túi cam cô đang cầm.
- Anh chẳng phải đi gấp bây giờ sao? Kệ tôi, lo việc của anh đi.
- Vậy xin lỗi cô, để tôi gọi xe cho cô. - Ichiro nói vẻ mặt đầy ấy náy.
- Mau đi đi, người ta gọi kìa. Tôi tự lo được, anh hay tôi là người Việt hả. - Cô mỉm cười đáp lại rồi xoay người bước đi.