“Sao cả buổi tối nay nhìn chị buồn vậy?” Đoan Trang thắc mắc.
Yến Nhi gượng cười để che giấu cảm xúc. “Đâu có. Tại hôm nay chị hơi mệt.” Thấy ánh mắt nghi ngờ của Đoan Trang, cô liền nói. “Chị đi vệ sinh một chút.”
Rửa mặt để muốn mình tỉnh táo lại, nhưng khi ngước mắt lên nhìn hình ảnh mình trong gương, cô chỉ thấy một sự trầm mê u uất.
“Biết chuyện rồi sao?” Mỹ Linh đứng bên cạnh rửa tay.
Chắc họ vừa kể chuyện cho nhau, cô nghĩ vậy. “Ừm.” Cô trầm mặc trả lời.
“Rồi sao?” Mỹ Linh nhếch môi. “Buồn bực? Luyến tiếc? Chấp niệm không muốn buông bỏ?”
Bạn cô nói như thể hiểu chuyện vậy. Nhưng cô không trách, chỉ lắc đầu biểu hiện thay vì nói ra.
Mỹ Linh vừa lau tay, vừa quay sang nhìn bạn mình. “Nếu chỉ muốn thương tiếc một thời gian. Vâng, bà có thể buồn, có thể khóc, có thể ở một mình, hoặc đi đâu đó cho khuây khỏa. Nhưng vài ngày sau, hãy để lại tất cả quá khứ sau lưng và tiếp tục cuộc sống của mình.”
Cô chống tay trên bồn rửa và nhìn bạn mình.
“Nhưng nếu bà không có ý định đó và muốn giữ chặt chấp niệm, giữ chặt quá khứ đau thương. Hay hình bóng người yêu quá cố mà bà không thể nhớ mặt.” Mỹ Linh chỉ tay ra ngoài. “Thì bà hãy ra ngoài đó và nói thẳng với ông Minh, rằng hai người không thể đến với nhau. Từ chối thẳng, là bà sẽ không bao giờ yêu ông ấy. Để ông ấy có thể đi tìm hạnh phúc của riêng mình.”
Thật ra cô và anh chưa muốn công khai mối quan hệ, nên mọi người vẫn chưa biết cô và anh đang yêu nhau.
Mỹ Linh chua xót thay. “Nhi à, yêu thầm một, hai năm đã khổ rồi. Đằng này, mười mấy năm như vậy, dài chứ, cũng mệt chứ. Đâu thể cứ tiếp tục hoài như vậy được.” Mỹ Linh vừa thương, vừa cảm thấy sự ngu ngốc của bạn mình. “Ngày xưa, tôi nói với ông Minh, rằng bà cũng thích ông ấy, để ông ấy tự tin tỏ tình với bà. Nhưng bà biết ông ấy nói sao không? Rằng ông ấy sợ bà sau khi nhớ lại, bà sẽ bỏ rơi ông ấy, nên ông ấy chẳng dám mở miệng.”
Cô biết chuyện này, anh vừa trải lòng với cô. Vì anh sợ cô sẽ nhận ra, người cô yêu không phải là anh.
“Bà như là chị em của tôi, ông ấy cũng như anh em của chồng tôi. Hai người đều như là gia đình của vợ chồng tôi vậy.” Mỹ Linh khuyên nhủ. “Nên tôi không thể nhìn cái cảnh này được. Hoặc là hai người đến với nhau, không thì hãy buông bỏ, chấm dứt sự nghiệt ngã này đi.”
Cô sựng người khi bị tác động bởi những lời nói của Mỹ Linh.
“Ông ấy đã đánh mất bao nhiêu năm tuổi trẻ và thanh xuân như vậy. Giờ hãy buông tha nhau đi, để ông ấy còn kịp thời gian đi tìm hạnh phúc mới.” Mỹ Linh nói. “Bà cũng vậy. Nếu hai người không thể tìm được hạnh phúc, thì ít nhất hãy để một trong hai người có thể vui vẻ, mỉm cười.”
Những lời nói của Mỹ Linh tựa như một hồi chuông cảnh tỉnh. Bao nhiêu phiền muộn, lo âu, bao nhiêu cảm xúc rối loạn, tất cả đều tan đi sau hồi chuông ấy. Như trời sáng sau cơn mưa, mọi thứ đều rõ ràng và không còn mù mờ như trước nữa. Cô có thể thấy rõ mọi thứ, thấy rõ điều mình muốn và ao ước là gì.
Hạnh phúc, đúng như lời của Mỹ Linh nói, tất cả những gì cô khao khát từ trước đến giờ, đó chả phải là hạnh phúc khi ở bên Nhật Minh sao. Cô không biết năm xưa mình hạnh phúc thể nào bên người tên Minh Dũng. Cũng không biết mình yêu anh ta đến mức nào. Nhưng hạnh phúc với cô bây giờ là ngày ngày được ở bên cạnh Nhật Minh. Mỗi sáng thức giấc, điều cô nghĩ đến đầu tiên đó chính là anh. Mỗi tối trước khi đi ngủ, người cô nghĩ đến cũng lại là anh. Cô biết mình cần phải làm gì.
“Ba điều bí ẩn của mọi người, vậy điều thứ ba là gì?” Hà Uyên tò mò.
Cô bước vào phòng, không biết mọi người đang nói gì mà om sòm cả lên, nhưng khi nghe đến “ba điều bí ẩn”, cô như đã hiểu. Điều thứ nhất, vì sao Khánh Đan và Thiên Bình chia tay. Điều thứ hai, cha đứa con của Thảo My là ai.
Bảo Khôi nhìn Yến Nhi. “Điều thứ ba là khi nào Nhi Lùn sẽ nhớ lại.”
Nếu như mọi hôm, cô sẽ nhướng người sang đánh Bảo Khôi, hoặc bặm môi bảo “nói ai Nhi Lùn”, nhưng giờ thì cô chả có tâm trạng. Cô ngước nhìn sang anh, vẫn như trước, anh vẫn trầm mặc uống rượu. Thiên Bình và Khánh Đan cũng vậy. Chắc tại vì ba điều bí ẩn được tiết lộ. Nhưng cô thấy, có mỗi Thảo My vẫn cười.
Hà Uyên mỉm cười. “Xem ra ba điều bí ẩn này. Điều thứ nhất là dễ biết nhất.” Cô thúc tay qua Khánh Đan. “Lý do là gì vậy bà Đan?”
Khánh Đan đỏ mặt im lặng.
“Vì chúng tôi cảm thấy hết yêu.” Thiên Bình bất ngờ lên tiếng.
Khánh Đan ngạc nhiên nhìn sang Thiên Bình phía đối diện. Cô định gắp thức ăn nhưng khi nghe câu nói thì liền rụt rè rút tay lại. Bởi lẽ, trong thân tâm cô vẫn chưa từng hết yêu anh ta. Và cô nghĩ anh ta cũng như vậy.
Mọi người đều nhất thời im lặng và ngước ánh mắt tò mò nhìn sang hai người họ.
“Chỉ vậy thôi?” Hà Uyên thấy ai cũng im lặng nên đành phải lên tiếng.
Thiên Bình gật đầu. “Chỉ vậy thôi.”
Thấy mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía mình, Thảo My liền lên tiếng. “Đừng hỏi, biết rồi thì để làm gì.”
“Đỡ phải tò mò.” Mỹ Linh nói.
Thảo My nhếch môi. “Kệ mày.”
Theo dự tính, buổi tiệc sẽ có tăng hai, thậm chí tăng ba. Nhưng vì không khí quá ngột ngạt, mọi người đều đồng ý đi về và hẹn bữa khác. Dù sao, vài ngày nữa Thế Sơn cũng bay về Thanh Hải, nên trước sau gì mọi người chả gặp lại nhau.
Chở anh về nhà, cô dừng xe trước cổng. “Cho em vài ngày để sắp xếp lại mọi chuyện được không?” Cô muốn tạm biệt quá khứ.
“Tất nhiên là được.” Đừng nói vài ngày, vài tháng cũng được, miễn cô đừng đột nhiên biến mất mà không từ biệt anh.
Cô ầm ờ. “Anh có thể cho em biết vị trí ngôi mộ của anh ấy được không?” Cô sợ làm anh buồn.
“Để mai anh chở em đi.” Anh nói ngay.
Cô lắc đầu. “Em cần phải làm việc này một mình.”
Anh nghĩ cô nên có không gian của riêng mình. “Vậy.” Anh không nên xâm phạm. “Để anh gởi cho em.”
Có được thông tin vị trí của ngôi mộ anh Dũng, sáng hôm sau, cô lập tức xin nghỉ phép và lái xe tới nghĩa trang. Anh Shin biết rõ ngôi mộ này, bởi lẽ khi anh Dũng mất, anh Shin chính là người đứng ra lo hậu sự. Trong thời gian bên Mỹ, anh Shin có nhờ ban quản lý nghĩa trang chăm sóc giúp ngôi mộ. Từ khi về nước lại đến giờ, mỗi năm, thỉnh thoảng vài lần anh có tới thăm mộ của anh Dũng.
Đứng trước ngôi mộ, không biết phải vì khói hương, hay vì con tim than khóc, mà mắt cô bỗng cay xòe. “Nguyễn Minh Dũng”, đó là tên của anh, người yêu mà cô không thể nhớ. Những cảm xúc đau buồn bắt đầu dấy lên khi cô nghĩ về chuyện tạm biệt.
“Có người bảo em, anh là người em yêu.” Cô chua xót nói. “Nhưng thật sự bây giờ em không thể nhớ. Em còn chả hình dung được khuôn mặt của anh như thế nào.” Cô quay mặt đi chỗ khác rồi sụt sịt mũi. “Đến được với nhau là duyên, nhưng xa nhau cũng là phận.” Cô nhìn vào ngôi mộ. “Cảm ơn anh vì những năm tháng ở bên nhau. Tạm biệt anh.”
Thật ra tối qua cô đã thức khuya để suy nghĩ nên nói gì. Cô đã chuẩn bị trước rất nhiều, rằng cô sẽ nói gì, cảm ơn điều gì và xin lỗi điều gì. Một dàn bài đầy đủ ba phần, mở, thân và kết. Nhưng khi đứng trước mộ anh, cô lại quên béng đi và chả thể nhớ gì. Có lẽ vì không có ký ức, cảm giác xa lạ khiến cô không thể thoải mái, hoặc cảm xúc của cô không nhiều như những gì cô vẫn nghĩ, nên cô không thể nói ra một cách chân thành.
Trên đường về lại thành phố, cô tạt ngang qua một ngôi chùa thân quen. Nhiều năm trước, cô từng tới đây tham quan, một cảm giác gì đó vụt lên trong lòng như rất gần gũi. Kể từ đó, cứ khi nào muốn thư giãn hay tìm cần tĩnh lặng, cô lại tới đây, chùa Tâm An. Sau khi bái Phật, cô liền gặp sư thầy để nhờ cầu nguyện cho anh Dũng.
“Nguyễn Minh Dũng, sinh năm Kỷ Tỵ, mất năm Canh Tý”, cô viết xong liền gởi lại. “Dạ, thầy cho con gởi.” Cô nguyện cầu cho anh đến với miền cực lạc.
Trong khi đó ở tại công ty Creative, nơi Quang Vinh đang hội họp cùng các giám đốc. Trong đầu anh lúc này, hoàn toàn không để tâm vào cuộc họp, mà toàn là ký ức về Yến Nhi. Lúc anh biết được cô nàng đang ở bên cạnh gã đốn mạt tên Dũng. Nhìn cảnh họ ôm áp nhau từ trên xe máy, đến lúc chia tay bịn rịn chả muốn tách rời, anh thật sự muốn lao tới đấm hắn ta.
Nghiến răng, nắm chặt tay lại, phải kiềm chế lắm thì anh mới đứng yên. Nhưng hắn ta lại khiêu khích bằng cách đưa bộ mặt khinh khỉnh nhìn anh, như thể muốn nói, “mày là kẻ thua cuộc”. Thì lúc đó, mọi sự dồn nén lúc đó đều vỡ òa ra như thể dòng nham thạch phun lên khỏi miệng núi lửa.
“Hắn ta là ai vậy?” Anh hỏi ngay khi cô bước tới.
Yến Nhi nhìn ánh mắt hung dữ, thái độ cáu gắt của Quang Vinh, cô có phần khó hiểu. “Người yêu của Nhi.” Bộ dạng chả khác gì người lớp trưởng năm xưa mạt sát người đi trễ. Đang nghỉ hè mà, với lại anh có phải là lớp trưởng nữa đâu.
“Hắn ta thì có gì đáng để Nhi yêu.” Anh thấy không đáng.
Yến Nhi cảm thấy hơi bị xúc phạm, câu này không những chê anh Dũng, mà còn chê cả cô. Vì đây là sự lựa chọn của cô mà. Thay vì trả lời, cô nghĩ mình nên bước tiếp. Anh ta đã không ưa, thì cô có nói gì cũng vậy. Quan trọng hơn hết, đây là chuyện của cô, liên quan gì đến anh ta mà phải giải thích.
“Hắn ta chả tốt lành gì.” Anh bước theo sau cô. “Tại sao Nhi…”
Yến Nhi cảm thấy ngứa gan, chịu không được nên đành quay lại. “Tốt hay không sao Vinh biết được?” Đụng cô thì được, nhưng đừng đụng đến người yêu của cô. “Yêu ai là chuyện của Nhi, liên quan gì đến Vinh?”
“Sao lại không liên quan?” Anh cảm thấy phẫn nộ thật mà. “Nhi biết rõ Vinh thích Nhi thế nào mà?”
Yến Nhi biết điều này chứ, nhưng dù sao nghe chính miệng Vinh nói ra, cô vẫn có phần sửng sờ. “Cảm ơn tình cảm của Vinh dành cho Nhi. Nhưng trước giờ Nhi đã nói rồi, Nhi chỉ coi Vinh là bạn.”
“Vinh không muốn làm bạn.” Lồng ngực anh như muốn nổ tung.
“Tùy Vinh thôi.” Yến Nhi cảm thấy hết lời để nói rồi.
Một ký ức khác trong anh lại hiện lên, khi đó vào năm lớp mười hai và Yến Nhi vẫn ở bên cạnh tên khốn nạn ấy. “Nhi định đùa giỡn đến bao lâu?”
Yến Nhi ngạc nhiên. “Đùa giỡn?” Cô không ngờ anh lại coi thường tình cảm của cô như vậy.
Anh cười khẩy. “Chả phải Nhi chỉ muốn chơi đùa với hắn ta sao?” Tuổi tác như chú cháu vậy, kể cả thiên hạ cũng phải chê cười. Anh biết, cô chỉ muốn chơi đùa với hắn ta một thời gian để thay đổi không khí mà thôi.
“Tại sao Vinh cứ quan tâm chuyện của Nhi?” Yến Nhi cảm thấy bực. “Sao không để thời gian đấy đi tìm hiểu người khác?”
“Chả phải Vinh đang quan tâm người Vinh yêu sao?” Sao cô không hiểu lòng anh.
Yến Nhi nghĩ mình nên nói thẳng. “Người Vinh yêu đã có người yêu rồi. Cô ấy đang rất hạnh phúc, Vinh đừng chọc phá tình cảm của họ nữa.” Nói xong cô liền bước đi.
Ngay lúc đó anh biết rằng, anh không thể tác động đến Yến Nhi được nữa. Anh cần phải thay đổi kế hoạch, anh phải tác động đến hắn ta thôi. Nếu lời nói không được, thì anh sẽ dùng hành động.
“Sau khi bên cà phê Vui Vẻ của công ty Fun dựng banner ở ngã tư Ánh Sao. Cà phê Sức Khỏe của công ty Health cũng đã làm theo.” Giám đốc Vy nói. “Sức khỏe mới là quan trọng.” Cô nhìn Quang Vinh. “Đó là slogan mới của họ.”
“Vinh?” Ngọc Trân thấy anh đang sửng sờ. “Vinh?”
Quang Vinh lúc này mới thoát ra khỏi hồi tưởng, anh trở lại với thực tại. “Mọi người nói gì?” Anh hắng giọng.
“Đây là slogan mới của cà phê Sức Khỏe.” Giám đốc Vy đưa tablet sang.
“Có vẻ cuộc chiến slogan đã bắt đầu.” Quang Vinh đọc xong liền phát biểu.
Giám đốc Vy nói. “Nghe bảo phía cà phê Hoạt Động của công ty Activate cũng đang tiến hành lắp đặt banner. Có vẻ như họ đang muốn bắt đầu cuộc chiến truyền thông.”
Quang Vinh thắc mắc. “Chương trình sampling diễn ra thế nào rồi chị?”
“Mọi thứ đang diễn ra như kế hoạch đã định. Bước đầu khảo sát cho thấy, khách hàng khá quan tâm và ưa thích sản phẩm mới của chúng ta.” Giám đốc Vy trình bày.
“Thế những sản phẩm cũ, chúng ta giải quyết đến đâu rồi?” Quang Vinh muốn biết điều cuối cùng.
Giám đốc Anh tiếp lời. “Chúng ta đã thu hồi khoảng 90% sản phẩm cũ. Tất cả đều được chuyển về các kho bãi, trước khi chuyển sang nhà máy.”
“Vậy tốt rồi, cảm ơn mọi người.” Sau khi buổi họp kết thúc, Quang Vinh liền nói. “Trân biết chuyện Nhi bị mất trí nhớ không?”
Ngọc Trân giật mình vì anh đã biết chuyện. “No way.” Điều cô lo sợ, cuối cùng cũng đã đến.
Thấy nét mặt ngạc nhiên của Ngọc Trân, anh liền thở dài. “Vinh cũng mới biết đây.”
Ngọc Trân giả vờ. “Sao Nhi lại bị mất trí nhớ?”
“Nghe bảo là do gặp tai nạn giao thông.” Anh thắc mắc. “Thế mọi bữa gặp nhau, hai người nói gì?”
Ngọc Trân nuốt nước bọt vì sợ anh biết mình nói láo. “Thì như lúc đầu Trân nói đấy, Nhi đâu có nhận ra Trân.”
Anh nhớ lúc trước Ngọc Trân có nói chuyện này với mình.
“Nên sau đó Trân cũng không hỏi nhiều, chỉ tán gẫu chuyện phụ nữ với nhau.” Ngọc Trân muốn chuyển hướng suy nghĩ của Quang Vinh. “Rồi chuyện gia đình này nọ. Trân nghe Nhi bảo, Nhi có người yêu rồi.” Như vậy thì anh không còn chú ý đến cô nữa.
“Người yêu?” Anh giật mình. “Ai?”
Ngọc Trân khẽ cười. “Trân cũng không rõ. Chỉ nghe Nhi nói vậy.” Xin phép về phòng làm việc, vừa bước ra ngoài, cô mới thấy mình nhẹ nhõm thế nào.
Khải Huy lo lắng. “Chị mệt sao?”
“Không.” Ngọc Trân định bước đi nhưng sực nhớ. “Huy này, mấy bữa nay sếp Vinh có hay gặp chị Nhi không?”
Khải Huy gật đầu. “Có gặp vài lần chị ạ.”
“Bọn họ nói gì?” Ngọc Trân thắc mắc.
Khải Huy lắc đầu. “Em cũng không rõ nữa.” Anh chàng ngồi ngoài đây, thì sao có thể biết được chuyện xảy ra trong kia.
Ngọc Trân gặng hỏi. “Họ gặp nhau có lâu không?”
“Chỉ vài phút thôi chị ạ.” Khải Huy thú thật.
“Được rồi, cảm ơn em.” Vậy có nghĩa giữa hai người này vẫn chưa xảy ra chuyện gì. Cơ hội cô vẫn còn. Hết Anh Phương rồi đến Yến Nhi, đến khi nào thì cô mới được an ổn.
Có vẻ như mọi sự thành công đều có những trắc trở của nó.
Yến Nhi gượng cười để che giấu cảm xúc. “Đâu có. Tại hôm nay chị hơi mệt.” Thấy ánh mắt nghi ngờ của Đoan Trang, cô liền nói. “Chị đi vệ sinh một chút.”
Rửa mặt để muốn mình tỉnh táo lại, nhưng khi ngước mắt lên nhìn hình ảnh mình trong gương, cô chỉ thấy một sự trầm mê u uất.
“Biết chuyện rồi sao?” Mỹ Linh đứng bên cạnh rửa tay.
Chắc họ vừa kể chuyện cho nhau, cô nghĩ vậy. “Ừm.” Cô trầm mặc trả lời.
“Rồi sao?” Mỹ Linh nhếch môi. “Buồn bực? Luyến tiếc? Chấp niệm không muốn buông bỏ?”
Bạn cô nói như thể hiểu chuyện vậy. Nhưng cô không trách, chỉ lắc đầu biểu hiện thay vì nói ra.
Mỹ Linh vừa lau tay, vừa quay sang nhìn bạn mình. “Nếu chỉ muốn thương tiếc một thời gian. Vâng, bà có thể buồn, có thể khóc, có thể ở một mình, hoặc đi đâu đó cho khuây khỏa. Nhưng vài ngày sau, hãy để lại tất cả quá khứ sau lưng và tiếp tục cuộc sống của mình.”
Cô chống tay trên bồn rửa và nhìn bạn mình.
“Nhưng nếu bà không có ý định đó và muốn giữ chặt chấp niệm, giữ chặt quá khứ đau thương. Hay hình bóng người yêu quá cố mà bà không thể nhớ mặt.” Mỹ Linh chỉ tay ra ngoài. “Thì bà hãy ra ngoài đó và nói thẳng với ông Minh, rằng hai người không thể đến với nhau. Từ chối thẳng, là bà sẽ không bao giờ yêu ông ấy. Để ông ấy có thể đi tìm hạnh phúc của riêng mình.”
Thật ra cô và anh chưa muốn công khai mối quan hệ, nên mọi người vẫn chưa biết cô và anh đang yêu nhau.
Mỹ Linh chua xót thay. “Nhi à, yêu thầm một, hai năm đã khổ rồi. Đằng này, mười mấy năm như vậy, dài chứ, cũng mệt chứ. Đâu thể cứ tiếp tục hoài như vậy được.” Mỹ Linh vừa thương, vừa cảm thấy sự ngu ngốc của bạn mình. “Ngày xưa, tôi nói với ông Minh, rằng bà cũng thích ông ấy, để ông ấy tự tin tỏ tình với bà. Nhưng bà biết ông ấy nói sao không? Rằng ông ấy sợ bà sau khi nhớ lại, bà sẽ bỏ rơi ông ấy, nên ông ấy chẳng dám mở miệng.”
Cô biết chuyện này, anh vừa trải lòng với cô. Vì anh sợ cô sẽ nhận ra, người cô yêu không phải là anh.
“Bà như là chị em của tôi, ông ấy cũng như anh em của chồng tôi. Hai người đều như là gia đình của vợ chồng tôi vậy.” Mỹ Linh khuyên nhủ. “Nên tôi không thể nhìn cái cảnh này được. Hoặc là hai người đến với nhau, không thì hãy buông bỏ, chấm dứt sự nghiệt ngã này đi.”
Cô sựng người khi bị tác động bởi những lời nói của Mỹ Linh.
“Ông ấy đã đánh mất bao nhiêu năm tuổi trẻ và thanh xuân như vậy. Giờ hãy buông tha nhau đi, để ông ấy còn kịp thời gian đi tìm hạnh phúc mới.” Mỹ Linh nói. “Bà cũng vậy. Nếu hai người không thể tìm được hạnh phúc, thì ít nhất hãy để một trong hai người có thể vui vẻ, mỉm cười.”
Những lời nói của Mỹ Linh tựa như một hồi chuông cảnh tỉnh. Bao nhiêu phiền muộn, lo âu, bao nhiêu cảm xúc rối loạn, tất cả đều tan đi sau hồi chuông ấy. Như trời sáng sau cơn mưa, mọi thứ đều rõ ràng và không còn mù mờ như trước nữa. Cô có thể thấy rõ mọi thứ, thấy rõ điều mình muốn và ao ước là gì.
Hạnh phúc, đúng như lời của Mỹ Linh nói, tất cả những gì cô khao khát từ trước đến giờ, đó chả phải là hạnh phúc khi ở bên Nhật Minh sao. Cô không biết năm xưa mình hạnh phúc thể nào bên người tên Minh Dũng. Cũng không biết mình yêu anh ta đến mức nào. Nhưng hạnh phúc với cô bây giờ là ngày ngày được ở bên cạnh Nhật Minh. Mỗi sáng thức giấc, điều cô nghĩ đến đầu tiên đó chính là anh. Mỗi tối trước khi đi ngủ, người cô nghĩ đến cũng lại là anh. Cô biết mình cần phải làm gì.
“Ba điều bí ẩn của mọi người, vậy điều thứ ba là gì?” Hà Uyên tò mò.
Cô bước vào phòng, không biết mọi người đang nói gì mà om sòm cả lên, nhưng khi nghe đến “ba điều bí ẩn”, cô như đã hiểu. Điều thứ nhất, vì sao Khánh Đan và Thiên Bình chia tay. Điều thứ hai, cha đứa con của Thảo My là ai.
Bảo Khôi nhìn Yến Nhi. “Điều thứ ba là khi nào Nhi Lùn sẽ nhớ lại.”
Nếu như mọi hôm, cô sẽ nhướng người sang đánh Bảo Khôi, hoặc bặm môi bảo “nói ai Nhi Lùn”, nhưng giờ thì cô chả có tâm trạng. Cô ngước nhìn sang anh, vẫn như trước, anh vẫn trầm mặc uống rượu. Thiên Bình và Khánh Đan cũng vậy. Chắc tại vì ba điều bí ẩn được tiết lộ. Nhưng cô thấy, có mỗi Thảo My vẫn cười.
Hà Uyên mỉm cười. “Xem ra ba điều bí ẩn này. Điều thứ nhất là dễ biết nhất.” Cô thúc tay qua Khánh Đan. “Lý do là gì vậy bà Đan?”
Khánh Đan đỏ mặt im lặng.
“Vì chúng tôi cảm thấy hết yêu.” Thiên Bình bất ngờ lên tiếng.
Khánh Đan ngạc nhiên nhìn sang Thiên Bình phía đối diện. Cô định gắp thức ăn nhưng khi nghe câu nói thì liền rụt rè rút tay lại. Bởi lẽ, trong thân tâm cô vẫn chưa từng hết yêu anh ta. Và cô nghĩ anh ta cũng như vậy.
Mọi người đều nhất thời im lặng và ngước ánh mắt tò mò nhìn sang hai người họ.
“Chỉ vậy thôi?” Hà Uyên thấy ai cũng im lặng nên đành phải lên tiếng.
Thiên Bình gật đầu. “Chỉ vậy thôi.”
Thấy mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía mình, Thảo My liền lên tiếng. “Đừng hỏi, biết rồi thì để làm gì.”
“Đỡ phải tò mò.” Mỹ Linh nói.
Thảo My nhếch môi. “Kệ mày.”
Theo dự tính, buổi tiệc sẽ có tăng hai, thậm chí tăng ba. Nhưng vì không khí quá ngột ngạt, mọi người đều đồng ý đi về và hẹn bữa khác. Dù sao, vài ngày nữa Thế Sơn cũng bay về Thanh Hải, nên trước sau gì mọi người chả gặp lại nhau.
Chở anh về nhà, cô dừng xe trước cổng. “Cho em vài ngày để sắp xếp lại mọi chuyện được không?” Cô muốn tạm biệt quá khứ.
“Tất nhiên là được.” Đừng nói vài ngày, vài tháng cũng được, miễn cô đừng đột nhiên biến mất mà không từ biệt anh.
Cô ầm ờ. “Anh có thể cho em biết vị trí ngôi mộ của anh ấy được không?” Cô sợ làm anh buồn.
“Để mai anh chở em đi.” Anh nói ngay.
Cô lắc đầu. “Em cần phải làm việc này một mình.”
Anh nghĩ cô nên có không gian của riêng mình. “Vậy.” Anh không nên xâm phạm. “Để anh gởi cho em.”
Có được thông tin vị trí của ngôi mộ anh Dũng, sáng hôm sau, cô lập tức xin nghỉ phép và lái xe tới nghĩa trang. Anh Shin biết rõ ngôi mộ này, bởi lẽ khi anh Dũng mất, anh Shin chính là người đứng ra lo hậu sự. Trong thời gian bên Mỹ, anh Shin có nhờ ban quản lý nghĩa trang chăm sóc giúp ngôi mộ. Từ khi về nước lại đến giờ, mỗi năm, thỉnh thoảng vài lần anh có tới thăm mộ của anh Dũng.
Đứng trước ngôi mộ, không biết phải vì khói hương, hay vì con tim than khóc, mà mắt cô bỗng cay xòe. “Nguyễn Minh Dũng”, đó là tên của anh, người yêu mà cô không thể nhớ. Những cảm xúc đau buồn bắt đầu dấy lên khi cô nghĩ về chuyện tạm biệt.
“Có người bảo em, anh là người em yêu.” Cô chua xót nói. “Nhưng thật sự bây giờ em không thể nhớ. Em còn chả hình dung được khuôn mặt của anh như thế nào.” Cô quay mặt đi chỗ khác rồi sụt sịt mũi. “Đến được với nhau là duyên, nhưng xa nhau cũng là phận.” Cô nhìn vào ngôi mộ. “Cảm ơn anh vì những năm tháng ở bên nhau. Tạm biệt anh.”
Thật ra tối qua cô đã thức khuya để suy nghĩ nên nói gì. Cô đã chuẩn bị trước rất nhiều, rằng cô sẽ nói gì, cảm ơn điều gì và xin lỗi điều gì. Một dàn bài đầy đủ ba phần, mở, thân và kết. Nhưng khi đứng trước mộ anh, cô lại quên béng đi và chả thể nhớ gì. Có lẽ vì không có ký ức, cảm giác xa lạ khiến cô không thể thoải mái, hoặc cảm xúc của cô không nhiều như những gì cô vẫn nghĩ, nên cô không thể nói ra một cách chân thành.
Trên đường về lại thành phố, cô tạt ngang qua một ngôi chùa thân quen. Nhiều năm trước, cô từng tới đây tham quan, một cảm giác gì đó vụt lên trong lòng như rất gần gũi. Kể từ đó, cứ khi nào muốn thư giãn hay tìm cần tĩnh lặng, cô lại tới đây, chùa Tâm An. Sau khi bái Phật, cô liền gặp sư thầy để nhờ cầu nguyện cho anh Dũng.
“Nguyễn Minh Dũng, sinh năm Kỷ Tỵ, mất năm Canh Tý”, cô viết xong liền gởi lại. “Dạ, thầy cho con gởi.” Cô nguyện cầu cho anh đến với miền cực lạc.
Trong khi đó ở tại công ty Creative, nơi Quang Vinh đang hội họp cùng các giám đốc. Trong đầu anh lúc này, hoàn toàn không để tâm vào cuộc họp, mà toàn là ký ức về Yến Nhi. Lúc anh biết được cô nàng đang ở bên cạnh gã đốn mạt tên Dũng. Nhìn cảnh họ ôm áp nhau từ trên xe máy, đến lúc chia tay bịn rịn chả muốn tách rời, anh thật sự muốn lao tới đấm hắn ta.
Nghiến răng, nắm chặt tay lại, phải kiềm chế lắm thì anh mới đứng yên. Nhưng hắn ta lại khiêu khích bằng cách đưa bộ mặt khinh khỉnh nhìn anh, như thể muốn nói, “mày là kẻ thua cuộc”. Thì lúc đó, mọi sự dồn nén lúc đó đều vỡ òa ra như thể dòng nham thạch phun lên khỏi miệng núi lửa.
“Hắn ta là ai vậy?” Anh hỏi ngay khi cô bước tới.
Yến Nhi nhìn ánh mắt hung dữ, thái độ cáu gắt của Quang Vinh, cô có phần khó hiểu. “Người yêu của Nhi.” Bộ dạng chả khác gì người lớp trưởng năm xưa mạt sát người đi trễ. Đang nghỉ hè mà, với lại anh có phải là lớp trưởng nữa đâu.
“Hắn ta thì có gì đáng để Nhi yêu.” Anh thấy không đáng.
Yến Nhi cảm thấy hơi bị xúc phạm, câu này không những chê anh Dũng, mà còn chê cả cô. Vì đây là sự lựa chọn của cô mà. Thay vì trả lời, cô nghĩ mình nên bước tiếp. Anh ta đã không ưa, thì cô có nói gì cũng vậy. Quan trọng hơn hết, đây là chuyện của cô, liên quan gì đến anh ta mà phải giải thích.
“Hắn ta chả tốt lành gì.” Anh bước theo sau cô. “Tại sao Nhi…”
Yến Nhi cảm thấy ngứa gan, chịu không được nên đành quay lại. “Tốt hay không sao Vinh biết được?” Đụng cô thì được, nhưng đừng đụng đến người yêu của cô. “Yêu ai là chuyện của Nhi, liên quan gì đến Vinh?”
“Sao lại không liên quan?” Anh cảm thấy phẫn nộ thật mà. “Nhi biết rõ Vinh thích Nhi thế nào mà?”
Yến Nhi biết điều này chứ, nhưng dù sao nghe chính miệng Vinh nói ra, cô vẫn có phần sửng sờ. “Cảm ơn tình cảm của Vinh dành cho Nhi. Nhưng trước giờ Nhi đã nói rồi, Nhi chỉ coi Vinh là bạn.”
“Vinh không muốn làm bạn.” Lồng ngực anh như muốn nổ tung.
“Tùy Vinh thôi.” Yến Nhi cảm thấy hết lời để nói rồi.
Một ký ức khác trong anh lại hiện lên, khi đó vào năm lớp mười hai và Yến Nhi vẫn ở bên cạnh tên khốn nạn ấy. “Nhi định đùa giỡn đến bao lâu?”
Yến Nhi ngạc nhiên. “Đùa giỡn?” Cô không ngờ anh lại coi thường tình cảm của cô như vậy.
Anh cười khẩy. “Chả phải Nhi chỉ muốn chơi đùa với hắn ta sao?” Tuổi tác như chú cháu vậy, kể cả thiên hạ cũng phải chê cười. Anh biết, cô chỉ muốn chơi đùa với hắn ta một thời gian để thay đổi không khí mà thôi.
“Tại sao Vinh cứ quan tâm chuyện của Nhi?” Yến Nhi cảm thấy bực. “Sao không để thời gian đấy đi tìm hiểu người khác?”
“Chả phải Vinh đang quan tâm người Vinh yêu sao?” Sao cô không hiểu lòng anh.
Yến Nhi nghĩ mình nên nói thẳng. “Người Vinh yêu đã có người yêu rồi. Cô ấy đang rất hạnh phúc, Vinh đừng chọc phá tình cảm của họ nữa.” Nói xong cô liền bước đi.
Ngay lúc đó anh biết rằng, anh không thể tác động đến Yến Nhi được nữa. Anh cần phải thay đổi kế hoạch, anh phải tác động đến hắn ta thôi. Nếu lời nói không được, thì anh sẽ dùng hành động.
“Sau khi bên cà phê Vui Vẻ của công ty Fun dựng banner ở ngã tư Ánh Sao. Cà phê Sức Khỏe của công ty Health cũng đã làm theo.” Giám đốc Vy nói. “Sức khỏe mới là quan trọng.” Cô nhìn Quang Vinh. “Đó là slogan mới của họ.”
“Vinh?” Ngọc Trân thấy anh đang sửng sờ. “Vinh?”
Quang Vinh lúc này mới thoát ra khỏi hồi tưởng, anh trở lại với thực tại. “Mọi người nói gì?” Anh hắng giọng.
“Đây là slogan mới của cà phê Sức Khỏe.” Giám đốc Vy đưa tablet sang.
“Có vẻ cuộc chiến slogan đã bắt đầu.” Quang Vinh đọc xong liền phát biểu.
Giám đốc Vy nói. “Nghe bảo phía cà phê Hoạt Động của công ty Activate cũng đang tiến hành lắp đặt banner. Có vẻ như họ đang muốn bắt đầu cuộc chiến truyền thông.”
Quang Vinh thắc mắc. “Chương trình sampling diễn ra thế nào rồi chị?”
“Mọi thứ đang diễn ra như kế hoạch đã định. Bước đầu khảo sát cho thấy, khách hàng khá quan tâm và ưa thích sản phẩm mới của chúng ta.” Giám đốc Vy trình bày.
“Thế những sản phẩm cũ, chúng ta giải quyết đến đâu rồi?” Quang Vinh muốn biết điều cuối cùng.
Giám đốc Anh tiếp lời. “Chúng ta đã thu hồi khoảng 90% sản phẩm cũ. Tất cả đều được chuyển về các kho bãi, trước khi chuyển sang nhà máy.”
“Vậy tốt rồi, cảm ơn mọi người.” Sau khi buổi họp kết thúc, Quang Vinh liền nói. “Trân biết chuyện Nhi bị mất trí nhớ không?”
Ngọc Trân giật mình vì anh đã biết chuyện. “No way.” Điều cô lo sợ, cuối cùng cũng đã đến.
Thấy nét mặt ngạc nhiên của Ngọc Trân, anh liền thở dài. “Vinh cũng mới biết đây.”
Ngọc Trân giả vờ. “Sao Nhi lại bị mất trí nhớ?”
“Nghe bảo là do gặp tai nạn giao thông.” Anh thắc mắc. “Thế mọi bữa gặp nhau, hai người nói gì?”
Ngọc Trân nuốt nước bọt vì sợ anh biết mình nói láo. “Thì như lúc đầu Trân nói đấy, Nhi đâu có nhận ra Trân.”
Anh nhớ lúc trước Ngọc Trân có nói chuyện này với mình.
“Nên sau đó Trân cũng không hỏi nhiều, chỉ tán gẫu chuyện phụ nữ với nhau.” Ngọc Trân muốn chuyển hướng suy nghĩ của Quang Vinh. “Rồi chuyện gia đình này nọ. Trân nghe Nhi bảo, Nhi có người yêu rồi.” Như vậy thì anh không còn chú ý đến cô nữa.
“Người yêu?” Anh giật mình. “Ai?”
Ngọc Trân khẽ cười. “Trân cũng không rõ. Chỉ nghe Nhi nói vậy.” Xin phép về phòng làm việc, vừa bước ra ngoài, cô mới thấy mình nhẹ nhõm thế nào.
Khải Huy lo lắng. “Chị mệt sao?”
“Không.” Ngọc Trân định bước đi nhưng sực nhớ. “Huy này, mấy bữa nay sếp Vinh có hay gặp chị Nhi không?”
Khải Huy gật đầu. “Có gặp vài lần chị ạ.”
“Bọn họ nói gì?” Ngọc Trân thắc mắc.
Khải Huy lắc đầu. “Em cũng không rõ nữa.” Anh chàng ngồi ngoài đây, thì sao có thể biết được chuyện xảy ra trong kia.
Ngọc Trân gặng hỏi. “Họ gặp nhau có lâu không?”
“Chỉ vài phút thôi chị ạ.” Khải Huy thú thật.
“Được rồi, cảm ơn em.” Vậy có nghĩa giữa hai người này vẫn chưa xảy ra chuyện gì. Cơ hội cô vẫn còn. Hết Anh Phương rồi đến Yến Nhi, đến khi nào thì cô mới được an ổn.
Có vẻ như mọi sự thành công đều có những trắc trở của nó.