• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa tiệc này nhiều tai mắt, nàng ta làm thế nào mới đổi bầu rượu đi được?

Triệu Thanh Thiều bưng chén rượu qua, cười vỗ bả vai Sở Ngọc Khê.

Trên bàn Sở Ngọc Lang đặt là nước trà, bởi vì nàng nếm một ngụm rượu phát hiện không phải rượu trái cây bình thường, độ rượu quá cao. Để tránh thất thố ở bữa tiệc, nàng đơn giản đổi thành trà.

Trên ghế, ánh mắt Quận chúa giả nhìn nàng âm độc.

Ngay từ đầu, nàng ta đã biết trong lòng Thịnh Vương điện hạ có người. Mỗi khi nhìn nàng ta, sắc mặt hắn ta đều mơ hồ mang vẻ không kiên nhẫn, vốn dĩ ban đầu vì trong tay phụ thân nàng ta nắm binh mã nên Thịnh Vương điện hạ còn cho nàng ta một chút sắc mặt tốt.

Nhưng mà lần này, thánh chỉ tứ hôn đã ban xuống, nàng ta đầy vui vẻ, cho rằng hắn ta thay đổi, không ngờ hóa ra là vì Sở Ngọc Lang đính hôn nên hắn ta mới đồng ý.

Nàng ta còn rõ ràng nhớ rõ khi nàng ta đến phủ Thịnh Vương tìm hắn ta, cả người hắn ta đầy người mùi rượu, bóp cổ nàng ta nói vị trí Thịnh Vương phi này vĩnh viễn được để cho Lang Nhi.

Lang Nhi?

Thảo nào! Lúc nàng ta mới đến kinh thành, các quý nữ nơi này đều tránh nàng ta không kịp, chỉ có Sở Ngọc Lang đưa thiệp mời nàng ta đi ngắm hoa. Hiện tại xem ra là mang theo mục đích cố tình làm quan hệ tốt với nàng ta.

“Sở tỷ tỷ, lần từ biệt trước đó thật là khiến ta nhớ nhung.” Quận chúa giả bưng chén rượu lên, nâng chén với nàng.

“Chỉ là chút rượu trái cây ngọt nồng độ thấp thôi, Sở tỷ tỷ sẽ không thể không nể mặt như vậy chứ?”

“Nếu Quận chúa đã nói như thế, sao ta có thể từ chối.” Sở Ngọc Lang đứng dậy nâng ly, thi lễ ở xa xa, sau đó uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Trong mắt Quận chúa giả hiện lên vẻ dữ tợn, rượu kia bị nàng ta đổi thành rượu mạnh nhất phủ Công chúa, ban đầu không cảm thấy gì, tác dụng chậm lại cực lớn. Chỉ một ly rượu kia cũng đủ để cho một nam nhân thành niên hôn mê một ngày hai đêm.

Đợi đến cuối cùng, nếu Sở Ngọc Lang say rượu phát điên, nàng ta cũng bớt chút việc. Nếu không, nàng ta sẽ cho người dẫn đi nghỉ ngơi, lại để người kéo váy áo của Sở Ngọc Lang, sắp xếp hai nam nhân xông vào.

Hôm nay Thịnh Vương đang ở trong phủ, nàng ta phải khiến Thịnh Vương nhìn xem Sở Ngọc Lang bị hủy hết danh tiết. Không biết đến lúc đó hắn ta còn có thể nói ra lời vị trí Thịnh Vương phi chỉ có thể là Lang Nhi nữa không?

Dù sao rượu kia cũng chỉ là rượu bình thường mà thôi, cho dù thái y tới cũng chỉ có thể nói là Sở Ngọc Lang tự mình uống say.

Nàng ta không thấy được Sở Ngọc Lang đã che tay áo, nhả rượu kia ra ngoài.

Ác ý của Quận chúa giả quá rõ, nàng không thể không nhìn ra trong đó có gì. Trong số rượu ở đây, có lẽ chỉ có rượu của nàng bị đổi.

Nhưng mà hiện tại nàng ở phủ đệ của người ta, Tĩnh Dương Trưởng Công chúa và Trấn Võ Hầu đều ở đây, Tĩnh Dương Trưởng Công chúa luôn là người không nói lý, nhiều lắm chỉ mắng nô tài dâng rượu vài câu, làm ầm lên tuyệt đối không có chỗ tốt. Sở gia còn phải qua lại với Trấn Võ Hầu, hiện tại còn không thể xé rách da mặt.

*

Tiền viện, bên trong thư phòng vô cùng yên lặng, bao quanh ngoài viện này đã bị thị vệ vây chặt, đến con chim bay cũng không trốn thoát khỏi tầm mắt.

“Nếu điện hạ đã xin cưới nữ nhi của ta, vậy chúng ta là người một nhà. Có vài lời lão phu cũng sẽ nói thẳng.” Trấn Võ Hầu là một đại thúc trung niên có diện mạo khô gầy, một đôi mắt ưng sắc bén có thần.

Tư Mã Huân nhẫn nại nói: “Ngài có chuyện gì mời nói.”

Trấn Võ Hầu vuốt râu: “Ta biết nữ nhi kia của ta là đứa không lên được mặt bàn, nhưng tốt xấu gì cũng coi như đích nữ Ngụy gia. Chỉ cần điện hạ có thể, Ngụy gia nguyện trợ giúp điện hạ một tay.”

Tư Mã Huân giả vờ không hiểu: “Ý của dượng là gì?”

“Ở trước mặt ta, ngươi còn giấu giếm cái gì. Lúc trước ngươi đến Nam Bình, vào phủ Trấn Võ Hầu của ta còn không phải là nhìn trúng chút binh mã trong tay lão phu à?” Trấn Võ Hầu cười hung ác nham hiểm, giơ tay vỗ bả vai hắn: “Điện hạ yên tâm! Lão phu tuyệt không cho phép thằng nhóc vô liêm sỉ Tư Mã Tĩnh kia bước lên vị trí đó.”

Tim Tư Mã Huân lập tức lỡ một nhịp, hắn ta cứng đờ nhìn Trấn Võ Hầu.

“Đến lúc tất yếu, bức vua thoái vị tạo phản cũng không phải không thể.” Trấn Võ Hầu cười lạnh nói: “Người làm việc lớn, sao có thể lo trước lo sau, phải có quyết tâm đập nồi dìm thuyền.”

Tư Mã Huân vẫn luôn một lòng muốn có được sự giúp đỡ của Trấn Võ Hầu, lại không ngờ hiện giờ thật sự được chủ động cho thấy lòng trung thành. Hắn ta cúi đầu ngẫm nghĩ, khi ngẩng đầu đã cười, liên tục bảo đảm sẽ không khiến mọi người thất vọng.

Về phần điều kiện? Được cá quên cơm! Sau khi lên được Thừa Đức Điện, ai ngồi ở vị trí Hoàng hậu trong trung cung, há là chuyện một thần tử như lão ta có thể can thiệp.

Trấn Võ Hầu cũng chỉ có công theo vua từ đầu thôi. Chưa nói đến lão ta cưng chiều đứa con gái kia nhiều chẳng qua vì vì Công chúa vẫn luôn nâng niu nàng ta. Hơn nữa Công chúa vẫn luôn tiếc nuối vì không có con nên mới đối xử với nàng ta như đích nữ.

Để nàng ta làm Hoàng Hậu, chẳng qua là hy vọng Thái Tử đời kế tiếp có thể là người Ngụy gia bọn họ thôi.

*

Bên kia, Sở Ngọc Khê bị hành động đột ngột của Triệu Thanh Thiều làm cho hoảng sợ, cảnh giác nhìn nàng ta.

“Muội muội ngồi đây thật không thú vị, bên kia còn có ném thẻ vào bình rượu, không bằng chúng ta đi thử chứ?” Triệu Thanh Thiều tiện tay lấy một bầu rượu từ trên khay của tỳ nữ đi qua bên cạnh nàng ta, rót chút rượu vào trong ly: “Ta kính Sở Lục muội muội một ly.”

Sở Ngọc Khê nhìn nụ cười nhạt đầy ám chỉ của nàng ta, lập tức hiểu. Nàng ta muốn giúp mình.

“Sở tỷ tỷ có lễ, nên là ta kính tỷ tỷ mới phải.”

Hai người nhờ vào ống tay áo rộng che đi đổi bầu rượu.

Triệu Thanh Thiều đứng dậy, lả lướt rời đi.

Sở Ngọc Khê nhìn hai bầu rượu trên bàn, muốn giở lại trò cũ. Nàng ta thả bầu rượu có vấn đề lên khay của tỳ nữ đi qua. Sau đó bưng chén rượu của mình đứng lên, muốn đi về phía của Sở Ngọc Lang.

Mặc kệ có thể thành công không, nàng ta luôn muốn thử một lần.

Nô tỳ bưng bầu rượu kia hơi mờ mịt. Nàng cũng không biết sao rõ ràng trên bàn vị kia có rượu còn muốn lấy bầu rượu mới trên khay của nàng.

Nhưng chỉ rót một ly mà thôi, hẳn là không quan trọng. Nàng tiếp tục đi về phía trước, nhìn xem có vị quý nữ nào hết rượu cần thay một bầu mới không.

Đang đi lên thì lại thấy Sở Ngọc Lang đánh đổ bầu rượu của mình, rượu chảy ra bàn.

Sở Ngọc Lang giả vờ che miệng: “A, xin lỗi.”

Sắc mặt Quận chúa giả ngồi trên ghế trở nên dữ tợn. Nàng ta không ngờ, Sở Ngọc Lang lại nếm ra rượu này không phải rượu trái cây bình thường.

Láo xược! Nàng ta làm việc chu đáo chặt chẽ vậy, thế mà bị hủy.

Cũng vừa đúng lúc, tỳ nữ vừa rồi cầm khay đi qua bên cạnh, thấy thế vội đặt khay lên bàn.

Bầu rượu vốn đã đổ gần hết, Sở Ngọc Lang thuận lý thành chương cầm bầu rượu mới từ tỳ nữ.

Tỳ nữ dọn dẹp xong bàn thì cung kính hành lễ, sau đó bưng bầu rượu hết rời đi.

Bên cạnh, Sở Ngọc Khê thấy rõ ràng thì ngẩn người, trong tay nàng ta còn đang cầm một chén rượu, vốn đang tự hỏi phải làm sao mới có thể tráo bầu rượu của Sở Ngọc Lang.

Nàng ta không thể ngờ chuyện lại thuận lợi đến vậy, Sở Ngọc Lang lại tự mình đổi bầu rượu. Lần này đến cả ông trời đều giúp nàng ta.

Nàng ta ngẩn người, cầm chén rượu qua.

“Ngọc Khê kính tỷ tỷ một ly, từ trước đều là muội không đúng, hiện tại bồi tội với tỷ tỷ.”

“Lục muội muội khách khí rồi.”

Sở Ngọc Lang mỉm cười đáp lễ. Nàng biết Sở Ngọc Khê tính xấu không đổi, mỗi lần nói kiểu như này thì tất nhiên sẽ phải làm chút chuyện xấu.

Nhưng mà vừa đổi rượu, lực chú ý của Sở Ngọc Lang không còn ở trên chén rượu của mình nữa.

Sở Ngọc Khê như thật sự không có chuyện gì, nhìn nàng uống rượu, rồi đi kính người khác.

*

Rất nhanh, bữa tiệc đã qua một nửa.

Sở Ngọc Lang cảm thấy không ổn, nàng quá nóng. Thời tiết này dù sắp đầu mùa xuân, nhưng lại vẫn là mùa đông, nửa tháng trước còn có một trận tuyết nhỏ.

Bên trong hoa viên này lại có gió, có thế nào cũng không nên nóng như này.

Trong ánh mắt đều ướt át, nàng nhìn cảnh sắc trước mắt, đều cảm thấy như say? Cũng không phải, không nên nóng thế này.

Rất nhanh nàng hiểu ra vừa rồi mình sơ ý, hẳn là trong chén rượu vừa rồi cũng có thứ gì đó.

Không thể ở lại chỗ này.

Hiện tại cáo từ đúng là một chuyện thất lễ, nhưng mà hiện tại nếu không cáo từ, sợ không biết phía sau còn sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Sở Ngọc Lang đứng dậy, lại không ngờ thân mình hơi nghiêng một cái, lảo đảo một cái.

Quận chúa giả không biết nàng định quậy gì, hơi nhíu mày: “Sao Sở tỷ tỷ không cẩn thận như vậy?”

Sở Ngọc Lang để tỳ nữ cầm chén rượu xuống, thi lễ xin lỗi: “Ngọc Lang thất lễ. Hôm nay thân thể không khỏe, nên cáo từ trước. Mong rằng Quận chúa không lấy làm phiền lòng, đợi ngày khác khỏe rồi sẽ đến xin lỗi.”

“Sở tỷ tỷ say à? Thế cũng không sao, trong phủ này có chuẩn bị phòng cho khách. Người tới mau đỡ Sở tỷ tỷ đi xuống nghỉ ngơi.”

Quận chúa giả nhíu mi, còn đang nghĩ phải hành nàng thế nào, sao có thể dễ dàng thả người đi như vậy.

“Thế này sợ là không tốt.”

Quận chúa giả không chịu nhả ra: “Sao lại không tốt? Nếu mọi người đều say là về như ngươi thì sao yến hội này còn tiếp tục tiến hành được nữa?”

Sở Ngọc Lang nhìn Quận chúa giả lúc lâu thấy nàng ta sẽ không nhả ra, bèn cười khẽ: “Vậy Ngọc Lang cung kính không bằng tuân mệnh.”

Chờ ra khỏi hoa viên, đến trong hậu viện rồi. Nàng phải đi nàng muốn nhìn xem có ai mạnh mẽ cản trở nàng.

Bên cạnh Sở Ngọc Nghiên lo lắng nhìn nàng. Sở Ngọc Lang hơi lắc đầu với nàng, tiếp theo đi theo tỳ nữ rời khỏi phủ Công chúa.

Sở Ngọc Khê nhìn bóng dáng Sở Ngọc Lang đi xa, ngón tay hơi giật giật.

Thuốc kia là Tiểu Thôi thị cho nàng ta, Tiểu Thôi thị đã tính toán xong tất cả. Chỉ cần uống phải thuốc kia, quý nữ có rụt rè cũng sẽ bỏ hết tu dưỡng của bản thân, hóa thành yêu nữ quyến rũ phóng đãng.

Nếu Sở Ngọc Lang không rời đi, cố chống đỡ thêm lát nữa thì sẽ mất đi thần trí ở trong bữa tiệc, sau đó làm việc theo bản năng.

Tiểu Thôi thị cũng đoán Sở Ngọc Lang sẽ rời đi, cho nên còn sẽ có trò hay đang chờ nàng ở trên đường.

Sở Ngọc Khê chỉ cần bỏ thuốc vào trong rượu là được, tất cả các chuyện khác, Tiểu Thôi thị đã chuẩn bị tốt.

Bên kia, hôm nay vừa lúc nghỉ tắm gội, Tư Mã Tĩnh cũng vừa hay biết việc phủ Trưởng Công chúa mời phu nhân quý nữ các nhà đi dự tiệc, biết được Tư Mã Huân cũng đi, hắn nhíu mày.

Nghĩ đến Sở Ngọc Lang sẽ gặp phải Tư Mã Huân, hắn lại khó chịu.

Hắn cũng nhận được thiệp, bèn muốn cưỡi ngựa đi xem.

Cô mẫu này, hắn đã nhiều năm không gặp, còn cả Trấn Võ Hầu.

Còn nhớ rõ khi còn bé hai người này không thích hắn, Trấn Võ Hầu còn cứng rắn muốn làm gương mặt tươi cười với hắn, nhìn rất khôi hài.

Còn cả cô mẫu Tĩnh Dương kia, suốt ngày ra vẻ người bề trên, sai bảo hắn, bị hắn châm chọc lại thì sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Hiện tại ngẫm lại, đúng là thú vị.

Không biết lần này, còn có thể nhìn thấy biểu diễn xuất sắc như vậy không.

Hắn không biết, lần biểu diễn này có thể còn xuất sắc hơn lúc bé nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK