Đây là một câu nói rất bình thường, nhưng về những năm sau này cho đến vài chục năm sau, hay đến đời con đời cháu, chỉ vì một câu đấy mà một gia tộc hào môn gia thế lâu đời như Hoắc Gia vĩnh viễn lưu truyền mãi chuyện tình đẹp của Hoắc Tư Danh và Hứa Doãn Hạ, nhưng đó là một câu chuyện về sau... còn hiện tại...
Khi máy bay vừa hạ cánh, thì Hoắc Gia và Hứa Gia đã đến sân bay từ sớm đón người.
Chính là Hoắc Tư Danh vốn là một đại nhân vật, một doanh nhân tỷ phú thành đạt lẫy lừng thế mà lúc này đây cứ như một ô sin đi đằng sau của một lớp người.
Không ai biết rằng, bản thân anh bị mọi người ghét bỏ cả.
Chuyện Hứa Doãn Hạ về lại nước B, tuy mẹ Hứa và mẹ Hoắc đều vui mừng nhưng vui là một chuyện, trách mắng Hoắc Tư Danh là một chuyện.
" Tư Danh, sao con không biết tính toán gì hết vậy? Để cho Hạ Hạ ngồi máy bay lâu như vậy làm sao được. "
" Em ấy tự mình đòi... "
" Con còn nói, Hạ Hạ còn bé không biết gì thì thôi, còn lớn già đầu rồi còn hổ nháo theo con bé là như thế nào hả? "
"... " Hoắc Tư Danh tay trái xách túi xách của Hứa Doãn Hạ, tay phải xách cái vali đựng thức ăn của cô, môi anh mím lại im lặng chịu trận.
Hứa Doãn Hạ một tay vuốt bụng, một tay khẽ đưa tay lên che miệng cười.
Hoắc Tư Danh lườm Hứa Doãn Hạ một cái cũng không nói gì nữa. Anh ghim lại chuyện này, tuy bản thân không phải là kẻ keo kiệt tính toán chi li nhưng chuyện này anh phải tính toán đợi Hứa Doãn Hạ sinh xong anh sẽ hung hăng ăn hiếp cô.
Hứa Doãn Hạ được một đoàn người hộ tống về nhà, còn Hoắc Tư Danh lại bị đuổi sang xe của Đàm Vĩnh Long và Từ Hạnh Ngôn.
- -----
Sau khi tổ chức một buổi tiệc nhỏ xong, lúc này tại nhà của Hoắc Tư Danh và Hứa Doãn Hạ.
Hứa Doãn Hạ ngồi dựa vào sofa, tay khẽ vuốt ve bụng của mình, cô xoay đầu sang hướng trái nhìn chằm chằm Hoắc Tư Danh đang rửa một đống chén bát ở đó, cô chớp chớp mắt khẽ gọi.
" Chồng ơi. "
Hoắc Tư Danh vốn đang vùi đầu vào đống chén dĩa, nghe tiếng gọi của Hứa Doãn Hạ, anh ngẩng đầu lên nhìn về hướng Hứa Doãn Hạ.
" Sao đấy? "
" Xong chưa ạ? "
" Vẫn chưa! "
" Nhanh qua đây! "
Hoắc Tư Danh không đáp mà anh nhanh tay nhanh chân làm cho xong việc bên dưới bếp lại đổ một ly nước ấm đi đến bên cạnh Hứa Doãn Hạ đưa cho cô, nhìn cô uống vài ngụm anh mới ngồi xuống hỏi.
" Vợ làm sao á? " vừa nói, tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, mày anh hơi nhíu nhíu, nhìn chằm chằm bụng cô.
Hoắc Tư Danh có tự tính toán lại thời gian từ lúc Hứa Doãn Hạ mang thai cho đến nay, tính ra là đã sáu tháng chứ không phải là mới sắp sáu tháng.
Cũng vì thế tâm anh cứ như đang treo lên sợi dây thần vậy, thấp thỏm không thôi, chỉ ba tháng nữa thôi hai bảo bảo sẽ chào đời.
Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Tư Danh, thấy ánh mắt anh cứ không dời khỏi bụng cô, môi cô khẽ cười lên nham hiểm.
Vì có mặc chiếc quần thun ngắn nên Hứa Doãn Hạ không ngần ngại mà kéo váy bầu của chính cô lên để lộ chiếc bụng to tròn của mình.
Hứa Doãn Hạ nắm lấy tay Hoắc Tư Danh, dưới ánh mắt khó hiểu của anh, cô nhanh chóng đem tay anh vỗ bụng cô một cái, tuy không mạnh nhưng đủ làm cho Hoắc Tư Danh thật sự giật mình mà la lên.
" Vợ... không thể đá... "
Chính là từ " đánh " còn chưa nói xong, thì Hoắc Tư Danh thật sự chỉ nhìn chằm chằm bụng cô không rời mắt được.
Tuy hai bảo bảo đá, đạp tay anh không ít lần nhưng chính mắt nhìn thấy bụng cô nhô lên lại xuống, lại nhô lên một chút, đây là lần đầu tiên.
Mặt Hoắc Ba Ba thật sự ngốc đến không có gì ngốc hơn được nữa.
Hứa Doãn Hạ nhìn mặt anh như vậy, trong lòng cô càng đắc ý mà lấy tay anh vỗ về hướng khác.
Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ lại nhìn cái bụng căng tròn của cô, môi mấp máy mấy lần không thành tiếng, mãi một lúc lâu anh mới nói được.
" Sao... sao nó lại như vậy? "
" Haha... Hoắc Ba Ba ơi Hoắc Ba Ba, anh đang ngáo ngô hết sức đáng yêu đấy. "
" Nhưng... "
" Đây là thai máy, giống như trước kia thôi, chính là bắt đầu từ lúc trưa hình như hai bảo bảo rất khỏe nên mới làm ra hành động lớn như vậy. " Hứa Doãn Hạ nói, mắt cô cười đến híp lại, mặc dù hành động của hai bảo bảo thật sự rất lớn nhưng là như vậy cô mới thật sự yên tâm.
Hoắc Tư Danh trong lòng tuy rất vui nhưng... anh thật sự cũng rất là lo lắng, chỉ cần anh vỗ nhẹ ở đâu, thì rất nhanh hai bảo bảo đá lên ngay vị trí đấy...
" Đau không? "
Hứa Doãn Hạ lắc đầu trên gương mặt vẫn treo lên nụ cười nói.
" Không đau, cho dù có đau thì cũng rất xứng đáng nha. "
Hoắc Tư Danh cười cười, không nhịn được kéo cô ôm vào lòng.
Biết Hứa Doãn Hạ chịu bao nhiêu ủy khuất, chịu bao nhiêu tịch mịch, lại nhìn thấy cô cứ vui vui vẻ vẻ như vậy anh vừa đau lòng vừa vui mừng.
Vợ anh... Hứa Doãn Hạ là người anh nguyện chết nguyện mất đi tất cả chỉ cần có cô...