Nhưng cô vẫn hy vọng, hắn có thể sống thật tốt.
"Em đang nghĩ gì?" Cung Âu lạnh lùng hỏi, lại đang nhớ Mộ Thiên Sơ.
Nghe được giọng Cung Âu, Thời Tiểu Niệm lập tức nở nụ cười, hai tròng mắt tỏa sáng nhìn về phía hắn, "Bây giờ anh không làm công, quan tâm em sao?"
"Da mặt em càng ngày càng dầy."
Cung Âu hừ lạnh một tiếng.
"Anh không biết làm sao mới tính là dày, anh sờ một cái xem?" Thời Tiểu Niệm nghiêng người hướng về phía hắn, đưa tay vuốt mặt mình.
"Nhàm chán."
Cung Âu cười lạnh một tiếng, thân thể ngửa về sau, con ngươi không nhịn được liếc cô, nhìn cô sờ mặt mình, động tác kia không khỏi mang theo mấy phần mê người.
"Anh còn nhàm chán hơn em, người ăn giấm của mình là nhàm chán nhất." Thời Tiểu Niệm thấp một tiếng, cũng ngửa về sau, chuyển mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mắt lại trầm xuống.
"Rốt cuộc đang nghĩ gì?"
Cung Âu lại hỏi, thanh âm mơ hồ có chút không vui.
Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn, đúng lúc bắt được trong mắt hắn có vẻ thâm trầm, hắn thật sự đang quan tâm cô.
"Em đang suy nghĩ, Thời Địch qua đời, Mộ Thiên Sơ đi xa, em theo anh về nước kết hôn." Thời Tiểu Niệm nhìn hắn nói, thanh âm có chút khổ sở, "Mười mấy năm trước, bọn em sống chung dưới một mái nhà, bây giờ mỗi người một khác."
"Anh đồng ý kết hôn với em rồi à?"
Cung Âu hừ lạnh một tiếng.
"Anh nói, em kết hôn với anh, phải nghe lời của anh, muốn yêu anh, em cũng làm được, còn chưa được sao?" Thời Tiểu Niệm hỏi, hắn còn sĩ diện gì chứ.
"Buổi họp báo đã qua, bây giờ anh đi đâu tìm một thời cơ thích hợp nữa để công bố tin kết hôn?" Cung Âu nói, bộ dáng cao ngạo, "Lại nói, em muốn hủy hôn liền hủy hôn, muốn kết hôn liền kết hôn, dựa vào cái gì?"
Cô muốn ra sao liền ra thế, có nghĩ đến hắn không?
Bây giờ hắn phải làm gì? Quay lại quá khứ, hay là giữ nguyên hiện trạng? Hắn càng ngày càng không hiểu người phụ nữ này.
Thời Tiểu Niệm nhìn bộ dáng kia của hắn, con ngươi chuyển vòng nói, "Cung Âu, em kể cho anh một câu chuyện nhé."
"Câu chuyện?"
Cô lại muốn làm gì?
"Ngày trước có một con ếch vua, nó luôn cảm giác mình cao cao tại thượng, cảm thấy tất cả mọi người đều phải thần phục dưới chân nó, không chịu bỏ mặt mũi, rõ ràng rất vui vẻ còn phải làm bộ không hài lòng." Thời Tiểu Niệm nói.
Cung Âu mắt lạnh liếc cô, "Sau đó thì sao?"
"Bởi vì nó quá cao ngạo, quá ra oai, vì vậy nó tự mình bành trướng, không ngừng bành trướng, bành trướng, sau đó ‘bùm’, nó liền nổ." Thời Tiểu Niệm diễn tả sinh động câu chuyện của mình.
"..."
Cung Âu trầm mặc, mặt có chút thúi, hồi lâu sau, hắn cười lạnh một tiếng, tròng mắt đen âm trầm nhìn chằm chằm cô, "Em muốn nói với anh, anh cũng rất không vui vẻ, buông tha đi."
Hắn không có ngu như vậy.
Trong câu chuyện của cô tất cả đều là cạm bẫy, để hắn thừa nhận mình là con ếch hôi hám, đừng vọng tưởng.
"Cung đại tổng tài thật là thông mình, anh không vui vẻ đúng không?" Thời Tiểu Niệm hỏi, nói không thất vọng không khó chịu là giả.
Cô cho là cô nghĩ thông suốt, hắn sẽ vô cùng hoan nghênh, kết quả thành ra như này.
"Không có."
"Nga." Thời Tiểu Niệm giả vờ vô tình cười, trong mắt lướt qua vẻ ảm đạm, xoay người nhìn ra bên ngoài.
Vẻ ảm đạm kia dễ dàng bị Cung Âu bắt được.
Máy bay hạ cánh.
Một đám người từ trên máy bay đi xuống, trên bãi đậu máy bay gió lớn quá mức, Thời Tiểu Niệm không nhịn được che kín quần áo trên người.
Mấy chiếc xe của Cung gia đã đậu ở phía xa.
Cung Âu dẫn đầu đi về phía trước, sải chân dài.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn đi thản nhiên, ánh mắt ảm đạm, cười gượng.
Không sao, bất kể hắn biến thành hình dáng gì, cô cũng tiếp nhận.
Núi không tới cô đi qua a, có cái gì ghê gớm, chỉ cần cô biết cô yêu hắn, vậy là đủ rồi.
Thời Tiểu Niệm che kín quần áo trên người đi về phía trước, đi tới bên xe, Thời Tiểu Niệm không ngồi vào theo Cung Âu, mà là chỉ một chiếc xe khác, hướng Phong Đức nói, "Cha nuôi, con ngồi xe này trở về phòng tranh."
Cô cũng không mặt dày đến dính Cung Âu trở về.
" Được, để tài xế đưa con về." Phong Đức gật đầu, tiến lên mở cửa xe cho cô.
Thời Tiểu Niệm chuyển mắt nhìn Cung Âu, Cung Âu ngồi ở chỗ đó cầm văn kiện thư kí đưa tới bắt đầu nhìn, hoàn toàn không muốn nói tạm biệt với cô
Haizz.
Thời Tiểu Niệm có chút mất mát than nhẹ một tiếng, hướng Phong Đức cười một tiếng, ngồi vào trong xe rời đi.
Tài xế lái xe rời đi, đến lối rẽ, Thời Tiểu Niệm chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa xe, chiếc xe của Cung Âu đã đi sang một hướng khác.
Xe dừng trước cửa phòng tranh, Thời Tiểu Niệm từ trên xe bước xuống, hướng tài xế nói, "Cám ơn."
Bên ngoài đã là đêm khuya.
Nhà cao tầng không thấy được vì sao, vẫn là đế quốc pháo đài tốt, không khí sâu trong rừng rậm mát mẻ, môi trường trong lành, tất cả đều tốt.
Nhắc tới đế quốc pháo đài, không biết bây giờ cặp sinh đôi thế nào, mấy ngày không thấy, cô thật là nhớ bọn chúng.
Ngày mai cô phải đi gặp bọn chúng, gặp lại Cung Âu.
Lần này, bất kể hắn lạnh nhạt thế nào đi nữa cô cũng sẽ không bị đuổi tùy tiện chạy.
Thời Tiểu Niệm lấy chìa khóa mở cửa kính ra đi vào, bật đèn, cô thấy xe bên ngoài còn đậu ở chỗ đó.
Sao còn chưa về? Cô đã đến nhà. Thời Tiểu Niệm đi tới, gõ gõ cửa xe, cửa xe hạ xuống, Thời Tiểu Niệm khom người nhìn về phía tài xế, "Còn việc gì sao?"
"Bọn tôi thu dọn đồ đạc giúp Tịch tiểu thư."
Tài xế nói.
"Thu dọn đồ đạc? Đồ đạc gì?" Thời Tiểu Niệm nghi ngờ hỏi.
Tài xế cũng mặt đầy nghi ngờ, "Cung tiên sinh gọi điện thoại cho tôi, bảo bọn tôi thu hành lý của Tịch tiểu thư đến đế quốc pháo đài."
"..."
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn.
"Tịch tiểu thư? Có vấn đề gì không, cần tôi giúp một tay không?" Tài xế hỏi.
"Hắn thật nói như vậy? Để tôi thu hành lý dọn đến đế quốc pháo đài?" Thời Tiểu Niệm khó tin hỏi.
"Đúng vậy, Cung tiên sinh tự mình gọi cho tôi, chúng tôi bởi vì công việc đều ghi âm lại." Tài xế đưa điện thoại cho Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đứng ngoài xe, mở ghi âm cuộc nói chuyện điện thoại ra, thanh âm cung kính của tài xế vang lên, "Cung tiên sinh."
Giọng nói lười biếng của Cung Âu vang lên trong điện thoại, " Chờ Tịch Tiểu Niệm thu dọn hành lý xong, anh chở cô ấy về nhà."
Đúng là giọng của Cung Âu.
Hơn nữa hắn nói... về nhà.
Thời Tiểu Niệm nhất thời giống như ăn đường vậy, trong lòng ngọt đến không nói ra được, hận không thể nhảy lên, người đàn ông này cao ngạo này thật là đáng ghét.
Cô nói hắn là con ếch vua, rõ ràng vui vẻ cũng không nói ra, tại sao phải đè nén tâm tư.
Nhàm chán.
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ, đưa điện thoại cho tài xế, cười nói, "Tôi sẽ đi thu dọn đồ đạc ngay bây giờ, cho tôi một tiếng, không, cho tôi nửa tiếng là đủ rồi! Xong ngay thôi!"
Nói xong, Thời Tiểu Niệm vui vẻ chạy vào trong phòng tranh.
"..."
Tài xế mặt đầy khó hiểu.
Thời Tiểu Niệm vọt vào phòng tranh, lấy vali ra, xếp quần áo vào trong, lại lấy một vali to hơn.
Còn có đồ chơi bình thường cặp sinh đôi hay chơi ở bên này, cũng phải mang hết đi.
Thời Tiểu Niệm bận rộn thu đồ, xếp vào ba vali lớn, cô quay đầu nhìn lại, nhìn xem còn sót gì không.
Chiếc máy tính bảng trên bàn tiến vào tầm mắt cô.
Thời Tiểu Niệm đi tới cầm máy tính bảng lên, ngón tay chạm vào màn hình, mấy ngày không ở nhà, mà vẫn còn pin.
Thời Tiểu Niệm muốn bỏ máy tính bảng vào trong túi xách, còn chưa tắt, tay chạm vào phía trên, một đoạn video mở lên.
Video là màn hình giám sát, là camera giám sát quán cà phê ở đường Phượng Đài, khi đó cô lấy được tin tức liên quan tới Cung Âu liền liều lĩnh chạy đi, chuẩn bị tìm trong camera có phải Cung Âu đã tới đó hay không.
Sau đó, còn chưa tìm được, Cung Âu đã xuất hiện.
Cô cũng chưa xem qua đoạn video kia, suy nghĩ một chút, sở dĩ cô để tâm vào chuyện vụn vặt, cũng là bởi vì thời điểm Cung Âu xuất hiện quá lạnh lùng, hắn không liên lạc bốn năm, trở lại cũng không thông báo, cô hẳn là tức giận.
Nếu như không phải thấy dáng vẻ kia của Thời Địch và Mộ Thiên Sơ, cô nghĩ, nói không chừng cô một mực chú ý chuyện này.
Bây giờ, cô nghĩ thông suốt, cũng không suy nghĩ Cung Âu thay đổi cái gì nữa.
Hai người, chỉ cần yêu, ai yêu nhiều hơn, ai yêu ít hơn, có sao đâu? Chỉ cần cô nguyện ý.
Thời Tiểu Niệm đập tan suy nghĩ, đang chuẩn bị xoá video, bỗng nhiên thấy trong video một chiếc xe sang trọng đậu ở chỗ đó.
Cô nhớ cái xe này.
Chính là cái xe lúc ấy người biết chuyện chụp lại.
Thời Tiểu Niệm thu tay về, tiếp tục nhìn xuống, cửa sổ xe phía sau chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
Cung Âu.
Thật sự là hắn.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to hai mắt, cô cho rằng bức ảnh của người kia, có thể là cô nhận sai, không phải Cung Âu.
Lại thật sự là hắn.
Cô nhìn hình ảnh trong máy tính bảng, Cung Âu ngồi trong xe, áo mũ chỉnh tề, một tay khoác lên trên cửa sổ xe, từ từ ngẩng mặt lên nhìn về một hướng khác.
Là nhìn về phía quán cà phê.
Hắn cứ nhìn cái hướng kia như vậy, mặt anh tuấn vô cùng gầy gò, trên mặt không có biểu tình gì, đôi mắt đen nhánh, nhưng ánh mắt đó Thời Tiểu Niệm chưa từng thấy qua.
Giống như là kìm chế, hoặc như là ẩn nhẫn, một hồi sau, ánh mắt hắn lại biến thành ảm đạm.
Nếu như không phải cô biết chỗ đó là quán cà phê, cô cũng hoài nghi hắn đang nhìn tình nhân của mình.
Loại ánh mắt này không khỏi khiến ngực cô đau.
Thời Tiểu Niệm không nhìn nổi, kéo vạch thời gian về phía sau khoảng nửa giờ, hắn vẫn đang nhìn chỗ đó.
Rốt cuộc hắn đang nhìn cái gì?
Thời Tiểu Niệm lại mở video mấy ngày còn lại, phát hiện không một ngoại lệ, đều vào một khoảng thời gian nhất định, Cung Âu đậu xe ở chổ đó, cửa kính xe có lúc hạ xuống, có lúc không hạ xuống, hắn luôn nhìn về hướng kia.
Nhìn cái gì?
Thời Tiểu Niệm cố gắng nhớ lại dáng vẻ quán cà phê trên đường Phượng Đài kia, làm thế nào cũng không nhớ nổi chỗ đó có gì đáng nhìn lâu như vậy, có gì đáng ngày ngày đến xem.
Thời Tiểu Niệm tắt video, kéo vali đi ra ngoài.
Tài xế vội vàng đi ra kéo vali giúp cô, "Tịch tiểu thư, lên xe đi, chúng ta trở về."
Trở về.
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, hướng hắn nói, "Có thể đưa tôi đến một chỗ trước được không?"