• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau...

Nhà họ Lương, Lương Đan lúc này đang ngồi trong sảnh lớn chờ tin tức. Trên tay cô ta là một tấm thiệp màu hồng phấn. Là từ nhà họ Phong.

Thiệp mời này chính là do Phong gia mời các danh gia vọng tộc ở Ninh Thành đến làm tiệc tẩy trần cho cô cháu gái vừa mới nhận lại.

Lương Đan nhìn đến bốn chữ “Nhận lại cháu gái” trên mặt tràn đầy là ganh ghét. Lại là Dương Tinh Vũ, tại sao thứ gì tốt đều thuộc về con hồ ly kia.

Trước là Hàn Phi, sau lại là Phong Tử An, tại sao đám đàn ông cứ xoay mãi quanh Dương Tinh Vũ, con ranh đó đã dùng loại bùa mê gì?

Bữa tiệc này rất lớn, nhà họ Phong lại chỉ đặc cách mời mỗi một gia thế chỉ được đi một người, có thể dẫn theo bạn nhảy mà thôi. Còn lại bất cứ ai cũng không được tới.

Vậy nên lúc này nếu Lương Đan muốn đến bữa tiệc thì chính là chuyện không thể nào. Bởi vì Lương Định đại diện nhà họ Lương, mà Lương Định sẽ mang em gái mình đi sao, dĩ nhiên là không, có mang thì chính là mang người yêu mới của anh ta đi chung, mà người yêu của Lương Định lại không ai khác chính là Lâm Lạc Nhi.



Từ sau cái lần gặp mặt đầu tiên kia, Lương Định vậy mà lại nhìn trúng Lâm Lạc Nhi. Mặc kệ Lương Đan có nói bọn họ chỉ có thể là quan hệ hợp tác với Lâm Lạc Nhi thôi, nhưng Lương Định vẫn là không quan tâm, nhất định phải là Lâm Lạc Nhi.

Cơn tức đang viết hết lên cả cơ mặt, người hầu đứng một bên nhìn thấy biểu cảm của cô ta, đều sợ hãi cúi đầu nín thinh. Không dám làm gì, chỉ sợ chọc đến cô chủ khó tính lại hung ác nhà mình.

Lúc này từ bên ngoài cửa lớn, một người đàn ông mặc âu phục màu bạc đi cùng một người phụ nữ trực tiếp đi tới chỗ Lương Đan đang ngồi. Chính là Lương Định và Lâm Lạc Nhi.

Lâm Lạc Nhi từ lúc bị bà Phong cùng Phong Tử An đuổi đi vào ngày đó tại bệnh viện, cô ta liền đổi mục tiêu. Nếu không có được, vậy thì đạp đổ. Mà người cô ta tin tưởng có thể đánh bại Phong Tử An cũng chỉ có Lương Định.

Nhà họ Lương quả thật không bằng nhà họ Phong, nhưng so ra thủ đoạn với tính cách, Lương Định hẳn là không có thua Phong Tử An. Nếu như lợi dụng Lương Định để dồn ép Phong Tử An, ngược lại chính là chuyện tốt đối với cô ta. Thật mong chờ khi thấy biểu cảm của Dương Tinh Vũ khi nhìn thấy Phong Tử An bị hành hạ sẽ như thế nào.

Người hầu nhìn thấy liền cúi đầu với người đàn ông kia, “Cậu chủ, cô Lâm.”

“Ừ” Lương Định nhàn nhạt gật đầu một cái, kéo Lâm Lạc Nhi ngồi xuống.

Lương Đan nhìn Lương Định với Lâm Lạc Nhi liền lên tiếng, “Anh à, thế nào rồi, có thể cho em đi tới buổi tiệc đó được không?”

Lương Định cầm tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm, “Được, anh có một người bạn cũng được mời tới buổi tiệc đó, vừa hay cậu ta không có bạn nhảy, tới đó em cứ đi cùng cậu ta vào là được.”



“Vậy đúng là quá tốt.” Lương Đan thiếu chút nữa nhảy lên. Chỉ cần cô ta vào được nhà họ Phong, chỉ bằng cô ta, liền có thể cho Dương Tinh Vũ kia đẹp mặt.

Nhận cháu gái gì, Dương Tinh Vũ kia căn bản chính là loại lừa gạt. Chỉ dùng cái vẻ mặt đáng thương để mà người khác đồng cảm cùng cô ta mà thôi. Hơn nữa ai biết được đứa nhỏ kia có phải huyết thống nhà họ Phong hay không? Nếu như bị vạch trần, Dương Tinh Vũ chắc chắn sẽ bị nhục nhã mà suy sụp. Để xem đến lúc đó, mình sẽ chà đạp con hồ ly tinh kia thế nào.

Nghĩ đến đây, Lương Đan liền cảm thấy vui vẻ. Mà Lâm Lạc Nhi ngồi bên cạnh Lương Định thấy được cái loại biểu cảm đắc ý của Lương Đan, không khỏi có chút khinh thường, đúng là đồ ngu xuẩn, muốn kiếm chuyện ở nhà họ Phong tưởng đơn giản lắm sao? Phong Tử An kia không phải một tên đơn giản, năm đó, chỉ vì con ranh Tần Uyên Quân, nên chuyện cô ta với Phong Tử An bị hư bột hư đường, mà hậu quả chính là cả nhà cô ta bị chèn ép đến nỗi phải trốn trui, trốn nhủi khỏi Ninh Thành.

Bây giờ Lương Đan kia còn muốn dùng mấy cái chiêu cũ rích, thấp kém kia. Không chừng còn chưa làm được gì đã bị Phong Tử An tống cổ ra khỏi trang viên rồi.

Hơn nữa loại phụ nữ bị **** ***** lên não như Lương Đan, hẳn là lại sôi hỏng bỏng không. Có làm cái loại chuyện gì, cũng sẽ thất bại.

Lâm Lạc Nhi nói với Lương Định, “Định à, chuyện em nhờ anh, anh nhất định phải giúp em đó.”

Lương Định cười, vỗ vỗ cái mu bàn tay của Lâm Lạc Nhi, “Yên tâm, anh tự có sắp xếp.”

Đâu chỉ có mình Lâm Lạc Nhi là có hiềm khích với Phong Tử An, mà Lương Định mới thật sự là đối thủ chân chính của Phong Tử An. Hơn nửa năm trước từ lúc Phong Tử An lên nhận chức tổng giám đốc Phong thị. Bên phía Lương thị có đến hơn mười chi nhánh ở nước ngoài bị Phong Tử An trực tiếp đánh sập, thu cả về tay.

Phải nói lúc đó tổn thất khá nặng.

Mà hơn mười cái chi nhánh kia chính là thuộc quyền sỡ hữu của Lương Định. Tổn thất kia khá nặng khiến Lương Định bị ông Lương chửi cho một trận tơi tả, thậm chí suýt nữa bị cách mất chức phó tổng.

Tất cả đều do Phong Tử An ban cho. Lần này về nước, hắn liền muốn giải quyết nợ nần với Phong Tử An, cho dù là bằng bất kỳ cách nào. Hơn nữa, nghe nói người phụ nữ đã có con với Phong Tử An kia rất xinh đẹp thì phải, nếu như chiếm được cô ta, sau lại làm nhục cô gái kia trước mặt Phong Tử An, đó mới là thống khoái.

Mà loại ân oán này của Phong Tử An và Lương Định cùng cái ý nghĩ bẩn này của hắn ta, Lâm Lạc Nhi và Lương Đan đương nhiên không biết bởi vì Lương Định che giấu rất sâu.

Hắn có kế hoạch của hắn, đương nhiên không thích để mấy cái loại nữ nhân ngu ngốc khác xen vào. Nữ nhân thật rắc rối, ghen tuông ngớ ngẩn, chẳng được việc gì.

Lâm Lạc Nhi hoàn toàn không biết suy tính này của Lương Định, cũng không biết Lương Định sẽ làm cách gì, lúc trước hỏi hắn ta có biết Phong Tử An không? Lương Định liền khẳng định là không hề quen biết.

Vậy nên lúc này cô ta chỉ có thể nghe theo hắn ta. Cùng hắn trên một thuyền.

Trong ba người họ, người nào cũng có tính toán riêng, chính là mượn cái buổi tiệc tẩy trần này, thực hiện cái trò bẩn của mỗi người, người nào cũng vì lợi ích bản thân, bất chấp lợi dụng cả người bên cạnh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK