Sau khi trở về Sở Công an huyện, Cao Đông cầm lấy số điện thoại của Từ Sách, lưỡng lự mãi.
Từ Sách nếu như thực sự muốn để lại số điện thoại ở Mỹ cho mình, trực tiếp nhắn tin là được rồi, vì sao lại phải bảo Từ Tử Hào ở lại trong nhà để đợi anh đến nhà chứ? Từ Sách sao có thể đoán được trong mấy ngày này mình chắc chắn sẽ đến nhà tìm anh ấy? Cao Đông nhìn dãy số điện thoại ở trên giấy, đắn đo suy nghĩ, vẫn cứ quyết định gọi điện thoại. Còn về việc cuộc điện thoại này cứ trực tiếp ngửa bài hay là còn giấu giếm mục đích để tránh sự chú ý của Từ Sách, ôi, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Anh một mình ở trong văn phòng, đóng cửa lại, dặn dò Trương Nhất Ngang canh giữ ở bên ngoài cửa, nói là cần phải gọi một cuộc điện thoại rất quan trọng, không ai được phép bước vào.
Anh mở thiết bị ghi âm, đặt ở bên cạnh, ấn số điện thoại ở Mỹ của Từ Sách.
Điện thoại được kết nối, trong đó truyền ra giọng nói trẻ con non nớt, nói bằng tiếng Anh: “Cháu tên Jimmy, xin hỏi bác tìm ai?”
Cao Đông cũng trả lời cậu bé bằng tiếng Anh: “Bác tìm bố cháu.”
Giây lát sau, truyền tới giọng nói của Từ Sách: “Ai vậy?”
“Anh Từ, là tôi.”
“Anh Cao à, sao thế, tìm tôi có việc gì à?”
“Ơ, lần trước anh nói trở về Mỹ để làm thủ tục đầu tư, sao rồi, bao giờ thì lại quay về nước?”
“Ồ, việc này à, đợi ăn Tết Âm lịch xong hẵng nói. Phải rồi, lần trước về vụ án của Lý Ái Quốc và Trương Tương Bình, anh hỏi tôi là hung thủ làm thế nào để né tránh được máy quay camera giám sát để đi được đến đường Phong Tây, tôi đã nghĩ ra được một cách, đương nhiên, tôi không biết có phải là hung thủ thực sự dùng cách này hay không.”
Cao Đông ngẩn người, đành phải cười nói: “Được, anh nói xem nào.”
Từ Sách nói: “Tối đó hung thủ gọi một chiếc xe taxi, ngồi ở vị trí hàng ghế phía sau của xe taxi, bảo tài xế đi từ đường Duyên Hải Bắc rẽ vào đường Phong Tây, đi đến cổng tiểu khu Phong Tây. Lúc hung thủ ở trên xe, luôn cầm di động, giả vờ gọi điện thoại. Khi taxi đi đến địa điểm báo trước, cũng chính là cổng tiểu khu, hung thủ nói vào trong điện thoại, ồ, như vậy à, nếu anh không ở đây, tôi đành phải để hôm khác đến thăm rồi. Nói xong, hung thủ tiếp tục gọi điện thoại, và nói với tài xế tiếp tục lại về phía trước, anh ta không xuống xe ở đây nữa. Xe taxi vừa mới đi thêm được mấy mét, rời khỏi phạm vi máy quay camera giám sát ở trước cổng tiểu khu Phong Tây mới được mấy mét, hung thủ lập tức bảo tài xế dừng lại, vừa nói vào điện thoại, thì ra anh sắp trở về rồi à, vậy thì tôi đứng ngoài cửa nhà anh đợi anh về nhé. Thế là hung thủ tắt máy, trả tiền, xuống xe. Như vậy thì trên thực tế là hung thủ đã xuống xe ở phía nam đường Phong Tây, nhưng người tài xế khi được hỏi đến, đương nhiên sẽ nói không có ai xuống giữa đường, mà là xuống ở tiểu khu. Sau khi hỏi hàng nghìn lượt người, tôi tin rằng cảnh sát không thể nào hỏi được ra hành khách cụ thể xuống xe ở điểm chính xác nào trước cổng tiểu khu. Hung thủ đã dùng kế Man thiên quá hải[1], đương nhiên đã lừa qua được máy quay camera giám sát, cũng lừa qua được cảnh sát. Nhưng cho dù cảnh sát đặc biệt tỉ mỉ, hỏi đi hỏi lại kiểm tra xác minh từng câu nói của tài xế, cuối cùng phát hiện ra chiếc xe taxi đó cũng không có tác dụng gì, dù sao đối với một người lạ, con người chỉ tồn tại được một khoảng ký ức rất ngắn, cách một ngày mà anh yêu cầu anh ta miêu tả lại gương mặt của người mà anh ta chỉ nhìn một lần, thì không thể nào nói cho rõ được, các anh không có cách nào để cầm bức vẽ miêu tả gương mặt để đi bắt người. Huống hồ, hung thủ lúc ở trên xe, nếu như từ đầu đến cuối đều cúi đầu thì sao?”
Cao Đông thở hắt ra: “Thì ra là như vậy.”
“Ngoài ra, tại sao hung thủ lần nào cũng đều có thể chọn để ra tay đúng lúc nạn nhân trở về nhà muộn. Tôi nghĩ hung thủ chắc là thám thính thăm dò ở gần nơi nạn nhân vui chơi giải trí, thăm dò nhiều ngày mới nắm được một cơ hội. Ví dụ, hôm nay nạn nhân 8 giờ tối đã về nhà, vậy thì hung thủ sẽ tiếp tục chờ đợi, không ra tay. Hôm sau, nạn nhân 9 giờ đã về nhà, hung thủ vẫn không ra tay, vẫn kiên nhẫn. Ngày thứ ba, hung thủ đợi đến 10 giờ, phát hiện ra xe của nạn nhân vẫn dừng ở đó, vậy thì hung thủ sẽ biết, hôm nay nạn nhân chắc chắn sẽ về nhà muộn. Thế là hung thủ liền ra tay, giống như cách thức bắt taxi vừa rồi, đi đến phía nam đường Phong Tây, chờ đợi nạn nhân xuất hiện.”
Cao Đông cười ngượng ngùng: “Thì ra là như vậy, cuối cùng cũng đã giải quyết được mối nghi hoặc lớn nhất trong lòng tôi.”
Từ Sách nói: “Tình hình tôi có thể đoán được chỉ có như vậy thôi, còn có việc gì tôi có thể giúp đỡ anh được không?”
“Ơ…” Cao Đông do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: “Tạm thời không có, có vấn đề gì tôi lại gọi anh để nhờ anh giúp tôi nghĩ nhé.”
“Được, anh Cao, anh giúp em trai tôi được thả ra, tôi cần phải báo đáp anh một chút.” Anh ta cười mang theo ý tứ sâu sắc, “Không thể nào luôn cứ gây thêm phiền phức cho anh. Tôi nghĩ, trong mấy ngày tới chắc anh có thể phá được án rồi, tôi tin tưởng anh chắc chắn sẽ được thăng chức.”
Cao Đông hắng giọng mấy tiếng, cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, nói: “Được, cảm ơn.”
Sau khi gác máy, trong lòng Cao Đông chợt trào dâng những con sóng lớn.
“Không thể nào cứ gây thêm phiền phức cho anh”, câu nói này, hừ hừ, quả nhiên là anh ấy!
Tiếp theo, cần phải nghĩ cách để tìm ra được những nhân chứng vật chứng khác, chỉ có sợi dây chứng cứ đầy đủ, mới có thể định được tội của Từ Sách, mới có thể nghĩ cách dẫn độ anh ấy về nước.
Bây giờ có phải là nên lục soát nhà ở của Từ Sách không?
Nhưng một mồi lửa đã thiêu sạch căn hầm ngầm rồi, có thể tìm thấy được vật chứng không?
Khẩu súng đó thì không thể nào thiêu trụi được. Nhưng Từ Sách ngốc như vậy sao, bản thân mình đã ra khỏi nước rồi, mà vẫn để lại khẩu súng ở trong nhà sao? Không sợ Từ Tử Hào vô tình lục ra à? Súng cũng chắc chắn đã bị anh ta vứt ở nơi nào đó rồi.
Đây là vùng gần biển, chỉ cần Từ Sách ném xuống dưới biển, thì sẽ không còn chút manh mối nào nữa.
Làm thế nào?
Điều tra như thế nào?
Có cách nào để Từ Sách bị xử tử không?
Lúc anh đang căng óc cố gắng hết sức để suy nghĩ, chợt vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ, Cao Đông nói vẻ bất mãn: “Ai đấy!”
“Anh cả, là tôi.” Bên ngoài vang lên tiếng trả lời thận trọng của Trương Nhất Ngang.
“Tôi chẳng phải đã nói với cậu, bảo cậu ở bên ngoài sao, cậu có việc gì à?” Anh rất không hài lòng với việc người khác cắt ngang dòng suy nghĩ của mình.
Trương Nhất Ngang nói nhỏ: “Tôi cũng không muốn, chỉ là… là đã tìm thấy thi thể của Thiệu Cương rồi.”
“Cái gì! Vẫn chết rồi?” Cao Đông mở cửa ra, bước nhanh ra ngoài.
CHƯƠNG 58
Vụ án xảy ra ở hoa viên Kim Ốc ở ngoại ô huyện, di động của Thiệu Cương không tắt máy, khoa Vật chứng xác định được khu vực tín hiệu trước, sau đó liền phái cảnh sát khu vực đến gõ cửa, phát hiện ra không có ai trả lời. Cuối cùng đến ban quản lý nhà lấy chìa khóa, sau khi tiến vào, phát hiện ra Thiệu Cương và người tình của anh ta cả hai cùng bị dây thừng trói, vị trí tim đều bị một vết đâm, rõ ràng vẫn là kiệt tác của lưỡi lê ba cạnh đó.
Trong phòng rất ngay ngắn, sàn nhà đã được lau sạch, chổi lau nhà để ở trước cửa, việc thu dọn hiện trường giống y như trong nhà của Lâm Tiêu.
Mỗi lần hung thủ ra tay, đều không hề nảy sinh sự xung đột cơ thể với nạn nhân, muốn để lại vật chứng, quá khó!
Chỉ có lần với Trương Tương Bình, để lại sợi quần áo của hung thủ, nhưng điều này thì có tác dụng gì chứ. Từ Sách chắc chắn là đã xử lý quần áo đó rồi.
Cao Đông day huyệt thái dương, nhìn một lượt khắp hiện trường, rồi quay người đi ra ngoài.
Sau đó, đợi bác sĩ pháp y Trần đến, cả hai người cùng trò chuyện một hồi, qua thi thể ở hiện trường, đoán là đã chết hơn ba ngày rồi, cũng tức là, Thiệu Cương còn bị giết chết trước Hồ Sinh Sở một ngày. Bây giờ ở hiện trường không lưu lại vật chứng. Mặc dù nói rằng không hy vọng gì ở xung quanh có nhân chứng, nhưng công việc điều tra phỏng vấn loại trừ theo thông lệ vẫn cần phải tiến hành.
Được rồi, Từ Sách, coi như anh tàn nhẫn, coi như thủ đoạn của anh cao cường, coi như anh đã đi trước một bước!
Trong lòng Cao Đông vô cùng căm hận, nhưng bây giờ anh cũng bất lực không có cách nào khác. Nếu đơn thuần chỉ là Từ Sách có mối thù với mấy nạn nhân đó, tòa án có thể xét xử là do anh ấy gây nên sao? Nhân chứng vật chứng đều không có!
Từ Sách đã giết xong người rồi, chỉ để lại một mình Vương Tu Bang, xem ra biết thận trọng trong cuộc sống luôn là việc cần thiết. Ít ra, đối với Vương Tu Bang, Từ Sách không có cơ hội ra tay, chỉ có thể trốn chạy về Mỹ thôi.
Cao Đông hơi đau đầu, anh nghĩ mới hôm kia Hồ Sinh Sở chết, ngay cả Vương Hiếu Vĩnh cũng phủi tay không chịu làm nữa, hôm nay lập tức phát hiện ra thi thể của Thiệu Cương, việc này cần phải giải quyết thế nào đây? Sự việc hôm nay báo lên trên, chắc là một hai hôm nữa lại phải đi lên tỉnh để bị truy cứu trách nhiệm. Cái Tết năm nay không trông mong gì được ăn Tết nữa rồi.
Điều càng tồi tệ hơn chính là, liên tục xuất hiện các vụ án, không những khiến cho anh mất hết cả sĩ diện ở hai cấp lãnh đạo thành phố và tỉnh. Ngay cả nhóm người thuộc hạ cấp dưới của anh, cũng đi theo anh chịu vất vả suốt khoảng thời gian dài như vậy, lại chẳng có được chút tiến triển gì, ngay cả cái Tết này cũng khó ăn ngon, biết ăn nói thế nào với các anh em đây?
Đúng lúc này, di động của Cao Đông vang lên, sau khi nghe máy, là Tiểu Ngô, một cậu cảnh sát trẻ cấp dưới của mình: “Anh cả, Sở Công an huyện có một túi bưu kiện gửi cho anh.”
Cao Đông bực bội gắt lên: “Cậu không biết là tôi đang bận à! Một gói bưu kiện thì nói với tôi làm khỉ gì!” Anh tâm trạng thực sự quá tệ, cho nên mắng luôn.
Tiểu Ngô thận trọng hạ giọng: “Anh… anh cả, gói bưu kiện này, em nghĩ… em nghĩ anh vẫn quay về để tự mình xem thì hay hơn.”
Cao Đông nghe ra điều khác thường, hỏi: “Là gói bưu kiện gì?”
Tiểu Ngô khẽ trả lời: “Manh mối then chốt liên quan đến vụ án 12.6.”
“Manh mối then chốt của 12.6?” Cao Đông suy nghĩ một lát, chợt lớn tiếng trách mắng: “Thằng nhóc này, dám mở bưu kiện của ta à?”
Tiểu Ngô kiên quyết phủ nhận: “Không không, em không mở.”
Cao Đông hét lên: “Cậu không mở bưu kiện của tôi, sao lại biết bên trong là manh mối then chốt của vụ án 12.6!”
Tiểu Ngô nói vẻ oan ức: “Vừa nhìn là biết ngay rồi.” Quả nhiên vừa nhìn là biết ngay rồi, Cao Đông quay trở lại văn phòng làm việc của Sở Công an huyện, bèn nhìn thấy một gói bưu kiện đặt ở trên bàn, trên biên lai của bưu kiện ghi “Manh mối then chốt của 12.6”.
Cao Đông nhấc thử bưu kiện, bên trong rất nhẹ, không thể nào đặt bom đạn gì, anh lấy cái kéo, cắt gói bưu kiện ra, trong đó có một tờ giấy in chữ đánh máy, trên tờ giấy viết: “Chào lãnh đạo,
Tôi là người biết được tình hình các vụ án 12.6. Tôi sợ hung thủ biết, cho nên tôi không thể tiết lộ danh tính thực sự của mình cho các anh. Chỉ có thể đi đến vùng khác, gửi cho anh bưu kiện này. Các anh không cần mất công điều tra tôi là ai, tôi đeo khẩu trang, người nhân viên bưu điện cũng không nhìn thấy khuôn mặt của tôi.
Chúng ta hãy bắt đầu nói từ vụ án của Lý Ái Quốc nhé. Hung thủ và Lý Ái Quốc không có liên quan gì đến nhau, bởi vì hung thủ biết được Lý Ái Quốc luôn đem theo súng, cho nên hắn muốn giết Lý Ái Quốc trước, như vậy mới có thể có được sự chuẩn bị tốt hơn cho hành động sau này.
Hung thủ là một người rất tinh tế và xảo quyệt, mục tiêu thực sự của hắn là ba người Trương Tương Bình, Hồ Sinh Sở, Thiệu Cương. Hung thủ lo lắng hành động sau này sẽ xảy ra sai sót, cho nên mục tiêu đầu tiên đã chọn lựa Lý Ái Quốc, sau khi lấy được súng, nếu trong lúc hành hung sau này của hắn xuất hiện biến cố, hắn cũng có thể lôi súng ra để giải quyết đối thủ. Nhưng tiếng súng khá lớn, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, hung thủ sẽ không muốn lôi súng ra. Số hắn khá may mắn, lần hành động nào cũng thành công, cho nên từ đầu đến cuối hắn không hề phải nổ súng.
Hung thủ quen biết với Lý Ái Quốc, hắn ở trên đường Phong Tây gọi để Lý Ái Quốc dừng xe, sau đó ngồi lên xe, giả vờ mời thuốc Lý Ái Quốc, dùng dùi cui kích điện làm cho Lý Ái Quốc hôn mê, tiếp đó liền thực hiện việc mưu sát. Sau khi giết chết Lý Ái Quốc, hắn nhanh chóng thu dọn hiện trường, trốn thoát từ vùng đồng ruộng.
Sau khi giết chết Lý Ái Quốc, lấy được súng, hung thủ bắt đầu kế hoạch chính thức của hắn.
Trước tiên hắn ta bắt cóc Lâm Tiêu, tôi cũng không hiểu tại sao hắn lại phải bắt cóc Lâm Tiêu, chỉ biết là, hắn đã làm như vậy. Hung thủ cũng quen với Lâm Tiêu, hắn đến nhà Lâm Tiêu, nhân lúc Lâm Tiêu không chú ý, dùng cách thức tương tự, kích điện làm cho Lâm Tiêu ngất xỉu. Sau đó bèn trói chặt Lâm Tiêu không thể nhúc nhích được, cho vào trong chiếc va li cỡ lớn, kéo từ cầu thang bộ xuống dưới tầng ngầm, đặt vào trong cốp xe. Sau khi chở Lâm Tiêu đi, hung thủ quay trở lại hiện trường, lấy một chiếc thùng rác nhựa cỡ lớn, ngụy tạo thành hiện tượng vận chuyển Lâm Tiêu bằng cầu thang máy. Những quá trình này tin rằng là các anh cũng đã điều tra ra được. Hắn làm như vậy, là để cho các anh không thể nào phán đoán được thời gian đưa Lâm Tiêu ra khỏi tiểu khu, từ đó cũng không thể nào thông qua máy quay camera giám sát để điều tra loại trừ những chiếc xe khả nghi.
Sau khi bắt cóc Lâm Tiêu đi, hung thủ lại nhằm thẳng vào mục tiêu Trương Tương Bình. Hắn thông qua thí nghiệm, biết được quãng đường đi của lốp xe Audi sau khi bị châm xì hơi, thực thi vụ án này. Thủ pháp cũng tương tự với vụ án của Lý Ái Quốc.
Sau đó, hung thủ lại bám theo Thiệu Cương, hung thủ cầm khẩu súng ngắn lấy được của Lý Ái Quốc, sau khi Thiệu Cương tiến vào trong hành lang tòa lầu, hung thủ đột nhiên xuất hiện, gí súng vào đầu Thiệu Cương, ép anh ta làm theo chỉ lệnh của mình, mở cửa ra, sau đó dùng dây thừng buộc Thiệu Cương và người tình của anh ta, rồi giết chết hai người đó.
Tối ngày hôm sau, hắn biết Hồ Sinh Sở có thói quen chạy bộ buổi tối, khi Hồ Sinh Sở chạy đến phía sau một gốc cây to, hung thủ dùng dùi cui kích điện làm Hồ Sinh Sở ngất xỉu, sau đó lại nhiều lần kích điện, khiến cho Hồ Sinh Sở rơi vào trong trạng thái hôn mê sâu, rồi kéo ông ta vào trong đồng ruộng, giết chết.
Động cơ vì sao hung thủ giết những người này thì tôi cũng không rõ, nhưng tôi nghĩ chắc các anh cũng sẽ mau chóng có được kết quả thôi.”
Hàng chữ cuối cùng của lá thư này, còn có một câu: “Chỉ cần vào trong Sở Công an, muốn có khẩu cung gì, thì sẽ có khẩu cung đó!”
Cao Đông vừa nhìn thấy câu nói cuối cùng, buột miệng thốt ra: “Quả nhiên là Từ Sách!”
Bởi vì câu nói cuối cùng, chính là lời mà Cao Đông từng nói với Từ Sách.
Sau khi xem xong lá thư này, anh cũng biết vì sao Từ Sách lại có thể đoán biết được trong mấy ngày này anh sẽ đến nhà Từ Sách. Chỉ cần Cao Đông nhận được bưu kiện này, nhìn thấy bức thư ở bên trong, đương nhiên cũng sẽ đi đến nhà Từ Sách rồi.
Anh cầm lá thư, đọc đi đọc lại mấy lượt, ngoài việc tóm tắt trọng điểm quá trình phạm tội, không hề tiết lộ ra những thông tin khác.
Cao Đông vô cùng băn khoăn, Từ Sách gửi lá thư này đến, rốt cuộc là có mục đích gì chứ? Câu nói cuối cùng của anh ấy, mang ý nghĩa gì? Là muốn nói hết cho tôi biết quá trình phạm tội, biết rằng tôi không nắm được bất cứ nhân chứng vật chứng, muốn thị uy với tôi?
Thị uy với tôi, thì có lợi ích gì đối với anh ấy?
Dù sao cũng là bạn học với nhau, tại sao lại phải ép tôi đến đường cùng?
Tôi chưa từng đắc tội với anh, tôi còn giúp anh, tại sao anh lại phải gây khó dễ cho tôi?
Lúc này đây, Cao Đông vẫn còn chưa biết, đáp án được vén mở vào ngay ngày hôm sau.
CHƯƠNG 59
Ngày hôm sau, đúng là hết mưa lại nắng, bầu trời đã quang, mây đã tạnh.
Cao Đông vẫn chưa dậy, đã nhận ngay cuộc gọi của đội trưởng Trần: “Anh Cao, không hay rồi, tìm thấy thi thể của Lâm Tiêu rồi!”
Nửa giờ đồng hồ sau, một lực lượng cảnh sát lớn xuất hiện ở trên đồi ở ngoại ô huyện.
Rất nhiều người trung niên và người già mỗi sáng tối đều đến ngọn đồi này để luyện tập, mấy hôm trước mưa to gió lớn, cho nên không ai đến. Hôm nay đã hết mưa trời đã tạnh ráo, những người sáng sớm đã lên núi liền phát hiện ra một túi nilon trong suốt lộ ra ở bên cạnh sườn dốc, nhìn trông có vẻ không bình thường. Đi đến gần phát hiện, trong đó hình như đựng rất nhiều đồ.
Sau đó, ông già người đầu tiên nhìn thấy đã nhìn thấy bên trong túi nilon có tóc, lập tức mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, rồi vội vàng báo cảnh sát.
Sắc mặt Quách Hồng Ân tái nhợt, bây giờ là một ngày chết một người, thực sự không biết ăn nói thế nào, tiền đồ của mình cũng coi như là thực sự đi toong cả rồi.
Cao Đông đứng bên cạnh cố gắng kìm nén không lên tiếng, trong lòng anh vẫn đang nghĩ là Từ Sách gây án, không thể nào vĩnh viễn đều phạm tội một cách hoàn mỹ, sẽ để lại chứng cứ, làm thế nào để tìm ra được chứng cứ, để Từ Sách nhận tội và bị xử tử.
Suy nghĩ trong lòng anh và Quách Hồng Ân không giống nhau, anh vốn đã không thèm quan tâm đến vụ án mạng vừa mới xảy ra nữa, bởi vì trong lòng anh đã biết rõ ai là hung thủ rồi, chỉ hiềm một nỗi không có chứng cứ mà thôi.
Tất cả những người cảnh sát ở hiện trường bao gồm cả những người cảnh sát kéo đường dây cảnh giới bên ngoài, ngăn cản những người kéo đến xem, sắc mặt ai nấy cũng đều sa sầm nặng nề, chau mày ủ rũ, vụ án mạng liên tiếp xảy ra khiến họ thực sự mệt mỏi rã rời.
Nửa giờ đồng hồ sau, thi thể ở trong chiếc túi nilon đã được lấy lên, sau khi bác sĩ pháp y Trần tỉ mỉ quan sát, bước tới hội báo với Cao Đông và Quách Hồng Ân: “Anh cả, thi thể được lưu giữ rất tốt, do có túi nilon bọc kín, nước mưa của mấy ngày hôm nay đều không ngấm vào được. Qua hiện trạng, chắc là chết khoảng hơn hai ngày, cách chết tương tự, cũng là lưỡi lê ba cạnh đâm vào tim.”
Cao Đồng ồ một tiếng, nói: “Có nghĩa là ngày hôm sau sau khi Thiệu Cương bị giết, hung thủ đã giết Hồ Sinh Sở, ngày hôm sau nữa, hung thủ lại giết Lâm Tiêu phải không?”
“Đúng vậy. Trong vụ án này hung thủ có vẻ không được thận trọng, hắn đào hố để chôn quá nông, nếu như hắn đào sâu thêm khoảng hai mươi, ba mươi cen-ti-mét nữa, e rằng trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có ai phát hiện ra thi thể. Đến lúc phát hiện thấy, có thể cũng đã bị phân hủy từ lâu rồi, càng không thể nào có thể nhận diện được ra là Lâm Tiêu nữa. Hơn nữa, sao hung thủ lại ngốc nghếch dùng túi nilon để bọc thi thể lại, bọc chặt lắm, nước mưa mấy ngày hôm nay cũng không chui được vào, cộng thêm thời tiết lạnh như vậy, càng không thể nào bị thối rữa. Bây giờ bọc vào túi nilon, đào hố lại không đủ sâu, mấy hôm nay mưa lớn, đương nhiên sẽ lộ ra ngoài.”
Đội trưởng Trần ở bên cạnh nói: “Đúng vậy, nếu không phải là trận mưa này, thi thể không biết đến khi nào mới lộ ra ngoài nữa.”
Bác sĩ pháp y Trần gật đầu: “Hung thủ không ngờ sau khi chôn xác, lập tức lại gặp thời tiết mưa to gió lớn, xem ra hắn không xem dự báo thời tiết rồi.”
Bác sĩ Trần muốn cố tình nói những câu hài hước bông đùa cho giảm bớt bầu không khí căng thẳng, nhưng rõ ràng hai vị lãnh đạo đều không có tâm trạng nào để bông đùa với anh ta, anh ta đành phải im lặng.
Đúng lúc này, Trương Nhất Ngang ở bên trong kêu lên: “Anh cả, lại đào ra được một thứ, xem ra là một chiếc hộp nhỏ.”
Nghe vậy, Cao Đông và một đoàn người đang đứng ở bên ngoài vội vàng đi vào bên trong.
Hai người nhân viên cấp dưới của bác sĩ Trần đang đặt một chiếc hộp mới đào được xuống đất, là một chiếc hộp gỗ, bên ngoài cũng được bọc bằng túi nilon, lộ ra đồ vật bên trong được bảo quản tốt, không bị nước mưa thấm vào.
Họ đeo găng tay, thận trọng lấy chiếc túi nilon bọc bên ngoài ra. Bên trong là một chiếc hộp gỗ bình thường.
Bác sĩ Trần chỉ huy cấp dưới trước tiên hãy kiểm tra xem bên ngoài chiếc hộp còn lưu lại dấu vân tay hay không, sau khi xác định không có, mới mở hộp ra, bên trong đặt mấy đồ vật.
Tất cả con mắt của mọi người đều mở to, ngoài mấy người cảnh sát giăng đường dây cảnh giới bên ngoài, những người cảnh sát khác cũng đều vây tới!
Món đồ đầu tiên rơi vào trong tầm mắt mọi người, thật không ngờ là hung khí! Lưỡi lê ba cạnh!
Bên trên là lưỡi lê ba cạnh sắc nhọn, trên đó vẫn còn dính một chút máu thẫm đã khô. Phía sau là cái nắm tay bằng cao su.
Bác sĩ pháp y Trần quỳ xổm xuống, thận trọng cầm lấy chiếc lưỡi lê ba cạnh đó, đặt đến chỗ ngược sáng, bật một chiếc đèn đặc biệt, soi thật kĩ. Tiếp đó, bác sĩ Trần vô cùng kích động: “Bên trên có dấu vân tay!”
Tất cả mọi người nghe thấy câu nói này, trong lòng đều chấn động, kiên trì chiến đấu bao lâu như vậy, cuối cùng cũng đã có thu hoạch, hơn nữa lại là vật chứng có giá trị duy nhất - dấu vân tay.
Ngay cả trên mặt Quách Hồng Ân cũng không kìm nổi hiện lên nụ cười.
Cao Đông không vui mừng kinh ngạc, lặng lẽ quan sát công việc của họ, chiếc lưỡi lê ba cạnh này trông hơi quen, nhưng nhất thời anh không nhớ ra được.
Bác sĩ Trần nói tiếp: “Vết máu trên đó, có lẽ là của Lâm Tiêu. Tiểu Vương, nhanh lên, mau thu lại, đợi lát nữa lập tức trở về để lấy dấu vân tay.”
Sau đó, bác sĩ Trần lấy từ trong hộp ra một món đồ có hình dạng giống như chiếc gậy nhỏ, nhìn mấy lượt, phát hiện ra không có dấu vân tay, nói với mọi người: “Đây là chiếc dùi cui, chắc chắn là hung thủ dùng thứ này, nhưng không có dấu vân tay, đã bị hung thủ lau chùi rồi, thật là đáng tiếc. Chiếc lưỡi lê ba cạnh vừa rồi, nắm tay làm bằng chất liệu cao su, rất dính, một khi đã dính dấu vân tay, rất khó có thể loại bỏ, tôi nghĩ hung thủ vốn dĩ cũng đã lau tay cầm, nhưng hắn không ngờ được dấu vân tay ở trên chất liệu cao su không phải một lần là có thể xóa đi.”
Tiếp đến, bác sĩ Trần lại lấy ra một chiếc gậy nhựa hình dạng quả chuối, kiểm tra một vòng, phát hiện không có dấu vân tay, nhưng trên đó có dính một ít chất dịch nhờn, anh ta giơ chiếc gậy nhựa đó lên cho mọi người xem: “Cái này trông có vẻ giống như sex toy dùng cho nữ giới, trên đầu hình như còn bôi Vaseline, ha ha, tôi chưa từng nhìn thấy, xem ra có lẽ không liên quan gì đến vụ án, không biết tại sao lại xuất hiện ở đây. Tiểu Vương, cậu hãy bảo quản, quay trở về làm hóa nghiệm.”
Cuối cùng, bác sĩ Trần lôi ba thứ còn lại ra, một cục pin điện thoại di động, một thẻ sim điện thoại và một chiếc máy di động cao cấp mạ vàng.
Bác sĩ Trần kiểm tra một lượt, trên những đồ này cũng không có dấu vân tay, anh ta hỏi vẻ băn khoăn: “Chiếc di động này là của ai vậy?”
Trương Nhất Ngang đứng bên cạnh nói: “Tôi đoán là của Lâm Tiêu.”
Bác sĩ Trần nói: “Có lẽ ở trong đây cũng có manh mối gì đó thì sao.”
Anh ta lật đi lật lại kiểm tra, sau khi chắc chắn không để sót manh mối nào, bèn lắp thẻ sim và pin vào trong máy, ấn công tắc mở máy.
“Thật không ngờ vẫn còn điện.” Anh ta lẩm nhẩm một câu.
Đây là máy di động cảm ứng smartphone, bác sĩ Trần tháo găng tay ra, tìm kiếm một hồi trên di động, nhìn thấy một file, sau khi ấn mở, trong đó còn có một file khác, lại mở lần nữa, vẫn là một file, anh ta cảm thấy hơi kì lạ, nói rõ tình hình với lãnh đạo.
Quách Hồng Ân nói: “Tiếp tục mở ra xem.”
Sau khi lại mở ra một file khác, xuất hiện một file ghi âm.
Bác sĩ Trần bật file ghi âm, liền sau đó, trong di động phát ra một giọng nói sụt sịt: “Tôi là Lâm Tiêu…”
Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt, vô cùng kinh ngạc!
CHƯƠNG 60
Quách Hồng Ân lập tức nói: “Gì cơ, Lâm Tiêu! Hãy tạm dừng, bật loa lên, tôi nghe không rõ.”
Bác sĩ pháp y Trần làm theo, sau đó, trong di động vang lên giọng nói rành rọt của Lâm Tiêu, tất cả mọi người đều nghe rất rõ:
“Tôi là Lâm Tiêu, tôi không biết đoạn ghi âm này cuối cùng có ai có thể nghe thấy được không, bất luận là có thể nghe được hay không, tôi nghĩ lúc đó tôi chắc là đã chết rồi. Tôi hy vọng hung thủ có thể bị bắt giữ, hắn giày vò tôi quá khốn khổ, tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa, Vương Tu Bang, mày là thằng súc sinh!”
Câu nói này gần như xé gan xé ruột.
Nét mặt mọi người đều lộ ra vẻ vô cùng chấn động, kinh ngạc.
Vương Tu Bang!
Lẽ nào hung thủ là Vương Tu Bang?
Cao Đông càng băn khoăn hồ nghi hơn, biến cố này đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của anh.
Mọi người tiếp tục lắng nghe giọng nói ở trong di động:
“Vương Tu Bang rất tham tiền, nhưng mãi không có cơ hội để lấy được món tiền lớn. Năm ngoái Ban Cải tạo khu vực cũ được thành lập, anh ta làm tổ trưởng. Công ty Thành Kiến và nhà đầu tư cùng lấy ra ba mươi triệu nhân dân tệ, chuyển đến tài khoản của Ban Cải tạo khu vực cũ, để làm nguồn vốn đặc biệt cho việc phá dỡ và duy trì ổn định. Bởi vì nguồn vốn đặc biệt là kinh phí chuyên dùng để tìm người duy trì ổn định, việc dùng nó rất đặc biệt, số tiền này không đi qua con đường tài chính. Số tiền này nói là kinh phí để duy trì ổn định, thực tế là để cho mấy đơn vị của Ban Cải tạo khu vực cũ chia nhau, coi như là một số tiền lót tay bên ngoài, cho nên trong Ban Cải tạo khu vực cũ, ngoài bốn vị lãnh đạo phụ trách, những người khác gần như đều không biết có số tiền này, và những người ngoài càng không thể nào biết được.
Vương Tu Bang không muốn chia số tiền này cho những đơn vị khác cùng chung hưởng, anh ta muốn một mình nuốt trọn số tiền khổng lồ này, dù sao số tiền này cũng không đi vào quỹ đạo chính quy, cấp trên không biết, cũng không có cách nào để quản lý giám sát. Thế là anh ta bèn nghĩ đến việc giết ba vị Phó giám đốc Trương Tương Bình, Thiệu Cương, Hồ Sinh Sở. Còn tôi, từ trước tới nay vẫn là trợ lý của Vương Tu Bang, biết được tình hình về số tiền này, anh ta muốn lôi kéo tôi, tôi không dám, tôi cảm thấy làm những việc này gây tổn hại cho lợi ích của chính phủ, quốc gia, nhân dân. Tôi là một nhân viên công vụ của nhân dân, sao có thể phản bội lại lương tâm để làm loại việc này chứ? Tôi kiên quyết phản đối. Ban đầu anh ta thể hiện bỏ qua, không chuẩn bị tham ô số tiền này nữa, thật không ngờ vào một buổi tối, anh ta chạy đến nhà tôi, tôi không thể nào ngờ được anh ta lại dùng dùi cui để kích điện làm tôi ngất xỉu, sau đó liền bắt cóc tôi.
Bây giờ tôi không biết mình đang ở đâu, chỉ là luôn bị anh ta trói lại, không thể nào trốn thoát. Sau khi tôi bị anh ta bắt, anh ta mới nói với tôi kế hoạch anh ta muốn giết ba vị phó giám đốc. Anh ta còn nói với tôi, anh ta đã giết xong Lý Ái Quốc, lấy được súng, sau đó sẽ giết ba vị phó giám đốc, vốn là việc dễ như trở bàn tay.
Tôi không biết bây giờ anh ta đã hoàn thành kế hoạch hay chưa, anh ta từng nói với tôi, nếu như anh ta có thể thuận lợi hoàn thành cả kế hoạch giết người này, tiếp theo sẽ đến lượt tôi. Nếu như trong chặng đường xảy ra sự cố, còn có thể lấy tính mạng của tôi để uy hiếp công an.
Sự sống chết của tôi không quan trọng, chỉ cần có thể bắt được tên ác ma này, tôi có chết cũng xứng đáng với lương tâm mình.
Vương Tu Bang là một tên ác ma, một tên súc sinh, hắn… hắn còn muốn cưỡng dâm tôi. Hắn vốn là kẻ liệt dương, không có hứng thú với phụ nữ, sau khi hắn trói tôi lại, hắn… thật không ngờ đã làm cái việc kinh tởm đó đối với tôi. Tôi thực sự muốn chết ngay lập tức. Nhưng như vậy thì hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tôi thực sự không thể chịu đựng nổi.
Ông trời, nếu ông có mở mắt thì hãy để cho cảnh sát sớm bắt được Vương Tu Bang đi! Tôi không biết tôi còn có thể sống được bao lâu, chỉ hy vọng hắn không phát hiện ra được file ghi âm ở trong di động, như vậy, sẽ có một ngày, tên súc sinh này chắc chắn sẽ chịu tội bị xử tử!”
Đoạn ghi âm này đến đây kết thúc. Tất cả mọi người đều ngẩn người đứng yên tại chỗ, rồi sau đó, chợt vang lên tiếng hoan hô reo hò ầm ĩ.
Cuối cùng cũng đã phá án được rồi! Đây là khẩu cung lúc sinh thời của nạn nhân, còn có vật chứng nào cứng rắn đanh thép hơn thứ này chứ!
Đừng nói thành phố của bọn họ, ngay cả trong mấy chục vụ án mạng trong toàn quốc, làm gì có vụ án nào còn mọc ra file ghi âm tố cáo của nạn nhân lúc sinh thời chứ!
Cao Đông không thể nào nở ra nụ cười, sao… sao sự việc lại có thể phát triển theo hướng này được chứ? Anh cảm thấy băn khoăn không biết làm thế nào.
Không có ai để ý đến nét mặt quái lạ lúc này trên gương mặt của Cao Đông, mọi người đều đang thảo luận bàn tán xôn xao.
Đúng lúc này, bác sĩ pháp y Trần nói: “Vừa rồi không chú ý, bây giờ đã kiểm tra rồi, thành hậu môn của Lâm Tiêu bị biến dạng, chắc chắn là bị thứ gì đó ở bên ngoài nhét vào, các vị biết rồi đấy, hóa ra chính là cái việc đó.”
Một người cảnh sát nói: “Thảo nào vừa rồi trong hộp còn đựng một quả “chuối”, khẩu vị của tên súc sinh Vương Tu Bang này đúng là đặc biệt thật đấy.”
Một người nói: “Anh không nghe trong file ghi âm nói à, tên biến thái này bị liệt dương, hắn không có hứng thú đối với phụ nữ, đương nhiên là phải chơi trò này rồi.”
“Ha ha, đề nghị đưa hắn sang Nhật, nhưng cái thứ đó của hắn cũng không khá lên được đâu.” Một người khác cười vang.
Một người hiếu kỳ hỏi: “Tôi thấy lạ đấy, Vương Tu
Bang thông minh như vậy, sao cuối cùng lại có thể bị thất bại ở trên tiểu tiết này, ngay cả phần ghi âm ở trong di động mà cũng không phát hiện ra.”
Một người khác lập tức nói: “Người trí tuệ suy tính kín kẽ thế nào, tất cũng có một lần sơ sẩy. Tên cáo già này chắc là không biết sử dụng máy di động công nghệ mới, hắn chắc không thể nào ngờ được rằng trong bao nhiêu tầng lớp file dữ liệu, còn có một thứ có thể lấy được mạng của hắn.”
“Thế nhưng, Lâm Tiêu trước khi chết, làm thế nào lấy được di động để ghi âm chứ?”
“Điều này chẳng phải quá đơn giản sao, Vương Tu Bang mặc dù đã trói Lâm Tiêu lại, không may để di động ở bên cạnh, Lâm Tiêu ghi âm, rồi lén đặt trở lại vị trí cũ, thần không biết quỷ không hay. Trong các vụ án bắt cóc, hung thủ xuất hiện sự sơ suất là điều khó có thể tránh khỏi. Anh thấy những người có thể trốn thoát khỏi tay bọn bắt cóc, không phải đều là lợi dụng sự sơ ý của bọn bắt cóc sao?”
“Nói cũng phải, nhưng Lâm Tiêu lấy được di động, tại sao lại không gọi điện thoại để báo án chứ?”
“Anh ngốc à, Vương Tu Bang rõ ràng là đã lấy đi thẻ sim, hắn đâu có ngốc như thế, để thẻ sim lại trong di động? Như vậy sẽ phát tín hiệu ra bên ngoài.”
“Á à, tôi nhớ ra rồi, khoảng thời gian trước Vương Tu Bang chẳng phải là hai lần liên tiếp báo án, nói là hôm đầu tiên di động của Lâm Tiêu gửi cho hắn một tin nhắn cầu cứu, hôm sau lại gọi cho hắn cuộc điện thoại cầu cứu. Kết quả theo dõi tín hiệu của chúng ta, phát hiện ra hôm trước Vương Tu Bang ở nhà, tín hiệu được phát ra từ khu vực
lấy vị trí gần nhà hắn làm trung tâm. Ngày hôm sau, hắn ở đơn vị, tín hiệu lại biến thành là từ đơn vị hắn làm trung tâm phát ra. Thì ra đều là hắn đang diễn kịch, cố ý làm lãng phí lực lượng cảnh sát của chúng ta, cứ thế lùng sục tìm kiếm khắp cả huyện thành. Thì ra chiếc di động này, chính là phát ra từ trong tay hắn, thảo nào hai lần tín hiệu đều ở bên cạnh hắn.”
“Đúng thế mà, tên súc sinh này đã hại chúng ta phải chịu đựng khốn khổ vất vả bao lâu nay, mất công vô ích, thật đúng là đáng chết.”
“Trăm đao vạn xẻo cũng là đáng đời hắn!”
“Vương Tu Bang sau khi giết chết Lâm Tiêu, tại sao lại chôn tất cả những công cụ gây án ở đây?”
“Điều này còn cần nói sao, hắn sợ vứt công cụ gây án bừa bãi, bị người khác nhặt được thì không hay, bèn nghĩ cách chôn kín. Ai ngờ lại nhanh chóng bị phát hiện ra như vậy chứ.” Lời giải thích này mặc dù có phần hơi khiên cưỡng, nhưng những người có mặt ở đây cũng không nghi ngờ, bởi vì vật chứng đã bày ra trước mắt mọi người như vậy, có thể lại là một lần hung thủ sơ suất, có thể là hung thủ muốn tạm thời để đó, một khoảng thời gian sau sẽ tiến hành xử lý. Dù sao có rất nhiều kiểu giải thích, hơn nữa bất luận là giải thích như thế nào, đều không ảnh hưởng đến công tác trinh sát phá án của vụ án.
Trương Nhất Ngang cũng vui mừng hớn hở xen vào: “Tôi nhớ ra rồi, lúc đầu khi tôi điều tra nguyên liệu màu viết hàng chữ trên tấm băng rôn đó, là loại nguyên liệu màu cao cấp thương hiệu đạt tiêu chuẩn, trong huyện thành chỉ có một cửa hàng bán. Khi chúng tôi điều tra máy quay camera giám sát, phát hiện ra Vương Tu Bang đã mua loại nguyên liệu mực này, lúc đó đã trực tiếp loại trừ khả năng hắn là tội phạm, ôi, đều tại nhất thời sơ ý.”
Một người cảnh sát của Sở Công an huyện trách móc: “Sự việc này sao chúng tôi không hề hay biết, ôi, các đồng chí ở Sở Công an thành phố các cậu thật không phải, manh mối này nếu như kịp thời truy lần theo, thì đã giải quyết được vụ án này từ lâu rồi.”
Đội trưởng Trần giải vây cho Sở Công an thành phố: “Điều này cũng không thể trách các đồng chí ở Sở Công an thành phố được, chủ yếu là Vương Tu Bang đang làm phó giám đốc Sở, đổi lại là chúng ta, chúng ta cũng không thể nào ngờ được rằng, một quan chức như hắn lại làm chuyện thế này chứ.”
“Ừm, đúng là như vậy.” Người này lập tức liền tỏ ra hòa nhã, thấy vụ án phá được rồi, tất cả những sự khó khăn nhọc nhằn ai oán lúc trước phải gánh chịu đều đã tan theo mây khói.
Quách Hồng Ân nói với bác sĩ pháp y Trần: “Anh Trần, công việc lấy chứng cứ của các anh chắc cũng gần xong rồi chứ?”
“Ừm, cũng sắp xong rồi, thu dọn một chút rồi quay trở về phòng thí nghiệm để chỉnh lý lại.”
Quách Hồng Ân vỗ tay về phía mọi người: “Được rồi, chúng ta đừng vui mừng vội, trước tiên hãy bắt tên súc sinh Vương Tu Bang này đã, rồi mấy hôm tới chúng ta sẽ làm một buổi tất niên ra trò. Tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng thành công khiến mọi người thật hài lòng, mọi người có thể được thư giãn hoàn toàn! Anh Cao, anh thấy
thế nào, bây giờ đi bắt luôn chứ?”
Cao Đông do dự một lát, anh lúc này không biết nên hình dung suy nghĩ trong lòng mình thế nào, anh càng không thể nào hiểu được sự việc tại sao lại phát triển đến bước này. Anh đành nói: “Giám đốc Quách, các anh lập tức dẫn người đến đơn vị của anh ta để bắt giữ, chỗ chúng tôi lập tức đến nhà anh ta để lục soát.”
“Hoan hô! Bắt giữ người nào!” Mọi người đều reo hò hoan hô, tưng bừng phấn khởi rời khỏi đó, chỉ để lại mấy người cảnh sát có ít năm kinh nghiệm, rầu rầu tiếp tục canh giữ hiện trường, không được tham gia công việc vây bắt này.
CHƯƠNG 61
Công việc cuối cùng được triển khai vô cùng gấp rút, khi Cao Đông dẫn theo mười mấy người đến nhà Vương Tu Bang, điện thoại phía bên kia thông báo tin tức tốt lành, Vương Tu Bang đã bị bắt giữ, áp giải về Sở Công an huyện. Mặc dù đến bây giờ hắn vẫn giả vờ ngớ ngẩn ngốc nghếch không biết đã xảy ra việc gì, nhưng không lo là hắn không khai.
Cao Đông chỉ có thể cười khổ não.
Cảnh sát không có chìa khóa, họ không đợi được lấy chìa khóa ở chỗ Vương Tu Bang, nỗi căm hận dâng trào trong suốt hơn một tháng qua không có chỗ phát tiết, trực tiếp dùng cưa cưa cánh cổng sắt tòa nhà biệt thự của Vương Tu Bang. Mọi người rầm rập lao vào.
Cao Đông đứng ở bên ngoài cổng, lòng bồn chồn lo lắng chờ đợi tin tức từ bên trong.
Mấy phút sau, người của khoa Vật chứng chạy ra, trong túi nilon trong suốt đựng một khẩu súng và mấy viên đạn, nói: “Anh cả, ở dưới góc phải của khóm cây phát hiện ra khẩu súng K64 này, còn có cả đạn, anh nhìn này.” Cậu ta vô cùng đắc ý đung đưa súng trước mắt Cao Đông.
Cao Đông nói: “Đừng quên chụp ảnh hiện trường.”
Anh vừa nhìn vị trí tìm thấy khẩu súng là đã biết ngay, chắc chắn là Từ Sách cách bức tường bao ném vào bên trong, cho nên vừa vặn mới rơi vào trong chậu hoa ở mé của tường bao quanh.
“Tất nhiên rồi ạ, việc này không dám bỏ sót, đã chụp xong từ lâu rồi.” Cậu ta lúc lắc chiếc máy ảnh kĩ thuật số cầm trong tay.
“Được, tiếp tục đi.” Cao Đông lạnh lùng nói một câu, cậu chàng đó vui vẻ chạy đến trước chiếc xe ô tô, ở đó có một người ở khoa Vật chứng khác nhận lấy vật chứng và sắp xếp.
Không lâu sau, lại có một người chạy ra, báo cáo với Cao Đông: “Anh cả, ở đây có bệnh án của Vương Tu Bang, hắn từng đến Thượng Hải khám bệnh, đúng là liệt dương, trên đó viết là những năm thời trẻ bị chấn thương cơ học, sau khi độ tuổi dần tăng lên, càng ảnh hưởng hơn, khả năng tình dục rất khó có thể phục hồi lại. Thảo nào mà hắn lại thích thú đối với nam giới. Ha ha, ở trong đây còn có một đống thuốc, đều là thuốc cường dương.”
Cao Đông bất đắc dĩ cười với cậu ta, khen cậu ta làm tốt lắm, tiếp tục lục soát.
Ngay sau đó có một người chạy ra, hội báo: “Anh cả, ở trong phòng ngủ phát hiện ra giấy chứng nhận tòng quân, Vương Tu Bang trước đây là bộ đội, thảo nào có được ý thức phản trinh sát tốt như vậy.”
Một lúc sau, lại có một người của khoa Vật chứng chạy ra, nói: “Anh cả, đã tìm thấy nguyên liệu màu ở trong thư phòng, chính là nguyên liệu màu dùng để viết hàng chữ ở trên tấm băng rôn đó.”
Sắc mặt Cao Đông càng lúc càng tồi tệ, nhưng anh vẫn luôn cố gắng kìm nén tâm trạng, mỉm cười nhìn bọn họ làm việc.
Lại trôi qua hơn một giờ đồng hồ nữa, bác sĩ pháp y Trần đi từ bên trong ra, tay cầm một đôi giày và một chiếc áo màu be vàng, nói: “Anh cả, số đo và hoa văn dưới đế giày của đôi giày này, hoàn toàn trùng khớp với dấu giày mà chúng ta đã lấy được ở hiện trường. Còn nữa, anh nhìn chiếc áo này, sợi ở trên đó cũng giống y hệt với sợi trong móng tay của Trương Tương Bình.”
Cao Đông gật đầu với bác sĩ Trần, quay lưng lại châm một điếu thuốc, tâm trạng của anh đã rất khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung nổi.
Từ Sách, anh làm thế nào mà có thể khiến cho sự việc lại phát triển thành ra thế này được?
Phải rồi, chiếc áo khoác này, Cao Đông nhớ ra, lúc đó khi Vương Tu Bang đi đến ăn tối cùng với Từ Sách, Trương Tương Bình, Trịnh Kiến Dân, anh ta hình như mặc chiếc áo màu be vàng này. Nói không chừng, Từ Sách đã lén lấy di động chụp ảnh lại. Những vị quan chức cấp cao này thường rất chú ý đến ăn mặc, trang phục mặc trên người thường là những sản phẩm mới được bày bán, thương hiệu về cơ bản thì cũng là mấy thương hiệu ở trong bách hóa Kim Quang ở khu thành thị, muốn mua chiếc áo tương tự, quá dễ.
Thế là Từ Sách mua một chiếc áo giống y hệt, mặc lúc gây án, sợi quần áo ở trong móng tay Trương Tương Bình, vốn không phải là Trương Tương Bình lúc sắp chết túm được hung thủ nên đã để lại, mà là Từ Sách đặc biệt lấy ngón tay của ông ta cho túm vào áo mình.
Cao Đông vô cùng chấn động.
Nhưng anh vĩnh viễn không thể nào hiểu nổi, Từ Sách cho dù là có chụp được giày da của Vương Tu Bang, anh ấy mua được đôi giày tương tự, nhưng sao anh ấy lại có thể biết được cả số đo giày của Vương Tu Bang chứ?
Thực ra Cao Đông không thể nào đoán được, lúc đó khi ăn cơm, Từ Sách uống rượu, khi cúi người đặt chai rượu, anh cố ý làm đổ rượu, rượu chảy xuống đất, như vậy sau khi chân Vương Tu Bang giẫm vào, trên nền gạch sẽ có rất nhiều vết chân bẩn. Từ Sách sau đó tìm cớ quay trở lại phòng ăn, chỉ cần dùng một giây là có thể đo được kích thước của chiếc giày. Thế là Từ Sách mua một đôi giày có kích thước và kiểu dáng tương tự, đi lúc gây án.
Cũng chính là bởi vì lần đầu tiên khi Từ Sách giết chết Lý Ái Quốc, anh ta không biết được Vương Tu Bang đi giày gì, kích cỡ ra sao, thế nên đã dùng một đế bọc ngoài.
Sau đó, anh ta mua được đôi giày giống hệt của Vương Tu Bang, cho nên lúc gây án mới cố tình lưu lại dấu giày, chính là dành cho ngày hôm nay.
Còn cảnh sát thì sao, lại cứ tưởng rằng lần thứ hai gây án, hung thủ trong lúc quá hoảng loạn không kịp thời đổi bộ đế giày khác, cho nên đã để lại dấu chân. Thế nên những lần gây án sau, đã bị cảnh sát phát hiện rồi, hung thủ cũng không cần phải che giấu dấu chân nữa, cho nên mỗi lần đều để lại dấu chân.
Lúc này, có mấy xe cảnh sát lái về phía họ, Quách Hồng Ân xuống xe, mặt tươi cười rạng rỡ, nói: “Anh Cao, bên các anh đã điều tra được thế nào rồi?”
Cao Đông đành nói: “Rất nhiều vật chứng, tiến triển khá tốt.”
Quách Hồng Ân nói: “Chỗ chúng tôi cũng rất tốt, tên Vương Tu Bang quỷ quyệt đến bây giờ vẫn không chịu khai, đã xử lý một trận rồi, cứng họng lắm, nhưng có bao nhiêu chứng cứ bày ra trước mắt thế, hắn không khai cũng phải khai! File ghi âm của Lâm Tiêu đã tìm người quen của anh ta nghe, chắc chắn chính là anh ta. Tôi đã nói chuyện với giám đốc của bọn họ, giám đốc bọn họ nói Ban Cải tạo khu vực cũ hình như là có số tiền hơn hai mươi triệu tệ không chạy qua kênh tài chính chính thức, sự việc này Vương Tu Bang phụ trách, ông ta không biết rõ.”
Quách Hồng Ân lại miêu tả rất sinh động cảnh tượng vây bắt Vương Tu Bang.
Lúc đó Vương Tu Bang đang ngồi ở văn phòng nói chuyện với người khác, giám đốc của bọn họ đứng ở cửa vẫy tay gọi hắn đến, nói là có chuyện cần thương lượng. Vương Tu Bang vừa mới bước chân ra khỏi văn phòng, bốn người cảnh sát hình sự đã lao tới, ấn hắn xuống dưới đất, hét lên: “Không được cử động!”
Vương Tu Bang bị bốn người ấn mạnh sao có thể nhúc nhích được chứ?
Nhưng bốn người cảnh sát hình sự đó bởi vì tức giận chính Vương Tu Bang đã hại bọn họ phải vất vả làm tăng ca suốt thời gian qua, liền cho hắn một trận nhừ tử, vừa đấm đá vừa chửi bới Vương Tu Bang đã không thể nhúc nhích được gì: “Bảo mày không được cử động mày vẫn còn dám cử động!” Vương Tu Bang bỗng dưng bị đánh một trận tơi tả, sau đó lại bị ném vào xe cảnh sát, áp giải về Sở.
Quách Hồng Ân tìm gặp giám đốc Sở Địa chính của bọn họ để nói chuyện tình hình, giám đốc của bọn họ ban đầu hơi kinh ngạc, về sau sau khi biết được chứng cứ ghi âm của Lâm Tiêu lúc sinh thời, lập tức vô cùng phẫn nộ, tiện thể giậu đổ bìm leo, chủ động thừa nhận nội dung ghi âm của Lâm Tiêu là sự thực, nói ông ta đúng là có nghe nói Ban Cải tạo khu vực có một khoản tiền hàng chục triệu tệ không đi qua con đường tài vụ chính quy, nhưng sự việc này do Vương Tu Bang phụ trách, ông ta không biết rõ sự tình, cho nên sự việc này không liên quan gì đến ông ta cả, sau này lãnh đạo cấp trên trách cứ người đứng đầu đơn vị quản giáo không nghiêm, còn mong Giám đốc Quách giải thích đỡ hộ cho.
Còn nói con người Vương Tu Bang từ mấy năm trước sau khi ly hôn, tính tình cổ quái, nhóm người cấp dưới ở Sở Địa chính thường xuyên tụ tập, mấy vị phó giám đốc khác lúc rảnh rỗi thường tham gia, nhưng Vương Tu Bang thì rất ít khi tham dự. Anh ta gây ra chuyện như thế này, mặc dù bất ngờ, nhưng phân tích tỉ mỉ vẫn là có dấu vết để lần theo, chỉ trách là mình thường ngày không quan sát đầy đủ vấn đề tư tưởng của cấp dưới. Ngoài ra, gần đây ông ta mới biết con người Vương Tu Bang rất tham lam, bình thường thường lấy hóa đơn những đồ mua sắm ăn uống mấy trăm đến mấy nghìn tệ để đưa về đơn vị thanh toán, ông ta đang định xử lý hắn, thật không ngờ vụ án đã bị bại lộ. Bây giờ chăm chăm vào số tiền tham ô mấy chục triệu tệ, cũng là kết quả tất yếu của việc biến từ lượng thành biến về chất. Loại ngựa hại bầy đàn này cần phải nghiêm khắc xử lý, bắn chết luôn, quyết không dung tha!
Cao Đông nghe xong, lặng im không nói.
Quách Hồng Ân nói tiếp: “Phải rồi, ngoài ra, dấu vân tay trên lưỡi lê ba cạnh đó bước đầu đã xét nghiệm ra rồi, quả nhiên chính là của Vương Tu Bang.”
“Dấu vân tay cũng là của chính anh ta?” Cao Đông kinh ngạc thất sắc.
“Đúng vậy, có vấn đề gì không?” Quách Hồng Ân nhìn nét mặt kỳ lạ của Cao Đông, hỏi vẻ hiếu kì.
Cao Đông đành phải nói: “Không vấn đề gì cả, thế thì tốt, sợi dây chứng cứ đã được hoàn chỉnh rồi.”
Quách Hồng Ân cười, không hề để ý tới thái độ khác thường vừa rồi của Cao Đông. Ông ta chỉ nghĩ Cao Đông vất vả mệt mỏi bao lâu nay như vậy, đột nhiên bất ngờ phá được án, chắc là quá vui mừng thôi. Ông ta chuyện trò xong, bèn đi xem người khoa Vật chứng thu hoạch được những gì.
Cao Đông suy đi ngẫm lại, cứ luôn cảm thấy lưỡi lê ba cạnh trông rất quen mắt.
Anh lại một lần nữa nhớ đến buổi tối năm người cùng ăn cơm, đột nhiên nhớ ra một việc. Lúc đó, Từ Sách lấy ra mấy cây gậy nhựa cao su nói là nguyên liệu chất bán dẫn, nói là thứ mình định đầu tư sản xuất, đưa gậy cao su đến tận tay cho từng người xem, sau đó lấy lại.
Đúng vậy, cán tay cầm của lưỡi lê ba cạnh chính là cái gậy cao su đó!
Từ Sách chắc chắn đã moi hết phần bên trong của gậy cao su, chỉnh sửa hình dáng bên ngoài, chỉ để lại dấu vân tay của Vương Tu Bang, cắm lưỡi lê ba cạnh vào trong tay cầm cao su này.
Nhưng sự việc này, hình dạng bên ngoài của cây gậy cao su cũng đã thay đổi, liệu ai còn có thể nhớ được chứ? Trương Tương Bình cùng ăn cơm lúc đó cũng chết rồi, bây giờ có chứng cứ gì chứng minh Từ Sách dàn dựng lên để hãm hại Vương Tu Bang chứ?
Thứ quan trọng nhất chính là đoạn ghi âm đó của Lâm Tiêu, đoạn ghi âm của một nạn nhân lúc sinh thời, đây là chứng cứ vô cùng đanh thép.
Trong tất cả các vụ ám sát trong toàn quốc cũng không tìm ra được loại chứng cứ đanh thép thế này!
Làm gì có vụ án nào, nạn nhân bị giết chết, còn để lại được đoạn ghi âm để buộc tội hung thủ chứ?
Nếu như có chứng cứ đanh thép như thế này, còn lật lại vụ án thế nào được?
Đây đã được định sẵn là một vụ án chứng cứ rành rành, vốn không thể nào lật lại được.
Chứng cứ của vụ án này từ khi bắt đầu cho đến ngày hôm qua, vẫn còn không có chút chứng cứ nào mang tính thực chất, đến bây giờ, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, chứng cứ gắn kết liên quan với nhau, thật không ngờ còn tìm ra cả được lời buộc tội của nạn nhân lúc sinh thời.
Cao Đông rõ ràng không thể ngờ được lại có một số lượng vật chứng lớn đều cùng nhằm vào Vương Tu Bang như vậy.
Lúc này, Quách Hồng Ân nhận cuộc điện thoại, sau đó bước tới, tươi cười hạ giọng nói với Cao Đông: “Anh Cao, tôi đã hội báo với tỉnh về vụ án này rồi, đương nhiên rồi, tôi không nói vụ án này là do sáng nay chúng ta vô tình phát hiện ra được bao nhiêu chứng cứ như vậy nên mới có thể phá được án. Khi tôi hội báo nói, chúng ta đã trải qua khoảng thời gian trinh sát vô cùng vất vả, khó nhọc, lâu dài và cẩn mật, phát hiện ra Vương Tu Bang có mối hiềm nghi lớn, sau đó đào ra được từng manh mối, gắn kết lại với nhau, xác định được chính là hắn. Anh thấy như vậy được chứ?”
Cao Đông bất lực mỉm cười gật đầu: “May mà có Giám đốc Quách ứng biến nhanh, nếu cấp trên biết được chúng ta vô tình phá được án, thì cũng hơi bẽ mặt.”
Quách Hồng Ân rất hài lòng với sự “túc trí đa mưu” của mình, nói: “Chi tiết cụ thể, hai người chúng ta sau này vẫn cần phải thống nhất một chút. Lãnh đạo của Sở Công an tỉnh và Bộ Công an rất khen ngợi công tác phá án lần này của các anh, nói mấy hôm nữa sẽ mở cuộc họp biểu dương các anh.”
Cao Đông cười nói: “Nói ra thì cũng thấy hơi hổ thẹn.”
Quách Hồng Ân nói: “Anh Cao, anh đừng nghĩ như vậy, dù sao vụ án cũng đã phá được rồi mà.”
Cao Đông nói: “Xem ra lần này Vương Tu Bang bị xử tội ở mức cao nhất rồi.”
Quách Hồng Ân hừ một tiếng, nói: “Đó là điều đương nhiên rồi, chắc chắn phải là tử hình không cần phải nghi ngờ gì nữa, anh xem, đã lãng phí bao nhiêu nhân lực suốt bao nhiêu thời gian vất vả như vậy, tin rằng tất cả mọi người đều giống tôi, chỉ hận một nỗi không thể chém hắn thành nghìn mảnh. Trước đây tôi cũng có quen biết với Vương Tu Bang, thật không ngờ hắn lại là tên súc sinh như vậy. Lãnh đạo Hội ủy viên thường ủy tỉnh đã tuyên bố, lãnh đạo lo lắng Vương Tu Bang dù sao cũng là một phó giám đốc Sở ở trong huyện, ít nhiều cũng có mối quan hệ, sợ rằng sẽ có người muốn xin xỏ cho hắn, ảnh hưởng tới trinh sát và thẩm phán. Lãnh đạo Thường ủy nói, phàm là người nào xin xỏ cho Vương Tu Bang, toàn bộ đều bị ghi sổ lại, báo lên tổ chức Thường ủy tỉnh, sau đó sẽ tính sổ. Thực ra có lẽ không cần lo lắng đến điều này, anh nhìn Vương Tu Bang, giết mấy người phó giám đốc của các Sở, đã đắc tội với hết tất cả những người ở Sở Công an chúng tôi, thậm chí như anh đây là lãnh đạo trong thành phố, còn đắc tội với những người lãnh đạo của Bộ, của tỉnh, sao có thể chứa chấp hắn, ai dám xin xỏ cho hắn chứ, anh nói phải vậy không?”
Nghe xong những câu nói này, vốn dĩ trong lòng Cao Đông suy nghĩ muốn lật lại vụ án cho Vương Tu Bang, để bắt được Từ Sách - hung thủ thực sự, đã chợt biến mất.
Lại trôi qua một khoảng thời gian, việc lục soát căn nhà đã hoàn thành, tất cả mọi người đều kéo đường dây cảnh giới, lần lượt rút lui khỏi căn nhà.
Bác sĩ pháp y Trần đi lên trước, tươi cười hội báo với hai vị lãnh đạo: “Đã điều tra được gần xong hết rồi, lần này chứng cứ rất đầy đủ, động cơ phạm tội đã có trong ghi âm của Lâm Tiêu. Trên phương diện vật chứng, trong nhà Vương Tu Bang đã lục soát ra được khẩu súng và đạn của Lý Ái Quốc; nguyên liệu màu dùng để viết tấm băng rôn đó cũng để ở nhà anh ta; dấu chân ở hiện trường và giày của Vương Tu Bang cũng đồng nhất; sợi quần áo ở trong móng tay Trương Tương Bình sơ bộ dùng mắt ước đoán cũng đồng nhất với chiếc áo màu be vàng của Vương Tu Bang; Vương Tu Bang đã từng đi lính, cho nên có năng lực phản trinh sát rất lớn; Vương Tu Bang liệt dương, thực sự tiến hành xâm phạm tình dục đối với Lâm Tiêu, qua hồ sơ bệnh án của anh ta có thể chứng thực được, cũng có cây gậy hình giống quả chuối đó chứng minh; vũ khí sử dụng có dấu vân tay của Vương Tu Bang; cũng đã tìm thấy hung khí là chiếc dùi cui điện. Trên phương diện nhân chứng, mặc dù không có người trực tiếp chứng kiến, nhưng quan trọng nhất là có file ghi âm của nạn nhân Lâm Tiêu lúc sinh thời, lời trong đoạn ghi âm đã được xác nhận, chính là Lâm Tiêu. Ngoài ra, theo khẩu cung của người tận mắt chứng kiến trong vụ án của Trương Tương Bình, chiều cao thể hình và độ tuổi ước đoán của hung thủ cũng hoàn toàn phù hợp với Vương Tu Bang. Đây tuyệt đối tạo thành một chuỗi chứng cứ hoàn mỹ đến độ không thể nào hoàn mỹ hơn được nữa. Tôi làm cảnh sát mấy chục năm nay, chưa bao giờ chứng kiến một chuỗi chứng cứ của vụ án lại vững chắc như vậy, càng chưa từng nghe thấy ghi âm của nạn nhân lúc sinh thời. Bây giờ nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, động cơ phạm tội rõ ràng, chỉ thiếu mỗi khẩu cung phạm tội của chính Vương Tu Bang thôi. Nhưng đây không phải là vấn đề, cho dù là hắn có chết cũng không thừa nhận, tất cả những chứng cứ bây giờ đủ để xử hắn tử hình rồi!” Giọng nói của bac sĩ Trần rõ ràng cũng có phần kích động.
Cao Đông nhớ tới lá thư mà Từ Sách gửi cho anh, trong lá thư đó viết, chính là quá trình phạm tội.
Cuối cùng để lại một câu: “Chỉ cần vào
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK