• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào ngày thứ ba, Mộ Thi Hàm sẽ phải khởi hành đến thành phố A, xét theo tình hình trước mắt, Mộ Thị vẫn cần cô phải đích thân xử lý, mặc dù cô có ý định muốn tìm người giúp mình quản lý công ty, nhưng bây giờ thời cơ vẫn chưa đến.

Cô đánh giá cao Quan Thiệu Huy, nhưng dù sao Quan Thiệu Huy cũng vừa mới đến công ty, vẫn cần phải rèn luyện thêm. Sau một vài năm rèn luyện, có lẽ đã có thể bắt đầu, có sự giúp đỡ của Chung Nghĩa và Cố Viêm, cô thực sự không tin Quan Thiệu Huy không thể chống đỡ được Mộ Thị.

Sau khi đưa ra quyết định này, Mộ Thi Hàm lập tức cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều. Kiếp trước, cô cúc cung tận tụy với tập đoàn, cuối cùng ngay cả tính mạng của mình cũng không thể giữ được. Cô kiếm nhiều tiền như vậy cũng không có cơ hội tiêu xài, cuối cùng còn để đôi nam nữ chó má kia được hời.

Nếu ông ngoại và ba mẹ ở dưới suối vàng có biết, có lẽ cũng không muốn cô phải mệt mỏi như thế đúng không? Sau khi nghĩ thông suốt, Mộ Thi Hàm không còn gánh nặng tâm lý gì nữa.

Lúc Mộ Thi Hàm rời đi, cô cũng không quấy rầy bất cứ người nào, mà chỉ đến tạm biệt ông cụ và bà cụ. Biết một mình cô quản lý một công ty lớn, ông cụ cũng đánh giá cao liếc mắt nhìn cô một cái.

Trong ánh mắt của bà cụ vẫn hiện lên sự luyến tiếc, trước khi Mộ Thi Hàm rời đi, bà còn dặn dò một lần nữa: “Thi Hàm à, khoảng cách giữa thành phố A và thủ đô cũng không xa lắm, nếu cháu có rảnh thì đến thăm bà nội nhiều hơn một chút, biết chưa?”

Mộ Thi Hàm gật đầu: “Cháu biết rồi bà nội, cháu sẽ đến thăm ông bà.”

Nhưng bà cụ cũng không nhắc đến chuyện hai vợ chồng bọn họ ở riêng, chỉ e rằng hai người cũng cảm thấy Lãnh Tử Sâm sẽ không ở chỗ này lâu thêm nữa. Nếu vậy thì lại càng hợp ý của Mộ Thi Hàm, mặc dù trước mắt gia đình này không có chuyện gì lục đục với nhau, nhưng nhiều người thế này, cô cũng không thể ứng phó được.

Sau khi trở về thủ đô, Lãnh Trọng Quân vẫn luôn bận rộn, bởi vì Lãnh Thế Hào đột nhiên xảy ra tai nạn, công ty đã không có người dẫn dắt mấy ngày nay, trong một thời gian ngắn đã khiến lòng người nơm nớp lo sợ. Vì thế ông ấy vừa mới trở về nhà họ Lãnh thì ngày hôm sau đã phải đến công ty điểm danh.

Còn về phần Diêu Mông Phạn, mặc dù người đang ở thủ đô nhưng bà vẫn phải điều khiển công việc ở thành phố A từ xa, cũng là một người bận rộn. Chỉ có Lãnh Tử Sâm ngày ngày ở nhà cùng với bà xã, ngoại trừ thấy anh đối phó với trưởng bối và chị em dâu cùng với bà nội ra, thì Mộ Thi Hàm đều dính với anh trong suốt thời gian ở thủ đô.

Lãnh Tử Sâm để mặc Trần Húc đẩy mình đến tiễn Mộ Thi Hàm, trước khi cô lên xe, anh còn không ngừng lẩm bẩm giống như một bà mẹ già: “Sau khi đến nơi nhớ phải gọi điện thoại cho anh đấy, quay lại đó phải chăm sóc tốt cho bản thân. Lúc ra ngoài phải mang theo mấy vệ sĩ, khoảng thời gian này em vẫn luôn bị thương, anh rất không yên tâm, anh để người của mình lại cho em, em nhớ phải mang theo bên cạnh, tóm lại, an toàn luôn đặt trên hết.”

Nghe anh lải nhải dặn dò, Mộ Thi Hàm không những không cảm thấy mất kiên nhẫn mà ngược lại còn cảm thấy ấm áp trong lòng: “Vâng, em biết rồi, em nhất định sẽ chú ý.”

Lãnh Tử Sâm hài lòng gật đầu, giống như chợt nghĩ ra điều gì đó, anh đột nhiên nói tiếp: “À phải rồi, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, không ai được chơi trò mất tích, mỗi sáng sớm em đều phải gửi tin nhắn zalo chào buổi sáng với anh, trước khi ngủ phải gọi video cho anh, chúc ngủ ngon với anh…”

Mộ Thi Hàm ngắt lời anh: “Vậy tại sao không phải là anh gửi tin nhắn zalo cho em?”

Lãnh Tử Sâm sửng sốt trước câu trả lời của cô, sau đó gật đầu nói: “Cũng đúng, anh sẽ gửi tin nhắn cho em, nhưng em nhớ phải trả lời đấy, không thể vì bận rộn mà quên hết mọi chuyện, nhớ chưa?”

Mộ Thi Hàm ngoan ngoãn gật đầu: “Em nhớ rồi.”

“Được rồi, đi đi, khi nào rảnh thì quay về, anh rảnh cũng sẽ đến đó.”

“Vâng.”

Cứ như vậy, Mộ Thi Hàm lên xe trở về thành phố A.

Không có Lãnh Tử Sâm ngồi ghế sau cùng mình, Mộ Thi Hàm đột nhiên cảm thấy bên cạnh hơi trống, trong lòng cũng trống rỗng theo. Rõ ràng mới ở bên cạnh anh chưa được bao lâu, nhưng đột nhiên rời xa anh, trong lòng lại cảm thấy không nỡ, hơn nữa còn mãnh liệt ngoài dự kiến của mình.

Người phụ trách đưa Mộ Thi Hàm trở về chính là Phùng Tấn Đạt và Hà Quang Bạch – Những vệ sĩ riêng được Lãnh Tử Sâm giao cho Mộ Thi Hàm. Còn Trần Húc và Trần Đức là những người Lãnh Tử Sâm đã quen dùng, nên anh để bọn họ lại thủ đô.

Còn về phần chuyện làm ăn của Lãnh Tử Sâm ở thành phố A, anh tạm thời giao hết cho Trác Việt xử lý, dù sao người trợ lý riêng của anh cũng rất giỏi giang. Bình thường công việc của anh về cơ bản cũng là anh ấy xử lý, cho nên anh căn bản không cần phải lo lắng sẽ xảy ra vấn đề sau khi mình rời khỏi thành phố A.

Khi chiếc xe tiến vào Phạn Viên thì trời đã tối, Mộ Thi Hàm nhìn trang viên trống rỗng, nghĩ đến chuyện chỉ có một mình cô là chủ nhân ở đây, trong lòng càng thêm cô đơn hơn nữa.

Lúc đầu cô muốn trở về nhà họ Mộ, nhưng nghĩ đến Phạn Viên là nơi ở của Lãnh Tử Sâm, nên cô vẫn chọn trở về Phạn Viên.

Cảm giác trống trải này luôn kéo dài đến buổi tối đi ngủ vẫn chưa nguôi ngoai. Ngay khi cô đang nằm trên giường nghĩ xem có nên gọi video cho Lãnh Tử Sâm không, nếu gọi video thì phải nói gì với anh thì điện thoại di động vang lên.

Là cuộc trò chuyện video của Lãnh Tử Sâm, Mộ Thi Hàm vội vàng ấn nút nghe, Lãnh Tử Sâm nhìn thấy cô đã nằm trên giường, hỏi: “Cô bé, mệt không?”

Mộ Thi Hàm gật đầu: “Vâng, một chút.”

“Ồ, vậy em nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“Vâng.” Mộ Thi Hàm rất muốn nói một câu nhớ anh, nhưng lại cảm thấy hai người vừa mới tách ra chưa đầy một ngày, cô nói như vậy có vẻ hơi kiêu căng một chút, vì thế lặng lẽ cúp máy.

Cô nằm trên giường, chẳng mấy khi ngẩn người, đây là một tình huống rất ít khi xảy ra với cô, bởi vì hầu hết thời gian cô đều bận rộn, đối với cô mà nói, ngây ngốc là một chuyện vô cùng xa xỉ, nhưng bây giờ, cô lại làm như vậy.

Hôm sau, Mộ Thi Hàm rời giường với hai mắt thâm quầng, nguyên nhân là do cô mất ngủ, rõ ràng chỉ ngủ chung giường với Lãnh Tử Sâm mấy tiếng đồng hồ, nhưng cô đã quen với việc có anh ở bên cạnh. Tối hôm qua chỉ có một mình cô nằm trên giường, cô lại không hề buồn ngủ chút nào.

Thói quen đúng là một chuyện vô cùng đáng sợ, nghĩ đến việc bản thân dễ dàng trúng độc của Lãnh Tử Sâm như vậy, Mộ Thi Hàm cảm thấy trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, nhưng ngay cả khi không ngủ đủ giấc, cô cũng phải đến công ty.

Lúc cô xuống lầu, mẹ Trương đã cho người chuẩn bị xong bữa sáng. Nhìn thấy Mộ Thi Hàm đi vào phòng ăn, bà ấy vội vàng lấy chén đũa ra đặt trước mặt cô. Bữa sáng đều là những thứ Mộ Thi Hàm thích ăn, nhưng bởi vì không ngủ ngon giấc nên cô không có khẩu vị lắm, sau khi ăn hết nửa chén cháo nhỏ và một cái trứng gà, cô lập tức buông chén đũa xuống.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Mộ Thi Hàm, mẹ Trương vô cùng lo lắng, nhìn thấy Mộ Thi Hàm muốn đi ra ngoài, bà ấy vội vàng cầm một hộp cơm giữ ấm đi đến: “Mợ chủ, lúc nãy cô không ăn được gì, đây là đồ ăn tôi đã gói lại trước đó, cô đưa đến công ty đi, khi nào đói bụng có thể ăn.”

“Mẹ Trương, không cần đâu.” Mộ Thi Hàm từ chối theo bản năng.

Mẹ Trương lắc đầu: “Mợ chủ, cậu chủ nói những ngày cậu ấy không có ở đây, chúng tôi nhất định phải chăm sóc cô thật tốt. Nếu lúc cậu ấy quay lại thấy cô gầy đi, cậu ấy sẽ trừ hết tiền thưởng của chúng tôi, mợ chủ, cô giúp chúng tôi một chút, nếu cô không ăn cơm, chắc chắn sẽ gầy.”

Nghe mẹ Trương nói xong, Mộ Thi Hàm dở khóc dở cười, đương nhiên cô cảm thấy ấm áp nhiều hơn, cô cầm lấy chiếc hộp giữ ấm, nói với mẹ Trương một câu cảm ơn rồi lên xe.

Trước khi chiếc xe rời đi, mẹ Trương nói: “Mợ chủ, cơm trưa sẽ có người đưa đến, đến lúc đó cô không cần phải lo lắng vì cơm trưa đâu.”

“Thực ra cũng không cần phải phiền phức như vậy.”

“Không, không hề phiền phức chút nào, đây là chuyện chúng tôi nên làm.”

Mộ Thi Hàm cũng không biết nói gì cho phải, cô không giỏi từ chối ý tốt của người khác, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK