• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một trận yên ắng qua đi, cuối trung Kim Trác Văn mới nhận thấy không đúng chỗ nào mà ngơ ngác mở miệng: “Cậu và Hạ Hạ… các cậu không phải ở bên nhau à?”

Đường Kình: “…”

Đường Kình không thể tưởng tượng được nhìn cậu: “Cậu đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Tôi và Tiểu Hạ Tử ở bên nhau? Tôi mẹ nó ở bên nhau với ai cũng không có khả năng ở bên cậu ấy! Cậu ấy chính là…”

Hai chữ “em dâu” còn chưa ra khỏi miệng, Kim Trác Văn ngạc nhiên đầy mặt ngẩng đầu: “Nói như vậy các cậu căn bản không ở bên nhau? Cậu… cậu không thích cậu ấy?!”

“Đương nhiên không thích… cũng không phải, dù sao cũng không phải loại thích giữ bạn bè trai gái! Người tôi thích là chị gái cậu vừa thấy, cô ấy mới là nữ thần của tôi!” Đường Kình không hiểu vì sao tiểu mập mạp sau khi nghe mình nói xong lại vui vẻ ra mặt, đôi mắt tỏa sáng: “Không phải, cậu đang nói ma nói quỷ gì thế! Chuyện này liên quan gì với Tiểu Hạ Tử?”

Nghĩ đến câu nói kinh ngạc kia của Kim Trác Văn thật ra lại giống như chết không thừa nhận mà hỏi lại, cậu không kiên nhẫn mà cảnh cáo: “Đừng có suy nghĩ muốn nói sang chuyện khác, hôm nay ông đây nói rõ với cậu, tôi tuyệt đối không có khả năng ở bên cậu. Bây giờ cậu, lập tức, lập tức hết hi vọng với ông đây đi, nghe rõ chưa!”

Kim Trác Văn: “…”

Vẻ mặt mừng rỡ của Kim Trác Văn trong chớp mắt liền cứng lại. Cậu chậm chậm hiểu ý của Đường Kình, cả khuôn mặt lập tức căng đến đỏ bừng: “Cậu đang nói cái quỷ gì thế?! Ai thích cậu?!”

Cậu tức đến hộc máu mà dậm chân: “Tôi mới không phải gay! Tôi thích con gái!”

Phản ứng này nhìn qua không giống như đang nói dối… nhưng nghĩ đến lúc trước tiểu mập mạp ra sức tặng mình chocolate và các loại đồ ăn ngon, còn dáng vẻ không cho anh tiếp xúc với các cô gái thì Đường Kình lại thấy cậu ta đang giả vờ là trai thẳng, chỉ vì khiến mình buông lỏng cảnh giác.

Trong lòng cậu phiền não lại không kiên nhẫn, thấy Kim Trác Văn không chịu thừa nhận thì nắm tay lại ngứa lên. Nhưng bệnh của thằng nhóc này có vẻ không giống như đánh một trận là có thể hết…

Hơn nữa ngày mai phải thi rồi, chẳng may đánh hỏng cậu ta thì thành chuyện cả đời rồi.

Thôi vậy, dù sao sau khi thi xong cũng nghỉ hè, nếu cậu ta còn muốn chạy tới quấy rầy thì đánh cũng không muộn.

Nghĩ như vậy, Đường Kình hừ lạnh một tiếng: “Ông đây mặc kệ cậu thích nam hay nữ, dù sao cậu đừng thích tôi là được.”

Sau đó liền đẩy Kim Trác Văn ra mà chạy không quay đầu.



Để lại Kim Trác Văn đang lẳng lặng giật mình một lúc, thiếu chút nữa tức điên: “Tôi mới không thèm thích cậu! Ai nói tôi thích cậu chứ?! Tôi! Tôi rõ ràng thích… Hạ Hạ mà.”

Nói xong ba chữ cuối cùng, giọng nói của cậu không thanh âm không tự chủ được nhỏ lại, kinh giận trong giọng nói cũng biến mất không dấu vết, thay vào đó là ngượng ngùng và vui mừng.

Tuy rằng không biết cuối cùng Hạ Hạ và Đường Kình là thế nào nhưng chính miệng Đường Kình đã phủ nhận thì chắc chắn hai người họ không có ở bên nhau!

Thật đúng là tốt quá!!!

Trong nổi nổi lên vui vẻ, trong nhất thời Kim Trác Văn cũng không có ý định đi truy cứu vì sao Đường Kình lại cảm thấy mình thích cậu ta, quay đầu lại nhìn hướng đến nhà họ Thịnh một cái, siết chặt tay hạ quyết tâm: Thi cho thật tốt, ra sức thi vào một trường với Hạ Hạ! Sau khi thi xong…

Sẽ tỏ tình!

Lần này nhất định không được để cho người khác giành trước!!!

***

Hai ngày thi đại học cuối cùng cũng đến dưới sự chờ mong và lo lắng không yên của các cô cậu học trò.

Sáng sớm, mẹ Thịnh rời giường làm cho Thịnh Hạ một chén mì hoành thánh mà cô thích ăn nhất. Trong lòng Thịnh Hạ lo lắng nên tối hôm qua ngủ không ngon, sau khi ăn xong mì hoành thánh mới thấy thoải mái một ít.

Ba mẹ Thịnh liên tục kiểm tra dụng cụ đi thi cho cô, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì nữa thì ba Thịnh mới lái xe, đưa con gái bảo bối đến trường thi.

Mẹ Thịnh và Thịnh Xuyên vốn dĩ cũng muốn đi cùng nhưng lại sợ ra quân ồ ạt như vậy sẽ làm Thịnh Hạ lo lắng hơn nên nhẫn nhịn.

Đồng hành cũng Thịnh Hạ và ba Thịnh là Dư Xán và mẹ Dư. Tuy nhà họ Dư có xe nhưng nghĩ hôm nay trêи đường chắc chắn sẽ rất nhiều xe, không bằng mọi người đi cùng nhau nên mẹ Dư cũng không dùng xe mình. Mặt khác Thịnh Hạ còn có thể chở thêm nam thần, trong nhà nam thần không có xe mà lại cách xe trường thi, cho dù anh có chạy xe đạp hay gọi taxi đều rất phiền toái.

Hiện tại hai nhà thân hơn không ít nên Lăng Trí cũng không từ chối ý tốt của cô nên sáng sớm cũng đến đợi. Vốn dĩ Phạm Ngọc Lan cũng muốn đến nhưng Lăng Trí sợ bà tới trường thi sẽ càng lo lắng hơn so với ở nhà nên không cho theo.

Chiếc xe đen cũ chậm rãi rời khỏi cửa ngõ, hoàn toàn lẫn vào dòng xe cộ tấp nập trêи đường.

Trêи xe, Thịnh Hạ lúc thì luyên thuyên nói cười với Dư Xán, lúc thì trộm ngắm sườn mặt đẹp đẽ của nam thần, lo lắng trong lòng cũng vô thức biến mất. Chờ đến lúc xuống xe vào trường thi cô lại tiếp tục lo lắng tục. Chỉ có điều…

Nhìn nam thần đứng trêи hành lang không xa đang đưa tay theo tư thế “Cố lên” với mình, trong lòng Thịnh Hạ ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cong cong đôi mắt đưa tay hình chữ V với anh.

Vì nam thần cô chắc chắn phải cố gắng!

Thời gian hai ngày thoáng cái đã qua, một năm này với các thí sinh thi đại học là tự tin hoặc lo lắng, là vui vẻ hoặc uể oải thì cũng kết thúc dưới cơn mưa bất chợt tầm tã.

Chẳng qua mưa tháng sáu tới nhanh đi cũng nhanh, không lâu sau thì mặt trời lại lấp ló qua từng tầng mây. Chân trời xuất hiện một cầu vòng cong cong, khiến ai xem cũng thấy tâm tình tốt lên.

“Thi thế nào rồi?”

Mấy ngày nay nghe được những lời này nhiều nhất nhưng Thịnh Hạ cũng không thấy bực bội, đại khái bởi vì người hỏi cô đều thật sự quan tâm cô.



Lúc này thấy nam thần rõ ràng đã sớm thi xong nhưng vẫn chờ mình ở cửa trường thi, Thịnh Hạ dùng sức thở ra vài ngụm khí đã nghẹn vài ngày nay, nở nụ cười xán lạn với anh: “Tôi cũng không biết, có điều tôi cũng đã cố hết sức làm những câu mình biết rồi!”

Lăng Trí cảm thấy nụ cười của cô còn khiến người khác muốn tiếp cận hơn cầu vòng trêи kia, khóe miệng anh hơi cong lên, đưa sữa chua mình vừa mua cho cô: “Ừ, cố hết sức là được.”

Thịnh Hạ vui vẻ chớp đôi mắt đen lúng liếng: “Cho tôi à?”

“Không phải.” Lăng Trí xấu xa chuyển sữa chua trong tay cho Đường Kình cách đó không xa đang chạy tới: “Cho cậu ta.”

“Thôi mà!” Thịnh Hạ nóng nảy, nhảy lên đoạt lấy sữa chua kia rồi nói: “Rõ ràng là tôi mà!”

Lăng Trí bị cô cướp đi, cười nửa miệng rồi nhìn cô một cái, nói: “Biết rồi còn hỏi?”

Chẳng… chẳng phải cô có chút không dám tin hay sao…

Thịnh Hạ giấu sữa chua trong tay ra sau lưng, đỏ mặt cười ngây ngô. Vừa lúc này Đường Kình chạy tới, cô cũng xấu hổ không dám tiếp tục đề tài vừa rồi, vội nói: “Đúng rồi, vậy thì… các cậu thi thế nào rồi?”

Sợ ảnh hưởng đến môn thi tiếp theo nên cả nhóm bọn bọn không dám hỏi nhau tình hình thi cử, chỉ có người lớn hay người thân và bạn bè hỏi khá nhiều.

“Học bá như cậu ta thì không cần thiết trả lời vấn đề không có ý nghĩa này đâu, Tiểu Hạ Tử cậu hẳn phải hỏi tôi này.” Đường Kình nói xong liền bắt đầu than thở bài thi Tiếng Anh năm nay: “Quá mẹ nó khó khăn, bài viết văn kia tôi cũng đọc không hiểu đề! Cái quái quỷ gì mà cho hai bức tranh trừu tượng chả hiểu gì cả, còn không có một chút gợi ý nào…”

Thịnh Hạ xúc động gật đầu nói: “Tôi cũng không biết phải hiểu thế nào, chỉ là viết bừa theo cảm giác, không biết có viết đúng hay không.”

“Có cần tôi phân tích một chút cho các cậu không?” Lăng Trí nhướng mày ở bên cạnh.

“Không! Tôi không cần! Tôi chỉ muốn than một chút thôi chứ không muốn biết tôi sai nhiều hay ít đâu!”

Thịnh Hạ cũng gật đầu như gà mổ thóc nói theo: “Tôi cũng không muốn biết.”

Từ ngày thi đến lúc thông báo thành tích cách nhau một khoảng thời gian, hãy cho cô vui vẻ đi!

Lăng Trí nhìn hai tên nhát gan này rồi cười một tiếng, cũng không miễn cưỡng, chỉ hỏi bọn họ vài câu hỏi thể hiện độ khó trong mỗi môn một chút.

Thịnh Hạ sai hai chỗ, Đường Kình sai một chỗ.

Tình hình không khác với lúc bình thường làm đề ôn tập lắm.

Lăng Trí suy nghĩ một chút, đại khái cũng nắm được tình hình thi của họ: “Hẳn là không khác lúc bình thường lắm, không có vấn đề lớn gì cả.”

Tuy Thịnh Hạ và Đường Kình ngoài miệng nói không muốn biết mình thi thể nào nhưng nghe được lời này vẫn thở ra nhẹ nhàng. Sau đó Đường Kình liền bắt đầu ảo tưởng cuộc sống đại học của mình: “Kế tiếp phải xem thành tích và nguyện vọng thôi, ông trời phù hộ, nhất định phải cho con đậu Khoa Đại đấy!”

Khoa Đại chính là trường học của Giản Nhiên.

Với thành tích trước kia của Đường Kình thì không chạm nổi Khoa Đại nhưng mấy tháng này bị Lăng Trí nhắm vào mà lôi kéo một phen nên cậu tiến bộ không ít, vẫn có hi vọng tiến lên.



Còn Thịnh Hạ…

Không phải nam thần đã nói sao, cậu ấy muốn thi Nam Đại thi mục tiêu của cô đương nhiên cũng là Nam Đại.

Nhưng điểm chuẩn của Nam Đại cao như thế, cho dù có thêm điểm mĩ thuật thì trong lòng cô cũng không có hi vọng… Thịnh Hạ nghĩ liền có chút hoảng hốt, chẳng may nam thần thi đậu Nam Đại mà cô lại không đậu thì phải làm sao bây giờ? Nội tỉnh của họ không có nhiều trường mĩ thuật tốt lắm, chỉ có khoa mĩ thuật của Nam Đại tương đối nổi tiếng, nếu không thi đậu Nam Đại thì cô… cô không khéo lại phải ra ngoại tỉnh học đại học!

Hu hu, thật sợ quá đi mà!

Lăng Trí không biết Thịnh Hạ suy nghĩ cái gì mà nụ cười đột nhiên biến mất mà chân mày cũng nhíu lại, anh không khỏi nhíu mày theo nhưng chưa đợi anh mở miệng thì giáo viên chủ nhiệm lớp họ từ không xa đi tới.

“Sao đều đứng ở đây hết vậy? Làm gì thế?”

“Đang dò đáp án ạ!” Đường Kình rất thân với giáo viên các môn, cười toe toét trả lời.

“Thi cũng thi xong rồi, đừng lo lắng chuyện kết quả nữa, về nhà sớm một chút, nghỉ ngơi cho tốt. Ngoài ra đêm mai lớp chúng ta tổ chức tiệc tốt nghiệp ở khách sạn Hải Thiên, đến lúc đó Lăng Trí cũng phải tới đấy.”


Không có giáo viên nào không thích học sinh có thành tích tốt, đặc biệt Lăng Trí có vẻ ngoài đẹp như vậy. Lúc trước anh bỏ học thì giáo viên chủ nhiệm vẫn luôn thấy đáng tiếc, càng không ngờ rằng có một ngày anh lại chủ động trở về tìm bà, nói mình muốn tự học để tham gia thi đại học, hi vọng bà có thể giúp anh vấn đề thu học bạ. Giáo viên chủ nhiệm vừa vui mừng vừa phấn chấn, không nói hai lời liền đồng ý nên hiện tại Lăng Trí vẫn là học sinh lớp họ, đây cũng là lí do vì sao anh được phân cùng trường thi với Thịnh Hạ.


Lăng Trí không ngờ rằng giáo viên chủ nhiệm lại đích thân nói với mình chuyện này, dừng một chút rồi cười đồng ý: “Đã biết, em chắc chắn sẽ đi.”


“Vậy được rồi, các em cũng về nhà nhanh đi, thư giãn cho tốt trong mấy ngày này!” Giáo viên chủ nhiệm nói xong liền rời đi, cũng không hỏi bọn họ thi thế nào cả.


Mấy người Lăng Trí cũng không tiếp tục nói chuyện kết quả nữa, đối bọn họ mà nói thì kì thi đại học đã qua cũng trở thành kí ức thời thanh xuân của họ, tương lai không biết thế nào mới là thứ bọn họ khát vọng chạm vào nhất bây giờ.


Bởi vì nơi đó có cuộc sống đại học mới lạ đặc sắc, có trời đất rộng lớn và thế giới bao la, còn có người có thể khiến bọn họ rung động, vui mừng cùng ước mong.


Lăng Trí nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ có làn da trắng mềm, mi mắt cong cong bên người, sắc mặt anh thong dong bình tĩnh nhưng trong lòng lại như một ngòi lửa nhen nhóm trong lòng mà lập tức sôi trào.


Từ nay về sau cũng không có cách nào dập tắt được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK