Nhưng thật ra nơi này sớm đã bị người của phủ Kinh Triệu bao vây.
Hôm nay bọn hắn hạ quyết tâm phải bắt được phi đạo tặc.
Lúc này, Văn Hạc Âm cùng Bùi Hàn Đường im lặng ẩn nấu trong một con hẻm nhỏ chờ kẻ cắp xuất hiện, nhưng không gian về đêm thật sự quá yên bình, bọn họ cứ thế không ai nói tiếng nào thật sự quá buồn chán. Bùi Hàn Đường xưa nay là người không thể chịu được cảnh như vậy, rốt cuộc cũng không nhịn được, đè thấp giọng hỏi Văn Hạc Âm: "Người năm năm trước, có phải là ngươi không?"
Văn Hạc Âm hỏi: "Nói chuyện lỡ bị phát hiện thì sao?"
Bùi Hàn Đường nói: "Không có vấn đề gì, vừa rồi huynh đệ chúng ta thấy kẻ cắp vào phủ Tuyên Bình hầu, chúng ta ở đây chính là bắt ba ba trong rọ."
Văn Hạc Âm nghi hoặc: "Tại sao không cùng nhau bao vây ở phủ?"
Bùi Hàn Đường nói: "Ngươi không hiểu gì hết, chúng ta ở đây chờ đến khi hắn rời phủ, lúc đó trên người nhất định sẽ nhét đầy vàng bạc bảo vật, khả năng khinh công sẽ khó mà như trước được, vì thế muốn bắt cũng sẽ bắt dễ hơn."
Văn Hạc Âm: "Ồ, còn rất thông minh."
"Đừng đánh trống lảng." Bùi Hàn Đường không thuận theo mà buông tha cho cậu, dồn ép hỏi, "Người năm năm trước, rốt cuộc có phải là ngươi hay không?"
Văn Hạc Âm bĩu môi, vẫn không trả lời.
Bùi Hàn Đường nghĩ nghĩ lại hỏi: "Ngươi làm sao lại nghe lời của Lễ Bộ thị lang như vậy?"
Văn Hạc Âm không hề nghĩ ngợi lập tức đáp: "Ta là người của thiếu gia."
Bùi Hàn Đường: "Khụ khụ khụ!"
Một đám thị vệ phủ Kinh Triệu: "Suỵt!"
Bùi Hàn Đường oán giận: "Phong tục nghiêm khắc ngày càng sa sút, không nghĩ đến Mộ Chi Minh lại là loại người này, hừ."
Con mẹ nó Cố Dục Dập mắt ngươi mù rồi! Làm sao có thể coi trọng người này chứ!
"Ngươi nói cái gì đấy, dựa vào cái gì mà mắng thiếu gia nhà ta." Văn Hạc Âm không vui.
Bùi Hàn Đường ôm cánh tay cười lạnh: "Hừ, y xác thực là ngụy quân tử."
Văn Hạc Âm: "Ngươi sao dám gọi thiếu gia là ngụy quân tử?"
Bùi Hàn Đường cả giận nói: "Y đem ngươi nuôi dưỡng ở phủ đệ, coi ngươi như nam sủng, làm sao có thể chịu được chứ!"
Văn Hạc Âm dùng ánh mắt nhìn Bùi Hàn Đường hệt như nhìn tiểu ngốc tử: "Nam sủng cái gì, ngươi làm sao lại xấu xa như vậy."
Bùi Hàn Đường dậm chân, không cam tâm nói: "Ta xấu xa?! Là ngươi nói ngươi là người của y!"
Văn Hạc Âm bĩu môi: "Là người của y thì sao? Mấy huynh đệ ở phủ Kinh Triệu không phải cũng là người của ngươi sao?"
Một đám thị vệ phủ Kinh Triệu: "..."
Là cái rắm! Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy a!
Bùi Hàn Đường phục hồi tinh thần lại, nghi hoặc hỏi: "Ý của ngươi là, ngươi nói ngươi là người của y, là chỉ ngươi là thị vệ của y?"
Văn Hạc Âm: "Đúng vậy, chứ ngươi nghĩ là gì."
Bùi Hàn Đường: "..."
Văn Hạc Âm lại nói: "Thiếu gia nhà ta rất tốt với ta, đừng có mà suy bụng ta ra bụng người, ta chỉ nghe y thôi."
Bùi Hàn Đường trầm ngâm: "Thì ra là đạo lý này."
"Đúng rồi, hôm nay thiếu gia có nhắc đến ngươi với ta." Văn Hạc Âm nhớ tới lời lúc Mộ Chi Minh đem hộp gỗ mở ra, chỉ lấy một lọ thuốc nhỏ nói cùng cậu.
"Nhắc đến ta?" Bùi Hàn Đường kinh ngạc, "Làm sao lại nhắc đến ta?"
Văn Hạc Âm: "Y nói y học được một đạo lý trên người ngươi."
Bùi Hàn Đường bất ngờ liên tục hỏi: "Cái gì? Đạo lý gì?"
Là nói hắn ta soái khí, phẩm chất lại cao khiết*, cho nên hấp dẫn tiểu thế tử Yến Quốc Công sao? Aizz chậc chậc.
(*Cao khiết: cao thượng và trong sạch.)
Văn Hạc Âm nghiêm trang mà nói: "Thiếu gia ta nói, người này có đôi khi vẫn mặt dày mày dạn một chút."
Bùi Hàn Đường: "... Ta mặt dày mày dạn lúc nào chứ?!"
Văn Hạc Âm nhún vai, tỏ vẻ không biết.
Im lặng một lát, Bùi Hàn Đường lại táy máy chân tay không chịu ngồi yên, hắn ta thò lại gần ôm lấy bả vai của Văn Hạc Âm: "Vật nhỏ, ngươi từ nhỏ đã đi theo thiếu gia nhà ngươi à?"
Văn Hạc Âm gật đầu: "Đúng vậy."
Bùi Hàn Đường: "Vậy chuyện của thiếu gia nhà ngươi, ngươi đều biết đúng không?"
Văn Hạc Âm: "Đúng vậy."
Bùi Hàn Đường thầm tính toán trong lòng mà lộ ra cười xấu xa, nói: "Ta hỏi ngươi một vấn đề, là một vấn đề hết sức quan trọng, ngươi nhất định phải trả lời đúng sự thật."
"Vấn đề gì?"
Bùi Hàn Đường hỏi: "Thiếu gia nhà ngươi có thích ai hay không?"
Văn Hạc Âm không hề nghĩ ngợi, chắc chắn mà nói.
"Khẳng định là có!"