Trải qua một hồi tắm nước lạnh, cộng thêm với vận động vui sướng mồ hôi dầm dề, Thẩm Nhất Thành vô cùng bi tráng mà đổ bệnh.
Đau cổ rát họng nghẹt mũi, nhưng mà không sốt.
Thẩm Nhất Thành đeo khẩu trang, bọc áo lông, ôm túi sưởi ngồi sau quầy thu ngân, vẻ mặt u oán nhìn Dương Tấn bổ túc cho Thời Hạ.
Chờ Dương Tấn đi rồi, Thẩm Nhất Thành mới nhịn không được lầm bầm mấy câu.
Giọng của Thẩm Nhất Thành khàn vô cùng, gần như là không nói thành tiếng được nữa.
Thời Hạ đưa tay tới tháo khẩu trang của anh ra, nhét vào miệng anh một viên kẹo ho.
Thấy đôi mắt Thẩm Nhất Thành đang trông mong đáng thương mà nhìn cô, Thời Hạ mềm lòng, an ủi anh, "Thẩm Nhất Thành, anh có biết câu cùng là người nhưng không cùng mệnh không? Anh thấy đấy, anh là ví dụ rõ ràng nhất."
Thời Hạ thương anh bệnh, nhưng đối với kiểu thiên tài kiêm thiên tai sa khỏi bệ thần này, cô vẫn không nén được cảm giác hưng phấn.
Thẩm Nhất Thành há miệng thở, không nói câu nào.
Thời Hạ ghé người lên bàn thu ngân, ngửa đầu nhìn anh, cười tủm tỉm, "Cục Cưng nè, có muốn em giúp anh học bù không? Gọi chị Hạ cho ngọt đi xem nào."
Thẩm Nhất Thành nghe thế, nhịn không được nhướng mày, ngoắc ngoắc tay với cô, ý bảo cô ghé sát lại đây.
Thời Hạ không có tí sợ hãi nào ghé qua.
Thẩm Nhất Thành vẫn đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt, đôi mắt kia vừa đen vừa sáng, đem tới cảm giác thanh thuần của thiếu niên.
"Để lúc lên giường, anh gọi em là chị Hạ, em có muốn nghe không?"
Bởi vì bị cảm, giọng của Thẩm Nhất Thành khành vô cùng, toàn âm mũi nghèn nghẹn, âm cuối còn hơi cao lên theo quán tính nhưng lại vì khàn giọng mà trở nên lười biếng thêm vài phần, cộng thêm ánh mắt trong trẻo vô tội của anh, làm tim Thời Hạ như bị một chiếc lông vũ vuốt nhẹ qua vậy, vừa nôn vừa ngứa.
Thời Hạ vẫn không thể mặt dày như Thẩm Nhất Thành được, bên tai đỏ ửng, sau đấy...chạy trối chết...
Thẩm Nhất Thành bệnh một lần hơn 10 ngày, cứ lặp đi lặp lại không dứt, truyền dịch mấy ngày cũng không thấy khỏi, Thẩm Nhất Thành chê phiền, không đi phòng khám nữa.
Thời gian đi học lại của cấp 3 sớm hơn các cơ quan khác vài ngày, thế nên ngày 13 tháng giêng mọi người đã bắt đầu quay lại trường học rồi.
Vừa tới trường, Thẩm Nhất Thành đã bị gọi lên văn phòng ngay, bắt đầu mở đại hội tẩy não.
Thẩm Nhất Thành vẫn còn cảm mạo, đầu ong ong váng vất, nghe giáo viên các bộ môn cằn nhằn luyên thuyên cả nửa ngày, cuối cùng cũng phải quạo.
Thừa dịp giáo viên chủ nhiệm có việc đi ra ngoài, Thẩm Nhất Thành khều hai cái ghế lại sát nhau, nằm lên mà ngủ.
Chủ nhiệm quay về không thấy Thẩm Nhất Thành đâu, cứ nghĩ là anh bỏ đi rồi, quay về phòng học tìm cũng chẳng thấy bóng, lại qua phòng của chủ nhiệm khối xem thử cũng chẳng có ai.
Chủ nhiệm khối với chủ nhiệm lớp chia nhau ra tìm cả một tiết, cuối cùng cũng tìm ra được Thẩm Nhất Thành đang ngủ đến trời đất mịt mù trong văn phòng của chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm khối chống trán, uể oài, "Thôi bỏ đi, học sinh kiểu này tôi quản không có nổi, nếu cứ thế này nữa thì tôi về hưu dưỡng lão luôn cho lành."
Chủ nhiệm lớp qua đánh thức Thẩm Nhất Thành, vô cùng bình tĩnh ôn hòa mà nói, "Em về phòng học đi thôi."
Thẩm Nhất Thành, "Xong rồi ạ?"
Chủ nhiệm lớp nhíu mày, "Thế em còn muốn gì nữa?"
Thẩm Nhất Thành vẫn không tha, "Thật ra ngồi ở đây cũng tốt mà." Văn phòng bé hơn phòng học nhiều, ấm!
Chủ nhiệm lớp, "..." Đúng là mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó.
Thẩm Nhất Thành về lớp là lúc sắp hết tiết 3 luôn rồi, Thẩm Nhất Thành đi ngang qua chỗ Thời Hạ, dừng chân, xoay người nhìn cô, khàn khàn mà hỏi, "Thế nào, có phải lo lắng lắm không?"
Thời Hạ nhét cho anh một quả táo với một cốc nước ấm vào tay, gật đầu, "Vô cùng lo luôn, không biết chủ nhiệm lớp với chủ nhiệm khối có còn ổn không nữa? Có bị anh chọc tới mức nội thương rồi không?
Thẩm Nhất Thành thở dài, "...Thời Hạ, em làm tổn thương anh rồi đấy." Sau đấy lắc đầu đi mất.
Tiết thứ 4 là tiết Ngữ Văn, tổ văn in bài Văn hôm thi cuối kỳ của Thẩm Nhất Thành ra cho toàn trường xem, để mọi người được "chiêm ngưỡng" đại tác phẩm điểm tối đa của Thẩm Nhất Thành.
Thầy văn đứng trên bục giảng, nhìn về phía Thẩm Nhất Thành, nghẹn cả nửa ngày, cuối cùng cũng không nín nổi nữa, "Thẩm Nhất Thành này, thầy vô cùng cảm kích em đấy, mấy môn khác em nộp giấy trắng hết, chỉ có làm mỗi phần viết văn của Ngữ văn mà thôi, quả thực là giữ thể diện cho thầy vô cùng."
Thẩm Nhất Thành vội vàng đứng dậy, khoát tay, "Thầy không cần khách sáo đâu ạ, đấy là việc em nên làm."
Thầy Văn, "..."
Trong lớp phát ra mấy tiếng cười nho nhỏ.
"Dù sao văn hóa Trung Quốc cũng bác đại tình thâm, làm truyền nhân của rồng, là người nối nghiệp tương lai của Tổ quốc, chúng ta phải làm một người Trung Quốc tâm huyết..."
Thầy Văn biểu cảm một lời khó nói hết, "Em làm người Trung Quốc tâm huyết theo kiểu chỉ làm mỗi mình phần văn trong đề văn à?"
Cuối cùng trong lớp không nhịn nổi nữa cười vang.
Anh Thành có thể tới trễ, nhưng chắc chắn không bao giờ không tới.
Thẩm Nhất Thành gật đầu thật mạnh, "Thầy ơi, thầy xem Lỗ Tấn này, Quách Mạt Nhược này, rồi cả Mao Thuẫn nữa..."
"Em im đi." Giáo viên ngữ văn có chút tiền đình, "Em bớt dát vàng lên mặt mình đi, ngồi xuống, ngồi xuống."
Thầy Văn bực mình trợn mắt, "Này, mọi người lại xem tác phẩm của Thẩm Nhất Thành đi, xem xong rồi thầy giảng cho các em một chút, xem người nối nghiệp tương lai của Tổ quốc viết văn như nào.
"Hahahahahaha."
Thầy Văn trước giờ đều nghiêm túc, khó có khi vui đùa, mọi người đập bàn đập ghế, dậm chận cười sung sướng đã đời.
Thời Hà nhìn bài văn điểm tối đa này, quả thực bội phục Thẩm Nhất Thành.
Làm gì cũng phải kinh thiên động địa mời được, đây cũng là một loại kĩ năng phải không?
Nếu mà là trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình, đây chắc chắn là ánh sáng của nam chính!
So với Thẩm Nhất Thành mà nói, thiết lập nhân vật của cô chắc chắn không thể làm nữ chính nổi, kỹ năng yếu kém quá mà.
Buổi trưa tan học, lúc ra cổng, Thời Hạ gặp Bồng Dương đang mặc đồng phục của Nhất trung.
Sửng sốt một chút, Thời Hạ hiểu ra, Bồng Dương quả là quay về trường đi học thật.
Bồng Dương chào hỏi mấy câu với Thời Hạ, Thẩm Nhất Thành lại cau mày, "Sao cậu lại ở đây?"
Bồng Dương, "Sao tớ lại không ở đây? Không phải hôm trước cậu mới nhờ ông nội khai thông quan hệ cho tớ à? Sao cậu lại hỏi tớ thế? Thẩm Nhất Thành, cậu sốt bại não luôn rồi đấy à?"
Thẩm Nhất Thành vuốt mũi, "Tôi biết rồi." Hồi nghỉ đông anh đi gặp bạn bè của ông nội cũng vì chuyện này, đương nhiên là biết rồi, "Nhưng mà sao hôm nay cậu tới tôi lại không thấy cậu trong lớp?" Học sinh mới ngày đầu tới lớp, giáo viên chủ nhiệm kiểu gì cũng phải dắt tới giới thiệu chứ.
Hơn nữa hôm nay không thấy Bồng Dương trong lớp thật mà. Chả nhẽ anh bị bệnh không sốt mà chuyển qua bị tật mắt luôn rồi à.
Bồng Dương "ồ" một cái, "Đúng rồi, tớ quên nói cho cậu, hôm đấy qua trường tớ làm một bài thi của hiệu trưởng, sau đấy được cho vào lớp mũi nhọn luôn."
Thời Hạ mở to mắt nhìn, "...Cậu cứ thế mà được vào lớp mũi nhọn luôn á?"
Bồng Dương híp mắt cười tà, "Trước đây anh đây cũng là nhân trung chi long*, đừng có mà xem thường tớ."
*đại khái là người tài năng trong đám tài năng vậy đó.
Thời Hạ trợn mắt há miệng, Bồng Dương cũng có kịch bản nam chính đấy à?
Thẩm Nhất Thành cúi đầu cười.
Lúc trước Bồng Dương cũng vào lớp 6, bởi vì khi đấy mãi năm lớp 12 Bồng Dương mới về trường, còn bây giờ là về sớm nửa năm liền.
Bồng Dương trước đấy học không tệ, thậm chí còn rất tốt nữa là, chỉ kém anh có một tí thôi...
Ở Nhất Trung Nhị Trung, chỉ cần bạn thi tốt là sẽ có cơ hội được vào lớp mũi nhọn, nhưng sau lớp 12, vì chuẩn bị cho trận chiến thi đại học, thành viên của lớp mũi nhọn không được phép thay đổi nữa, thế nên năm 12 Bồng Dương trở về trường đã không còn cơ hội được vào lớp mũi nhọn nữa rồi.
Thẩm Nhất Thành không cười nữa, ngẩng đầu, ra vè khinh thường, "Lớp mũi nhọn thì có gì hay ho đâu."
Bồng Dương, "Ông đây đến trường đi học, không phải đi chơi!" Tuy rằng cậu cũng muốn cùng lớp với Lý Hoan lắm chứ, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định vào lớp mũi nhọn, cậu không phải là người bị bại não đâu mà.
Thời Hạ đưa ngón tay cái lên cho Bồng Dương một cái like, nói chuẩn đấy!
Thẩm Nhất Thành đúng không phải đang đi học, mà đang đi chơi đến điên cuồng luôn ấy, hiểu biết anh đến như thế, quả là anh em tốt của anh mà!
Cộng thêm Bồng Dương, đội hình tan học đi về của họ liền biến thành 4 người.
Mọi người vừa đạp xe vừa nói chuyện, Bồng Dương không nhịn được phỉ nhổ bài văn của Thẩm Nhất Thành, "Thẩm Nhất Thành, hôm nay tớ vừa tới trường đã bị bài văn của cậu làm cho mù luôn rồi đấy, cậu đúng thần con mẹ nó nhân tài đấy!"
Thời Hạ đi xe điện, Thẩm Nhất Thành cũng nhàn hạ hẳn, trực tiếp túm lấy tay của Thời Hạ, mượn lực xe đạp điện kéo anh theo, khỏi phải đạp chi cho tốn công.
"Cảm ơn đã khen nha, cảnh giới của anh Thành, cậu cả đời không học nổi đâu!" Thẩm Nhất Thành trả lời đầy miễn cưỡng.
Bình thường Bồng Dương với Thẩm Nhất Thành giỡn nhau kiểu đấy cũng quen rồi, "Tớ vẫn không hiểu nổi sao cậu chỉ viết mỗi văn thôi thế, mấy môn khác đều nộp giấy trắng cả, đấy không phải phong cách ngày thường của cậu mà!"
Thời Hạ yên lặng gật đầu, đúng vậy, với phong cách của anh Thành ấy à, lần thi này muốn đứng 40 lần thứ nhất cũng được, nhưng mà...
Anh Thành nhà cậu tuột xích rồi!
Nhìn thấy người luôn đứng trên đỉnh vinh quang tuột xích ngã khỏi bệ thần, ui cái cảm giác mới chua xót làm sao!
"Bởi vì tôi yêu nước!" Thẩm Nhất Thành dõng dạc.
"Mẹ, thần mẹ nó chứ yêu nước, thế mấy lần điểm tối đa tiếng Anh kia là bán nước cầu vinh đấy phỏng?"
"Đấy là tôi biết người biết ta, trăm trận trăm thắng hiểu không, có tí triết lí thế mà cũng không hiểu, đáng thương thật đấy!" Thẩm Nhất Thành vô cùng tiếc nuối.
Bồng Dương, "..."
Bồng Dương bại trận ra về, Thời Hạ thở dài, ánh sáng của nam chính đúng là đao thương cũng chém không nổi mà!